Cuối tuần về nhà, Chaeyoung dừng chân ở cửa vào, thấy có một đôi giày cao gót để ở đó, nàng đặt túi xách lên tủ giày, đi vào phòng khách, nhìn thấy Ye Jin đang ngồi dưới sàn nhà, lưng dựa vào sofa, đang cầm một bức ảnh, nước mắt rơi.

".... Mẹ."

"Về rồi à."

Nàng gật đầu, bước đi từ từ đến phía bà.

"Mẹ, đừng uống nhiều rượu quá, không tốt cho sức khỏe đâu."

"Không sao đâu, chỉ uống một chút thôi mà."

Ánh mắt của bà có chút ngẩn ngơ, Chaeyoung biết, mẹ lại đang nhớ ba rồi.

Bàn tay cầm chai rượu của nàng dừng lại....

Có đôi khi nàng nghĩ, nếu như mẹ có thể thích một ai đó nữa thì thật là tốt.

Nhưng mỗi khi nàng nghe mẹ kể lại chuyện của mẹ và ba, thì suy nghĩ muốn khuyên mẹ tìm tình yêu mới lại thu lại.

Ye Jin là một người cố chấp, bà ngụy trang vẻ ngoài mạnh mẽ, đối mặt với sự soi mói của người đời, bà hận không thể nói cho họ biết, bà có thể làm một người mẹ đơn thân, bà có thể nuôi dậy cô thật tốt.

"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một lúc đi."

"Chaeyoung mẹ xin lỗi con."

Đã để con thấy bộ dạng này.

"Không sao đâu ạ, để con dọn dẹp cho, mẹ đi nghỉ ngơi đi."

Miệng bà mở ra định nói gì đó, sau đó lại im lặng không nói gì, hai vai run lên.

Nàng ngồi xổm xuống thu dọn đồ đạc, loảng choảng, ánh mắt có chút hốt hoảng, khuôn mặt biểu hiện sự xấu hổ.


Mắt của bà đỏ ngầu, thấy vậy cũng không nói gì.

Nàng nhìn cánh cửa phòng đang từ từ đóng lại, mím môi lại, tiếp tục dọn dẹp.

.......

Buổi tối, trong căn phòng ở tầng 7 của hộp đêm.

Ye Jin vừa họp xong, xoay cổ mấy cái, ngả lưng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc trước bà không học ngành quản lý, nhưng vì để nuôi Chaeyoung ăn học, nghề gì kiếm được nhiều tiền thì bà làm, cũng mặc kệ ánh mắt thành kiến của những người xung quanh về cái nghề này, dốc hết sức để làm mới được như ngày hôm nay.

Trong căn phòng yên tĩnh một lúc, bà kéo ngăn kéo lấy một bức ảnh ra.

Bà xúc động, nước mắt trào ra.

Lau nước mắt, bà đứng lên đi đến cạnh cửa sổ hút thuốc, trái tim hỗn loạn, định xuống dưới quầy bar uống chén rượu.

Đi đến quầy bar, Joon Gi - người pha chế thấy bà đầu tiên, niềm nở đi lên: "Quản lí Son cơn gió nào đưa chị đến đây vậy?"

"Cho tôi hai ly rượu."

"Được, em mời khách."

Tối nay, mặt trăng không tròn.

Nàng vừa tắm xong, đang lau khô tóc, chuông cửa vang lên.

"Muộn như này ai còn đến nhỉ?"

Nhìn qua mắt mèo trên cửa, là Ye Jin bà say rượu, đang được một người đàn ông đỡ.

"Mẹ, sao mẹ uống rượu nhiều đến mức say thành như này vậy?"

"Mẹ không say mà."

Joon Gi đỡ bà vào nhà, mỉm cười với nàng: "Chaeyoung à? Quản lí Son uống say, nên chú đưa mẹ cháu về nhà."

Nàng từng gặp người này rồi, là người pha chế ở hộp đêm, nhiều lần nàng đến tìm Ye Jin thì người này thường ngỏ ý mời nàng uống rượu.

Trong nhà tự dưng có thêm một người đàn ông, nàng cảm thấy có chút không được tự nhiên, kéo cổ áo hơi rộng của mình lại, nàng đi qua ôm bả vai bà: "Cảm ơn chú, cháu đưa mẹ cháu đi nghỉ ngơi đây ạ."

Joon Gi buông Ye Jin ra, đưa tay ra làm cử chỉ xin cứ tự nhiên.

Nàng đỡ bà vào phòng, đắp chăn cho bà, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lisa.

Cô trả lời lại rất nhanh, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Đi ra ngoài phòng khách thì thấy Joon Gi vẫn chưa đi, hai tay để sau lưng, thấy nàng ra thì nở nụ cười.

Nàng cảm giác có chút nguy hiểm, Lego chạy đến dưới chân nàng, nàng bế nó lên, ôm thật chặt.

"Meo meo ~ "

"Cảm ơn chú đã đưa mẹ cháu về, để cháu tiễn chú ạ."

Joon Gi vẫn chắp hai tay sau lưng, trên người mặc một bộ com lê, hắn khá gầy, mặc com lê nhìn trông vẫn gầy, nở một nụ cười tiêu chuẩn, khóe miệng nhếch lên, nhìn rất xảo quyệt.


Nhìn như rắn độc, mỗi lần thấy hắn đều có cảm giác này.

Chỉ vừa nhìn thấy hắn ở ngoài cửa thôi, trái tim của nàng đã thắt lại.

"Chaeyoung chú mời cháu đi ăn tối nhá."

"Người yêu cháu hẹn cháu ra ngoài chơi rồi ạ, cháu xin lỗi ạ."

"Cùng đi đi, chú cũng muốn biết người yêu cháu như thế nào mà có thể theo đuổi được Chaeyoung."

"Đợi một lát nữa thì chú sẽ biết ạ."

"Chaeyoung sao mỗi lần thấy chú cháu đều có biểu cảm bài xích vậy?"

Lego cảm giác người này không phải người tốt, bắt đầu giơ móng vuốt, kêu meo meo vô cùng hung hữ.

"Quản lí Son xinh đẹp như vậy, con gái đúng là cũng xinh đẹp không kém." Hắn nói với giọng điệu khen ngợi, trong lòng thầm hận Ye Jin không thức thời, hắn theo đuổi lâu như vậy cũng không rung động một chút.

Nàng cầm cái gạt tàn ở bên cạnh lên, lông của Lego dựng thẳng hết lên.

Chuông cửa vang lên, như một âm thanh cứu mạng, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Joon Gi nhíu mày lại, nàng thả Lego xuống, vội vàng chạy ra mở cửa.

Cô đứng ở ngoài cửa, vẫn đang thở gấp, tay đặt lên khung cửa.

"Lisa."

"Không sao rồi." Nói xong ôm nàng vào nhà, vẻ mặt cô nghiêm nghị, lông mày nhướn lên, hỏi Joon Gi: "Tối muộn như vậy rồi còn có chuyện gì ạ?"

Đối lập với cô ánh mắt của Joon Gi nhìn trông bất chính và hèn mọn hơn rất nhiều.

"Chaeyoung chú đã đưa quản lí Son về đây rồi, cháu chăm sóc cho mẹ cháu cẩn thận, chú về đây."

"Không ăn tối nữa ạ?"

Joon Gi nghẹn lời.

Lisa đứng trước nàng ngăn lại ánh nhìn của hắn ta, bàn tay nắm thành nắm đấm, cơ bắp ở cánh tay phồng lên, vung tay lên.

Joon Gi cúi người xuống, nhanh nhẹn né tránh, dáng vẻ chạy trốn nhìn có chút chật vật, hắn ta vội vã đi đến cửa, trước khi đóng cửa lại thì cười híp mắt: "Chaeyoung chú không làm phiền nữa, lần sau gặp lại."


Lần sau gặp....

Sau khi cánh cửa đóng lại, cô hỏi nàng hàm răng nghiến lại: "Hắn ta làm việc ở quán bar?"

"Em sẽ nói với mẹ."

Joon Gi xảo quyệt như thế, nếu như đánh nhau với hắn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

"Chị đi xử lí hắn."

"Chị mà cũng biết đánh nhau?"

"Chị không thích, không có nghĩa là không biết."

"Vậy chị định sẽ xử lí hắn ta như thế nào?"

"Chị khắc có cách, không thể để cho hắn ta tiếp tục bắt nạt em như thế này được."

Cô nói đến đây thì trong ánh mắt đều là tia tức giận, lông mày nhíu lại, nhìn càng thêm uy nghiêm.

Thì ra bộ dạng cô khi tức giận là như này.

"Thôi mà, em không muốn chị mạo hiểm."

"Để chị giải quyết."

Nàng còn muốn nói gì đó nữa thì trong phòng của bà phát ra tiếng động, hình như là âm thanh cốc thủy tinh rơi vỡ, nàng vội vàng chạy vào.

Lego chạy qua cô nghiêng đầu nhìn, cô vỗ vỗ vào người nó, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của người đàn ông kia.

Không thể nào quên được.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương