[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ
C185: Cô Không Thích Chị

"A. . ." Nằm ở trên gối, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Vân Anh nhăn lại, chịu đựng rung động bốp bốp do mỗi lần xâm nhập sâu nặng đến từ phía sau, dâm dịch không ngừng chảy ra, từ đùi chảy dọc thấm ướt ra giường. Thỉnh thoảng cũng có dâm dịch nhân lúc chị rút cắm nhanh mạnh mà bị vẩy ra, dính trên đùi và giữa hai chân chị, lại bị chị đụng chạm mạnh về phía kiều mông đã phiếm hồng của cô.

Thịt huyệt dâm loạn trong ngoài hơi hơi phiếm hồng, mật dịch ẩm ướt làm cho động tác của chị càng sảng khoái hơn, cũng làm cho cô mẫn cảm yếu ớt hơn rất nhiều.

"A. . . Minh. . ." Khoái cảm chồng chất xoay tròn xông lên đầu sóng, khoái ý hung hãn, xâm nhập làm máu trong người dâng lên như là ma túy. Côn thịt thô tô ở trong cơ thể cô cố chấp không ngừng làm vận động pít tông, cắm mạnh vào đóa hoa mềm mại, chen vào thịt huyệt, nháy mắt lại hung hăng rút ra, ma sát xâm nhập nhanh vào. Mỗi một nếp uốn trong dâm huyệt đều bị đầu côn thịt dữ tợn đảo qua, vách tường mềm mại của thịt huyệt vô số lần run rẩy, đối với côn thịt hùng tráng kia vừa yêu vừa sợ, yêu nó mang đến sung sướng tê dại, sợ nó yêu cầu vô tận không biết tiết chế, cường thủ hào đoạt.

Sau khi cô run rẩy kịch liệt một trận, Trương Tuệ Minh ôm lấy thân thể xụi lơ của cô, hấp thu nước bọt trong miệng cô, cự vật dưới thân lại xâm nhập vô cùng thành thục, rút ra sáp nhập toàn bộ gốc rễ, ma sát nơi cứng rắn mẫn cảm nhất trong cơ thể cô, đâm thật sâu vào tiểu huyệt làm cho cô bủn rủn, kéo dài cao trào cuồng loạn của cô đến vô hạn.

Buổi chiều khi máy bay hạ cánh Trương Tuệ Minh vẫn nắm tay cô không buông ra như trước, Quý Tiết lên tiếng cảnh cáo cũng không có kết quả, đành phải liên hệ nhân viên sân bay để đi ra bằng cổng VIP. Trở lại nhà trọ, chị lại ôm lấy cô ngủ nữa ngày, sau khi tỉnh lại liền...

Thân thể mỏi mệt không chịu nổi, liên tục mấy tiếng tiểu huyệt vẫn bị côn thịt to lớn xâm chiếm sáp nhập đã mơ hồ có chút đau đớn, mặc dù khuây khỏa thật lớn cũng không làm cho cô thấy thoải mái, nhưng cô rất rõ nếu như lại tiếp tục như vậy rất khó nói.
"Tuệ Minh. . . Tôi, tôi. . ." Nghĩ đến thời gian dài chị ở đoàn phim như thế nhất định rất cần phát tiết, Hoàng Vân Anh có chút nói không nên lời.

Chăm chú nhìn bộ dáng khó nhịn của cô, Trương Tuệ Minh tạm dừng co rúm dưới thân, nhẹ nhàng để cô xuống, chị chống một cánh tay, nửa nằm trên thân hình mảnh mai của cô.

". . . Mệt mỏi?"

Chị không có rút ra, vẫn còn cứng rắn như sắt trong cơ thể cô, dục vọng nóng bỏng bồng bột như vậy, không khỏi làm cho cô có cảm giác áy náy một chút.


Cô không thỏa mãn chị được.

Cắn cắn môi ". . ."

"Ừ?" Giọng cô quá nhỏ, chị thật sự không có nghe được.

". . . Phía sau."

". . ." Trương Tuệ Minh không khỏi cong môi, trên khuôn mặt thanh tú cao quý mang ý cười mê người tràn đầy, "Tuân mệnh."

Hai ngón tay kéo lấy mật dịch của cô bôi lên cúc hoa nhỏ phía sau, vừa mới đâm vào một ngón tay đã không thể xâm nhập thêm nữa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gợi cảm ngượng ngùng cực độ của cô, Trương Tuệ Minh rút côn thịt cứng rắn ra, thân thể trượt xuống, ngậm nhuỵ châu nhỏ ngay suối cốc của cô tinh tế hút liếm, ngón tay trong cúc hoa nhân cơ hội hoạt động mạnh hơn.
"Ừ a. . . A. . ." Tiếng than nhẹ tinh tế nhẫn nại hết sức câu người.

Chị nhịn không được hút mạnh hơn nữa, khẽ cắn lên thịt châu mềm mại, hai ngón tay rút cắm khuấy trộn thật nhanh trong cúc huyệt.

"A a. . . Đủ, đủ! Đừng, a. . ."

Chị cũng không có cách nào nhịn được nữa, ma sát nhanh lên trân châu khéo léo, trong âm thanh rên rỉ của cô thẳng lưng đánh thẳng đến tận cùng vào cúc huyệt của cô.

"A. . ."

Đầu ngón tay liên tục kích thích hoa đế, chị cúi xuống khẽ cắn nhũ nhọn của cô, côn thịt bắt đầu chậm rãi ra vào dâm huyệt bí ẩn khác của cô.

Eo nhỏ vào mỗi lần chị xâm nhập đều vặn vẹo không ngừng, không biết là muốn né tránh hay là đón ý nói hùa, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của cô hơi hơi khép mở, mỗi lần đều bật ra tiếng nức nở xúc động.
"A. . . A. . . ừ. . . A ừ. . ."

Hoa huyệt bị chống đỡ đầy trướng không thôi, nhưng hoa đế lại không phối hợp dâng lên hưng phấn thoả mãn vô cùng, tiểu huyệt ngứa ngáy, nhũ nhọn vừa đau vừa thoải mái, toàn bộ thân thể như lâm vào bể dục, thoải mái dục tiên dục tử đến tận cùng.

Cúc huyệt bị cắm cũng có thể thoải mái như vậy, thân thể của chính mình thật sự ── không cứu được nữa rồi. . . Hoàng Vân Anh có chút bi ai nghĩ.

Côn thịt làm người ta sợ hãi chậm chạp nhẹ nhàng kéo dài mỗi lần rút ra đâm vào ở kiều mông trắng nõn, hình ảnh dâm mỹ chiếu vào trong mắt Trương Tuệ Minh, từ từ đi vào trong lòng.

Chị biết ── cô đang nhân nhượng chị.


Cô gái nhỏ của chị. Khi thì dịu dàng khi thì kiên cường, cô gái nhỏ làm cho chị không có biện pháp nào khác... cô gái nhỏ của chị không hề thích chị.
Mấy ngày nay, một vài nữ diễn viên đang hợp tác hẹn chị ăn cơm, xem triển lãm tranh... từ trong ánh mắt của họ, chị có thể nhìn thấy ái mộ, mê muội... chứng minh mị lực của chị không hề giảm.

Có thể cô không thích chị.

Ánh mắt cô nhìn chị chưa từng có ái mộ, nhiều nhất... chỉ từng có thưởng thức. Lúc nào? Làm gì để cho cô thưởng thức? Có thể làm cô có tình cảm đối với chị? Làm gì mới có thể làm cho cô đối với chị không chỉ là nhân nhượng? Làm gì mới có thể khiến cho cô ── cũng muốn chị?

"Đình." Dựa vào đầu giường, nhẹ vỗ về mái tóc dài của người yêu bên cạnh đang ngủ say, Trương Tuệ Minh gọi điện thoại cho em gái.

"Chị già? Xảy ra chuyện gì vậy?"

". . ."

"Chuyện của chị dâu tương lai sao?"

". . ."

"Chị. . . Chị đụng trúng đá cứng rồi?"

"Giúp chị hả..."

". . . Chị, không phải em không giúp chị. Nhưng mà... thật ra chị thực sự không thích hợp tốn tâm tư theo đuổi con gái đâu, chị với cô ấy cũng đã quen biết hơn hai tháng rồi? Nếu như nhiều tháng hơn ở chung cô ấy cũng không yêu chị, chị cũng đừng chơi nữa. Dừng đi."
"Không ──" Trương Tuệ Minh theo bản năng phủ định suy đoán của em gái. Nhưng chị lại không thể giải thích rõ tình huống của cô với em gái.


"Chị, chị lo lắng... sợ buông không được sao?"

". . ."

"Em biết chị là lần đầu tiên yêu một người. Nhưng có đôi khi, lo lắng buông bỏ một chút... cũng cần thiết. Nếu như cô ấy không thích chị, tình yêu của chị đối với cô ấy mà nói, có lẽ cũng là một gánh nặng. Tạm thời trở lại như trước một chút, nghĩ rõ ràng lại cũng tốt."

". . ."

"Chị, chị hy vọng thấy cô ấy cười, mà không phải nhìn thấy cô ấy gặp chị liền trốn đi mất? Đối với con gái, tính tình bá đạo của chị chỉ sợ thật sự người ta sẽ chạy mất đó."

"Chị biết."

"Có rảnh thì trở về nhiều hơn."

"Ừ."

Để điện thoại xuống, Trương Tuệ Minh cúi đầu nhìn cô gái mình yêu thương bên cạnh.
"Tôi đối với em mà nói... là gánh nặng sao?" Dịu dàng vuốt lên chân mày hơi hơi nhăn lại của cô, nữ nhân cố chấp bá đạo như chị từ trong xương lại thấp giọng lẩm bẩm nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương