Gương
C3: Linh hồn nữ sinh ở kí túc xá 3

____Phòng Vệ Sinh Đầy Biến___

Mọi người trong phòng vội chạy ra, hành lang phút chốc đông nghịt người, mặt ai nấy đều tái xanh nhìn cửa sổ những cánh cửa sổ bị vỡ, có người nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ.... nó đã quay lại?"

Dương Thanh buông Nguyệt Quân ra, nhìn những mảnh vỡ rồi nói nhỏ với cô: "Thứ đó không phải ở bên ngoài, nó là ở ngay bên trong hành lang này."

Giáo viên đến, tất cả đều giải tán nhưng học sinh ở trong trường đều biết lại sắp có chuyện xảy ra.

Về lại phòng, ba NPC và Trương Mỹ Tâm thay phiên nhau hỏi thăm tình hình của hai người, Dương Thanh chỉ đáp: "Gặp quỷ rồi."

Phương Thắng lúc này mới lên tiếng: "Lúc ở hành lang hai người có thấy điều gì bất thường không."

Dương Thanh nói: "Mảnh vỡ rơi ra ngoài."

Phương Thắng gật đầu giọng có chút kiêu căng nói: "Chắc chắn phạm vi hoạt động của nữ quỷ bút tiên chỉ dừng ở nơi cô ta được gọi đến hoặc nơi cô ta chết. Cô ta từng chết ở nơi nào đó trong kí túc xá."

Nhưng Nguyệt Quân lại lắc đầu nói ra câu trả lời của bút tiên, mọi người đều bất ngờ, sau đấy lại như nghĩ đến gì đấy.

"Lẽ nào là khu nhà A?" Phương Thắng lẩm bẩm, rồi hắn quay qua phía các NPC: "Khu nhà A ở nơi nào?"

"Nó vừa bị dỡ bỏ từ mấy tháng trước, hiện tại khu đất đó đã xây lên nhà thi đấu cầu lông rồi." Đỗ Đình Liên đáp, nghe xong mọi người đều không khỏi nhíu mày, lại là mấy tháng trước, phong ấn của con quỷ có lẽ đã bị phá lúc khu kí túc xá A bị dỡ bỏ, trước tiên vẫn nên tìm thêm chút thông tin rồi hẳn đến đấy xem xét.

Phương Thắng ra hiệu mọi người ra khỏi phòng để chia sẻ thông tin, Trương Mỹ Tâm giành hỏi trước: "Câu trả lời của cậu là gì thế Phương Thắng?"

Vừa rồi bút tiên luôn trả lời ngắn gọn, nhưng đến lượt Phương Thắng lại kéo dài tận mấy phút, chắc chắn trong đây có điều bất thường.

Phương Thắng thần sắc nghiêm trọng nói: "Bản đồ trường học đầy đủ tên từng khu vực còn có.... kí hiệu X ở một số nơi."

Nghe đến đây tất cả đều im lặng, câu trả lời quá rõ ràng rồi, đây không đơn thuần chỉ là một vụ mất tích hay cái chết bình thường mà là một vụ giết người chặt xác phi tang.


Vậy có phải là bọn họ cần tìm ra tất cả mảnh thi thể để ghép lại một cơ thể hoàn chỉnh cho bút tiên?

Trương Mỹ Tâm tiếp tục hỏi: "Có tất cả mấy khu vực?"

Phương Thắng đáp: "Năm khu vực, lần lượt là cuối hành lang phía đông kí túc xá, phòng 13, vườn cây phía sau kí túc xá, phòng y tế cũ của trường và phòng vệ sinh phía tây khu nhà A."

Dương Thanh lại hỏi tiếp: "Có gì kỳ lạ không."

Phương Thắng cố nhớ lại chi tiết bản đồ rồi gật đầu: "Tuy ngôi trường này số phòng sắp xếp lộn xộn không theo một quy luật nào hết nhưng ở vị trí phòng số 13 có chú thích là phòng số 238."

Như thế đã quá rõ rồi, 2+3+8 không phải ra 13 sao?

Trương Mỹ Tâm nói: "Theo như bút tiên thì trường này chỉ có một con quỷ."

Vậy thì quá tốt rồi, mọi người ai cũng mừng rỡ, nếu chỉ có một con quỷ thì sẽ đỡ rắc rối hơn. Những người tham gia nhìn về phía Dương Thanh nghe manh mối của y, tuy chĩ có một quỷ, nhưng lại là con quỷ có mối quan hệ mật thiết với năm người ở kí túc xá này mà xác bút tiên lại phân thành năm mảnh, đây là thể loại nhân quả tuần hoàn, Trương Mỹ Tâm và Phương Thắng ai cũng lo lắng thân phận này trong quá khứ có tham gia vào sự kiện giết bút tiên.

Dương Thanh cũng không che giấu mà nói ra câu trả lời mình nhận được, nghe xong hai người tham gia xui xẻo cũng thở phào nhẹ nhõm, vì ban đêm ma quỷ hoạt động mạnh nên để bảo toàn số lượng mọi người thống nhất sẽ ra ngoài tìm manh mối vào sáng mai.

Quay lại phònh, ai về giường nấy, có lẽ là do quá mệt nên dù trải qua nhiều việc nhưng chỉ sau vài phút căn phòng đã chìm vào im lặng, có thể nghe rõ tiếng hít thở của từng người trong phòng.

"Bae ngủ ngon."

Dương Mạc Phong đáp: "Bảo bối ngủ ngon."

Khoảng mười lăm phút sau, Dương Thanh bị đánh thức bởi tiếng bước chân, y nhắm mắt lắng nghe động tĩnh, tiếng bước chân bỗng dừng lại bên giường y.

"Anh Dương Thanh, anh ngủ chưa?"


Là tiếng của Nguyệt Quân, tiếng nói rất nhỏ như sợ sẽ đánh thức người trên giường, Dương Thanh lúc này mới mở mắt ra trả lời: "Chưa, sao thế?"

Nguyệt Quân nói: "Em có chút sợ... đêm nay anh có thể... ngủ cùng em được không?"

Dương Thanh hơi nhíu mày nhìn chằm chằm đối phương: "Nam nữ ngủ chung, có chút không tiện."

Nguyệt Quân hơi ngẩn người, sau đó cười cười nói: "Em là nam."

Dương Thanh:!!!!!

Nguyệt Quân nói tiếp: "Mẹ em không có con, lúc trước mang thai mấy lần cũng đều sẩy thai, em là do ba mẹ che mắt thần linh mà trộm được phải nuôi như con gái, trước năm hai mươi không được cắt tóc, lại thêm thể chất yếu ớt nên ít vận động, dáng người hay bị nhầm tưởng là con gái."

Dương Thanh im lặng, y từng nghe qua việc che mắt thần linh trộm con nên cũng biết được cơ thể những người như Nguyệt Quân thật sự yếu, có thể do không hẳn là người ở đây nên có năng lực cảm thụ tâm linh lớn và thể âm lớn hơn thể dương.

Thảo nào Nguyệt Quân sắc mặt xanh xao, cơ thể như chỉ cần chạm nhẹ là gãy.

Nguyệt Quân không tiếp tục nói về chủ đề này nữa: "Anh Dương Thanh... vậy tối nay có thể... ngủ chung không?"

Dương Thanh dịch người vào trong, hiểu ý Nguyệt Quân vui vẻ leo lên giường nằm cạnh y nói: "Cảm ơn anh, anh ngủ sớm đi, ngủ ngon."

Dương Thanh đáp một tiếng ngủ ngon rồi cũng nhắm mắt lại tiếp tục ngủ nhưng vẫn chưa buông xuống cảnh giác, lý do y chấp nhận để Nguyệt Quân ngủ cạnh mình cũng rất đơn giản, y chỉ là đang tò mò không biết cậu ta định làm gì thôi.

Bốn giờ sáng, khi Dương Mạc Phong thức dậy đã thấy nằm cạnh mình là Nguyệt Quân, bị Nguyệt Quân ôm chặt khiến anh cảm thấy vô cùng ghét bỏ mà hất tay cậu ra, cậu ngủ rất say nên cũng không bị đánh thức.

Dương Mạc Phong lòng đầy lửa giận, mới một lúc không gặp mà đã ngủ cùng người khác. Tra nam Dương Thanh kia lại còn ngủ rất ngon nữa chứ, dù lửa giận bừng bừng nhưng vẫn bị một mùi hương dịu nhẹ phảng phất trong không khí đưa lại vào giấc ngủ.

Sáng sớm, Dương Thanh bị đánh thức bởi tiếng thét thất thanh của Liễu Mộc Mộc, những người khác trong phòng cũng thức dậy vội vã ra xem có chuyện gì.


Đến nơi đập vào mắt họ chính là thi thể của Lý Đạm Vân, tay chân cô bị xé rách đặt ở nhiều vị trí khác nhau, đầu thì chặt ra đặt ngay ở giữa nhà vệ sinh, trên bồn nước chứa đầy máu, ngoài ra còn có đôi mắt của Lý Đạm Vân đang trôi trên đó, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.

Những người có mặt đều nôn thốc nôn tháo khi thấy cảnh tượng kinh khủng này.

Nhưng cũng thật quái lạ, sao ở đây chỉ có những người trong phòng 238? Bây giờ là năm giờ sáng, cũng thuộc khoảng thời gian khá yên tĩnh, tiếng thét của Liễu Mộc Mộc đủ lớn để vang đến phòng 238 cách phòng vệ sinh hai căn phòng để đánh thức mọi người dậy thì sao những người khác ở gần đó lại không nghe thấy? Đó cũng đâu phải phòng trống, trừ khi....

"Không ổn!"

Dương Thanh vừa dứt lời, chiếc đầu đang nằm yên trên đất bỗng phình to ra như bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, Trương Mỹ Tâm gần cửa nhất đang định mở cửa bỏ chạy thì phát hiện cánh cửa đã bị khóa, cô bây giờ rất hoảng sợ, đầu óc trở nên trống rỗng không biết phải làm gì, cô thật sự không muốn chết lúc này, cô còn chưa thực hiện được nguyện vọng mà.

Nguyệt Quân phát hiện chiếc đầu sắp nổ đến nơi liền kéo Dương Thanh ra xa che chắn bên trên cố gắng bảo vệ y.

Một tiếng nổ lớn vang lên, tuy những người ở gần chỉ bị trầy xước nhẹ do mảnh vụn xương bay qua với tốc độ nhanh cọ ngang nhưng não, máu và vụn xương sau khi chiếc đầu phát nổ liền văng tứ tung trộn lẫn vào nhau thành cảnh tượng rất buồn nôn, Dương Thanh được che chắn bên dưới nên không bị ảnh hưởng gì nhiều nhưng những người khác trong phòng váy, áo, đầu tóc đều có não trộn lẫn chút máu.

Nói về kinh dị thì chưa chắc là đứng đầu nhưng nói về kinh tởm thì nữ quỷ ở WC này là best rồi, một lần chơi lớn thành danh, khiến tất cả đều không dám cử động sợ chạm vào bãi kia.

Dương Thanh đỡ Nguyệt Quân dậy nói: "Cảm ơn cậu."

Nguyệt Quân hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần cười đáp: "Anh chắn giúp em một lần, em chắn giúp anh một lần xem như hòa nhau rồi, cần gì phải cảm ơn."

Dương Thanh ngẩn người, nhớ lại việc hôm trước trên hành lang kính bị vỡ, nhưng lúc đó mảnh vỡ đều rơi ra bên ngoài, y cũng chẳng giúp gì được cho Nguyệt Quân, nhưng nghe cậu nói thế y cũng không tiếp tục nói gì.

Lần này may mắn chỉ bị bẩn một chút nhưng lỡ chiếc đầu kia có nguy hiểm gì đó thì sao, Nguyệt Quân lại không chút do dự bảo vệ y tất nhiên phần ân tình này y sẽ cố hết sức để báo đáp, nhưng để Dương Thanh thôi phòng bị cậu thì lại là một chuyện khác, dù sao một chiêu này rất dễ chiếm được cảm tình của người khác.

Dương Thanh tiến đến cửa phòng vệ sinh mở thử, phát hiện cửa đã mở được bèn nói với Nguyệt Quân: "Chúng ta về tắm rửa trước."

Nguyệt Quân gật đầu lia lịa đi theo Dương Thanh, đi được vài bước cậu lại thoáng quay đầu nhìn về phía bọn Phương Thắng đang ngây ngốc ngập ngừng: "Vậy bọn họ...."

"Cứ để họ ở đấy đi, không phải Phương Thắng nói đám tân binh như chúng ta không nên ngáng đường cậu ta sao?"

Nguyệt Quân che miệng cười khúc khích: "Hóa ra anh Dương Thanh là người thù dai như thế."


Dương Thanh cũng đáp: "Tôi chính là kiểu người thù dai như thế đấy, giờ cậu ghét bỏ tôi rồi sao?"

Nguyệt Quân lắc lắc đầu: "Không, không dám ghét bỏ anh Dương Thanh."

Lúc này Dương Thanh cũng không nói nữa vì bạn trai y lại ghen rồi. Dương Mạc Phong hừ lạnh: "Em có vẻ rất thân với cậu ta, nên đề phòng cậu ta chút, biểu hiện của cậu ta rất bất thường."

Dương Thanh bày ra vẻ mặt vô tội: "Em không có, em chỉ thân với mình anh thôi."

Dương Mạc Phong nhướng mày nói: "Ồ, thế sao. Vậy tại sao tối qua cậu ta ngủ cùng em, lại còn ôm em nữa, sáng nay cậu ta lại đè em dưới thân."

Đầu Dương Thanh đầy hắc tuyến: "Cậu ấy chỉ là chắn đống não kia giúp em thôi, anh lại nói là đè em dưới thân...."

Dương Thanh liếm môi tinh nghịch nói: "Người được đè em dưới thân chỉ có thể là anh thôi, cục cưng ạ."

Mặt Dương Mạc Phong thoáng chốc đỏ bừng: "Xem ra anh đã chiều hư em rồi."

Trêu chọc bé yêu xong Dương Thanh lại rơi vào trầm tư, Nguyệt Quân này rất kì lạ, ánh mắt cậu nhìn y cũng không đúng lắm, cứ như trước đây họ từng quen biết nhau vậy.

Đang lục lại kí ức thì tiếng Nguyệt Quân bỗng vang lên: "Anh muốn tắm trước hay em tắm trước"

Dương Thanh: "Cậu tắm trước đi."

Nguyệt Quân ngẩng đầu nhìn Dương Thanh nói: "Anh Dương Thanh... chúng ta tắm chung đi, lát nữa đám người Phương Thắng trở lại sẽ phải đợi rất lâu."

Dương Mạc Phong nhịn không được nữa cưỡng chế chiếm thể xác, lạnh mặt nói với Nguyệt Quân: "Không."

Nguyệt Quân tuy biết trước câu trả lời nhưng nhìn thái độ lạnh nhạt của Dương Thanh cũng không khỏi có cảm giác mất mát cùng sợ hãi, cậu cười cười nói: "Vậy em vào trước, nhanh thôi."

Dương Thanh phì cười: "Cục cưng ghen sao?"

Dương Mạc Phong: "Anh còn lâu mới ghen."

Dương Thanh cười nói: "Ồ, thế sao trong không khí có mùi chua nhỉ. Cục Cưng à, hũ giấm vỡ rồi?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương