GV Ký Sự
-
Chương 87
Van cùng Adrian cũng không quen thuộc, cho nên Brant bọn họ để cho hắn về trước nghỉ ngơi, nếu có chuyện sẽ gọi điện thoại.
Mơ mơ màng màng ngủ được một lúc, nghe được cửa phòng ngủ mở ra, đoán chừng là Lori trở về nghỉ ngơi, Van cũng không chào hỏi.
Nhưng, Lori tắm xong cũng không về giường ngủ, mà mở laptop trên bàn sách trong phòng ngủ, là Edgar một lần tới đây mua, viện cớ là anh muốn lên mạng, nhưng thực tế là cho Lori.
Van lại ngủ một giấc, sau đó bị nước tiểu nghẹn tỉnh, hắn xoa xoa mắt, đứng dậy muốn đi WC, lại thấy Lori ngồi ở trước bàn sách ngẩn người đưa lưng về phía hắn.
“Lori cậu không nghỉ ngơi một chút sao? Đêm qua cậu không hề ngủ!” lúc Van đi qua thuận tiện hỏi một câu.
Nhưng Lori không trả lời, đến khi Van trở về cậu vẫn không nhúc nhích, Van thấy lạ, đi tới trước mặt Lori, mới phát hiện Lori đang khóc!
Trong ấn tượng của Van, Lori vẫn luôn kiên cường, lạc quan, từ khi Adrian gặp chuyện không may, Lori đều an ủi người khác, cha mẹ Adrian, Yoshikazuko, Edgar, nhưng ai biết cậu lại trốn chỗ này một mình khổ sở.
Yên lặng đưa khăn giấy cho Lori, Van không biết nên an ủi Lori thế nào.
“Anh nói, nếu những người yêu thích Adrian biết anh ấy lựa chọn như vậy, tâm tình họ sẽ như thế nào?” Lori tiếp nhận khăn, nhưng không quan tâm nước mắt đang không ngừng rơi xuống, chỉ kinh ngạc mà nhìn màn hình máy tính trước mắt, là trang web riêng của Adrian, Adrian tuy đã thối lui, nhưng web của hắn vẫn còn hoạt động, ở đó có rất nhiều screenshots của Adrian, vui vẻ, phiền não, cười đùa, trầm mặc… Ghi chép từng ly từng tý về Adrian, “Mặc dù có tiếc hận, nhưng các cô ấy vẫn vui vẻ vì Adrian, còn tượng tượng cuộc sống hạnh phúc của Adrian sau khi rời khỏi, vậy mà…”
Lori nghẹn lời, cậu vì Adrian khổ sở, cũng vì những người hâm mộ của hắn khổ sở, ngừng một hồi cậu mới nói tiếp: “Tuy cảm thấy đóng GV không tốt, nhưng nhìn theo góc độ khác, không đóng GV chúng ta có thể sẽ thảm hại hơn, có lẽ lúc trước chúng ta phải khích lệ Adrian lưu lại.”
Sau khi trở lại để tiện liên lạc, Lori mở điện thoại, cũng tại lúc lên xe ngoài ý muốn nhận được một tin nhắn, người gởi rõ ràng là Adrian, là ngày hôm qua, nội dung rất đơn giản, chỉ có ba chữ: Thực xin lỗi!
Giống như di ngôn nhắn lại khiến nội tâm Lori dâng lên những cơn sóng khổng lồ, một cảm giác vừa hối tiếc vừa căm hận dần dần lan ra, nếu ngày hôm qua mình mở máy, phải chăng còn có cơ hội cứu vãn tính mạng Adrian? Nếu lúc ấy mình không nhiều chuyện nói một câu không muốn rồi trở về, Adrian sẽ có một lựa chọn hoàn toàn khác?
Nội tâm Lori rất hỗn loạn, trở về không muốn ngủ, vì vậy mở ra máy tính tùy tiện xem websites, ma xui quỷ khiến lại mở trang web của Adrian, ai ngờ nhìn vào tâm tình càng buồn khổ, nước mắt trước kia vì an ủi bọn Edgar mà kiềm nén, lúc này cuối cùng cũng trào dâng, hơn nữa càng không thể ngừng, kết quả để cho Van thấy được.
“Cũng không thể nói vậy,” Van khoác tay lên vai Lori, “Lúc trước tôi đã cảm thấy đóng GV so chết còn đáng sợ hơn, hoặc là nói chết vẫn sạch sẽ hơn, chỉ là không dám nếu không thì tôi so với Adiran không chừng còn đi sớm hơn!”
“Vì lòng tự trọng mà chết sao?” Lori lắc đầu, “Hẳn là tôi cảm thấy chúng ta rất may mắn, bởi vì diện mạo không tệ có thể được mọi người xem trọng cùng được công ty đặc biệt chú ý, có người tạo cho chúng ta trang web riêng, còn có người yêu thích chúng ta. Anh không thấy được những diễn viên trong công ty, bởi vì ngoại hình mà cả đời cũng không thể xuất hiện, dù thống khổ cũng không nhận được sự đồng tình, thậm chí có lúc gặp phải những lời công kích trên mạng, bọn họ đều không muốn từ bỏ, chúng ta làm gì có tư cách chết? Chẳng lẽ số phận của chúng ta một tia sáng thật sự cũng không có sao? Chúng ta thật sự phải chăm chú tìm chút ít hào nhoáng đó sao?”
“Lori!” Van im lặng, ở cái giới này hắn tiến vào không lâu còn không rõ ràng tình huống, có thể nơi lúc trước không mang lại cảm giác như vậy, giúp nhau cạnh tranh, khôn sống dại chết, nhưng không phải mọi thành công đều có thể mang lại hạnh phúc, cũng không phải thất bại đều nhất định sẽ đổi lấy bất hạnh, khác nhau mấu chốt là bởi vì người.
“Bây giờ còn muốn chết không? Van.” Lori quay đầu chân thành hỏi Van.
“Trước kia rất tuyệt vọng, nhưng hiện tại cảm thấy cũng không tồi tệ như vậy.” Van cũng không biết từ lúc nào mình đã thoát khỏi sự tăm tối, là lạc quan của Lori ảnh hưởng tới mình sao? Hay là lời nói ác độc của Brant khiến mình hiểu chỉ biết tự oán tự hối tiếc là ngu xuẩn cỡ nào, vận mệnh nói cho cùng, hơn phân nửa vẫn nắm giữ trong tay mình.
“Vậy là tốt rồi, tôi thật sự hi vọng tất cả mọi người có thể được hạnh phúc!” Lori đưa tay tùy tiện lau mặt, “Tôi đi rửa mặt, anh tiếp tục ngủ đi, tôi cũng lập tức ngủ, một hồi còn phải đi qua.”
Kết quả Lori chỉ ngủ được hai giờ, cùng Van tham gia nghi thức hoả táng cùng hạ táng Adrian, mẹ Adrian và Yoshikazuko khóc đến chết đi sống lại, cha và anh chị em Adrian có vẻ rất hờ hững.
Hơn nữa nghi thức chưa chấm dứt, cha Adrian cùng cha Yoshikazuko bắt đầu cãi lộn, nguyên nhân là việc phân chia di sản của Adrian, cuối cùng làm cho Edgar nổi giận, OANH một cái ném hai người ra ngoài việc này mới tạm ngừng.
Đợi tro cốt Adrian đặt bên trong nghĩa trang công cộng xong, Edgar nghĩ nghĩ, vẫn xụ mặt đi đến trước mặt Yoshikazuko, “Biết số điện thoại của tôi không? Có việc thì gọi, ở đây có chút tiền, cô cầm dùng đi a!”
Yoshikazuko toàn thân cứng ngắc nhìn Edgar, không biết nên phản ứng thế nào, gật đầu cũng không, Edgar không kiên nhẫn mà lấy giấy bút viết số điện thoại, để chung với tiền nhét vào tay Yoshikazuko.
“Đi thôi.” Edgar quay người tìm được Lori, nắm chặt tay cậu đi ra ngoài.
“Bọn họ sẽ không có việc gì chứ? Cha của Yoshikazuko và của Adrian?” Lori lo lắng, không ngừng quay đầu lại.
“Hừ, không đủ khả năng, Adrian trước kia nói qua tiền của cậu ấy đều là của Yoshikazuko, nếu bọn họ muốn cướp thì trực tiếp tìm anh nói chuyện, cho bọn họ cũng không dám!” Edgar căn bản không xem ra gì, trước kia đã từng quen biết, quá rõ tính tình của đám người kia rồi.
Edgar đã nói như vậy rồi, Lori cũng mặc kệ, “Trước ăn một chút gì a, từ ngày hôm qua anh cũng chỉ ăn bữa sáng trên máy bay thôi, như vậy dạ dày chịu sao nổi!”
“Mua về ăn đi, anh hơi mệt!” Hiện tại tất cả đều đã xong, Edgar buông lỏng xác thực cảm thấy mệt mỏi.
“Được rồi, vậy em đi mua thức ăn, anh về phòng nghỉ ngơi một chút a!” Lori móc điện thoại, gọi cho Brant, vốn là muốn y mở cửa cho Edgar, để cho Edgar ngủ phòng bọn họ, ai ngờ Brant để cho Edgar trực tiếp ở chỗ Lori, Van đã ở chỗ y rồi, trước khi Edgar đi Van đều ở giường Denny.
“Brant thằng quỷ kia mạnh nhất, rõ ràng có thể thuyết phục Van cùng ở với cậu ta.” Edgar cười cười, dù sao trước đó Van còn thà bị đột kích ban đêm cũng không muốn cùng Brant ở chung!
“A, Brant nói chuyện anh còn không biết, người chết cũng có thể bị anh ta nói cho sống dậy, ah!” Lori thấy Edgar đột nhiên trầm mặc, biết mình vừa nói lỡ lời.
“Chỗ đó có bánh rán, mua trước cho anh lót dạ nhé!” Vừa hay ngay phía trước có một quán ven đường, Lori nhanh chóng chuyển hướng chủ đề, mua một phần bánh rán cho Edgar, để cho anh vừa đi vừa ăn.
Nhanh đến dưới lầu, Lori để cho Edgar lên trước, mình đi quán cơm bên cạnh mua hai phần cơm.
Nhưng đợi khi Lori trở về, phát hiện Edgar ngã xuống giường ngủ say, chăn, mền cũng không đắp.
Từ khi nhận được tin, Edgar vội vội vàng vàng ở bên ngoài chưa từng nghỉ ngơi, cũng đủ khiến anh không chịu được, Lori nhẹ nhàng giúp Edgar cởi giày cùng quần áo, đắp kín mền, để anh ngủ một hồi a!
Mơ mơ màng màng ngủ được một lúc, nghe được cửa phòng ngủ mở ra, đoán chừng là Lori trở về nghỉ ngơi, Van cũng không chào hỏi.
Nhưng, Lori tắm xong cũng không về giường ngủ, mà mở laptop trên bàn sách trong phòng ngủ, là Edgar một lần tới đây mua, viện cớ là anh muốn lên mạng, nhưng thực tế là cho Lori.
Van lại ngủ một giấc, sau đó bị nước tiểu nghẹn tỉnh, hắn xoa xoa mắt, đứng dậy muốn đi WC, lại thấy Lori ngồi ở trước bàn sách ngẩn người đưa lưng về phía hắn.
“Lori cậu không nghỉ ngơi một chút sao? Đêm qua cậu không hề ngủ!” lúc Van đi qua thuận tiện hỏi một câu.
Nhưng Lori không trả lời, đến khi Van trở về cậu vẫn không nhúc nhích, Van thấy lạ, đi tới trước mặt Lori, mới phát hiện Lori đang khóc!
Trong ấn tượng của Van, Lori vẫn luôn kiên cường, lạc quan, từ khi Adrian gặp chuyện không may, Lori đều an ủi người khác, cha mẹ Adrian, Yoshikazuko, Edgar, nhưng ai biết cậu lại trốn chỗ này một mình khổ sở.
Yên lặng đưa khăn giấy cho Lori, Van không biết nên an ủi Lori thế nào.
“Anh nói, nếu những người yêu thích Adrian biết anh ấy lựa chọn như vậy, tâm tình họ sẽ như thế nào?” Lori tiếp nhận khăn, nhưng không quan tâm nước mắt đang không ngừng rơi xuống, chỉ kinh ngạc mà nhìn màn hình máy tính trước mắt, là trang web riêng của Adrian, Adrian tuy đã thối lui, nhưng web của hắn vẫn còn hoạt động, ở đó có rất nhiều screenshots của Adrian, vui vẻ, phiền não, cười đùa, trầm mặc… Ghi chép từng ly từng tý về Adrian, “Mặc dù có tiếc hận, nhưng các cô ấy vẫn vui vẻ vì Adrian, còn tượng tượng cuộc sống hạnh phúc của Adrian sau khi rời khỏi, vậy mà…”
Lori nghẹn lời, cậu vì Adrian khổ sở, cũng vì những người hâm mộ của hắn khổ sở, ngừng một hồi cậu mới nói tiếp: “Tuy cảm thấy đóng GV không tốt, nhưng nhìn theo góc độ khác, không đóng GV chúng ta có thể sẽ thảm hại hơn, có lẽ lúc trước chúng ta phải khích lệ Adrian lưu lại.”
Sau khi trở lại để tiện liên lạc, Lori mở điện thoại, cũng tại lúc lên xe ngoài ý muốn nhận được một tin nhắn, người gởi rõ ràng là Adrian, là ngày hôm qua, nội dung rất đơn giản, chỉ có ba chữ: Thực xin lỗi!
Giống như di ngôn nhắn lại khiến nội tâm Lori dâng lên những cơn sóng khổng lồ, một cảm giác vừa hối tiếc vừa căm hận dần dần lan ra, nếu ngày hôm qua mình mở máy, phải chăng còn có cơ hội cứu vãn tính mạng Adrian? Nếu lúc ấy mình không nhiều chuyện nói một câu không muốn rồi trở về, Adrian sẽ có một lựa chọn hoàn toàn khác?
Nội tâm Lori rất hỗn loạn, trở về không muốn ngủ, vì vậy mở ra máy tính tùy tiện xem websites, ma xui quỷ khiến lại mở trang web của Adrian, ai ngờ nhìn vào tâm tình càng buồn khổ, nước mắt trước kia vì an ủi bọn Edgar mà kiềm nén, lúc này cuối cùng cũng trào dâng, hơn nữa càng không thể ngừng, kết quả để cho Van thấy được.
“Cũng không thể nói vậy,” Van khoác tay lên vai Lori, “Lúc trước tôi đã cảm thấy đóng GV so chết còn đáng sợ hơn, hoặc là nói chết vẫn sạch sẽ hơn, chỉ là không dám nếu không thì tôi so với Adiran không chừng còn đi sớm hơn!”
“Vì lòng tự trọng mà chết sao?” Lori lắc đầu, “Hẳn là tôi cảm thấy chúng ta rất may mắn, bởi vì diện mạo không tệ có thể được mọi người xem trọng cùng được công ty đặc biệt chú ý, có người tạo cho chúng ta trang web riêng, còn có người yêu thích chúng ta. Anh không thấy được những diễn viên trong công ty, bởi vì ngoại hình mà cả đời cũng không thể xuất hiện, dù thống khổ cũng không nhận được sự đồng tình, thậm chí có lúc gặp phải những lời công kích trên mạng, bọn họ đều không muốn từ bỏ, chúng ta làm gì có tư cách chết? Chẳng lẽ số phận của chúng ta một tia sáng thật sự cũng không có sao? Chúng ta thật sự phải chăm chú tìm chút ít hào nhoáng đó sao?”
“Lori!” Van im lặng, ở cái giới này hắn tiến vào không lâu còn không rõ ràng tình huống, có thể nơi lúc trước không mang lại cảm giác như vậy, giúp nhau cạnh tranh, khôn sống dại chết, nhưng không phải mọi thành công đều có thể mang lại hạnh phúc, cũng không phải thất bại đều nhất định sẽ đổi lấy bất hạnh, khác nhau mấu chốt là bởi vì người.
“Bây giờ còn muốn chết không? Van.” Lori quay đầu chân thành hỏi Van.
“Trước kia rất tuyệt vọng, nhưng hiện tại cảm thấy cũng không tồi tệ như vậy.” Van cũng không biết từ lúc nào mình đã thoát khỏi sự tăm tối, là lạc quan của Lori ảnh hưởng tới mình sao? Hay là lời nói ác độc của Brant khiến mình hiểu chỉ biết tự oán tự hối tiếc là ngu xuẩn cỡ nào, vận mệnh nói cho cùng, hơn phân nửa vẫn nắm giữ trong tay mình.
“Vậy là tốt rồi, tôi thật sự hi vọng tất cả mọi người có thể được hạnh phúc!” Lori đưa tay tùy tiện lau mặt, “Tôi đi rửa mặt, anh tiếp tục ngủ đi, tôi cũng lập tức ngủ, một hồi còn phải đi qua.”
Kết quả Lori chỉ ngủ được hai giờ, cùng Van tham gia nghi thức hoả táng cùng hạ táng Adrian, mẹ Adrian và Yoshikazuko khóc đến chết đi sống lại, cha và anh chị em Adrian có vẻ rất hờ hững.
Hơn nữa nghi thức chưa chấm dứt, cha Adrian cùng cha Yoshikazuko bắt đầu cãi lộn, nguyên nhân là việc phân chia di sản của Adrian, cuối cùng làm cho Edgar nổi giận, OANH một cái ném hai người ra ngoài việc này mới tạm ngừng.
Đợi tro cốt Adrian đặt bên trong nghĩa trang công cộng xong, Edgar nghĩ nghĩ, vẫn xụ mặt đi đến trước mặt Yoshikazuko, “Biết số điện thoại của tôi không? Có việc thì gọi, ở đây có chút tiền, cô cầm dùng đi a!”
Yoshikazuko toàn thân cứng ngắc nhìn Edgar, không biết nên phản ứng thế nào, gật đầu cũng không, Edgar không kiên nhẫn mà lấy giấy bút viết số điện thoại, để chung với tiền nhét vào tay Yoshikazuko.
“Đi thôi.” Edgar quay người tìm được Lori, nắm chặt tay cậu đi ra ngoài.
“Bọn họ sẽ không có việc gì chứ? Cha của Yoshikazuko và của Adrian?” Lori lo lắng, không ngừng quay đầu lại.
“Hừ, không đủ khả năng, Adrian trước kia nói qua tiền của cậu ấy đều là của Yoshikazuko, nếu bọn họ muốn cướp thì trực tiếp tìm anh nói chuyện, cho bọn họ cũng không dám!” Edgar căn bản không xem ra gì, trước kia đã từng quen biết, quá rõ tính tình của đám người kia rồi.
Edgar đã nói như vậy rồi, Lori cũng mặc kệ, “Trước ăn một chút gì a, từ ngày hôm qua anh cũng chỉ ăn bữa sáng trên máy bay thôi, như vậy dạ dày chịu sao nổi!”
“Mua về ăn đi, anh hơi mệt!” Hiện tại tất cả đều đã xong, Edgar buông lỏng xác thực cảm thấy mệt mỏi.
“Được rồi, vậy em đi mua thức ăn, anh về phòng nghỉ ngơi một chút a!” Lori móc điện thoại, gọi cho Brant, vốn là muốn y mở cửa cho Edgar, để cho Edgar ngủ phòng bọn họ, ai ngờ Brant để cho Edgar trực tiếp ở chỗ Lori, Van đã ở chỗ y rồi, trước khi Edgar đi Van đều ở giường Denny.
“Brant thằng quỷ kia mạnh nhất, rõ ràng có thể thuyết phục Van cùng ở với cậu ta.” Edgar cười cười, dù sao trước đó Van còn thà bị đột kích ban đêm cũng không muốn cùng Brant ở chung!
“A, Brant nói chuyện anh còn không biết, người chết cũng có thể bị anh ta nói cho sống dậy, ah!” Lori thấy Edgar đột nhiên trầm mặc, biết mình vừa nói lỡ lời.
“Chỗ đó có bánh rán, mua trước cho anh lót dạ nhé!” Vừa hay ngay phía trước có một quán ven đường, Lori nhanh chóng chuyển hướng chủ đề, mua một phần bánh rán cho Edgar, để cho anh vừa đi vừa ăn.
Nhanh đến dưới lầu, Lori để cho Edgar lên trước, mình đi quán cơm bên cạnh mua hai phần cơm.
Nhưng đợi khi Lori trở về, phát hiện Edgar ngã xuống giường ngủ say, chăn, mền cũng không đắp.
Từ khi nhận được tin, Edgar vội vội vàng vàng ở bên ngoài chưa từng nghỉ ngơi, cũng đủ khiến anh không chịu được, Lori nhẹ nhàng giúp Edgar cởi giày cùng quần áo, đắp kín mền, để anh ngủ một hồi a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook