[ H+ ] Yêu Em Không Phải Vì Mùi Hương
-
C7: Rốt Cuộc Ai Mới Là Người Đang Che Giấu Bí Mật.
" Xoảng"
Tiếng ly rượu vang rơi xuống sàn vỡ tan tành, hầu như không ai để ý đến bên trong góc quán bar, Vũ Đằng đang cảm nhận được sự bất ổn bên trong cơ thể mình, sự nóng bức dần bốc lên đến đại não, khiến cơ thể mất đi sức lực vốn có, hô hấp cũng càng ngày càng rối loạn. Nắm lấy cổ áo cố gắng giữ cơ thể bình tĩnh lại, vốn dĩ chỉ định uống hết ly rượu rồi rời khỏi nơi nhàm chán này, nhưng cậu lại không ngờ rằng bản thân lại rơi vào cái bẫy đáng ghê tởm.
Chống tay men theo vách tường đi dọc theo hành lang vội vào nhà vệ sinh trước khi mọi chuyện xấu hơn sẽ xảy ra. Nơi này thậm chí có rất nhiều Alpha chỉ cần một mùi hương Omega mất kiểm soát tỏa ra, không biết rằng sẽ đáng sợ đến mức nào.
Vũ Đằng bước vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, thở hổn hển dựa lưng vào vách tường trượt cả thân người xuống, cơn nóng bức lại từng đợt dâng trào bên trong cơ thể. Hiện tại kỳ phát tình vẫn chưa đến, chỉ có thể suy đoán rằng chuyện này có lẽ là do người khác lén lút hèn hạ mà bỏ thuốc.
Cánh cửa nhà vệ sinh bật mở, một gương mặt nở nụ cười nham hiểm bước vào khoanh tay đối với người đang ngồi dưới sàn cũng không có lấy chút tò mò, dường như hiểu rõ hết tất cả mọi chuyện xảy ra, vì đó chẳng qua đều là kế hoạch của cậu ta - Trạch Vũ.
- Thế nào, thoải mái chứ ? Loại thuốc này là thuốc cao cấp đảm bảo chỉ nữa tiếng sau mày sẽ không ngừng rên rĩ mà cảm ơn tao đâu.
- Tên khốn.... rốt cuộc là tại sao?
Vũ Đằng liếc nhìn người trước mắt, đến sức lực muốn đứng dậy cũng không thể.
- Tại sao? Vì tao muốn anh Takeshi nhìn thấy cơ thể dơ bẩn của mày, chỉ vừa vào công ty đã quyến rũ đàn anh đóng chung phim đừng tưởng mày trong sạch hơn tao.
Trạch vũ rống lên tức giận, không để ý đến tiếng chuông điện thoại đang reo trong túi quần người kia rồi bỗng nhiên im bặt. Vũ Đằng lợi dụng người trước mặt không để ý, liền đưa tay vào trong túi quần, âm thầm vuốt lấy điện thoại chuyển sang chế độ nghe máy.
- Vậy... bỏ thuốc vào trong ly rượu là mày?
- Đúng vậy....hỏi dư thừa, cứ ở đó mà đợi, tao sẽ mang bất ngờ đến.
Trạch Vũ ngún ngẩy bỏ đi không quên khóa cửa lại đề phòng người bên trong trốn thoát.
[ Vũ Đằng ,Vũ Đằng trả lời anh......em sao rồi, chuyện gì xảy ra ......Vũ Đằng.....]
Tiếng gọi đầy lo lắng vang lên bên trong điện thoại, Vũ Đằng gượng đứng dậy lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn giọng người bên trong điện thoại là Tử Hoành có chút ngạc nhiên.
- ....ha.....là anh.....Tử Hoành.....
[ Vũ Đằng em đang ở đâu nói cho anh biết ]
-....quán bar....Knight....
[ Vũ Đằng chờ anh, anh sẽ đến ngay đừng sợ chờ anh..]
Vũ Đằng mơ hồ, điện thoại cầm trên tay rơi xuống, lực va đập mạnh khiến màn hình vỡ tan, điện thoại cũng mất kết nối. Bên kia cánh cửa một người đàn ông đầu hói bước vào chẳng ai khác là giám đốc Tiền, người thông đồng với Trạch Vũ trong chuyện này, xoa lấy hai tay vào nhau liếm môi thèm thuồng nhìn cơ thể mềm yếu hấp dẫn trước mặt mình.
.............
- Khốn kiếp.
Tử Hoành chửi thề một tiếng nhìn điện thoại không còn chút âm thanh nào, vội lấy áo khoác xông ra ngoài cửa.
- Cậu chủ, ông chủ bảo cậu chờ một chút, nếu đi lúc này e là.
Quản gia nhìn trạng thái của Tử Hoành bối rối đi theo khuyên nhũ.
- Nói với ba tôi lần sau tôi sẽ đến.
- Nhưng mà còn cuộc họp gia đình.....cậu chủ....
Lão quản gia bất lực nhìn thân ảnh leo lên xe phóng đi cũng không thèm nghe lấy lời ông vừa nói, ánh mắt sợ sệt nhìn vào cánh cửa căn nhà, chỉ sợ rằng sẽ lại xảy ra một trận tranh giành cùng sóng gió nữa đây.
................
Tử Hoành dừng xe trước cửa quán bar không thèm để ý, vứt vội chìa khóa cho nhân viên vừa bước đến, chạy vội tìm kiếm thân ảnh với nổi lo sợ tột cùng, bên trong điện thoại anh cũng nghe rõ có người bỏ thuốc cho Vũ Đằng, chỉ cần nghĩ đến đều xấu nhất xảy ra khiến bản thân anh tức giận đến nổi muốn giết người.
Tiếng nhạc ồn ào trong quán bar vẫn vang lên, từng nhóm người khiêu vũ lắc lư theo điệu nhạc tựa như không hề quan tâm đến chuyện có một người nào đó đang mất tích. Tử Hoành bước đến túm lấy trợ lý thô bạo hỏi.
- Vũ Đằng đâu?
- Tôi không biết cậu ấy vừa mới đứng ở kia mà. Trợ lý trả lời nhìn bóng dáng Tử Hoành chạy nhanh tìm kiếm liền lầm bầm chửi rủa sau lưng.- Làm cái gì vậy chứ điên à.
Cánh cửa nhà vệ sinh đóng chặt, bên trong vọng ra tiếng rên rĩ, trái tim của Tử Hoành như bị ai đó bóp nghẹn dùng chân ra sức đá văng cánh cửa ra.
Một cảnh tượng hiện ra trước mắt anh. Sàn nhà vệ sinh ngập đầy nước khắp nơi đều là những mãnh vỡ của thủy tinh, mặt gương bên trong phòng cũng bị ai đó đấm vỡ, máu theo vết nức trên thành gương chảy dọc xuống bồn rữa.
Vũ Đằng áo sơ mi đang mặc trên người rách đến mức lộ ra cả lồng ngực bên trong, lớp vải trắng loan ra những vệt máu trông rất khủng bố, đang ngồi đè lên trên thân hình một người đàn ông, bàn tay nắm chặt lấy mãnh kính, da thịt lòng bàn tay bị mãnh kính cắt lấy, máu chảy dọc theo cánh tay rơi lấy từng giọt xuống sàn nhà ẩm ướt. Người đàn ông phía dưới gương mặt co rúm hoảng sợ nhìn người trước mặt mình đang từ từ kề lấy mãnh kính lên cổ mình, sợ đến mức run rẩy rên rĩ xin tha.
- Vũ Đằng...?
Tử Hoành lên tiếng gọi người trước mặt anh. Người nọ giật mình, mãnh kính đang cầm trên tay rơi xuống sàn, chống tay gượng thân người đứng dậy bước đến người phía sau lưng đang gọi tên mình.
- ....Cuối cùng.... anh cũng đến.... Tử Hoành.
Hơi sức chống đỡ cuối cùng của Vũ Đằng dần cạn kiệt, mất đi ý thức, nhẹ nhõm ngã vào vòng tay đang ôm lấy mình.
Tử Hoành nhìn vết thương trên người Vũ Đằng đau đớn cùng tức giận không kiềm chế , cởi xuống áo khoác bọc lấy thân người của Vũ Đằng bế lên, bước tới nhìn xuống mặt người đàn ông đang bò dậy trên sàn nhà. Giơ chân không chút lưu tình đạp mạnh xuống khiến đầu người đàn ông đập mạnh xuống sàn bất tỉnh.
Trước ánh mắt tò mò của người bên trong quán bar Tử Hoành ôm lấy Vũ Đằng bước ra, nhẹ nhàng đặt lên ghế phụ, thắt dây an toàn, nhìn bàn tay máu thịt trộn lẫn liền đau xót không ngừng, mở lên cuộc gọi kết nối trong xe, gắn lấy tai nghe không dây vào vành tai, khởi động xe rời khỏi.
- Bác sĩ Từ, tôi có chuyện cần cậu giúp.
[ - ...Lại chuyện gì nữa, bây giờ là nữa đêm, tôi phải đi ngủ rồi ]
- Nhanh lên tôi cho cậu 10 có mặt tại nhà tôi...
Tử Hoành không kịp cho người bên kia có ý phản đối cúp máy, kết nối thêm cuộc gọi.
- Chuyện tại quán bar Knight dìm xuống cho tôi. Ông chủ Tiền tìm cách bịt miệng ông ta lại đi.
Kết thúc cuộc gọi tháo ra tai nghe trên tai, Tử Hoành nhìn về phía người bên cạnh, đôi môi hồng hào lại trở nên trắng bệt. Nhíu mày đau lòng, dịu dàng vuốt lấy khuôn mặt của người bên cạnh mình.
..............
- Vũ Đằng, đợi anh một chút. Tử Hoành hoảng loạn ôm lấy Vũ Đằng nhẹ nhàng đặt vào bồn tắm trước mặt, nước trong bồn đã được xả đầy, cố tình vẫn giữ nước thật lạnh để cho người nọ cảm thấy dễ chịu, cũng xoa dịu đi cơn nóng bức bên trong cơ thể.
Tử Hoành xoay mặt lại không dám nhìn lấy người nọ đang cởi đi quần áo trên người, máu trên cơ thể hòa tan theo dòng nước pha loãng đi màu đỏ vốn có của nó.
- uhwm....không được, nóng quá.
Vũ Đằng khẽ thầm thì, dường như là nói cho chính mình nghe, ý thức của bản thân mơ hồ, không khống chế nổi tiếng rên rĩ bật ra khỏi miệng.
Tử Hoành nghe thấy âm thanh lo lắng xoay người lại, đập vào mắt anh là cảnh tượng hấp dẫn đến mức chỉ xém chút nữa không chừng máu từ lỗ mũi cũng chợt trào ra. Vũ Đằng ngâm trong bồn tắm, cả làn da không một mãnh vải trắng đến mức khiến người khác nuốt lấy nước bọt không tự chủ được dời ánh mắt xuống phía dưới, cái cằm trắng nõn thon dài, ánh mắt mơ màng nhìn về khoảng không cố định. Bàn tay bấu chặc lấy thành bồn tắm cố chịu đựng từng đợt sóng dâng trào trong cơ thể mình.
- Chết tiệt, không được rồi.
Tử Hoành thầm mắng một tiếng vội lấy áo choàng quấn lấy lên người của Vũ Đằng, bế người nọ lên bước vội vào bên trong phòng ngủ.
Vũ Đằng ôm lấy người trước mặt chủ động cọ vào lòng Tử Hoành hít lấy hương thơm Alpha dễ chịu trên cơ thể anh, hôn lấy làn da nơi lồng ngực cách một lớp áo. Đôi môi tìm kiếm hướng đến cánh môi hôn lấy người trước mặt mình.
- Vũ Đằng.... nhìn cho kĩ anh là ai?
Tử Hoành đè lấy người đang sờ soạn lấy cơ thể mình xuống giường, thở hắc ra một hơi, nhìn ánh mắt mơ màng vì bị thuốc khống chế, bỏ mặc hết tất cả đặt cái hôn sâu lên đôi môi người nọ.
...............
Phải nữa tiếng sau Bác sĩ Từ mới đến, nhìn cửa nhà mở toang, mùi Omega sộc lên mũi liền nhíu mày khó hiểu lần theo vết máu vào bên trong căn phòng.
Nhìn cảnh tượng hiện ra trước mắt, Bác sĩ Từ không khỏi mở to đôi mắt kinh ngạc.Tử Hoành đang ngồi dựa lưng vào thành giường ôm lấy Vũ Đằng vào lòng, tự cắn lấy cánh tay mình đến bật máu, như cố kìm nén ham muốn của bản thân, cũng như ngăn chặn lấy khí tức Alpha trong cơ thể mình, chống chọi lại mùi hương đầy cám dỗ của Omega làm ảnh hưởng đến anh.
- Cậu đến trễ.
Tử Hoành nhả lấy cánh tay hằn sâu dấu răng đến bật máu khàn giọng nhìn người đứng ngay tại cửa phòng.
- Mùi Omega này cũng quá nồng rồi,rốt cuộc là có chuyện gì, kì phát tình đến rồi? .
- Không, em ấy bị bỏ thuốc.
Tử Hoành thở lấy một hơi nặng nhọc nhìn người đã ngủ say trong lòng mình nhẹ nhàng đặt trở lại xuống giường. - Tay em ấy bị thương sơ cứu giúp tôi.
- Hai người chưa làm gì à?
Bác sĩ Từ khó hiểu, chun mũi cảm nhận mùi Omega nồng đến mức bản thân mình còn khó giữ tỉnh táo, nhìn thấy cánh tay kèm dấu răng đầy máu của Tử Hoành dần hiểu ra chuyện.
- Cậu tốt nhất ra khỏi phòng khách đi,đợi tôi một chút.
Dưới ánh mắt ngờ vực của Tử Hoành đành nói thêm.
- Cậu đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó dù gì tôi cũng là bác sĩ.
Tử Hoành gật đầu thỏa hiệp liếc nhìn lần cuối người nằm trên giường, cuối cùng cũng chịu rời đi. Ngồi trên ghế sô pha, nhớ đến Vũ Đằng chịu tác dụng của thuốc, mơ hồ hôn lấy anh, mùi hương ngọt ngào từ em ấy xém chút nữa khiến anh muốn bỏ mặc tất cả mà xâm phạm em ấy, nhưng thật may là anh đã cố gắng để đều đó không xảy ra.
Bác sĩ Từ cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng, đóng cánh cửa lại sau lưng, nhìn Tử Hoành đang ngồi đó ôm đầu liền thở dài tiến lại gần, mở lấy hòm thuốc, nói.
- Cậu đưa cánh tay ra đây. Người đẹp gần trước mặt quyết định làm anh hùng gì chứ.
- Tôi không muốn lợi dụng em ấy trong tình trạng không biết gì, tôi sẽ đợi chỉ khi nào em ấy chấp nhận tôi.
- Vậy sao?......Coi bộ tình yêu của cậu hơi chông gai đây.
Bác sĩ Từ băng lấy vết thương trên cánh tay Tử Hoành lời nói mang đầy ẩn ý.
- Nghe bảo hôm nay là ngày họp gia đình, cậu không có mặt e là.....xảy ra chuyện lớn.
- Dù cho có tôi cũng chẳng khác gì.
Tử Hoành cười khinh khỉnh, thờ ơ rút cánh tay đã băng bó xong trở về.
- Tại sao Vũ Đằng bị bỏ thuốc, bàn tay lại còn bị thương như vậy, có chuyện gì sao?
- Thủ đoạn đáng kinh tởm tôi sẽ điều tra, đáng ra tôi phải đến sớm hơn một chút, em ấy đấm vỡ gương trong nhà vệ sinh dùng nó để chống trả.
- Ha..Tôi càng ngày càng cảm thấy hứng thú. Bác sĩ Từ cười tươi cảm thán.
- Từ Quốc Ninh, cậu mà đánh chủ ý lên em ấy thì đừng có trách tôi.
Tử Hoành nghiêng đầu nhìn biểu hiện của người trước mắt có chút không thích hợp liền hầm hừ lên tiếng, nhớ đến tình cảnh lúc đó nếu anh đến trễ chút nữa thôi, thì người đàn ông đó sẽ phải chết dưới tay em ấy rồi. Đối với một Omega điều đó cũng quá khác biệt. Dù sao nếu lúc đó em ấy bị người đàn ông đó làm gì chắc anh cũng sẽ không tự chủ được mà ra tay giết hắn ta thôi.
............
- Em tỉnh rồi, cảm thấy thế nào. Tử Hoành ngồi bên cạnh giường nhìn người nọ từ từ mở mắt ra, vui mừng dò hỏi.
Vũ Đằng nhìn lên trần nhà quen thuộc, cùng mùi hương của ga trãi giường liền biết bản thân mình đang ở chổ nào, ôm lấy cái đầu đau nhứt, từng đợt kí ức lùa về, dừng lại ở khoảnh khắc cậu chủ động kéo lấy Tử Hoành hôn lên, gương mặt bỗng dần trở nên đỏ bừng, hốt hoảng mở lấy tấm chăn kiểm tra.
- Hai chúng ta vẫn chưa có gì, anh sẽ đợi đến khi em chấp nhận.
Tử Hoành nắm lấy bàn tay bị thương đã được băng bó kĩ càng đặt đôi môi hôn lên, nhìn sâu vào đôi mắt người anh yêu như khẳng định những lời anh nói là thật lòng.
Vũ Đằng bối rối giật lấy bàn tay ra, cố dời ánh mắt sang hướng khác, trái tim lại nhói lên một nỗi lo sợ không rõ ràng.
- Cám ơn anh đã giúp, điện thoại của em?
- Điện thoại của em đã vỡ rồi không sửa được nữa. Để anh mua cho em cái mới.
- Không cần, cho em mượn điện thoại một lát.
Tử Hoành nhìn Vũ Đằng cầm lấy điện thoại trên tay, ánh mắt chần chừ liền hiểu ý, rời khỏi căn phòng, cho Vũ Đằng không gian riêng tư mà cậu muốn.
Cánh cửa đóng chặt lại, Vũ Đằng cảnh giác bấm đi dãy số, một giọng nói trầm thấp không kiên nhẫn vang lên .
[ - Ai đó. ]
- Takeshi là tôi.
[ - Yusuke anh tìm em cả đêm, vừa đến nơi tên giám đốc đó đã được người khác xử lý rồi, tin tức tối hôm qua đã được ém nhẹm nhanh chóng, rốt cuộc em đang ở đâu.]
- Đã được xử lý rồi? Không có ai nhắc đến tôi sao?
[ - Rất lạ là không hề có....]
Vũ Đằng lâm vào trầm ngâm, tên giám đốc đó dù gì cũng là nhân vật máu mặt, có quen biết với ông chủ của công ty truyền thông mà cậu đang làm việc, vết thương cậu để lại trên người ông ta không hề nhẹ, không tìm đến cậu, không lẽ nào...
- Takeshi giúp tôi điều tra thân phận của người này...... Lâm Tử Hoành.
Vũ Đằng cúp máy, cẩn thận xóa lấy thông tin cuộc gọi vừa gọi, cố ý truy nhập vào bộ nhớ bên trong điện thoại nhưng cuối cùng vẫn không tìm được gì.
Bên ngoài căn phòng Tử Hoành đứng dựa lưng phía sau cánh cửa, tựa như chưa hề rời khỏi, ánh mắt thâm trầm không nhìn ra đang suy nghĩ chuyện gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook