[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ
C182: Còn Bảy Ngày

Không biết có phải là do ban ngày ngủ nhiều quá, sau khi nửa đêm tỉnh lại, Hoàng Vân Anh nhắm mắt lại nhưng hồi lâu sau cũng không thể đi vào giấc ngủ, cách rèm cửa sổ nghe thấy tiếng mưa gió bên ngoài phòng bệnh, tiếng hát của Tần Mạn Ân lại chậm rãi chảy vào tai.

Tình ca nhẹ nhàng chậm chạp động lòng người, giai điệu thoải mái sung sướng, làm đáy lòng người nghe dâng lên nước mắt, theo lỗ tai rung động đến tâm hồn, quên mất mọi ưu phiền. Tiếng hát của chị, làm cho người ta muốn tới gần... dung nhan không tỳ vết của chị lại làm cho người ta chỉ dám nhìn từ xa.

Bạn, người thân, nhiều từ tốt đẹp như thế, bây giờ thân phận thực sự của cô chỉ là vật phẩm tiện lợi bọn họ dùng để tiết dục. Cô đã cố gắng, vẫn như cũ... không có tâm tình nào có thể đối mặt ngang hàng với bọn chị, để có thể thật sự làm bạn với chị.

Cô chỉ bị thương ngoài da, thật ra ban ngày đã có thể xuất viện, nhưng Đình Hy và Tần Mạn Ân không cho cô cử động. Cảm giác được người khác quan tâm chăm sóc như thế này rất dễ làm người ta tham lam, nhưng cô rất rõ ràng, cô không thể.

Thế giới này không có ai đối xử tốt với mình miễn phí cả. Người ta đối với mình tốt, cô phải trả lại người ta gấp bội, đây là đạo lý làm người mà ba mẹ đã dạy cô từ nhỏ.

Nhưng mà, còn không, còn không đủ thời gian thì làm sao đây?

Còn bảy ngày, bảy ngày sau là cô có thể rời khỏi nhà trọ, cách xa thế giới thị phi của bọn họ, rời xa nơi cô còn chưa quan tâm trân trọng, rời xa hàng đêm tình ái làm cô cảm thấy bối rối thẹn thùng, rời xa một người lại một người cô không thể trêu vào cũng không có trái tim để trả giá, trở về cuộc sống bình thản im lặng của bản thân.

Sau này khi làm việc chắc là cũng có lúc bị uất ức, bị nhục, thậm chí là lúc khó có thể chịu được, nhưng tối thiểu, trong hoàn cảnh công việc bình thường, cô không cần lo lắng hơi không để ý một chút sẽ bị đăng báo, bị người ta vây xem; ít nhất khi bị xâm hại, pháp luật còn có thể duy trì công bằng nhất định.


Bảy ngày cuối cùng...

Tiếng mở khóa của cửa phòng vang nhỏ lên một chút, Hoàng Vân Anh giật mình co rụt thân thể.

"Ai?"

". . . Không nhìn thấy em một chút, em đã làm cho bản thân thương tích đầy mình, cha mẹ em có thể nuôi em lớn đến như thế này, thật tình bọn họ rất khổ cực đó." Người tới mở cửa, chậm rãi nói.

Ánh sáng chói mắt làm Hoàng Vân Anh nheo mắt lại thích ứng một lát, hình ảnh người tới dần dần rõ ràng ở trong mắt cô, một cảm giác khác thường không biết tên từ dưới đáy lòng dần dần lên men.
Lời nói quan tâm từ trái tim lại nói thành giọng điệu đáng đánh đòn như thế, người cô biết chỉ có một ──
1

"Sao... sao chị lại đến đây?" Hoàng Vân Anh ngồi dậy.

"Nếu như cuộc đời mỗi người đều là một bộ phim điện ảnh, như vậy em diễn nhất định là vai kinh dị." Quý Tiết ngồi vào bên cạnh giường, nhấc chăn ở dưới đuôi giường đang dùng để bọc kín chân phải của cô, trào phúng nói.

"..." Hoàng Vân Anh tức giận trừng mắt liếc chị một cái, "Vậy còn chị? Diễn viên phim cấp 3?"

Quý Tiết nghe vậy cười khẽ, con mắt phong lưu nháy nháy. "Nếu như em đồng ý biểu diễn, phim AV tôi cũng không ngại."

Mặt Hoàng Vân Anh đen đi.

"... Thực xin lỗi." suy nghĩ trong chốc lát, Hoàng Vân Anh nói xin lỗi, "Chuyện Đỗ Vi và Sử Cổ Kim, em nên nói cho tôi biết trước."
1


"Không, " Quý Tiết cởi áo khoác tiến lên bên cạnh cô. "Là tôi thất trách. Đến em cũng phát hiện chuyện đó mà tôi lại không cảnh giác, tôi nên cảm ơn em đã liều mạng bảo vệ Tần Mạn Ân. Khuya như vậy sao còn tỉnh? Miệng vết thương đau không?" Cầm lấy bàn tay phải đang quấn băng gạc của Hoàng Vân Anh, trên mặt Quý Tiết đã không còn phẫn nộ và trách cứ, chỉ còn có thương tiếc.

Cô rút tay về, đôi mắt giãy dụa nhìn chị ── cô, cô rốt cuộc là người gì của bọn họ? Bọn họ vì sao lại đối xử với cô như vậy? Cô vẫn là Hoàng Vân Anh sao?

"Xảy ra chuyện gì?"

Cô cũng muốn biết. . . rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì! Ở bên cạnh bọn họ càng lâu, cô càng không rõ bản thân muốn làm nhân vật gì, suy nghĩ của chính mình, cô thậm chí còn cảm thấy bản thân từ từ trở nên xa lạ ── cô cư nhiên có thể để thân thể trần trụi đứng trước mặt người xa lạ như thế, muốn tra tấn người khác tàn nhẫn như vậy!

Đó không phải cô! Không phải!

Rời đi! Rời khỏi nhà trọ! Rời khỏi bọn họ! Phải rời khỏi đám nữ nhân chứa đầy ma lực này, tất cả liền xong! Cô vẫn là cô, Hoàng Vân Anh bình thường đơn giản đã thấy đủ!

"Không có việc gì." Còn có bảy ngày, bảy ngày nữa.
"Ngủ đi, tôi ở cùng em."

Ngày 9, dưới sự kiên trì của ba nữ nhân kia, Hoàng Vân Anh ở lại bệnh viện nằm một ngày nữa, trong lúc đó cảnh sát có tới một lần, hỏi thêm chi tiết xong rồi đi. Thẳng thắn mà nói cô nghe không hiểu lắm tiếng Anh của đám cảnh sát... ngày thứ 3, cô thật sự không nhịn được nữa, nói hết lời cầu xin được xuất viện, thế là thừa lúc mưa tạnh, Đình Hy ôm cô trở về biệt thự trên biển.

Thật vất vả được rời khỏi bệnh viện, tâm trạng Hoàng Vân Anh rất tốt, tươi cười sáng lạn làm cho ba nữ nhân ấm lòng, ai cũng không đề cập đến vấn đề về nước.


Tần Mạn Ân muốn cô chỉ huy chị xuống bếp, kết quả là 3 người bọn chị tính luôn quản gia cùng nhau ăn bít tết sandwich đen thui nhãn hiệu Tần thị.

Tuy rằng lần đầu tiên thí nghiệm thất bại, nhưng hứng thú của Tần Mạn Ân đối với việc vào bếp không hề giảm, khi thì nhíu mày khi thì biểu cảm sung sướng, làm Hoàng Vân Anh nhìn thấy cười cong chân mày. Quý Tiết nhìn vào trong mắt cũng cuồn cuộn xắn tay áo gia nhập hàng ngũ, vốn là muốn biểu hiện cho tốt, kết quả thật sự không thể tệ hơn, cơm Tây đơn giản cũng bị chị làm thành cháy sém, cuối cùng bữa tối chỉ có salad là có thể ăn vào bụng.
"Quý Tiết, còn lại chỉ chụp tả chân, không bằng. . . để cho Anh Anh đến chụp chung với Mạn Ân đi!" Đình Hy nhìn hình bản thân chụp nói.

Quý Tiết hiểu được ý của chị. Khi hoà thuận vui vẻ biểu cảm của tên họ Tần rất thả lỏng, cùng cảm giác thản nhiên xa cách ngày xưa khác nhau rất nhiều, thỉnh thoảng mỉm cười làm người ta hoa mắt rất phù hợp với chủ đề dịu dàng lãng mạn của album lần này.

"Nếu như Vân Anh đồng ý, tôi cũng không có ý kiến."

"A. . ." Đình Hy cười nói, có ý khác liếc mắt nhìn Quý Tiết nói, "Chỉ cần Mạn Ân mở miệng, nam nhân hay nữ nhân cũng không thể từ chối thỉnh cầu của nàng, huống chi là Hoàng Vân Anh."

Không thể từ chối. . . Quý Tiết nhìn về phía Tần Mạn Ân và Hoàng Vân Anh đang cùng nghe nhạc, trong tai truyền đến tiếng vang nho nhỏ.
Không! Quý Tiết tin tưởng. Cho dù đối thủ là Tần Mạn Ân, chị cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ thất bại! Nhưng Đình Hy... Quý Tiết nhìn nhìn nữ nhân có thân hình cực phẩm và khuôn mặt như tạc mang theo địch ý, trực giác Quý Tiết cảm thấy ── nữ nhân này mới là người khó nhằn nhất đây!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương