GV Ký Sự
Chương 110

Đô thị ban đêm, vừa ồn ào náo nhiệt vừa cô đơn lạnh lẽo, Ryou lang thang trên đường, cảm nhận không khí không thua gì vẻ sầm uất của ban ngày.

Rất nhiều người tới lui, có người vui vẻ có người phẫn nộ có người bi thương, những người Ryou gặp thoáng qua đa phần là mang theo vẻ mặt mỏi mệt của ban ngày, lúc này, Ryou đặc biệt muốn gặp một người, một người vì mình thậm chí không quản khó nhọc khắp nơi tìm hiểu tin tức hắc bang lão đại mà thiếu chút nữa gây ra họa lớn.

Đã nhớ anh như vậy, vì sao không đi tìm? Ryou đột nhiên nở nụ cười, quay người ngăn chiếc taxi.

Trời vừa rạng sáng, Kan vẫn chưa ngủ, anh đứng trên ban công hút thuốc, nhìn chăm chú ngọn đèn vĩnh viễn không tắt trong bệnh viện đối diện.

Để cho tiện chăm sóc chị, và cũng có thể đến bệnh viện bất cứ lúc nào, Kan dứt khoát thuê một phòng ở phòng trọ gần bệnh viện, từ chối tất cả công việc cùng xã giao, chỉ ở nơi này.

Ryou cậu ấy hiện tại, chắc là đang trong ngực đại ca tên Ryugasakia a? Nghĩ tới đây, tim Kan không khỏi cảm thấy như bị dao cắt, anh hung hăng hút một hơi, còn chưa kịp nhả ra, điện thoại đột nhiên vang lên.

Muộn như vậy, chẳng lẽ là chị? Kan như xông vào trong phòng mà cầm điện thoại lên.

“Kan, anh đang ở đâu a? Em quên tên rồi.” May mắn cú điện thoại này không phải từ bệnh viện, ngay lúc Kan tiếp điện thoại, thanh âm Ryou cũng truyền đến.

“Anh tại ××, Ryou, muộn như vậy em vẫn chưa ngủ sao?” Mặc dù không hiểu, Kan vẫn là trả lời vấn đề của Ryou trước.

Thanh âm Ryou thoáng nhỏ đi, như đang cùng bên cạnh người trao đổi về con đường mà Kan vừa rồi nói cho cậu biết tên, lát sau, thanh âm Ryou mới một lần nữa truyền đến: “Kan, anh đang ngủ sao? Thực xin lỗi, nhưng đột nhiên rất muốn gặp anh, cho nên cứ chạy tới.”

“Em bây giờ đang trên đường tới?” ngữ khí Kan rất kinh ngạc.

“Đúng vậy a, chính xác là đã đến, chỉ là lái xe đối với nơi này không quen đường, chắc còn phải tìm một hồi.” Nghe ra Kan đang ngạc nhiên, thanh âm Ryou dẫn theo một tia đắc ý thành công làm cho người khác kinh hỉ, “Em cúp trước, một hồi đến hoặc tìm không được em gọi lại cho anh.”

“Ok.” Kan treo điện thoại, cầm lấy áo khoác đang vắt trên ghế, anh chuẩn bị đến ven đường đợi Ryou, nhưng việc này cũng không thể nói trước với Ryou, bằng không khẳng định cậu sẽ không đồng ý.

Nhưng sao bây giờ Ryou tới, cậu không phải nói với mình Michelle sắp xếp đêm nay sao? Chắc là có việc đến trễ rồi? Kan đứng ven đường, vừa lo lắng chờ, vừa suy nghĩ.

Một hồi, xa xa Kan nhìn thấy đèn ô tô chiếu sáng, tại đây buổi tối trên cơ bản không có người đi đường, chiếc xe đi vào khu phố nhỏ yên tĩnh, có vẻ đặc biệt chói mắt.

Xe nhanh tới gần, là một xe taxi, Kan bước ra vẫy vẫy tay.

“Sao anh có thể khẳng định là em?” Xe dừng lại, Ryou ra khỏi xe, nói câu đầu tiên.

“Đã trễ như thế, lại là xe taxi từ trong thành đến, không phải em thì là ai?” Kan cười nghênh đón, chỉ chỉ bản đồ thành phố nổi bật trên xe taxi.

“Ra thế.” Ryou cũng cười, thò tay nắm chặt tay Kan, dù sao xung quanh cũng không có ai, “Đợi lâu rồi sao?”

“Không có.” Kan cũng gắt gao nắm tay Ryou, “Lạnh không?”

“Không lạnh,” Ryou chậm rãi bước theo Kan về chỗ anh ở, “Cái này khiến em nhớ trước kia, khi đó đêm khuya anh đột nhiên chạy đến tìm em, lần này có thể thay người rồi!”

“Em xem cái này như phúc đáp sao?” Kan bật cười, “Nhưng anh rất hoan nghênh, thậm chí hy vọng càng nhiều càng tốt!”

“Anh lúc nãy đang ngủ sao? Làm phiền giấc mộng của người khác, em mới không làm.” Trong bóng tối, Ryou nhếch miệng, thuận tiện cảnh tỉnh Kan việc tập kích đêm không phải là chuyện tốt.

“Không có,” Kan đột nhiên trầm mặc, một lát sau mới mở miệng: “Anh… anh đang lo lắng cho em, đêm nay em không phải đi… Nơi đó sao?”

Rất ít khi thấy bộ dạng ấp a ấp úng của Kan, nhưng Ryou hoàn toàn hiểu ý của anh, lúc này đã đi vào chỗ của Kan, lúc vào Kan đã mở thang máy, Ryou đang suy nghĩ nên nói thế nào cho Kan chuyện xảy ra đêm nay.

Vào cửa, theo thanh âm khóa trái cửa, cuối cùng chỉ còn lại hai người, Ryou nhìn Kan, đột nhiên tiến đến gắt gao ôm chặt anh.

Nghĩ kỹ thiên ngôn vạn ngữ đều không cần nói ra miệng, Ryou thầm nghĩ cứ như vậy ôm Kan, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh.

Kan không nói chuyện, chỉ là dùng nhẹ tay khẽ vuốt vuốt lưng Ryou, mặc cho Ryou chôn ở vai anh thút thít nỉ non.

Áp lực cùng cực khổ đã hơn một năm, đêm nay căng thẳng cùng tủi thân, cũng theo nước mắt chảy ra, Ryou ôm chặt Kan, lần đầu tiên không hề bận tâm mà thổ lộ mặt trái cảm xúc của mình, lần đầu biểu hiện yếu ớt phù hợp tuổi.

“Thực xin lỗi,” Sau nửa ngày, Ryou ngẩng đầu lên, “tất cả đều đã xong, em phải vui vẻ mới đúng, cũng không biết vì sao, rất muốn khóc.”

“Tất cả đều đã xong?” Kan giúp Ryou xóa đi vệt nước mắt khi nghe câu này tay thoáng dừng, sau khi nhận được từ Ryou câu trả lời khẳng định, Kan cảm thấy toàn thân buông lỏng, trong đáy lòng vì Ryou cảm thấy rất vui mừng. Chỉ có Kan biết rõ, vì ngày này Ryou chờ mong bao lâu, cố gắng bao nhiêu, thậm chí hy sinh những thứ mà cậu vốn không muốn thỏa hiệp.

“Cái này kêu là vui mừng đến khóc a!” Tuy Kan biết rõ chuyện tuyệt không chỉ đơn giản như thế, anh dùng chóp mũi nhẹ cọ mũi Ryou, “Anh vô cùng vui vẻ, lần này em không trốn đi vụng trộm thút thít nỉ non, mà là lựa chọn tới tìm anh.”

“Yêu cầu của anh thật đúng là không cao ah!” Ryou thuận thế hôn Kan, “Thực xin lỗi, em cuối cùng cũng làm cho anh lo lắng.”

“Tại sao đột nhiên nói như vậy,” Kan cười, “Những chuyện này là anh nên làm, không phải sao?”

“Nếu…, em đây có rất nhiều chuyện không làm được.” Ryou đưa thay sờ sờ cằm Kan, “Gần đây sao không cạo râu a? Hơn nữa vành mắt đen như vậy, không nghỉ ngơi tốt sao?”

“Không có em nhắc nhở nên bết bát như vậy a?” Kan buông Ryou, đi đến trước giường, soi soi tấm gương.

“Dù sao cũng không tồi tệ như anh tưởng tượng, nhưng tất cả đợi ngày mai nói sau, hiện tại quá muộn rồi!” Ryou như cưỡng chế bức Kan đi ngủ, nằm chết dí trên giường, mình cũng cởi y phục, thay áo ngủ mà phòng trọ cung cấp.

Nằm ở bên cạnh Kan, Ryou chú ý thấy tầm mắt của anh một mực dừng xung quanh xương quai xanh của mình, nơi đó có vài chỗ đêm nay Ryugasaki lưu lại dấu vết rất rõ ràng.

“Kan, chúng ta cứ như vậy cùng nhau bước tới, được không? Vô luận xảy ra biến hóa gì, em tin tưởng chúng ta cũng sẽ vượt qua, bởi vì, em yêu anh!” Ryou cầm chặt tay Kan, hai tay quấn giao cùng một chỗ, nhìn thẳng mắt Kan rất kiên định mà nói ra ba chữ mà trước kia bởi vì ngượng ngùng, nên rất ít khi trực tiếp nói cùng Kan.

Ryou bất ngờ thổ lộ khiến Kan nhất thời im lặng, thì ra Ryou đều đã nhìn thấy phiền não trong mắt mình, uổng cho mình còn tưởng rằng đã che dấu rất tốt.

“Ryou, anh cũng yêu em!” Kan đột nhiên cảm giác hốc mắt nóng lên, anh ngăn dòng nước mắt, mà nhịn không được cảm xúc kích động, hầu kết mấy lần lên xuống, Kan lúc này mới có thể biểu đạt tâm tình của mình.

Đêm nay, Kan cùng Ryou ôm nhau ngủ, tuy không có làm bất cứ chuyện gì, nhưng trong lòng hai người lại tràn đầy cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc.

Ngày thứ sáu sau khi Ryou đến, chị Kan bình thản ra đi.

“Trước kia chị không chịu ra đi, là không thể bỏ lại mình, sợ đứa em ngu ngốc của mình sẽ tự sa ngã, hiện tại, chị biết rõ sinh mệnh của anh đã có nơi gửi gắm và bận tâm, hơn nữa sẽ có người anh yêu cùng anh đi đến cuối con đường, cho nên cuối cùng chị mới an tâm mà đi!” Có lẽ là đã có chuẩn bị đầy đủ và thời gian hòa hoãn, Kan đối với chuyện này biểu hiện tương đối bình tĩnh, anh để chị an nghỉ tại nghĩa trang nơi an táng ba ba Ryou, như vậy sau này hai người có thể cùng đi tảo mộ.

“Cảm ơn ngài!” Ryou đặt một đóa cúc trắng trên mộ của chị Kan, nhắm mắt lại chắp tay trước ngực, yên lặng trong lòng vì chị cầu nguyện phúc lành.

Mà Kan thì chậm rãi dùng muôi nước giội trên bia mộ, “Chị lên đường suôn sẻ, hi vọng kiếp sau chúng ta còn có thể làm chị em, nhưng khi đó xin để cho em chăm sóc người!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương