[h] Chị Nuôi Luôn Con Em
-
C47: 47. Hạ Màn
Cửa lớn nhà Charlotte bị một cú va chạm mạnh làm bung cả hai cánh mở toang ra...
Ngay sau đó, Engfa thân chật vật với men say tay còn cầm chai rượu vang chui ra từ chiếc xe, hung thủ không có lương tâm mà đâm sầm vào cửa nhà
"CHARLOTTE...ực... CHỊ RA ĐÂY!
RA ĐÂY CHO TÔI!!!"
Dứt lời gọi như hét Engfa là ném chai rượu vang xuống dưới hồ bơi ở giữa sân nhà
Phút chốc mặt hồ bơi màu xanh hi vọng hoá màu đỏ bi thương...
Charlotte từ trong nhà mặt mày hốt hoảng, bế Daeng trên tay còn đang khóc dở vì âm thanh vang trời kia
"Mày khóc cái gì, HẢ?"
Engfa tướng siêu vẹo đi tới thấy Daeng mếu máo hai hàng nước mắt thì quát
"ENGFA, EM BỊ ĐIÊN HẢ?"
Charlotte hét lên vì cảm thấy Engfa lúc này như ma hờn quỷ nhập không giống say rượu mà càn quấy khi không lại nạt Daeng cơ chứ
Bất giác, nàng sợ hãi bế Daeng lùi lại phía trong nhà
Engfa mắt đỏ ngầu không rõ vì men hay tức giận nhưng nàng chắc chắn rằng đó là tức giận, câm phẫn tạo nên
Vì cú va chạm ấy, âm thanh đã khiến những hàng xóm xung quanh bỗng thức giấc giữa 2h đêm, do đó đã gọi bảo vệ khu tới
Chưa để Engfa tới gần, đã thấy bảo vệ tới khẩn trương hỏi:
"Cô Austin, cô không sao chứ?
Xe và cửa đằng trước là tai nạn sao?
Chúng tôi đến vì hàng xóm báo lên..."
Charlotte nuốt nước miếng sợ hãi xuống mà liền đáp:
"Chỉ là sự cố!
Thật xin lỗi đã phiến các anh đến giờ này!"
Hai anh bảo vệ có chút chần chừ vì thấy Engfa đưa lưng lại phía mình, nơi ấy toát ra mùi rượu nồng nặc lại nhìn về phía Daeng nhóc con đó tại sao khóc?
Sinh ra nghi hoặc...
Chưa kịp hỏi, Engfa xoay người nở nụ cười bảo:
"Thật ngại quá, tôi uống quá đà khi nảy đã không kiểm soát được tay lái nên đâm vào cửa nhà...
Mong các anh thông cảm bỏ qua, chúng tôi sẽ thu dọn và ngủ ngay không phiền đến làng xóm!"
Lúc này, Engfa thanh tỉnh không ít nói năng cũng xuông xẻ hơn...
Bảo vệ lập tức xua đi đa nghi kia mà gật đầu cáo lui
Người cần đi cũng đã rời, Engfa xoay người dáng điệu bất cần ngồi phịch xuống sofa nhìn đèn trần lên tiếng:
"Đã có người nói với tôi, ghét nhất là nói dối...Vậy mà, chính người ấy không những nói dối mà còn lừa tình dối gạc đời, cho hỏi cô Charlotte Austin biết người đó không?"
Nàng đứng đó vẫn bế ôm chặt lấy Daeng mà nhóc con đó cũng bám víu lấy nàng, cả hai đều có cảm giác rằng Engfa mama thật sự không ổn!
"Engfa em...em say rồi!
Nghỉ đi em, chị bế Daeng đi ngủ trước..."
Charlotte cố bình tĩnh, trấn an những gì bản thân mình suy nghĩ là sai mà đáp có chút run rẫy
Chưa kịp xoay người, Engfa phía sofa cầm bình thuỷ tinh đựng trà ném không tiếc vào khung ảnh treo trên tường, là ảnh cả ba chụp chung khi đi công viên cũng là lần đầu Daeng gọi nàng một tiếng mẹ!
" CHARLOTTE AUSTIN...
Chị vợ của tôi, chị diễn hay quá!
Cắt được rồi, chị ơi!"
Engfa hét lên sau đó lại nhẹ nhàng nói nhưng lời lẽ mỉa mai xen lẫn giọng cười chua chát
Charlotte điêu đứng, rùng mình ý thức được sự thương tâm sắp ập đến...
Có lẽ...
Điều nàng nghĩ, tất cả đã đúng rồi sao?
Engfa đã biết được sự thật?
Lòng nàng rối bời, giọng điệu Engfa nhấn nhá như ngàn mũi dao chỉa vào tim mình cùng lời lẽ xa cách chăm biếng kia khiến nàng như xé tim xé phổi của mình ra...
Nén những giọt nước mắt nhạy cảm, ấy nấy khổ sử đến tan thương kia...
Charlotte nhanh chóng bế Daeng vào phòng, trấn an nhóc con là Engfa say nên quậy thôi mình ra giảng hoà, hãy ngủ đi không thôi mình sẽ giận
May là Daeng còn nhỏ, không nghĩ nhiều liền gật đầu nhắm mắt ngủ ngay
Charlotte đóng cửa đi ra, hít một hơi thật sâu thở ra tay nắm chặt vì căng thẳng đến phía phòng khách nhìn khung ảnh bị bể miếng kính văng tứ tung dưới nên nhà...
Engfa vẫn ngồi bất động trên sofa nhìn đèn trần
"Engfa em say rồi...
Có chuyện gì đợi sáng mai tỉnh chị cùng em nói rõ, có được không em?"
Charlotte rụt rè lên tiếng, đứng cách xa sofa một khoảng
Engfa đột nhiên đứng dậy, quay mặt về phía nàng cười oà lên lạnh đến thấu xương, đáp:
"Chị vợ ah~
Tôi bảo chị cắt cái vai diễn ấy đi!
Ai trả tiền cát-xê cho chị vậy, à không phải nói đúng hơn là trọng trách..."
Đúng hơn chữ đúng!
Charlotte cay nghiệt, hối hận cũng đã muộn...
Engfa biết tất cả rồi!
"Engfa ah~ em bình tĩnh...
Em nghe chị giải thích đi, có được không?"
Charlotte bước tới hai bước, vừa đi vừa thiết tha cầu xin
"Chị làm ơn đi!
Đứng im ở đó dùm, lại đây đạp miễn bị thương lúc đó đừng có bày vẻ mèo chuột, khiến tôi lo lắng ngủ xuẩn băng bó quan tâm chị!"
Dứt lời còn không quên thả đến nàng một nụ cười khinh bỉ
"Được được, chị sẽ không tới nhưng em cũng phải cẩn thận đừng di chuyển lung tung đạp phải đó..."
Mặc kệ lời lạnh nhạt của Engfa nàng tiếp tục ôm hy vọng những lời ấy của Engfa là còn để tâm không muốn nàng bị thương ấy mà!
Sai lầm nối tiếp sai lầm, khi Engfa hành động tay đưa lên tai mình nhướng người về nàng như thể không nghe rõ, hỏi:
"Gì? Chị nói sao?
Quan tâm thiệt hay là trọng trách bù đắp gì gì đó của chị vậy, thiệt tình nha tôi nể chị lắm đấy không nhìn ra được nào giả nào là thật nha!"
Không suy nghĩ chỉ một giây Charlotte sốt ruột đáp:
"Xin em... Engfa em tin chị có được không?"
Mặc kệ những điều kia đi, em phải tin rằng chị thật sự đã động tâm với em, yêu em và thương Daeng xuất phát từ tấm lòng chị muốn lo cho em người yêu chị và nuôi luôn con em..."
Engfa càng nghe càng ngứa tai gai óc, hận bản thân không giết nàng như lúc này...
Có lẽ, thù hận của Pitch quá khứ đã dồn lên Charlotte của hiện tại nên Engfa mới có ý nghĩa tàn độc chết chóc kia...
Cũng vì yêu nhiều hận nhiều mà ra!
Engfa cười oà lên tức khắc sau đó đanh mặt lại, trợn đôi mắt căm phẫn bi ai đỏ ngầu lên mà nghiến răng lợi đáp:
"Cái yêu của chị là cái yêu ngộ nhận thôi chị vợ à tỉnh táo lại đi, còn nữa cái thương của Daeng chẳng qua cũng chỉ là thương hại mà thôi!"
Không để Charlotte lên tiếng xen ngang mình, Engfa sờ sờ cầm vẻ tính toán vẫn là giọng điệu mỉa mai ấy tiếp lời
"Để coi, đó giờ chị bù đắp cho tôi được gì rồi...
À mấy hợp đồng lớn, mở được studio, xe hơi, sắp tới là cho thằng nhóc kia đi học trường quốc tế đúng không?
Được được, cháu dòng dõi nhà họ Austin nên học quốc tế nha!
Sáng tôi cãi chị tôi sai quá...Hahaha"
Charlotte nghe Engfa nói mà tim rỉ máu đến mức khó thở, lời cũng chẳng thể nói nỗi mà chen ngang...
Mặc kệ cho hai dòng nước mắt trực trào ra không nén nữa, nhìn Engfa khổ sở dằn vặt mình như vậy nàng có xá chi mà ngại cho miễng đâm vào bàn chân mình...
Vì nàng biết cái đau ấy sao bằng nỗi đau của Engfa lúc này!
Engfa không kịp trở mình hay thốt lên ngăn nàng lại đã thấy nàng lao về phía mình ôm siết lại, tiếp đến thấy nền nhà có không ít đóm đỏ liền ý thức được nàng đã đạp phải miễn mà chửi:
"Ch*t tiệt!
CHỊ BUÔNG TÔI RA..."
"KHÔNG!
CHỊ KHÔNG ĐỂ EM RỜI XA CHỊ, XIN EM HÃY THA THỨ...CHỊ BIẾT CHỊ SAI RỒI, ENGFA ƠI!"
Charlotte gào hét lên nước mắt tuôn ướt đẫm vai áo Engfa
Engfa không còn là một Engfa ngốc ngếch đa tình yêu bằng lời nói ngon ngọt cạm bẫy bằng tai nữa, dứt khoát đẩy mạnh nàng ra khỏi mình chẳng chút thương tình
Ngay sau đó, tàn nhẫn ngó lơ lời cầu xin của nàng mà rời khỏi nhà
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook