Hạ Chí Chưa Tới
-
Chương 30: Hạ chí năm 1997 - Ngộ Kiến, bướm yến vĩ (3)
Cả buổi chiều, Lập Hạ đều cảm thấy rất khó chịu và ảo não, muốn tìm cơ hội nói xin lỗi Ngộ Kiến nhưng không sao mở lời. Suốt mấy tiết học buổi chiều, cô không sao tập trung nghe giảng, cứ nghĩ miên man đến tận lúc tan học.
Bạn cùng lớp gần như đều đi hết rồi.
Vì hôm nay là thứ Bảy, mai không phải đi học nên rất nhiều người đều trở về nhà. Lập Hạ thu dọn xong sách vở thì cũng đã chiều tà, cô ra khỏi lớp, đang đi xuống cầu thang thì nghe thấy phía cuối hành lang có người gọi mình.
Lập Hạ ngẩng đầu nhìn về phía ấy, Ngộ Kiến ngồi ở trên bệ cửa sổ phía cuối hành lang, cặp sách để ở cạnh chân. Dưới ánh hoàng hôn, tóc của Ngộ Kiến ánh lên sắc vàng của tịch dương.
"Này, cậu qua đây!"
"Này, cậu qua đây!"
"Được."
Đoạn đối thoại như vậy cứ lập đi lập lại trong cuộc đời mỗi người. Không ai có thể biết được những câu nói thông thường ấy sẽ để lại những dấu ấn sâu sắc thế nào trong cuộc đời mình.
Mười năm trước chúng ta chưa hiểu được, mười năm sau lại chẳng nhớ ra.
Chỉ còn lại những âm tiết phút ban đầu, rơi rớt trong bầu không khí cũ kỹ mà thôi.
Lập Hạ đã quên mất cuộc nói chuyện buổi chiều hôm ấy bắt đầu thế nào và kết thúc ra sao, chỉ nhớ nụ cười của Ngộ Kiến, đó là nụ cười thuần khiết nhất mà Lập Hạ được thấy từ nhỏ tới giờ, thậm chí còn thuần khiết hơn cả nụ cười của Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang. Có lẽ do bầu không khí ấm áp của hoàng hôn đã ấp ủ sự ấm áp vô thanh, khiến tất cả đều tràn đầy vị ngọt nồng của hạnh phúc.
"Sao tự nhiên cậu lại quan tâm đến chuyện của mình?"
"Không biết nữa, lúc ấy chỉ nghĩ, dù gì cũng phải thân thiết hơn với cậu. Dù sau này tốt nghiệp rồi không được gặp lại nữa, dù sau này nhìn vào tấm ảnh tốt nghiệp có khi còn chẳng nhớ ra nổi tên nhau. Nhưng bất luận thế nào, Ngộ Kiến cũng vẫn là bạn cùng bàn thời cấp ba với mình, sau này mỗi người sẽ có cảnh ngộ khác nhau, chúng ta cũng sẽ gặp những người khác nhau, phát sinh những mối quan hệ khác nhau với họ. Nhưng mà, bạn học thời cấp ba, cả đời chỉ có sáu mươi lăm người thôi, và bạn cùng bàn thời cấp ba, cả đời liệu được mấy người chứ... Mình nói chắc nghe quái đản lắm nhỉ..."
Lập Hạ, cậu biết không, lúc ấy, mình chẳng có bạn bè gì ở trường Thiển Xuyên cả. Trước khi quen cậu, từ nhỏ đến lớn, mình đều không có bạn, cho nên, lần đầu có người quan tâm khiến mình cảm thấy rất ấm áp, thật giống như hơi ấm của ánh hoàng hôn. Cậu có tin không, dù cho rất nhiều năm về sau, mình vẫn luôn cho là vậy. (Năm 2002, Ngộ Kiến.)
Mùa xuân là mùa nồm ấm, có những lúc còn mưa ròng rã cả tuần liền. Mặc dù mưa to sẽ không phải luyện tập, không phải học tiết Thể dục, nhưng cái cảm giác thời tiết âm u ẩm ướt vẫn khiến người ta không thể yêu thương nổi. Chăn bông sờ vào lạnh ngắt, y như mới nhúng qua nước xong, nằm tới nửa tiếng mới bắt đầu có cảm giác ấm áp.
Ngộ Kiến không bao giờ tham gia tiết tự học buổi tối. Lần nào cũng thế, thầy giáo cứ điểm danh xong, vừa qua người đi là cô ấy liền chạy ra ngoài, đến tận khi tiết tự học buổi tối kết thúc cũng không thấy quay lại. Thường thì trong lúc Lập Hạ đang cầm đèn nằm bò trên giường giải bài tập theo công thức, viết lại từ đơn tiếng Anh, hoặc chép phương trình hoá học, sẽ nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, mở cửa ra là nhìn thấy Ngộ Kiến.
Trời hay mưa, cô ấy luôn ướt rượt khi trở về. Quần áo ướt đẫm hết cả, ngọn tóc cũng nhỏ nước.
Kể cả là mùa xuân, trời cũng vẫn rất lạnh.
Lập Hạ vốn cũng muốn hỏi xem rốt cuộc mỗi tối cô ấy chạy ra ngoài để làm gì, nhưng nhớ lại chuyện xảy ra lần trước liền nhất quyết ngậm miệng lại. Cô không muốn Ngộ Kiến cảm thấy mình là một kẻ lắm chuyện. Mặc dù có những lúc, cô thực sự là một bà tám. Khi đám Doanh Doanh cùng thảo luận về những chuyện trên trời dưới đất, tỷ như những bóng hồng bên cạnh ngôi sao nào đó, abc của lớp 11A7 có phải đã yêu xyz của lớp 10A5 hay không, cô cũng hay tham gia, còn nói tới mức hoa mắt chóng mặt.
Lần đầu tiên mở cửa cho Ngộ Kiến, Lập Hạ giật cả mình. Vừa mở cửa đã nhìn thấy một cô gái tóc xoã ướt sũng đang đứng trước cửa, cô súyt chút nữa đã cắn vào lưỡi, định hét ầm lên thì bị Ngộ Kiến bịt miệng lại.
Sau đó, dần rồi cũng quen.
Đại khái cứ khoảng 11 rưỡi mỗi tối, cô đều phải giúp Ngộ Kiến mở cửa, nếu trời mưa thì còn giúp cô ấy chuẩn bị cả khăn khô nữa. Lập Hạ luôn thắc mắc sao Ngộ Kiến không thích dùng ô, nhưng lại không tiện hỏi. Sau này, Lập Hạ còn chuẩn bị cả một cốc sữa nóng rồi ngồi trước bàn học đợi Ngộ Kiến về. Thói quen ấy duy trì lâu ngày, trở thành một phần cuộc sống của cô.
Rón rén cẩn thận từng ly từng tí, tiếng mở cửa cót két lúc nửa đêm, cốc sữa nóng trên tay toả nhiệt ấm áp, Ngộ Kiến nói nhỏ một câu "Cảm ơn cậu", những thứ ấy đã trở thành thói quen của Lập Hạ. Giống như ta mới bước qua một con đường nhỏ, lúc đầu là đạp rạp những ngọn cỏ trên đường, đến cuối cùng mặt đất sẽ dần lộ ra, biến thành một con đường rộng rãi, hướng thẳng về tương lai xa tít tắp.
Thời gian biến thành một vỉa hè dài và hẹp.
Sau cùng, Lập Hạ đã chẳng còn cảm thấy kỳ lạ trước việc Ngộ Kiến sẽ xuất hiện lúc 11 rưỡi đêm trong bộ dạng ướt sũng nữa. Nếu như cô ấy đến lớp học buổi tối và về phòng ngủ đúng giờ, có khi nên đi báo cảnh sát.
Bạn cùng lớp gần như đều đi hết rồi.
Vì hôm nay là thứ Bảy, mai không phải đi học nên rất nhiều người đều trở về nhà. Lập Hạ thu dọn xong sách vở thì cũng đã chiều tà, cô ra khỏi lớp, đang đi xuống cầu thang thì nghe thấy phía cuối hành lang có người gọi mình.
Lập Hạ ngẩng đầu nhìn về phía ấy, Ngộ Kiến ngồi ở trên bệ cửa sổ phía cuối hành lang, cặp sách để ở cạnh chân. Dưới ánh hoàng hôn, tóc của Ngộ Kiến ánh lên sắc vàng của tịch dương.
"Này, cậu qua đây!"
"Này, cậu qua đây!"
"Được."
Đoạn đối thoại như vậy cứ lập đi lập lại trong cuộc đời mỗi người. Không ai có thể biết được những câu nói thông thường ấy sẽ để lại những dấu ấn sâu sắc thế nào trong cuộc đời mình.
Mười năm trước chúng ta chưa hiểu được, mười năm sau lại chẳng nhớ ra.
Chỉ còn lại những âm tiết phút ban đầu, rơi rớt trong bầu không khí cũ kỹ mà thôi.
Lập Hạ đã quên mất cuộc nói chuyện buổi chiều hôm ấy bắt đầu thế nào và kết thúc ra sao, chỉ nhớ nụ cười của Ngộ Kiến, đó là nụ cười thuần khiết nhất mà Lập Hạ được thấy từ nhỏ tới giờ, thậm chí còn thuần khiết hơn cả nụ cười của Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang. Có lẽ do bầu không khí ấm áp của hoàng hôn đã ấp ủ sự ấm áp vô thanh, khiến tất cả đều tràn đầy vị ngọt nồng của hạnh phúc.
"Sao tự nhiên cậu lại quan tâm đến chuyện của mình?"
"Không biết nữa, lúc ấy chỉ nghĩ, dù gì cũng phải thân thiết hơn với cậu. Dù sau này tốt nghiệp rồi không được gặp lại nữa, dù sau này nhìn vào tấm ảnh tốt nghiệp có khi còn chẳng nhớ ra nổi tên nhau. Nhưng bất luận thế nào, Ngộ Kiến cũng vẫn là bạn cùng bàn thời cấp ba với mình, sau này mỗi người sẽ có cảnh ngộ khác nhau, chúng ta cũng sẽ gặp những người khác nhau, phát sinh những mối quan hệ khác nhau với họ. Nhưng mà, bạn học thời cấp ba, cả đời chỉ có sáu mươi lăm người thôi, và bạn cùng bàn thời cấp ba, cả đời liệu được mấy người chứ... Mình nói chắc nghe quái đản lắm nhỉ..."
Lập Hạ, cậu biết không, lúc ấy, mình chẳng có bạn bè gì ở trường Thiển Xuyên cả. Trước khi quen cậu, từ nhỏ đến lớn, mình đều không có bạn, cho nên, lần đầu có người quan tâm khiến mình cảm thấy rất ấm áp, thật giống như hơi ấm của ánh hoàng hôn. Cậu có tin không, dù cho rất nhiều năm về sau, mình vẫn luôn cho là vậy. (Năm 2002, Ngộ Kiến.)
Mùa xuân là mùa nồm ấm, có những lúc còn mưa ròng rã cả tuần liền. Mặc dù mưa to sẽ không phải luyện tập, không phải học tiết Thể dục, nhưng cái cảm giác thời tiết âm u ẩm ướt vẫn khiến người ta không thể yêu thương nổi. Chăn bông sờ vào lạnh ngắt, y như mới nhúng qua nước xong, nằm tới nửa tiếng mới bắt đầu có cảm giác ấm áp.
Ngộ Kiến không bao giờ tham gia tiết tự học buổi tối. Lần nào cũng thế, thầy giáo cứ điểm danh xong, vừa qua người đi là cô ấy liền chạy ra ngoài, đến tận khi tiết tự học buổi tối kết thúc cũng không thấy quay lại. Thường thì trong lúc Lập Hạ đang cầm đèn nằm bò trên giường giải bài tập theo công thức, viết lại từ đơn tiếng Anh, hoặc chép phương trình hoá học, sẽ nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, mở cửa ra là nhìn thấy Ngộ Kiến.
Trời hay mưa, cô ấy luôn ướt rượt khi trở về. Quần áo ướt đẫm hết cả, ngọn tóc cũng nhỏ nước.
Kể cả là mùa xuân, trời cũng vẫn rất lạnh.
Lập Hạ vốn cũng muốn hỏi xem rốt cuộc mỗi tối cô ấy chạy ra ngoài để làm gì, nhưng nhớ lại chuyện xảy ra lần trước liền nhất quyết ngậm miệng lại. Cô không muốn Ngộ Kiến cảm thấy mình là một kẻ lắm chuyện. Mặc dù có những lúc, cô thực sự là một bà tám. Khi đám Doanh Doanh cùng thảo luận về những chuyện trên trời dưới đất, tỷ như những bóng hồng bên cạnh ngôi sao nào đó, abc của lớp 11A7 có phải đã yêu xyz của lớp 10A5 hay không, cô cũng hay tham gia, còn nói tới mức hoa mắt chóng mặt.
Lần đầu tiên mở cửa cho Ngộ Kiến, Lập Hạ giật cả mình. Vừa mở cửa đã nhìn thấy một cô gái tóc xoã ướt sũng đang đứng trước cửa, cô súyt chút nữa đã cắn vào lưỡi, định hét ầm lên thì bị Ngộ Kiến bịt miệng lại.
Sau đó, dần rồi cũng quen.
Đại khái cứ khoảng 11 rưỡi mỗi tối, cô đều phải giúp Ngộ Kiến mở cửa, nếu trời mưa thì còn giúp cô ấy chuẩn bị cả khăn khô nữa. Lập Hạ luôn thắc mắc sao Ngộ Kiến không thích dùng ô, nhưng lại không tiện hỏi. Sau này, Lập Hạ còn chuẩn bị cả một cốc sữa nóng rồi ngồi trước bàn học đợi Ngộ Kiến về. Thói quen ấy duy trì lâu ngày, trở thành một phần cuộc sống của cô.
Rón rén cẩn thận từng ly từng tí, tiếng mở cửa cót két lúc nửa đêm, cốc sữa nóng trên tay toả nhiệt ấm áp, Ngộ Kiến nói nhỏ một câu "Cảm ơn cậu", những thứ ấy đã trở thành thói quen của Lập Hạ. Giống như ta mới bước qua một con đường nhỏ, lúc đầu là đạp rạp những ngọn cỏ trên đường, đến cuối cùng mặt đất sẽ dần lộ ra, biến thành một con đường rộng rãi, hướng thẳng về tương lai xa tít tắp.
Thời gian biến thành một vỉa hè dài và hẹp.
Sau cùng, Lập Hạ đã chẳng còn cảm thấy kỳ lạ trước việc Ngộ Kiến sẽ xuất hiện lúc 11 rưỡi đêm trong bộ dạng ướt sũng nữa. Nếu như cô ấy đến lớp học buổi tối và về phòng ngủ đúng giờ, có khi nên đi báo cảnh sát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook