Vũ Đằng vừa bước ra khỏi quán bar không để ý đến một nhân vật đang quan sát mình bên cạnh quầy rượu. Tên này dáng vẻ cũng được gọi là thanh tú, dáng cao lại thanh mãnh, nước da trắng cực kì như đánh cả lớp phấn trông rất không tự nhiên, cùng đôi mắt phượng lại rất gợi tình, đặc biệt phía đuôi mắt không biết tại sao lại đều có một nốt ruồi, trông rất giống Vũ Đằng, nhưng cử chỉ mềm yếu thì nhìn đã biết là một Omega điển hình không hơn không kém.
- Tên đó là ai anh biết không? Nam nhân mặt trắng nháy mắt ra hiệu nhân viên ngay tại quầy rượu dò hỏi.
- Không biết, nhưng chắc có quen với anh Takeshi, đến đây cũng vài lần rồi.
- Lại một kẻ đến quyến rũ ông chủ của anh nữa sao, đừng nói với tôi anh ta là một Omega, tướng gì chẳng mãnh mai gì hết, như tôi còn dễ nhìn hơn.
- Đó là cậu chưa thấy mặt cậu ta thôi.
Nhân viên quầy rượu cười khinh khỉnh lấy lại ly rượu tên nam nhân da trắng vừa uống cạn rót thêm rượu vào ly.
- Không được, tốt nhất tôi phải đi gặp anh Takeshi.
- Tôi nghĩ cậu không nên vào lúc này.
Nhân viên quầy rượu ra chiều tốt bụng khuyên nhủ, nhìn người nọ ngún ngẩy bước đi không quan tâm đến điều mình nói, cũng không thèm đếm xỉa nữa, chuyên tâm rót thêm rượu cho vị khách vừa đến.
Tên mặt trắng mở cửa bước vào phòng bên trong, cố kéo áo sơ mi mỏng manh đang mặc trên người làm lộ ra làn da trắng bước đến gần người đàn ông đang ngồi bên ghế sopha.
- Anh Takeshi, sao anh tới rồi mà không tìm em.
Tên mặt trắng nhẹ giọng làm nũng, khác với điệu bộ chanh chua vừa rồi, cố tình sáp lại gần người đàn ông nọ.
- Tránh ra, làm át mất mùi của em ấy là tao giết.
Takeshi trừng mắt ra vẻ hung ác, bàn chân giơ lên đạp một cước khiến tên mặt trắng nằm sấp dưới chân như một con côn trùng khiến người khác ghê tởm, nhìn người nọ vẻ mặt đáng thương cùng hai hàng nước mắt chỉ chực trào ra cũng không chút mềm lòng.
- Được nếu đã muốn người khác thao như vậy thì tôi sẽ cho cậu toại nguyện.
Takeshi nắm lấy tên mặt trắng lôi lên đặt nằm sấp lên cái bàn, không nói một tiếng xé lấy quần áo trên người hắn. Cũng cởi lấy khóa kéo của chính mình không nói một lời trực tiếp tiến vào bên trong, tên mặt trắng đau đớn đến mức cảm thấy bản thân mình như bị xé rách làm hai, mỗi cú thúc vào lại mạnh bạo khiến thân người cậu không ngừng va đập vào cái bàn phía dưới.

- Không....a....a........chậm lại, anh Takeshi...
- Câm miệng, ai cho cậu lên tiếng hả. Takeshi vẫn giữ tốc độ như cũ, bàn tay nắm lấy cái cần cổ trắng nõn, ra sức bóp lấy ngăn chặn âm thanh đang phát ra, làm lộ ra cả vết hằn đỏ trên da trông cực kì kinh dị.
Takeshi nhắm mắt tưởng tượng người dưới thân mình, không ai khác là người mà anh luôn thèm khát, bèn thúc vào sâu hơn, khe khẽ rên rĩ cái tên mình luôn ao ước.
" Yusuke" người mà anh muốn xâm phạm, người mà anh muốn nhuốm lấy em ấy vào màu đen của bóng tối, mà bước tới thế giới bẩn thiểu mà anh đang tồn tại, muốn nhấn chìm em ấy, khiến em anh không thể trở về nơi thuộc về ánh sáng thanh khiết được nữa. Khiến em ấy cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh.
Trong đầu chợt hiện ra hình ảnh cực kì gợi cảm của em ấy mỗi khi phát tình, Takeshi không chịu được nữa gầm lên một tiếng bắn ra cao trào của bản thân, chán ghét đẩy tên đang nằm dưới thân người mình ném xuống đất, kéo lại khóa quần, ngồi xuống lại ghế sopha tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, rút lấy khăn tay từ trong túi, lau lấy hai bàn tay tựa như đang dính lấy cái gì đó dơ bẫn lắm, lau xong ghét bỏ ném xuống bên cạnh người nằm trên sàn, quát lớn.
- Người đâu?
- Anh Takeshi có chuyện gì? Một tên xăm trổ mở cửa bước vào, giọng nói mang đầy vẻ cung kính cùng sợ sệt.
- Ném hắn đi, cảnh cáo lần sau, đừng có mà tự tiện vào.
Takeshi ra lệnh cho thuộc hạ một tiếng, gương mặt lạnh lùng không thèm liếc nhìn đến tên thuộc hạ đang vác lấy người nọ trên vai bước ra khỏi phòng. Không quan tâm đến người kia khóc nháo, rên rĩ van xin.
Tiếng điện thoại vang lên trong túi quần, Takeshi lấy ra điện thoại nhấn lấy nút nghe, nhìn giọng nói bên kia đầu dây, biểu tình trên mặt liền ngưng trọng.
[ - Cậu đã trễ khai báo 1 tháng rồi, cần phải cập nhật tình hình của những người đang thử thuốc của chúng ta báo cáo về tổng bộ ]
- Tôi biết rồi.
[ - Cậu tốt nhất đừng có dại dột có ý nghĩ khác, nếu không người mà cậu muốn bảo vệ tôi e là, lành ít dữ nhiều....]
- Tên khốn. Đầu dây bên kia cúp máy nghe rõ tiếng tút tút vang lên, Takeshi gầm lên một tiếng, ném lấy điện thoại di động vào màn hình karaoke đang bật sáng, âm thanh điện thoại vỡ nát vang lên sang sảng, bóng tối lại lần nữa bao trùm lấy căn phòng.

................

- Tên khốn này mày bị mù à. Người đàn ông to con túm lấy cổ áo của người nọ gân cổ gào lên, xung quanh mọi người tò mò cũng bắt đầu xúm lại chỉ trỏ.
Người thanh niên đeo mắt kiếng tuy không đô con bằng, nhưng trông không có vẻ lép vế lắm vì dáng người anh ta rất cao, gương mặt lại rất đẹp trai, chỉ là cặp mắt kính đang đeo làm cho càng có vẻ thư sinh yếu đuối hơn. Những người đang xúm lại xì xào xem kịch hay cũng bắt đầu tỏ ra thương tiếc, đều suy nghĩ rằng có lẽ người đẹp trai này lành ít dữ nhiều rồi.
- Đối với người không phân biệt rõ tôi có mù hay không thì chính anh mới bị mù.
Người thanh niên đeo mắt kiếng giọng nói lại không hề tỏ ra chút sợ hãi nào nắm lấy bàn tay của tên to con giằng ra khỏi mình, phủi lấy vài hạt bụi đang dính trên áo vest mà mình đang mặc ra chiều ghét bỏ.
- Mày.....
- Với lại tôi thấy anh hơi thở hổn hển không đều, mặt lại đỏ lên như vậy chứng tỏ có chứng huyết áp cao, bàn tay run rẩy tuy mạnh nhưng không có lực cùng mồ hôi đổ ra trên trán có phải mỗi ngày mưa là đều đau đến chết đi sống lại hay không? Tốt nhất người có bệnh như anh nên đi khám bệnh.
- Mày.....mày.....mày đợi đó.
Tên to con nghe thấy mấy câu nói ra đều đúng hết, liền sợ hãi lùi bước, nhìn thấy mấy giọng phía sau đang cười nhạo mình, bàn tay giơ lên đẩy mạnh người trước mặt ra, làm anh ta lảo đảo đụng trúng người phía sau đang đi tới, mắt kính đang đeo cũng chịu lực tác động mà văng xuống đường.
Người thanh niên nhìn tên đô con đang vừa đi vừa chạy rời khỏi liền cười khẩy, cúi đầu nhặt lại mắt kính rơi dưới chân. Nhưng bàn tay của người đụng trúng mình lại nhanh hơn, tốt bụng nhặt lại đồ rơi dưới đất trả lại cho anh.
Người thanh niên đeo lại mắt kiếng, vừa nhìn thấy người trước mặt mình liền mở to đôi mắt sững sốt, trên môi bất chợt giãn ra một nụ cười hứng thú như nhìn thấy đồ vật đặc biệt nào đó mà mình cực kì tò mò.
- Lại gặp cậu rồi.
- Anh nói gì? Vũ Đằng nghe câu người nọ nói hết sức ngạc nhiên, bàn tay đang giơ lên cũng khựng lại tại chổ.
- À lúc trước là cậu đang hôn mê nên không thấy mặt tôi nhỉ, mà tôi thì chỉ nhìn một lần chưa quên ai bao giờ, đặt biệt là người có khuôn mặt đẹp như cậu.
- Tôi gặp anh lần nào sao? Vũ Đằng hết sức khó hiểu lục lại trí nhớ của bản thân mình, nhớ rõ lần cậu hôn mê gần đây chỉ có ở nhà Tử Hoành, vậy tên này chẳng lẽ...
- Cậu không cần cảm ơn tôi đâu, cứ gọi tôi là Bác sĩ Từ cũng được. Bác sĩ Từ cũng không mấy quan tâm Vũ Đằng đã nhận ra anh hay chưa, nói ra câu nói chắc nịt, chìa ra tấm thẻ màu trắng có lưu thông tin của mình cùng một dãy số điện thoại và địa chỉ văn phòng bệnh viện nơi anh làm việc.

- Lần đó là anh....? Vũ Đằng nhớ lần trước Tử Hoành có nhắc đến lúc cậu hôn mê có gọi bác sĩ đến khám, cũng cam kết rằng người này sẽ giữ bí mật cho cậu, nhưng với biểu hiện cậu vừa nhìn thấy lại không có chút đáng tin nào.
- Yên tâm bí mật của cậu, tôi sẽ giữ kín, chỉ là cậu có muốn tới văn phòng của tôi tham quan hay không, dù sao thân thể của cậu cũng rất đặt biệt....đều này làm tôi cực kì hứng thú, à mà tôi vẫn chưa nói với Tử Hoành đâu cậu yên tâm.
Bác sĩ Từ ghé sát vào vành tai của Vũ Đằng thì thầm, tựa như có thể biết rõ cậu đang suy nghĩ gì trong đầu, bàn tay linh động bỏ tấm thẻ vào trong túi áo của cậu.
Những lời vừa nói ra khiến biểu tình trên gương mặt của Vũ Đằng ngày càng nghiêm trọng, bàn tay nắm chặt lấy khiến đầu móng tay đâm sâu vào da thịt bên trong đến cảm nhận sự đau đớn truyền lên đại não mới gạt phăng cánh tay đang chạm vào người mình, tức giận bước đi không thèm quan tâm.
Bác sĩ Từ nhìn bóng dáng người vừa đi khỏi, một nụ cười khó hiểu hiện lên trên gương mặt, chấp tay quay lưng rời khỏi.

...............
Buổi họp báo ra mắt phim cũng bắt đầu, Tử Hoành nhìn thấy Vũ Đằng đi tới liền vui vẻ bước đến. Đã bao ngày rồi anh không nhìn thấy cậu, điện thoại cho dù gọi bao nhiêu cuộc cũng không có hồi âm, bản thân ngày càng trở nên lo lắng hơn. Nhìn thấy người nọ xuất hiện trước mặt anh với vẻ ngoài bình thường liền đỡ lo hơn phần nào.
Vũ Đằng hôm nay trên người mặc áo vest sọc đen, dáng người lại rất đẹp, vừa nhìn liền lộ ra khí chất cực kì riêng biệt, khiến ai nấy đi qua đều phải ngoái đầu nhìn lại thêm vài lần.
- Em vẫn ổn chứ. Tử Hoành đứng kế Vũ Đằng mĩm cười trước máy quay nhưng vẫn thì thầm đủ để người bên cạnh anh có thể nghe được.
- Không sao. Vũ Đằng nhẹ giọng trả lời cố gắng nở ra nụ cười đáp trả, dù biết trong lòng mình đang có bao nhiêu mâu thuẫn. Đối với người bên cạnh, cậu thật sự không biết bản thân mình cần phải xử sự ra sao, sự bối rối, cùng cảm giác này trước nay chưa hề có.

Buổi họp báo cuối cùng cũng kết thúc một cách tốt đẹp, hình ảnh hai người đứng cạnh nhau lại hợp đến lạ, khiến mọi người đều không khỏi cảm thán, chụp vội thêm nhiều tấm hình hơn.
Vũ Đằng vừa xong công việc đã vội xin phép đi trước, cố tránh mặt với Tử Hoành càng nhanh càng tốt, nhưng chưa kịp rời khỏi đã bị bàn tay nắm lấy kéo lại về phía sau.
- Anh có chuyện muốn nói với em. Tử Hoành mặt trở nên nghiêm nghị, lời nói thốt ra khiến người nghe khó mà từ chối.
- Tôi không có gì muốn nói với anh. Vũ Đằng giằng khỏi cánh tay của Tử Hoành, bước chân bước xuống lòng đường, định ra xe ô tô mình đang đậu phía bên kia, nhưng chưa kịp đi đến một chiếc mô tô lại đột nhiên phóng đến, người trên xe mặc toàn bộ đều là màu đen, nón bảo hiểm to che đi cả gương mặt, không rõ vô tình hay cố ý nhằm hướng Vũ Đằng phóng đến. Tử Hoành không kịp suy nghĩ gì bước nhanh tới xoay người ôm lấy Vũ Đằng tránh thoát khỏi đường xe chạy, cả hai té mạnh văng xuống lề đường. Bàn tay Tử Hoành vẫn giữ chặt ôm lấy thân người Vũ Đằng bảo vệ như sợ người trong lòng anh sẽ bị tổn thương, làm da ngay cánh tay lộ ra va đập mạnh vào thành đường tạo ra một vết trầy dài khiến máu không ngừng tuôn ra.
Vũ Đằng hốt hoảng ngồi dậy nhìn lấy cánh tay của Tử Hoành gương mặt trở nên tái mét. Nhân viên công tác cùng trợ lý đi đến cũng không khỏi hoảng hốt trước sự việc phát sinh.


Vì Tử Hoành không chịu đến bệnh viện cuối cùng Vũ Đằng đành lái xe chở anh về nhà. Căn nhà lúc trước bản thân đã từng đến một lần, phần nào cũng nhớ rõ, nên trong suốt đoạn đường cũng không ai nói ai câu nào.

Về đến nhà nhìn cánh tay đang rướm máu của Tử Hoành, Vũ Đằng nhịn không được đành phá vỡ không gian trầm mặc xung quanh.
- Anh không đi bệnh viện có được hay không?
- Không cần, nhà anh có hộp thuốc, để ở trong phòng bếp em lấy giúp anh là được?.
Vũ Đằng gật đầu vội bước vào tìm kiếm, nhưng khi trở ra đã thấy Tử Hoành cởi lấy chiếc áo sơ mi dính đầy bụi cùng máu, lộ ra ngực trần rắn chắc không khỏi ngại ngùng quay mặt đi chổ khác.
Tử Hoành vụng về lấy bông gòn cùng cồn sát trùng thoa vào miệng vết thương. Vũ Đằng nhìn sang nhịn không được phì cười giật lấy bông băng nhẹ nhàng chấm nhẹ xung quanh vết thương cho người nọ.
Không khí xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh chỉ nghe tiếng nhịp thở cùng tiếng bông gòn lướt nhẹ lên da. Sự yên lặng khiến cả hai cùng ngượng ngùng, Vũ Đằng tránh ánh mắt của Tử Hoành, bàn tay vẫn tập trung băng lấy vết thương nhẹ giọng nói.
- Cám ơn anh.
- Em nói gì? Nói lại lần nữa xem nào.
Tử Hoành mĩm cười nhìn người nọ đang cắn lấy môi mặt đỏ ửng, không muốn nói thêm liền giả bộ suýt xoa một tiếng.
- Anh đau sao, là mạnh quá hả?
- Anh không đau ở đó.
- Vậy ở đâu còn chổ nào khác nữa sao?
Vũ Đằng lo lắng nhìn xung quanh tìm kiếm, nghe thấy giọng cười nhẹ nhàng phát ra của người nọ mới dừng lại động tác.
- Em không phải là không quan tâm đến anh, sao lại cố tỏ ra lạnh lùng như vậy?
Vũ Đằng nhìn vào mắt người đang nhìn thẳng vào mình. Từ chối nói thêm lời nào bất lợi đến bản thân. Ánh mắt mở to sửng sốt nhìn Tử Hoành đặt tay lên má mình vuốt ve lấy làn da mềm mại, kéo mặt cậu lại gần anh hơn, mùi Alpha lại bắt đầu tỏa ra mang hương vị của chiếm hữu bao lấy bầu không khí xung quanh. Ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên cơ thể Vũ Đằng, cho dù chưa đến ngày kì phát tình xảy ra, thậm chí cảm nhận tim của người nọ đập nhanh trong lồng ngực, cả gương mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng. Tử Hoành nhẹ giọng thì thầm.
- Rõ ràng là em cũng có cảm giác với anh. Vũ Đằng.... có phải là.....em đã bắt đầu yêu anh rồi không ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương