[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ
C199: Quý Tiết Lưu Manh

Tần Mạn Ân không có đi, chị nói, "Để cho chị suy nghĩ đã."

Đem thẻ rút hết số tiền cuối cùng ra, mang mèo nhỏ đi phòng bệnh tiêm vắc xin xong, gia sản của cô, Hoàng Vân Anh nhìn ví tiền trống rỗng, đại khái chỉ còn đủ tiền ăn cho một tuần mà thôi. Cũng may cuối tháng tiền lương công việc phối âm kiêm chức sẽ nhận được, một người thì cô tin tưởng tiền lương có thể chống đỡ được, nhưng còn có Tần Mạn Ân và mèo nhỏ... xem ra phải tìm thêm một công việc kiêm chức làm thêm nữa mới được.

Bởi vì muốn kiểm tra và nhận tài liệu liên quan đến nhiệm vụ phối âm kiêm chức tháng sau, hai người một mèo sau khi ăn cơm trưa, Hoàng Vân Anh liền đem laptop đến trường học xài ké mạng wifi. Không biết là do cô tìm chỗ rất hẻo lánh nên tín hiệu không tốt hay sao, mạng lên rất chậm, chờ đến khi mở được hộp thư, ánh mắt Hoàng Vân Anh rất tự nhiên nhìn một người một mèo bên cạnh.
Trên ghế dài, Tần Mạn Ân mặc quần áo như đồng phục thể dục của học sinh, mang theo mũ lưỡi trai và khẩu trang, bộ dáng nhìn qua có chút quái dị, nhưng con mèo nhỏ như tuyết trắng trong tay chị đang chơi đùa, một người một mèo còn thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình, tiếng con mèo nhỏ giận giận meo meo, Tần Mạn Ân liền thoải mái cười nhẹ. Hình ảnh như ánh mặt trời ấm áp, ánh sáng làm cho đời người cảm thấy tốt đẹp hạnh phúc như thế...

"Làm xong rồi sao?" Tần Mạn Ân nghiêng đầu nhìn cô, con mèo nhỏ cũng nghiêng đầu theo, giống nhau mười phần.

"A? Chưa! Chưa xong." Hoàng Vân Anh vội vàng hoàn hồn nhìn tài liệu.


Ánh mặt trời trải dài trên làn da trắng mịn của cô, giống nhau lộ ra vầng sáng mênh mông, thỉnh thoảng lóe ra mấy điểm ánh sáng chói mắt nhỏ vụn, đôi mắt luôn yên tĩnh im lặng nhìn chuyên chú vào màn hình máy tính, đôi mi thanh tú khẽ nhúc nhích, giống như gặp phải vấn đề gì đó lo lắng.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Tần Mạn Ân theo bản năng hỏi. Trước kia chị... không hề quan tâm đến người khác có chuyện gì, trừ Đỗ Vi. Bởi vì ── không ai để ý đến sự quan tâm của chị.

Hoàng Vân Anh nghĩ nghĩ, đem màn hình chuyển về phía chị. Công ty phối âm cô kiêm chức kia gần đây vừa mới nhận một hạng mục lồng tiếng cho nhân vật hoạt hình, đang xem xét phối âm, nói âm sắc của cô thích hợp với một nhân vật, hỏi cô có hứng thú đi thử không. Lúc trước khi tìm công việc kiêm chức sợ gặp được kẻ lừa đảo, cô liền xem công việc làm thêm trong thành phố, đại khái chắc cũng là vì cùng thành phố, nên công ty đó mới nghĩ cho cô cơ hội này.

"Được mà! Đi thử thử đi!"

"Đối với chị, lồng tiếng nhân vật hoạt hình là gì ── " cô đã xem qua một ít tài liệu, nhưng lý luận với thực tiễn có khoảng cách rất xa!
Tần Mạn Ân một tay đem con mèo nhỏ ôm vào trong ngực, một tay kéo Hoàng Vân Anh, "Đi."

Nửa giờ sau, vẻ mặt Hoàng Vân Anh cười khổ, tiền đồ ăn hai ngày đã không còn.

Tần Mạn Ân dẫn cô đến chỗ hai lần trước phối âm bài hát, đứng trước quầy tiếp tân gọi điện thoại, su đó thầy ghi âm có ria mép ra dẫn bọn họ đi lên, rồi tiếp theo ──

Như vịt nghe sấm!

Đợi khi buổi tối lúc đi ra khỏi cửa tòa nhà, Hoàng Vân Anh bị gió lạnh thổi qua, cô mới chậm chạp tỉnh táo lại.


"Cô gái nhỏ kia rất được nha! Trời cho, chỉ cần hướng dẫn thêm một chút thì tốt." Một người cô trung niên dạy cô gần bảy tiếng nhéo nhéo mặt Hoàng Vân Anh, cười nói.

"Cảm ơn, cảm ơn cô Âu." Hoàng Vân Anh nhất thời phản ứng không kịp. Bởi vì ở phòng ghi âm, cô Âu này quả thực rất nghiêm túc, cả khuôn mặt y như hung thần canh cửa, không nghĩ tới vừa ra khỏi phòng thu... lại thân thiết như thế.
"Tốt lắm, nếu có vấn đề gì, lúc nào cũng có thể tìm cô. Hai người không lái xe đến hả? Quý Tiết đâu rồi? Quý Tiết hai ngày trước chạy khắp nơi, hôm nay sao không đi cùng hai người?"

Hoàng Vân Anh sửng sốt, đúng rồi, Tần Mạn Ân trốn đi như thế, Quý Tiết nhất định thu được tin tức xấu.

Ở cột trụ phía sau cô, Quý Tiết một thân áo khoác màu trắng, tiêu sái dựa vào cây cột phun ra làn khói nhẹ, thấy Hoàng Vân Anh quay đầu nhìn chị, chị nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, mới quăn tàn thuốc vào thùng rác, nâng tay chào cô Âu.

Cô Âu vừa thấy vẻ mặt Hoàng Vân Anh khác thường, thức thời tránh người, để lại Hoàng Vân Anh nuốt nước miếng không biết làm sao.

Quý Tiết nhếch khóe miệng, cúi người tiến đến bên gáy Hoàng Vân Anh tham lam hít sâu một hơi, làm cô sợ tới mức lùi về sau mấy bước, cảnh giác nhìn chị, không biết chị lại muốn làm gì.

Hồi lâu, Quý Tiết mới hơi ngửa đầu thở ra. "Đi, đi ăn khuya."

Ăn, ăn khuya? Hoàng Vân Anh cười.

Đúng vậy, ăn khuya, nhưng lại là ăn đồ nướng ở chợ đêm!

Trái tim Hoàng Vân Anh đập nhanh, kết quả người ta là thần tượng lại không chút khẩn trương ngồi ngay ngoài trời ăn đến vui vẻ vô cùng, mà cái người đại diện được giao trách nhiệm giữ gìn an toàn chú ý hình tượng cho thần tượng lại rất nhàn nhã đùa giỡn với con mèo nhỏ! Còn tự tiện đặt tên cho mèo nhỏ, kêu là ── đậu đỏ? Đậu cái đầu chị! Người ta là mèo trắng! Chị có bệnh mù màu hay sao?

"Có ý kiến?" Quý Tiết liếc cô, vừa lấy bật lửa ra châm thuốc, bộ dáng rất giống lưu manh. Nếu như trước kia, dáng vẻ chị hút thuốc rất soái, động tác tao nhã khi hút thuốc của Quý tiểu thư, quyến rũ mười phần, xinh đẹp đến mức lòng của con gái mềm mại, nhưng bây giờ bộ dáng của chị ── rất giống du côn.
1

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương