[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ
C167: Quan Hệ Thuần Khiết

"Nguyễn tiểu thư, tư liệu liên quan đến bệnh tình của Hoàng tiểu thư, những thứ có thể điều tra được đều đã gửi cho chị, nhưng còn một số phòng khám nhỏ điều tra còn có chút khó khăn, có tiếp tục không ạ?"

"Không cần."

Nguyễn Ân Nhi nhìn lại tư liệu trên máy tính, rất nhanh từ trong một số tư liệu không nhiều lắm tìm được cái chị muốn ── chứng bệnh sợ hãi đám đông, trong đầu tự nhiên hiện lên dáng vẻ lo lắng sợ hãi của cô khi rúc vào lòng chị...

Bấm vào điện thoại nội bộ, "Thông báo xuống dưới, hội nghị 4 giờ chiều dời lại vào 10 phút sau."

Lâm Kỳ: "Dạ."

Nhà trọ Thâm Lam.
4

"Hôm nay chị có công việc sao?" Hoàng Vân Anh hỏi Tần Mạn Ân đang chuẩn bị ra khỏi nhà.

"Đúng thế, sao vậy?" Nhìn thấy tâm trạng Tần Mạn Ân khá tốt, T-Shirt màu xanh có chữ, quần ngắn màu đen, làm cho chị có vẻ cao ráo hơn, rất giống thiếu nữ xinh đẹp đi ra từ trong truyện tranh.
"Quý tỷ tỷ không đi chung với chị hả?"

"Cậu ấy vội vàng dẫn theo người mới rồi, tôi có những người khác chăm sóc rồi, cô tìm cậu ấy hả? Tôi đưa cô đi."

"Không không!" Nhớ lại cái tên phong lưu đào hoa không biết khi nào lại rối loạn thần kinh kia, Hoàng Vân Anh vội vàng nói, "Vậy chị đi đường cẩn thận... Không trở về ăn cơm tối, gọi điện về trước nha?"


"Ừ! Sẽ!" Tần Mạn Ân nhu hòa cười như nắng, làm người ta nhìn thấy có thể bớt đi những phiền não thế tục.

Chỉ chốc lát sau, chiếc Chevrolet màu cam rời khỏi nhà trọ, chân mày Hoàng Vân Anh nhăn lại. Chiếc Chevrolet là xe ngày hôm qua mới đưa tới, vẫn chỉ có giấy phép tạm thời thôi, dù sao Quý Tiết phải đi hướng dẫn người mới, Tần Mạn Ân cũng không thể cưỡi chiếc mô tô như sấm sét của chị đi làm được, tuy rằng vẫn có người đại diện khác, xe bảo mẫu, nhưng vẫn cần phải chuẩn bị một chiếc để đi lại. Vấn đề là ── ngày hôm qua lúc cô tìm kiếm tư liệu của Đỗ Vi, trùng hợp nhìn thấy hôm nay là sinh nhật của Đỗ Vi, mà màu sắc cô ấy thích nhất là màu cam, nhãn hiệu ô tô cô ấy thích cũng chính là Chevrolet.
Đỗ Vi, Sử Cổ Kim...

"Vân Anh, xảy ra chuyện gì sao? Nhíu mày âu sầu?"

"Ừ? A... Không có gì hết đâu, dì Vương."

Vẻ mặt dì Vương không tin, "Nhóc con, dì Vương là người sáng suốt, dì Vương hiểu, đến đây, tâm sự với dì Vương đi."

Bị kéo đến ngồi xuống sô pha, Hoàng Vân Anh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, "Con thật sự không có việc gì đâu."

"Nga? Vậy rốt cuộc con thích Quý tiểu thư hay là Tần tiểu thư?"

"Con..." Hoàng Vân Anh bị hỏi trong lòng cảm thấy vô lực. Những người khác thì không sao, nhưng Quý Tiết chưa bao giờ để ý người khác, dì Vương có hiểu lầm cũng không kỳ quái.

"Con xem đó, còn chưa hiểu rõ tâm ý của bản thân đúng không? Tiếp tục như vậy thì không được nha!"


"Không, không phải, dì hiểu lầm rồi ── "

"Thật ra, tuy rằng dì cũng coi như là nhìn Quý tiểu thư lớn lên, theo lý thì dì phải nói giúp nàng, nhưng Tần tiểu thư thật sự rất đáng thương, cũng là một đứa tốt, dì cảm thấy Tần tiểu thư và con rất thích hợp."
"Dì thật sự hiểu lầm rồi, Tần tỷ tỷ chị thích người khác."

"Con nói Đỗ Vi hả?"

Ách... Hoàng Vân Anh kinh ngạc nhìn vẻ mặt ghét bỏ của dì Vương, cô không nghĩ tới dì Vương lại biết rõ nhiều chuyện của Tần Mạn Ân như thế.

"Không cần kỳ quái, từ lúc 8 năm trước tiểu thư bắt đầu vào ở nhà trọ này, dì và chú Ý thường xuyên tới đây hỗ trợ, mấy cái chuyện của đám con gái trong nhà, chúng ta không biết cũng khó."

Sau một buổi sáng, dì Vương liền thao thao bất tuyệt nói về tình huống cá nhân của năm vị chủ nhà, từ gia thế bối cảnh đến cuộc sống cổ quái của họ, Hoàng Vân Anh vài lần muốn cắt lời đều bị nhiệt tình của dì Vương bỏ qua. Đến cuối cùng cô đành phải cười khổ, thật sự không phải cô cố ý thám thính việc riêng tư của nhóm chủ nhà a, thật sự là cô bị bắt buộc phải nghe...
Nhưng dì Vương nói cho cô những việc này, cũng có thể giải thích được nhiều chuyện. Ví dụ như... Tần Mạn Ân vì sao lại quyến luyến Đỗ Vi như thế, vì sao chị lại cố chấp đối với người thân như vậy.

Đối với Tần Mạn Ân mà nói... Đỗ Vi là toàn bộ thời thơ ấu của chị, toàn bộ thời kỳ niên thiếu. Có thể ──

Ngực giống như bị đè một miếng đá lớn, nặng nề làm cho cô khó thở.

Chợt nhớ lại đoạn nói chuyện cô vô tình nghe thấy ở tiệc rượu lần trước.


"Đỗ Vi nói là có thể giúp lão Sử làm những gì lão muốn với cái người mà lão đã thèm từ lâu..."

Ngày hôm qua ở trên mạng cô đã tìm hiểu một chút, Đỗ Vi vừa mới tuyên bố gia nhập vào đoàn làm phim điện ảnh kia, rõ ràng đạo diễn chính là Sử Cổ Kim, mà người Sử Cổ Kim vẫn thèm muốn là...

Cô không dám nghĩ, nhưng không khống chế được lại tiếp tục suy nghĩ!
Chẳng lẽ Đỗ Vi muốn bắt Tần Mạn Ân để trao đổi lấy vai diễn sao? Quy tắc ngầm ở giới giải trí cô cũng có nghe nói qua, có thể, có thể...

Cô có nên nhắc nhở Tần Mạn Ân một chút hay không? Nhưng cô không có chứng cứ, lỡ như không phải?

"Tiểu thư đã trở lại!"

Tiếng chào hỏi của dì Vương làm Hoàng Vân Anh bừng tỉnh lại trong rối rắm, cô nhanh đứng dậy hơi hơi cúi chào Nguyễn Ân Nhi.

"..." Chậm rãi đánh giá trang phục bình thường của cô, đôi mắt chị vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như thường.

"Tiểu thư sao lại trở về sớm như vậy? Muốn thay quần áo rồi đi ra ngoài nữa sao?" Dì Vương tò mò hỏi.

Nguyễn Ân Nhi đem tây trang đang khoát trên cánh tay đưa cho dì Vương, "Không, trở về nghỉ ngơi một chút. Hai giờ, đem cơm đưa lên cho tôi." Chị nói xong liền đi đến bên cạnh cô, rồi trong biểu cảm kinh ngạc vô cùng của dì Vương mà duỗi tay ôm lấy cô đi về phía thang máy.
Vòng tay ở trên cổ chị, Hoàng Vân Anh nhìn về phía dì Vương xin lỗi ---- Thật rất có lỗi, uổng phí dì nhiệt tình giúp cô như vậy, nhưng Quý Tiết và Tần Mạn Ân...

Cô, và bọn họ, cùng không phải quan hệ thuần khiết như vậy.


"Ừ..." Nắm chặt ra giường dưới thân, Hoàng Vân Anh cắn môi dưới, căng thẳng cong mũi chân, cố gắng không chú ý đến chỗ giữa hai chân bị hung hăng yêu thương.

Thân thể giống như đang quay cuồng trong nước sôi, tư thế luôn thay đổi, chị vẫn như trước không dừng lại. Hoa tâm bị làm đến mức vừa chua xót vừa thoải mái, một đợt sóng triều liên tục đánh lui đánh tới trong thân thể, lặp đi lặp lại, khoái cảm đưa đến thiên đường.

"A ──" không biết là cao trào lần thứ mấy đánh úp lại, thắt lưng cô chịu kích thích nâng cao lên, mật huyệt co rút nhanh chóng hút lấy cự long nóng bỏng của chị.
Nguyễn Ân Nhi dừng động tác lại, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, hôn đến vai và gáy tinh tế của cô.

Hoàng Vân Anh có chút ngứa rụt vai lại, sợ hãi ngắm chị.

"..." Nguyễn Ân Nhi ôm thân thể mảnh mai của cô xoay người nửa nằm xuống, để cô đưa lưng về phía chị, ngoan ngoãn ngồi lên cự long của chị, tiểu huyệt đỏ bừng phun ra nuốt vào côn thịt, ma sát ra cảm giác sung sướng thoải mái, làm chị cong cong khóe miệng.

Cô rất được lòng chị.

Nhìn không thấy cự vật của chị, vẻ mặt của chị, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ hồng, cố gắng dùng tiểu huyệt mềm mại nuốt lấy côn thịt cứng rắn mạnh mẽ của chị.

Cánh mông đột nhiên bị vỗ vào, làm cho cô khẩn trương tạm dừng động tác, chỉ chốc lát sau lại tiếp tục động tác cưỡi ngựa, chỉ cần nghĩ đến việc cúc huyệt phía sau bị chị nhìn chằm chằm, mật huyệt không thể nào trầm tĩnh được, mặc dù đã ướt át, nhưng rút cắm cũng càng ngày càng khó khăn.
"A ──" cúc huyệt bị ngón tay dài đâm thủng, trong mật huyệt lại càng thêm mẫn cảm, khoái cảm liên tục làm cho thân thể giống như dây thun bị căng đến mức tận cùng, một chút kích thích nữa thôi sẽ hoàn toàn đứt gãy!

Nữ nhân ấy nâng nâng thắt lưng.

"Không, đừng!" đã có vết xe đổ lúc trước nên Hoàng Vân Anh lập tức muốn ngồi thẳng lên, ── "Đừng a a..."

Nguyễn Ân Nhi từ đầu đến cuối mãnh liệt rút cắm vào thân thể kiều ngọt của cô, ngón tay dài càng ác liệt đâm vào cúc huyệt khéo léo chật trất, làm cho cô muốn tránh cũng không thể, trốn cũng không được, chỉ có thể nức nở, run rẩy ở trên thân thể, cuối cùng ngã thẳng vào trong lòng chị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương