[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ
C169: Cực Phẩm Phổ Nhị

Quán trà xanh Mạn Xa, ở phòng độc lập trang nhã.

Cô biết rằng, cô không phải là gián điệp.

Hoàng Vân Anh xấu hổ xê dịch mông, đôi mắt cũng chỉ có thể đảo quanh trên ly trà rồi đến trên bàn, hoàn toàn không dám nhìn Đỗ Vi đối diện.

Cô lái xe đuổi theo Tần Mạn Ân không lâu đã bị chị phát hiện, cô do dự nửa ngày cũng không dám nói ra suy đoán của bản thân, may mắn là Tần Mạn Ân cũng không hỏi tiếp nữa, ngược lại còn hỏi cô có muốn đi uống trà với chị và Đỗ Vi không, như vậy lúc trở về nhà trọ cũng thuận đường đi chung với chị.

Quả nhiên, chiếc xe kia đúng là muốn tặng cho Đỗ Vi.

"Ách... Hình như chị còn đi sinh nhật của Đỗ tiểu thư nữa? Đi với tôi... không thích hợp lắm."

"Cô biết sinh nhật của cô ấy?"

"Ách..."


"A, không sao, lần trước cô cũng dẫn tôi theo mà? Hơn nữa..."

Tần Mạn Ân cũng chưa nói xong, cô cũng sẽ không hỏi thêm nữa, nghĩ lại nếu như cô đi theo, cho dù Đỗ Vi vốn dĩ có kế hoạch gì cũng sẽ bị gián đoạn, cô liền kiên trì đi theo tới cùng.

"Không ngờ Hơi Hơi lại là bạn học kiêm hàng xóm nhiều năm của cô như thế, thực trùng hợp. Em họ bên ngoại của tôi đặc biệt thích cô, mấy ngày trước còn nghe con bé nói có bạn học của nó trốn học về nhà đi xem tiết mục biểu diễn của cô, không nghĩ tới hôm nay có duyên có thể gặp được cô. Hân hạnh." Nam nhân có khí chất nho nhã văn sĩ bên cạnh Đỗ Vi chậm rãi mỉm cười nói.

Hoàng Vân Anh giương mắt liếc nhìn nam nhân nho nhã một cái. Tuy rằng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử có chút vô lễ, nhưng kiểu nói chuyện như thế này, giọng điệu thật sự không được tốt lắm, vị Vương Dương tiên sinh _ giám đốc công ty mới ra thị trường mà Đỗ Vi đưa đến này nếu không có ý gì khác, cô thật sự không tin.
"Tiểu Sửa, Hoàng tiểu thư không phải là bạn gái của Quý tiểu thư sao, sao hai người?" Đỗ Vi khẽ mỉm cười hỏi Tần Mạn Ân, cử chỉ đơn thuần, dáng vẻ tao nhã hào phóng, trong giọng nói lại lộ ra vẻ quan tâm thân thiết giữa người nhà với nhau, nhưng Hoàng Vân Anh vẫn cảm thấy là lạ.

"Cô ấy cũng là bạn của tôi." Tần Mạn Ân trả lời rất chân thành, nhìn về hai người đối diện có dáng vẻ yên tĩnh an nhàn.

"Bạn?" Đỗ Vi liếc mắt nhìn cô, trong giọng nói chứa đựng vẻ khinh thường và địch ý rất rõ ràng.

Hoàng Vân Anh lại nhẹ nhàng thở ra. Đỗ Vi có phản ứng như vậy chứng minh cô ấy vẫn còn để ý đến Tần Mạn Ân, nếu như để ý, cũng sẽ không bán đứng.

"Sinh nhật vui vẻ." Tần Mạn Ân lấy một túi tài liệu trong suốt đặt trên bàn, sau đó mới đem chìa khóa xe để trên túi tài liệu.
Không đóng gói tinh xảo hoa lệ, cũng không hề chúc phúc động lòng người, quà sinh nhật của Tần Mạn Ân đơn giản cực kì, nhưng mà ──

Sắc mặt Vương Dương lập tức có chút khó coi.

"..." Nhìn chiếc chìa khóa xe trên túi tài liệu, trong túi là ảnh chụp và thủ tục giấy tờ của chiếc xe thể thao, trái tim Đỗ Vi bắt đầu do dự.

Hơn nửa tiếng, Hoàng Vân Anh vẫn không nói gì cả, người ta căn bản không có để cô vào mắt, cô cũng vui vẻ không buồn bực. Đợi đến khi Đỗ Vi nói có việc bận phải đi, cô quả thực kìm lòng không được lộ ra chút tươi cười yên tâm, lúc nãy cô lo lắng nước trà có vấn đề cũng không dám uống, bây giờ cuối cùng đã được giải thoát rồi.

"Ngại quá, tôi đi toilet chút." Tần Mạn Ân nhẹ giọng nói.


"Ừ ừ!" Đá nặng đè ép đã rơi xuống đất, tâm trạng Hoàng Vân Anh rất tốt, cuối cùng bưng ly trà lên, Tần Mạn Ân lại đè tay cô trước, đem ly trà của cô đổ đi, rồi mới châm lại một ly khác.
"... Cảm ơn."

Khuôn mặt như vẽ của chị rất ôn nhu, Hoàng Vân Anh rất nhanh dời mắt sang chỗ khác.

Có người chính là ông trời phái xuống để kích thích lòng người mà.

Miệng, khát nước, uống nước.

Sắp tới giữa trưa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ có chút chói mắt, nhưng có ánh mặt trời hoa cỏ cây cối có vẻ thêm rạng rỡ.

Ách... Đây là cái trà gì vậy? Sao không cảm thấy hương vị gì hết? Hoàng Vân Anh nghi ngờ hỏi người phục vụ, người phục vụ nhìn nước trà trong ly của cô, cười nói đây là cực phẩm phổ nhị.

Phổ nhị? Được rồi, thật ra cô chỉ mới nghe tới tên này mà thôi.

Uống xong một ly trà, Tần Mạn Ân còn chưa trở về, Hoàng Vân Anh vừa mới chuẩn bị rót thêm một ly nửa đột nhiên giật mình, cầm lấy túi xách chạy thẳng đến toilet.

"Tần tỷ tỷ? Tần tỷ tỷ!" Bất chấp hành động của mình không nên như vậy, Hoàng Vân Anh đứng trước cửa toilet nữ đã bị khóa chặt la lớn, vài tiếng cũng không thấy ai trả lời, cô vội vàng nhờ một phục vụ nam to cao khóa cửa, cùng lúc đó cũng gọi vào di động của Tần Mạn Ân.
Chỉ chốc lát sau, phục vụ nam mở khóa thành công liền nhanh chóng tiến vào xem xét, chỉ còn một mình cô đứng ngoài cửa chờ đợi, tiếng chuông di động đã truyền ra từ toilet càng ngày càng gần, Hoàng Vân Anh khẩn trương nhìn chằm chằm vào cửa toilet, vừa thấy một người đàn ông dáng vẻ hung dữ đi ra, cô liền hiểu ra vấn đề, quyết đoán xoay người há mồm chuẩn bị hô lớn! Nhưng cô vừa mới xoay người, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, dùng khăn tay có tẩm thuốc mê bịt kín miệng và mũi của cô, kéo cô vào trong toilet.


Hoàng Vân Anh dùng sức giẫy giụa trong chốc lát, cuối cùng hai mắt đầy sương mù mềm nhũn ngã xuống.

"── đồ nữ nhân phiền toái. Đi, đi theo hướng cửa sau bên cạnh phòng bếp, đem người đưa đi mau."

"Nữ nhân kia đâu rồi?"

"Ném vào trong cùng với tên phục vụ kia rồi."

"Không được, tên phục vụ kia tỉnh lại cũng không biết chuyện gì, nữ nhân này chút nữa tỉnh lại nhất định sẽ báo cảnh sát."
"Vậy ý mày như thế nào?"

"Mang đi cùng luôn, đợi đám người kia chơi xong rồi tính sau."

"Cũng được."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương