[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ
Chương 198: Một Người Sống

"Đi đâu?" Sắc trời mới tờ mờ sáng, Tần Mạn Ân thấy Hoàng Vân Anh đứng dậy, liền trần trụi từ phía sau ôm lấy cô, làm nũng hỏi.

"Đi ATM rút tiền cho chị, tôi còn phải đi làm, chỉ có thể đi chị mạo hiểm đưa mèo đi tiêm vắc-xin thuận tiện mua thức ăn cho mèo luôn, trước tiên cứ mua đi, sau này có thể tự làm."

Tần Mạn Ân nghe xong, "Ah" một tiếng, bàn tay lại không đứng đắn duỗi vào trong váy cô, "Nhưng mà... hôm nay là thứ 7 mà?"

Hoàng Vân Anh sửng sốt, bất đắc dĩ cười liếc mắt nhìn chị, một cái tát đánh lên móng vuốt sói của chị. Công việc phục vụ theo chu kỳ sắp xếp lớp học, cuối tuần không nhất định sẽ nghỉ ngơi, nhưng đang trong thời gian huấn luyện thì ngoại lệ. Khó trách ngày hôm qua quản lý và giáo viên tức giận như vậy, thì ra là họ lo lắng người mới không nhớ gì sau một tuần huấn luyện thì mất trắng rồi.

"Không thể ngủ thêm một lát sao?"

"Không được, " thừa dịp cuối tuần, cô có rất nhiều việc phải làm. "Chị lại ngủ thêm một lát đi, chút nữa tôi sẽ mang đồ ăn trở về."

Tối hôm qua Tần Mạn Ân cũng làm đồ ăn, hẳn có thể đối phó thêm một chút nữa...

Hoàng Vân Anh vào phòng tắm chuẩn bị rửa mặt, vừa nặn kem đánh răng ra đã thấy Tần Mạn Ân cũng mặc quần áo đứng ở phía sau cô nhếch miệng cười cười, còn đưa bàn chải đánh răng đến chờ cô nặn kem cho chị.

Rõ ràng lớn hơn cô đến 3 tuổi, lại còn giống con nít như thế!


Không nói gì bật cười, cô phe phẩy đầu để chị chen vào đánh răng, nhìn vẻ mặt chị cười tươi... bộ dáng sung sướng vui vẻ.

Nhưng mà, như vậy thật sự được không?

Chị muốn là người thân, là ấm áp của người nhà. Bọn họ như bây giờ thì là gì đây?

Chị muốn, cô thật sự cho được sao?

"Sưng hả?" Thấy Hoàng Vân Anh có chút thất thần, miệng Tần Mạn Ân đầy bọt hỏi.

Hoàng Vân Anh đưa cho chị cốc nước, để chị súc miệng.

"Mạn Ân... Chị về nhà trọ đi, Quý Tiết sẽ lo lắng."

"...Em tức giận sao? Thực xin lỗi, tối hôm qua chị..."

"Không." Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, "Tối hôm qua là tôi nguyện ý, tôi chỉ cảm thấy, như bây giờ, đối với chị đối với tôi đều không tốt."

"Em không cần chị nữa?"

"Không." Hoàng Vân Anh theo phản xạ tính phủ nhận, mỗi khi chị nói ra kiểu lời nói giống như bị vứt bỏ thế này lòng của cô không chịu được, nâng tay nhẹ chạm vào hàng lông mày đang nhíu lại của cô, "Nếu như chị muốn là tình thân thuần túy, có thể kéo dài cả đời, chúng ta nhất định phải duy trì khoảng cách thích hợp."

"Vì sao?" Trái tim nứt ra đau đớn, chị không cần cái khoảng cách chết tiệt kia.

"Bởi vì sau này... Chị sẽ có một người yêu chị, một đứa bé đáng yêu, có một gia đình nhỏ đầy đủ. Tôi không biết tới lúc đó chị có còn cần người thân như tôi nữa hay không, nhưng nếu chúng ta trong lúc đó trừ tình thân ra còn có ──" Hoàng Vân Anh khó có thể mở miệng liếm liếm môi, "...Còn có loại quan hệ thân thể như thế này, tôi không thể đối mặt với chồng và con của chị được."
3

Chồng, con... một nhà đầy đủ, "..." Tần Mạn Ân không biết biểu đạt như thế nào, nghĩ nghĩ, chị xoay người chạy ra ngoài, trong chớp mắt lại chạy trở về, trong lòng là con mèo nhỏ vẻ mặt mờ mịt.

"Chúng ta... cũng là một nhà đầy đủ mà, không có chuyện em không thể đối mặt."


Nhẹ nhàng thở dài, Hoàng Vân Anh cười lắc đầu, "Không giống như vậy."

Mặc kệ là hữu tình hay là tình thân, ở trước mặt gia đình nhỏ, đều là hai bên tình nguyện. Giống như cô và Linh Vũ, mặc dù hiện tại khăng khít, nhưng rốt cuộc Linh Vũ cũng sẽ có người yêu và em bé, có một bầu trời khác biệt, đến lúc đó, bất kể là thời gian ở chung hay là những điều cô phải chú ý cũng không thể như bây giờ, cô không thể ... tiếp tục ỷ lại Linh Vũ như vậy nữa, không thể quấy rầy cuộc sống của Linh Vũ, cô phải có giác ngộ, một lần nữa quay về thói quen một mình.
Một mình.

Tần Mạt Ân, tuy rằng bây giờ chị khát vọng vào một chút tình thân bé nhỏ không đáng kể cô dành cho chị, nhưng chờ đến khi chị tìm được mục tiêu người chị yêu nhất định rồi, có kết tinh tình yêu, chồng của chị sẽ cho chị nhiều hơn, bản thân cô đối với chị mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao. Thậm chí, bây giờ nếu như cô để mặc quan hệ hỗn loạn của bọn họ như thế, sau này cô còn có thể là chỗ bẩn, là gánh nặng của chị, khi đó đừng nói tình thân, đại khái đến hữu tình chị cũng không muốn.

Làm gì bây giờ.

"Chúng ta... Không thể tạo thành một cái nhà sao?"

"Meo meo!"

Hai đôi mắt thuần mỹ vô tội xé rách trái tim của Hoàng Vân Anh.

"Chúng ta... Kết hôn được không?"

Cười khổ giật nhẹ khóe miệng, Hoàng Vân Anh xoay người đưa lưng về phía một người một mèo tiếp tục đánh răng.
"Chúng ta ── "

"Nếu như chị muốn bây giờ đoạn tuyệt tất cả quan hệ với tôi thì chị có thể tiếp tục nói những lời đùa giỡn như vậy nữa." Hoàng Vân Anh rút bàn chải đánh răng ra, cảnh cáo nói.


Nhìn biểu cảm lạnh lẽo nghiêm túc của cô trong gương, chị không dám.

"Vì sao?"

"Bởi vì chị biết tôi biết, toàn bộ mọi người trong thiên hạ đều biết, chị đáng giá gặp một cô gái tốt hơn nhiều."

"Chị ──"

"Không cần nói chị không để ý đến quá khứ của tôi, không để ý tôi từng... đã làm một công việc giống như kỹ nữ." Phun ra bọt đánh răng trong miệng, mỗi một lời Hoàng Vân Anh nói đều vô cùng bình tĩnh.

"Nếu như một cuộc hôn nhân ngay từ đầu đã có một cái gai nhọn, nó nhất định sẽ có ngày bùng nổ. Tôi không muốn lừa gạt người khác để hạnh phúc, cũng không muốn mang theo tự ti và áy náy mà trở thành vợ của người khác, vì thế đời này, tôi sẽ không kết hôn."
Không cho trái tim của bản thân tồn tại hy vọng xa vời, cũng không cho người khác cơ hội để tổn thương bản thân mình.

Không cầu người khác thương hại, cũng không muốn hèn mọn sống qua ngày.

Cho dù một mình, cô cũng có thể đối mặt với thế giới mỉm cười với bản thân mình!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương