Hạ Chí Chưa Tới
-
Chương 14: Hạ chí năm 1996 - Sắc màu, sao bắc cực (1)
Khi thủy triều tràn lên bờ đê nhiều năm tuổi, khi mùa hạ này tiếp nối mùa hạ khác, cậu thế nào?
Khi cơn bão cuốn trôi ngôi làng đương thời nắng gắt, khi mùa hạ này nhấn chìm mùa hạ tới, cậu thế nào?
Trải qua xuân xanh, thu buồn, đông lạnh, mùa hạ năm sau càng ngập tràn sức sống, cậu sẽ lại buông rủ hàng mi, xuất hiện trước mắt tớ. Khi đi, cậu mang theo cả cơn mưa của thành phố này, và rồi để lại những đụn tuyết đã đổi màu khi quay trở lại.
Lúa mạch trổ đòng, tiếng sấm rền vang xuyên qua lục địa. Cậu hắt mực lên lời tiên đoán không trọn vẹn nơi vách tường, cũng hắt nên một mùa hạ mất chất thơ.
Một Hạ chí đúng nghĩa hết năm này tới năm khác chưa một lần xuất hiện.
Một Hạ chí vẫn chưa thấy đâu dù cuối năm đã đến.
Tìm tìm kiếm kiếm.
Cậu chưa từng biết cô.
Cô chưa từng gặp cậu.
Chưa có ai từng gặp một Hạ chí chưa tới.
Ngoài kia mưa bắt đầu nặng hạt, con nước từ từ dâng cao.
* * *
Bất giác, thời tiết đã trở lạnh.
Khi dậy chạy bộ vào sáng sớm, thỉnh thoảng sẽ phải chạy về phòng khoác thêm chiếc áo rồi mới xuống sân tập hợp.
Những nam sinh đã quen với việc chơi bóng rổ ba mươi phút sau giờ ăn sáng và trước giờ tự học, thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy một chiếc áo ba lỗ không đủ để cản hơi lạnh ban sớm, dù rằng trưa đến mặt trời vẫn chói chang.
Tán cây hẵng còn xanh mướt.
Những tán cây sum suê này không có bốn mùa, chỉ khác ở chỗ chim chóc và côn trùng trú ngụ trong rừng sẽ ít đi mà thôi. Bởi vậy ngôi trường này ngày càng yên ắng hơn, tiếng ve ồn ã suốt mùa hè cuối cùng cũng biến mất. Ánh nắng phai đi sự gai góc, chỉ để lại cảm giác hơi ran rát trên lưng
Tiếp đó thời gian men theo những vết tích của nàng thu lan tới gót chân, thủy triều cuộn sóng ầm ầm nhấn chìm thêm một phần cái gọi là thanh xuân. Đàn chim đã di cư được một thời gian rất dài, những gốc rã hương ngày càng yên ắng khiến ngay cả tiếng lá rơi cũng trở nên vang dội lạ thường.
Mùa thu năm nay đã bắt đầu lâu rồi.
Tháng Mười Một, mọi bảng tin trong trường đều xoay quanh thông tin về hội diễn văn nghệ. Nhiều khi Lập Hạ chạy bộ sáng về qua căng - tin mua sữa sẽ đi qua bảng tin, vừa nhìn vừa xoa bàn tay lạnh tới ửng đỏ vì sương mù ban sớm, miệng phả ra từng làn hơi mờ.
Tiết thu ngày càng rõ nét.
Thực ra dán thông báo ngay từ tháng Mười Một có hơi sớm, bởi cuộc thi chính thức sẽ diễn ra vào tháng Ba năm sau, cũng có nghĩa phải tới đầu học kỳ sau mới bắt đầu, thế nhưng bao giờ trường Thiển Xuyên số 1 cũng phải chuẩn bị trước bốn tháng bởi khả năng trình diễn nghệ thuật ở đây nổi tiếng toàn tỉnh. Năm nào trường cũng có những cá nhân tài hoa xuất sắc, nhất là những học sinh thuộc khối nghệ thuật. Đó là ngày hội hoành tráng nhất năm của ngôi trường này, thậm chí còn long trọng hơn ngày Quốc khánh rất nhiều.
Chiều nào tan học Phó Tiểu Tư cũng sẽ đợi Lục Chi Ngang để cùng tới phòng học vẽ. Thực ra hai người cũng chẳng phải luyện tập gì, bởi ngay khi thi vào ngôi trường này, điểm đầu vào môn chuyên ngành của cậu và Lục Chi Ngang đã cao hơn người khác hẳn ba mươi điểm. Cũng chính bởi vậy, giáo viên rất quý hai cậu, những sự quý mến ấy lại được thể hiện một cách lặng lẽ, ví như hai cậu sẽ được giao rất nhiều bài tập. Lần nào thầy giáo cũng nói bằng giọng điệu thế này:
"Tiểu Tư à, cả Lục Chi Ngang nữa, hai em phải luyện vẽ các đường cơ bản nhiều vào, mai nộp hai bức phát họa tĩnh vật lên đây."
Lần nào Lục Chi Ngang cũng kêu la thảm thiết rồi bắt đầu ra sức cò kè mặc cả với thầy, còn cậu chỉ im lặng nhấc bút chậm rãi tạo khối, bởi cậu thừa biết rằng dù có kêu ca tới đâu thì cũng phải nộp hai bức, chẳng thà trước khi mặt trời xuống núi ngồi vẽ luôn cho xong.
Mùa hạ lúc nào cũng vậy, đợi đến khi người ta muốn kiếm tìm thì mới nhận ra đã không còn tăm tích, Lập Hạ bởi vậy mà có phần buồn bã. Vì tên cô là Lập Hạ nên cô rất thích mùa hạ. Ánh nắng chiếu xiên như mang theo sức mạnh phân tách mọi sinh vật phù du trên thế gian, từ hạt bụi tới những đường vân.
Đôi khi Lập Hạ sẽ tới phòng vẽ, nhưng đã không còn thường xuyên như trước.
Từ sau chuyện lần đó, mỗi lần gặp Phó Tiểu Tư, cô luôn cảm thấy căng thẳng, dù gì cô cũng đã xảy ra xích mích với bạn gái người ta tuy đối phương có thể không để ý hoặc đã quên từ lâu, và dù sao học hành cũng rất áp lực. Mỗi lần ngồi trong phòng vẽ đưa bút chì phác họa nên từng đường nét, cô thường nghĩ tới cảnh tất cả học sinh trong lớp đều đang học, trên bảng chi chít những nét bút, phía trên là tiếng vang cũ kỷ của chiếc quạt trần. Bởi vậy ở nơi thời gian là vàng bạc như thế này, việc cô ngồi đây vẽ tranh có thể nói là xa xỉ. Bóng đổ dưới ngồi bút dần bao phủ trang giấy, cũng bao phủ cả trái tim cô.
Chỉ cần vò nhẹ cũng nhỏ ra nước.
____
Ai thấy hay thì cho Lam một sao nà (~^-^~)
Khi cơn bão cuốn trôi ngôi làng đương thời nắng gắt, khi mùa hạ này nhấn chìm mùa hạ tới, cậu thế nào?
Trải qua xuân xanh, thu buồn, đông lạnh, mùa hạ năm sau càng ngập tràn sức sống, cậu sẽ lại buông rủ hàng mi, xuất hiện trước mắt tớ. Khi đi, cậu mang theo cả cơn mưa của thành phố này, và rồi để lại những đụn tuyết đã đổi màu khi quay trở lại.
Lúa mạch trổ đòng, tiếng sấm rền vang xuyên qua lục địa. Cậu hắt mực lên lời tiên đoán không trọn vẹn nơi vách tường, cũng hắt nên một mùa hạ mất chất thơ.
Một Hạ chí đúng nghĩa hết năm này tới năm khác chưa một lần xuất hiện.
Một Hạ chí vẫn chưa thấy đâu dù cuối năm đã đến.
Tìm tìm kiếm kiếm.
Cậu chưa từng biết cô.
Cô chưa từng gặp cậu.
Chưa có ai từng gặp một Hạ chí chưa tới.
Ngoài kia mưa bắt đầu nặng hạt, con nước từ từ dâng cao.
* * *
Bất giác, thời tiết đã trở lạnh.
Khi dậy chạy bộ vào sáng sớm, thỉnh thoảng sẽ phải chạy về phòng khoác thêm chiếc áo rồi mới xuống sân tập hợp.
Những nam sinh đã quen với việc chơi bóng rổ ba mươi phút sau giờ ăn sáng và trước giờ tự học, thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy một chiếc áo ba lỗ không đủ để cản hơi lạnh ban sớm, dù rằng trưa đến mặt trời vẫn chói chang.
Tán cây hẵng còn xanh mướt.
Những tán cây sum suê này không có bốn mùa, chỉ khác ở chỗ chim chóc và côn trùng trú ngụ trong rừng sẽ ít đi mà thôi. Bởi vậy ngôi trường này ngày càng yên ắng hơn, tiếng ve ồn ã suốt mùa hè cuối cùng cũng biến mất. Ánh nắng phai đi sự gai góc, chỉ để lại cảm giác hơi ran rát trên lưng
Tiếp đó thời gian men theo những vết tích của nàng thu lan tới gót chân, thủy triều cuộn sóng ầm ầm nhấn chìm thêm một phần cái gọi là thanh xuân. Đàn chim đã di cư được một thời gian rất dài, những gốc rã hương ngày càng yên ắng khiến ngay cả tiếng lá rơi cũng trở nên vang dội lạ thường.
Mùa thu năm nay đã bắt đầu lâu rồi.
Tháng Mười Một, mọi bảng tin trong trường đều xoay quanh thông tin về hội diễn văn nghệ. Nhiều khi Lập Hạ chạy bộ sáng về qua căng - tin mua sữa sẽ đi qua bảng tin, vừa nhìn vừa xoa bàn tay lạnh tới ửng đỏ vì sương mù ban sớm, miệng phả ra từng làn hơi mờ.
Tiết thu ngày càng rõ nét.
Thực ra dán thông báo ngay từ tháng Mười Một có hơi sớm, bởi cuộc thi chính thức sẽ diễn ra vào tháng Ba năm sau, cũng có nghĩa phải tới đầu học kỳ sau mới bắt đầu, thế nhưng bao giờ trường Thiển Xuyên số 1 cũng phải chuẩn bị trước bốn tháng bởi khả năng trình diễn nghệ thuật ở đây nổi tiếng toàn tỉnh. Năm nào trường cũng có những cá nhân tài hoa xuất sắc, nhất là những học sinh thuộc khối nghệ thuật. Đó là ngày hội hoành tráng nhất năm của ngôi trường này, thậm chí còn long trọng hơn ngày Quốc khánh rất nhiều.
Chiều nào tan học Phó Tiểu Tư cũng sẽ đợi Lục Chi Ngang để cùng tới phòng học vẽ. Thực ra hai người cũng chẳng phải luyện tập gì, bởi ngay khi thi vào ngôi trường này, điểm đầu vào môn chuyên ngành của cậu và Lục Chi Ngang đã cao hơn người khác hẳn ba mươi điểm. Cũng chính bởi vậy, giáo viên rất quý hai cậu, những sự quý mến ấy lại được thể hiện một cách lặng lẽ, ví như hai cậu sẽ được giao rất nhiều bài tập. Lần nào thầy giáo cũng nói bằng giọng điệu thế này:
"Tiểu Tư à, cả Lục Chi Ngang nữa, hai em phải luyện vẽ các đường cơ bản nhiều vào, mai nộp hai bức phát họa tĩnh vật lên đây."
Lần nào Lục Chi Ngang cũng kêu la thảm thiết rồi bắt đầu ra sức cò kè mặc cả với thầy, còn cậu chỉ im lặng nhấc bút chậm rãi tạo khối, bởi cậu thừa biết rằng dù có kêu ca tới đâu thì cũng phải nộp hai bức, chẳng thà trước khi mặt trời xuống núi ngồi vẽ luôn cho xong.
Mùa hạ lúc nào cũng vậy, đợi đến khi người ta muốn kiếm tìm thì mới nhận ra đã không còn tăm tích, Lập Hạ bởi vậy mà có phần buồn bã. Vì tên cô là Lập Hạ nên cô rất thích mùa hạ. Ánh nắng chiếu xiên như mang theo sức mạnh phân tách mọi sinh vật phù du trên thế gian, từ hạt bụi tới những đường vân.
Đôi khi Lập Hạ sẽ tới phòng vẽ, nhưng đã không còn thường xuyên như trước.
Từ sau chuyện lần đó, mỗi lần gặp Phó Tiểu Tư, cô luôn cảm thấy căng thẳng, dù gì cô cũng đã xảy ra xích mích với bạn gái người ta tuy đối phương có thể không để ý hoặc đã quên từ lâu, và dù sao học hành cũng rất áp lực. Mỗi lần ngồi trong phòng vẽ đưa bút chì phác họa nên từng đường nét, cô thường nghĩ tới cảnh tất cả học sinh trong lớp đều đang học, trên bảng chi chít những nét bút, phía trên là tiếng vang cũ kỷ của chiếc quạt trần. Bởi vậy ở nơi thời gian là vàng bạc như thế này, việc cô ngồi đây vẽ tranh có thể nói là xa xỉ. Bóng đổ dưới ngồi bút dần bao phủ trang giấy, cũng bao phủ cả trái tim cô.
Chỉ cần vò nhẹ cũng nhỏ ra nước.
____
Ai thấy hay thì cho Lam một sao nà (~^-^~)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook