[ H+ ] Hòa Tiêu Phòng Viên Ca Ca Luyến Ái Hậu
C22: Nhớ Em Đến Dương Vật Phát Đau

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Ít tương tác thì sẽ dừng đăng khi nào tương tác ổn mới đăng nhe

Cuối chương có hướng dẫn đọc truyện trên wattpad không dính quảng cáo
_

__________

Giang Tình ăn cơm xong thì dọn dẹp hết.

Có sữa bò và thịt chiên là cô không ăn, thời tiết nóng, nên bọc màng lại rồi bỏ vào tủ lạnh, sau đó trở lại phòng ngủ lấy được cặp hồng nhạt của mình, mở ra tìm bên trong, lấy chìa khóa.

Cô ngạc nhiên nhướng mày.

Trình Cảnh Ngôn nói rất giữ lời đấy chứ, nếu không có xảy ra cái chuyện kia, và giữa hai người chỉ là quen biết bình thường, thì cô rất có hảo cảm tốt với anh.

Dù sao thì anh cũng là một người lính cứu hỏa khiến mọi người phải kính trọng.

Nhưng...Nếu không có anh...

Giang Tình thở ra một ngụm trọc khí, thay quần áo, mang cặp sách trên lưng, đứng ở sảnh liếc mắt một cái liền thấy được trên giá để đồ có trí chìa khóa cùng một xấp tiền, cô nhắm lại hai mắt, mở cửa đi ra ngoài.

Cô mím lại môi mỏng, nâng mắt nhìn về phía cửa nhà mình.

Đèn cảm ứng sáng lên.

Lùi ra sau, đèn tắt.

Bóng tối bao phủ lấy Giang Tình, trong đôi mắt kia chỉ toàn sự bi thương, cô nhìn cánh cửa đóng chặt lạnh băng, giống như đang đối mặt với sự lạnh nhạt của cha mẹ, cũng giống một viên đạn bắn thẳng vào trái tim đã vỡ nát.

Cô thở dài một tiếng, đi qua.

Đèn cảm ứng lại sáng, cô cầm chìa khóa mở cửa.

"Ca --"

Cô cố dùng sức xoay chuyển chìa khóa, nhưng nó lại đứng yên!

Giang Tình bỗng nhiên ngước mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, cảm xúc đau thương chợt bùng nổ... Trong đầu hiện lên một sự thật, cha mẹ cô đã thay khoá cửa!

Tại sao cha mẹ lại thay khóa cửa chứ!

Cảm giác sợ hãi không rõ đột nhiên sinh ra, cô biết cha mẹ không thích mình, nhưng chính mình đã vô cùng nỗ lực để bọn họ có thể thích cô dù chỉ một chút.

Nỗ lực bằng cách vùi đầu vào học, thành tích hàng năm đều số một số hai.

Cũng nỗ lực giúp mẹ chăm em trai, giúp làm việc nhà.


Giang Tình cứ tưởng bản thân đã được công nhận...

Nhưng hiện thực lại quá tàn nhẫn, nỗ lực của cô chỉ đổi lấy việc bị cha mẹ nhốt ở ngoài thế này.

Giang Tình trong giây lát dùng sức đánh vào cửa lớn, sau đó hét vào bên trong, cô muốn hỏi cái vì sao lại làm chuyện đó với cô!

"Mẹ ơi, cha ơi...... Cha mẹ, mở cửa cho con đi, mẹ ơi con sai rồi... Xin mọi người đừng vứt bỏ con......"

Hơn nửa đêm, toàn bộ hành lang đều tràn ngập tiếng la thê lương của Giang Tình.

Dì Khổng khoác lên một chiếc áo, đứng ở bậc giữa lầu hai nhìn lên trên, "Giang Tình? Giang Tình? Con sao vậy?"

Giang Tình chuyển mắt nhìn về phía bà, vẻ mặt giàn giụa nước mắt.

Đáng thương cực kỳ.

Dì Khổng nói: "Giang Tình, cha mẹ con không phải qua ở bên nhà bà nội con hai ngày rồi hả, bọn họ không nói cho con biết hả?"

"Đi nhà bà nội con?" Cô giật mình.

Dì Khổng gật đầu.

Giang Tình lúc này mới cảm giác được trên mặt một mảnh lạnh lẽo, đầu óc ong ong, dùng sức gật đầu nói: "À, bọn họ...... Bọn họ chắc sợ con học bận quá, nên đã quên...... Nói với con."

Giang Tình liều mạng tìm đại một cái cớ, mà khi nói ra cái cớ cô đều cảm thấy chột dạ.

Dì Khổng quan tâm hỏi: "Có phải không có chìa khóa đúng không? Lại đây, vào ở trong nhà dì, đêm nay cho con tá túc một đêm đó, ngày mai con qua chỗ bà nội lấy chìa khóa về."

Giang Tình như diều đứt dây, đau lòng đến không cách nào thở được, cô liếc mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt, lại nhìn dì Khồng, cuối cùng gật gật đầu.

"Dạ."

Giang Tình đi theo dì Khổng vào nhà.

Sau nửa đêm cô vẫn không tài nào ngủ được, vừa tới giờ là Giang Tình liền chào tạm biệt dì Khổng rồi đi tới trường học.

Chuyện của Giang Tình đã náo động cả một ngày, nháo đến toàn khối 12 đều biết, lúc Giang Tình bước vào trường đã bị người vây xem, tiếng nhỏ giọng nghị luận không lọt vào tai cô.

Tô Tuyết cách đó thật xa khi thấy bóng dáng Giang Tình, nhanh chóng chạy vội qua, câu lấy vai cô.

"Tới đi học sao bé cưng của tớ?"

Giang Tình nhàn nhạt mà "Ừ" một tiếng.

Tô Tuyết trông thấy cảm xúc của cô bạn mình không tốt, cho rằng cô vì những lời người đó nói mà khổ sở, vội vàng trấn an: "Đừng để những gì bọn họ nói ở trong lòng."

"Tớ biết rồi."


So với chuyện của Tần Kiệt thì Giang Tình càng để ý đến chuyện cha mẹ hơn.

Giang Tình vẫn luôn chăm chỉ học tập, sắp phải thi đại học rồi, có rất nhiều người vì nản nên đã buông lỏng, nhưng cô thì lại khác, ngày đêm làm đề, dường như rơi vào trạng thái điên cuồng vậy.

Gần đây do không có chỗ ở, nên phải tá túc trong nhà Tô Tuyết.

Tô Tuyết thấy Giang Tình như thế, biểu cảm hoảng hốt, cười nói với cô: "Đúng là cái danh học bá không đặt ngẫu nhiên mà, cậu học ghê như vậy, mấy người học dốt như tụi tớ phải làm sao bây giờ a?!"

Giang Tình nghe xong cười cho qua, tiếp tục chăm chú làm đề.

Một ngày thật sự trôi qua rất nhanh, chỉ còn 11 ngày đếm ngược sẽ tới lúc thi đại học.

Tiết ba buổi chiều là tiết thể dục, giáo viên thể dục trực tiếp cho các bạn học tự do hoạt động.

Thời tiết càng ngày càng nóng bức, Tô Tuyết và Giang Tình dựa vào lan can của sân thể dục lan can ăn kem.

Làn gió nhẹ thổi qua, ánh mặt trời xuyên qua lá cây rơi trên mặt đất, đôi mắt Giang Tình mờ mịt, ngẩng đầu lên nhìn, khó được có một ngày xả hơi như này.

Thoải mái quá đi mất.

Chỉ là, trong khoảng thời gian thoải mái như vậy luôn phải có người đánh vỡ.

Tần Kiệt ôm một cô nữ sinh đi chung với mấy tên con trai tiến lại gần đây.

Tô Tuyết nhìn thấy Tần Kiệt trước, khuỷu tay vội vàng chạm vào người Giang Tình, "...... Tình Tình."

Giang Tình theo ánh mắt Tô Tuyết nhìn lại, liền đối diện trong tầm ngắm của Tần Kiệt.

Giang Tình không nhúc nhích.

Nữ sinh bên cạnh Tần Kiệt, Giang Tình chưa thấy qua bao giờ, hiện tại cô ta đang nhìn chằm chằm Giang Tình, rồi cười khẽ một tiếng, trong giọng nói mang theo chế giễu, "Tần Kiệt, người này là bạn gái cũ của anh à?"

"Ừ."

Tần Kiệt thân mật câu lấy cổ nữ sinh, ở bên tai cô ta nhỏ giọng nói gì đó, chọc đến cô cười liên tục không ngừng.

Cô ta nói: "Mặt hàng như này mà cũng xứng để anh chơi hả trời?"

Giang Tình không cảm xúc liếc mắt nhìn nữ sinh.

Tô Tuyết nghe không nổi nữa, liền tiến lên che chắn trước mặt Giang Tình, nói: "Này Tần Kiệt, mấy người muốn làm cái gì?"

Một nam sinh bên Tần Kiệt thổi tiếng huýt sáo, "Nhìn thôi... Giang Tình à cậu cũng không còn trong trắng nữa, dù sao người khác cũng đã dùng qua, không để bụng có thêm nhiều người dùng nữa đúng không?"

Tô Tuyết tức giận cả gương mặt đỏ lên, "Tụi mày! Tụi mày đừng có mà nói bậy!"


Giang Tình một phen giữ chặt Tô Tuyết, mí mắt giật lên vài cái, nhìn cô ta, "Em là bạn gái mới của Tần Kiệt?"

"Thì sao?"

Giang Tình trong cổ họng tràn ra một tiếng cười khẽ, đầu lưỡi đỡ đỡ sau nha tào, cười nhạt nói: "Tốt nhất là em nên luôn là bảo bối trong lòng Tần Kiệt nha."

Nữ sinh kia không rõ cô đang nói gì hết, "Chị có ý gì?"

"Không có ý gì cả, chỉ là muốn nhắc nhở em gái đây một chút, lúc em và Tần Kiệt làm chuyện đó thì đừng để bị chụp được, đến một ngày nào đó em không còn là bảo bối trong lòng cậu ta, thì cô gái cậu ta thích nhất sẽ hất nước bẩn lên người em đấy, ảnh nude của em có khi được tung đầy trời. Đừng trách tình cũ như chị không nhắc em trước à."

Sắc mặt Tần Kiệt sau nghi nghe những lời đó liền thay đổi, "Giang Tình!"

Sắc mặt của cô nữ sinh kia cũng không đẹp là bao, đột nhiên tiến lên đẩy Giang Tình một cái, "Ai cần chị lo!"

Trong tay Giang Tình còn cầm cây kem chưa ăn xong, cứ như vậy bị cô ta đẩy, cây kem bỗng chốc nằm chiễm chễ trên ngực cô ......

Tô Tuyết vội vàng tiến lên, trừng mắt nhìn đám người Tần Kiệt, "Tần Kiệt, tụi mày phắn đi chỗ khác giùm tao!" Nói xong lại nhìn qua Giang Tình, hỏi: "Tình Tình, cậu có sao không?"

Kem vừa vặn chiếm một khối to, nhão dính dính khó chịu, Giang Tình cau mày cúi đầu nhìn ngực, dường như kem gặp nhiệt độ cơ thể cô nên đã tan một ít...

Đồ cô đang mặc là áo đồng phục màu xanh nhạt, ướt là có thể thấy một chút bên trong.

Tô Tuyết nhìn thấy liền nói: "Đi, đi tìm Lý Vi mượn đồ, rồi đến ký túc xá thay quần áo."

Giang Tình không cho Tần Kiệt một cái liếc mắt nào, xoay người đi mất.

Thật là đen đủi.

Tần Kiệt nhìn bóng dáng dần đi xa của Giang Tình, tức giận đến đầu phát đau!

Con khốn đó!

Một màn này hoàn toàn lọt vào đôi mắt đen của người đàn ông cao lớn đứng cách đó không xa.

Khóe môi gợi lên ý cười như có như không, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đôi môi khô ráo, hai tròng mắt đen nhánh lập loè một chút, toát ra một vẻ sâu xa khó hiểu, đầu quả tim dường như có đầy bò đang bò, ngứa đến khó chịu.

Bé yêu tinh của anh, bộ dáng giận dỗi của em lúc nãy thật sự gợi cảm.

Ah~ mình muốn hóa thành cây kem kia, để nhiệt độ cơ thể em ấy hòa tan...

Người đàn ông nâng bước chậm rãi đi về phía cô, nghĩ đến tiền và chìa khóa trong nhà còn nguyên, hàng lông mày cao thẳng bất giác nhíu lại thật chặt.

Nha đầu này......

Vẫn còn rất cứng đầu, cứng đến sầu người.

Lý Vi đang chơi bài với mấy người bạn, trực tiếp đưa chìa khóa cho Giang Tình, rất vui vẻ nói: "Cậu đi thay đi, lát nữa đưa chìa khóa lại cho tớ là được."

Giang Tình nói cảm ơn, rồi xoay qua nói với Tô Tuyết, "Tớ đi một chút rồi về liền."

Tô Tuyết gật đầu trả lời được.

Giang Tình xuyên qua đường cây xanh cuối, vòng qua khu dạy học, liền vào khu ký túc xá.

Giờ này trong ký túc xá không có ai, dì quản túc cũng đang ngủ gà ngủ gật.


Giang Tình quen cửa quen nẻo lén vào khu hai, dừng ở trước cửa phòng 208, mới vừa mở cửa liền nhìn một bóng người lao ra, cô hoảng sợ kinh hô một tiếng, đã bị bàn tay to rộng của người đó bưng kín miệng, cánh tay mạnh mẽ của anh bỗng chốc ôm lấy chiếc eo nhỏ, thoáng nhắc hai người đã vào được bên trong.

"Ách......"

Giang Tình mới vừa phản ứng lại, cửa thì đã bị anh dùng chân đóng lại, Trình Cảnh Ngôn nhiều ngày không gặp tình yêu lòng mình, giờ thấy là bất chấp đè cô ở cửa hôn môi.

Giang Tình cực kỳ sợ hãi, hai tròng mắt trừng lớn hết mức, tay nhỏ ra sức mà đẩy anh, nhưng càng đẩy thì anh lại ôm càng chặt, dường như anh không thích hai tay mảnh khảnh của cô, bàn tay nắm lấy tay cô khóa chặt trên đỉnh đầu, mặt hơi nghiêng ngậm lấy đôi môi nhiều ngày chưa được âu yếm.

"A......" Đầu Giang Tình nỗ lực ngã về sau, muốn né tránh đợt hôn tới tấp, giọng nói đứt quãng cất lên: "Trình Cảnh Ngôn...... Anh làm gì! Nơi này là......Ưm

Ký túc xá."

Khi cô nói chuyện, đầu lưỡi nhanh nhạy liền vói vào khoang miệng, mang theo hơi thở ướt nóng, mặt lưỡi thô ráp khiêu khích chiếc lưỡi mềm của Giang Tình, cuốn lấy, rồi lại ngậm mút.

Trong ký túc xá tràn ngập tiếng liếm mút ái muội.

Trình Cảnh Ngôn cố ý phát ra tiếng nước tấm tắc, như muốn khiến toàn bộ khu ký túc xá nghe được.

Hai tròng mắt Giang Tình nhiễm tầng sương mù, vừa kinh lại hoảng vừa xấu hổ, cộng thêm lại tức giận trừng mắt nhìn anh, cô sợ dì quản túc sẽ tỉnh lại, nhưng kiểu lén lúc này kích thích đến phía dưới của cô ướt nhẹp...

Hai chân gắt gao kẹp chặt lại, cơ thể lại nhũn ra, muốn trượt xuống.

Tay còn lại của Trình Cảnh Ngôn vòng qua vòng eo cô, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng cô thì anh đã cứng, giờ phút này vật trong quần nóng hổi như muốn phá ra, hung hăng cảm nhận nhiệt độ trên bụng nhỏ phẳng lì.

Giang Tình cảm nhận được sinh mệnh của vật cứng đang bị nhốt, thân thể không khống chế được mà run run, dường như muốn khóc ra, cô liều mạng ngẩng cổ trốn tránh nụ hôn nhiệt liệt của anh, thở phì phò tức giận: "Không được...... Trình Cảnh Ngôn......"

Tay Trình Cảnh Ngôn mò dọc theo mép áo chui vào bên trong, lòng bàn tay vói vào nội y, nhanh như chớp mà nắm lấy bầu vú mềm mại, dùng sức bóp nhẹ, kích đến cô khóc lên một tiếng.

Bộ ngực muốn chạy trốn, nhưng bị tay anh áp chế nắm lấy thật chặt.

Trong cổ họng Giang Tình giờ toàn là tiếng nức nở, đầu lưỡi bị anh ngậm rồi mút đến tê tê dại dại, hơi thở của anh vừa nặng vừa trầm, đôi mắt đen đã bị tình dục che kín, hơi thở nóng bỏng phun ra tới tấp, ánh mắt dời xuống phần ngực, chỗ đó bởi vì nhiệt độ đã khô lại phân nửa, áo đồng phục rất mỏng, Trình Cảnh Ngôn loáng thoáng liền thấy được bộ ngực bên trong.

Yết hầu Trình Cảnh Ngôn lăn lộn trên dưới, rút về tay, cúi đầu nhắm chỗ dính kem ăn một ngụm, đầu lưỡi cố ý cách vải dệt dùng sức hút, mặt lưỡi thô ráp cọ trên lớp vải hơi mỏng, tất cả hơi nóng của anh đều tụ tập ở đó, tựa như bốc cháy, lại như gãi không đúng chỗ ngứa, khiến cơ thể Giang Tình theo bản năng mà nhếch lên, như đang cầu xin anh nhiều hơn.

"Ưm a......"

Trình Cảnh Ngôn có cảm giác lạnh lẽo trong miệng, và còn chứa đầy mùi sữa, anh dường như chưa đủ thèm liếm liếm cánh môi, rồi lại cúi đầu ngậm thêm một lúc, đôi mắt thẳng tắp nhìn trực diện vào cô: "Sao không ở trong nhà?"

Trên mặt Giang Tình xẹt qua giận dữ, bởi vì giãy giụa mà tiếng nói càng đứt quãng, cô nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của hai người, trong lòng càng là sợ đến muốn chết, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trình Cảnh Ngôn, anh điên rồi!"

Trong cổ họng Trình Cảnh Ngôn tràn ra tiếng hừ nhẹ gợi cảm, vẻ mặt thản nhiên, mặt mày chiếm lấy ánh sáng như muốn bao phủ lấy cô, chợt anh bắt lấy tay cô đặt lên bao thịt đang nhô cao, "Em nói đúng, anh điên rồi... Nhớ em đến điên rồi, nhớ em đến mức dương vật phát đau.

Không tin, em sờ đi..."

Lời vừa nói xong, hàng lông mày trên khuôn mặt đẹp của anh nhíu lại, hiện lên sự đau đớn.

Có vẻ nơi đó thật sự rất đau.

(•O•)9 (•O•)9 (•O•)9 (•O•)9
Dạo này lượt xem bộ này tăng lên, nhưng tương tác thì không ổn mọi người ơi. Vd như 2c vừa rồi còn chưa tới 200 sao nữa.

Nếu tương tác cứ ít vậy thì Cầu sẽ dừng đăng, Cầu sẽ chỉ đăng khi lượt tương tác ổn thôi. Chương này hơn 2k6 từ lận đó mọi người

Sẵn tiện Cầu sẽ chỉ mọi người cách đọc truyện trên wattpad không dính quảng cáo. (Dành cho các bạn dùng app thôi nhé)

•Vào mục cài đặt -> vào mục không dây & mạng -> khi thấy mục DNS, thì mọi người bấm vào và đặt DNS riêng tư thành dns.adguard.com rồi lưu lại là xong, nếu ai không rõ có thể ib trực tiếp với Cầu

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương