Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi
-
Chương 73: Giấu giếm
Trên đường đi về Ôn Liễm nhiều lần lấy mấy tờ giấy đó ra xem nhiều lần, mỗi một yêu cầu cô đều ghi tạc trong lòng.
Yêu cầu đều là chuyện dễ như trở bàn tay đối với cô, vô luận là tiền hay là vật, cũng không có điểm nào khó khăn.
Cho nên bây giờ cô chỉ có hai cái lựa chọn, đi hoặc là không đi.
Đi, có thể học được nhiều kiến thức hơn, cũng có thể có cơ hội tự tay thực hành, nhưng sẽ phải rời khỏi học tỷ ba năm. Ba năm quá dài, lúc trở lại, học tỷ không chỉ đã tốt nghiệp mà còn đi làm được một năm rồi, cô sẽ vì vậy mà bỏ qua bao nhiêu chuyện đây?
Nhưng nếu không đi... thì sẽ ít đi cơ hội tiếp xúc với kỹ thuật tân tiến. Ôn Liễm mím chặc môi, tờ giấy đang cầm cạng bị siết chặc.
Y theo hoàn cảnh trong nước bây giờ, cô hiểu và cũng thấy rõ, một bác sĩ tốt tùy thời đều phải đối mặt với nguy cơ đi gặp tử thần, và nếu như không có kiến thức uyên bác, mãi giậm chân tại chỗ, kết quả...
Thật ra thì trong lòng Ôn Liễm vẫn có một lý do muốn cô đi. Đó chính là y học Trung quốc bây giờ tuy đang phát triển thần tốc, nhưng ở vài phương diện vẫn kém xa ngoại quốc, rất nhiều chứng bệnh chỉ cần rơi vào trong tay bác sĩ nước ngoài là có thể trị khỏi bệnh hoàn toàn, còn bác sĩ trong nước chỉ có thể thúc thủ vô sách, hoặc là hiệu quả trị liệu không tốt.
Ôn Liễm thật sự muốn được ra ngoài mở mang kiến thức, có cơ hội tiếp xúc với phương pháp trị liệu đó.
Phủi sạch những điều này, nếu như không đi cô có thể bầu bạn bên người đang học, mới có thể bảo vệ nàng, có thể thấy nụ cười trên mặt nàng lúc chụp hình tốt nghiệp, có thể bên cạnh chiếu cố nàng vào những thời khắc trọng yếu trong cuộc sống.
Như vậy nên an vu hiện trạng? Hay là, nỗ lực tiến thủ đây?
Ôn Liễm viết hai sự lựa chọn lên giấy, ghi ra ưu khuyết của mỗi lựa chọn, so sánh với nhau, cuối cùng vẫn không thể đưa ra quyết định.
Thần sắc cô nghiêm nghị dời mắt khỏi tờ giấy, ngưng mắt cau mày.
Bây giờ cô đang ngồi ở trên ghế dài cạnh hồ nước ở trường học, trước mặt chính là mặt hồ yên ả không sóng. Trên mặt hồ có một cái đình để nghỉ chân, thông qua con đường làm bằng gỗ dẫn tới đó. Bởi vì rất ít người tới đây, cho nên bình thường nơi này vô cùng an tĩnh, là một nơi thích hợp cho người an tĩnh suy tính sự việc.
Nhưng hôm nay chỗ này lại có một đám trẻ nít năm sáu tuổi cầm vụn bánh mì đứng cạnh hồ thả xuống cho cá chép ăn. Thỉnh thoảng có một hai con cá chép vì tranh đoạt thức ăn mà nhảy lên khỏi mặt nước, bọn nhỏ vừa nhìn cảnh tượng như vậy càng thêm hưng phấn, wa wa lên không ngừng.
Hai người lớn lo lắng sau lưng chúng không ngừng nhắc nhở chúng không được nghiêng người ra ngoài quá nhiều, sợ chúng do quá cao hứng mà trợt chân rơi xuống.
Ôn Liễm đang rối rắm, ánh mắt không tự chủ bị bọn chúng hấp dẫn, thời điểm bọn nhỏ hào hứng cho cá chép ăn, cô không khỏi cười khanh khách lên.
Mặc dù cô cũng đã trải qua thời kỳ này, nhưng không có giống như bọn chúng, chỉ vì một chuyện nho nhỏ mà hết sức phấn khởi như vậy. Nghĩ thế cô lại cúi đầu.
Lúc Ôn Liễm đến nơi này, mặt trời đã thu liễm chỉ còn lại một cái lòng đỏ trứng màu cam, chậm rãi lui về một góc trời, thay vào đó là trăng sáng trong lúc vô tình nhô lên. Khi vai cô bị bóng tối che phủ, lông mày Ôn Liễm bỗng nhiên buông lỏng.
Cô đã nghĩ thông suốt, cơ hội ra nước ngoài có rất nhiều, nhưng học tỷ chỉ có một. Giống như những đứa trẻ kia vậy, thời còn nhỏ chuyện như vậy cô không có trải qua, sau này dù cho có tận mắt thấy, cũng không lãnh hội được loại tâm tình này.
Có một số việc, bỏ lỡ là cả đời đánh mất. Mà có một số việc, bỏ lỡ có thể làm lại vô số lần, hơn nữa lần sau có lẽ còn tốt hơn lần trước.
Cái gì nặng cái gì nhẹ, nhìn sơ liền biết.
Sau khi nghĩ thông, Ôn Liễm cả người hớn hở đứng lên đi về. Mới vừa đi hai bước, cô bỗng nhiên người trở lại, nhìn tài liệu trên tay, do dự hồi lâu.
Cắn răng một cái, liền vo tròn mấy tờ giấy kia trong lòng bàn tay, ném thẳng vào trong thùng rác cạnh ghế dài sau đó không thèm quay đầu lại rời đi.
... Nếu như chuyện này để cho học tỷ biết, theo như tính cách của học tỷ nhất định sẽ bắt cô đi, đến lúc đó có lẽ các nàng sẽ bởi vì ý kiến bất đồng phát sinh cãi vả, cho nên chuyện này cô nhất định phải gạt học tỷ, tuyệt không thể để cho nàng biết.
"Nghe nói phụ đạo viên của em đã cho em đi trao đổi với sinh viên nước ngoài?" Tống Nguyên Câu dùng ống chích từ từ hút chất lỏng trong bình màu vàng lên, chất lỏng màu xanh đen trong ống dần dần nâng lên. Lâu rồi không gặp tóc bạc trên đầu lão sư lại nhiều hơn một chút.
Ôn Liễm mới đầu không muốn thừa nhận, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, chuyện trong trường học là không gạt được ông ấy, đành gật đầu: "...Vâng."
"Vậy là muốn đi đúng không?" Tống Nguyên Câu khẳng định nói, giơ ống tiêm đã đầy thuốc lên, điều chỉnh tốt liều lượng, sau đó xịt một tý ra ngoài để cho không khí bên trong tống ra hết.
Ôn Liễm giao cho ông con thỏ trên bàn giải phẩu, chờ ông chích thuốc vào tai nó xong, đầu tiên là gật đầu một cái, nhưng lập tức lắc đầu. Cô không biết nên nói với lão sư của mình như thế nào về chuyện mình không muốn đi, nếu như trực tiếp nói thẳng ra thế nào cũng bị mắng một trận cho coi.
"Đây là ý gì?" Tống Nguyên Câu buông ống tiêm xuống, liếc mắt nhìn đồng tử của con thỏ, thuốc vẫn chưa có phát tác, còn phải đợi một lát.
"Đi nước ngoài tốt lắm sao? Lão sư." Ôn Liễm quyết định trước hết phải dò xét ngữ khí của ông đã.
Tống Nguyên Câu trợn tròn mắt, hỏi ngược lại: "Tại sao không tốt?"
Con thỏ bắt đầu có phản ứng, Tống Nguyên Câu lanh tay lẹ mắt bắt nó lên trên bàn mổ, Ôn Liễm ở bên cạnh giúp ông cố định tứ chi và răng của nó, sau đó dùng kiềm cầm máu kẹp đầu lưỡi của con thở kéo ra ngoài.
Đoạn thời gian này đủ cho Ôn Liễm nghĩ ra lý do, trong đầu cô nhanh chóng chuyển động "Ở nước ngoài... Có cái gì bất đồng với trong nước sao? Không phải đều học tập giống nhau sao? Tại sao... khi ra nước ngoài lại tốn nhiều tiền như vậy?" Sau khi nói xong cô bất giác cảm thấy nghẹt thở.
"Thử mục thốn quang*!" Tống Nguyên Câu không chút lưu tình phê bình cô: "Ra nước ngoài, kiến thức cũng rộng hơn, đối tượng có thể học hỏi cũng nhiều hơn. Nếu như em có vận khí tốt, còn có thể tranh thủ ở lại đó, không cần trở về cũng được. (*Tầm nhìn hạn hẹp)
"Tại sao không cần trở lại?" Ôn Liễm không thể tưởng tượng nổi hỏi, điều này hoàn toàn trái ngược với ý tưởng của cô.
Tống Nguyên Câu liền nghĩ tới Lưu Chí An đã chết, thần sắc uất ức nói: "Hoàn cảnh trong nước không tốt, nếu có thể ở lại nước ngoài thì em liền ở lại đi..."
Ôn Liễm sợ ông ấy lại rơi vào bi thương trong, cắn răng, thẳng thắn nói: "Lão sư, thật ra thì em không muốn đi."
Ánh mắt Tống Nguyên Câu trừng lớn hơn, con thỏ đang phản ứng thuốc cũng không để ý nữa, ném nó qua một bên, đối mặt Ôn Liễm, hỏi: "Tại sao không đi?"
Trong ánh mắt Ôn Liễm không có chút sợ hãi nào, mở miệng, nguyên nhân cô từ chối đi rất đơn giản, không muốn cùng học tỷ tách ra mà thôi, nhưng việc này không thể để cho Tống Nguyên Câu biết.
Tống Nguyên Câu thấy cô không muốn nói, cho là cô có ẩn tình gì khó nói, suy đoán "Không có tiền? Điều kiện gia đình không cho phép?"
Ôn Liễm mới vừa muốn lợi dụng cái cớ này, không nghĩ tới Tống Nguyên Câu liền trực tiếp đánh vỡ ảo tưởng của cô "Nếu vậy có thể xin nhà nước trợ cấp a."
Ôn Liễm bị ép, buộc lòng phải đưa ra lý do tốt nhất, sức lực chưa đủ nói: "Em chỉ là không muốn đi mà thôi..."
Tống Nguyên Câu thiếu chút nữa thì bị cô làm tức chết, hận thiết bất thành cương nói: "Đây là một cơ hội tốt, em biết không?"
"Em biết..." Khí thế Ôn Liễm bị Tống Nguyên Câu đánh tan một nửa, yếu ớt nói.
Tống Nguyên Câu trước tận tình khuyên bảo cô một phen, thấy cô kiên trì không đi, trực tiếp thở hổn hển mắng cô một trận tối tăm mặt mày, tiếp đó đuổi cô ra phòng thí nghiệm, để cô suy nghĩ kỹ lại.
Ôn Liễm bị ông ấy mắng té tát đầu cũng rúc vào trong bả vai rồi, lúc vào thang máy, cô mới lại thẳng người lên, thần sắc kiên quyết. Nếu cô đã đưa ra lựa chọn, cô sẽ không thay đổi, ai tới khuyên đều vô ích. Nếu tương lai có một ngày cô hối hận, vậy thì cứ để tương lai cô hối hận đi, bây giờ cái gì cô cũng không muốn quản.
Mà Tống Nguyên Câu ở lại phòng thí nghiệm sắc mặt trầm trầm, không được, không thể để cho Ôn Liễm làm xằng làm bậy như vậy được, căn bản cô cũng không biết cơ hội tốt là như thế nào! Ông ấy suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra...
Ôn Liễm về đến nhà, Cố Tiện Khê đã làm xong cơm chờ cô về.
Lúc ăn cơm, Ôn Liễm nhìn chén cơm Cố Tiện Khê vẫn không có vơi đi,, lại nhìn dáng vẻ không yên lòng của nàng, chồm lên trước nghi ngờ hỏi: "Học tỷ đang suy nghĩ gì thế?"
Cố Tiện Khê bị phát hiện, dứt khoát buông chén đũa xuống giấu diếm nữa, thật sự là nàng không đói bụng, suy nghĩ một chút nói: "Ôn Liễm, hôm nay Thường Lạc lại tìm chị..." Chân mày nàng hơi cau lại, hình như nội tâm đang hết sức củ kết.
Nàng còn chưa nói hết, điện thoại di động Ôn Liễm bỗng nhiên rung lên, có người gọi điện thoại tới.
Ôn Liễm nhìn tên ghi trên đó, lập tức giơ tay lên tỏ ý nàng khoan hãy nói, đợi cô tiếp điện thoại xong đã, sau đó liền nghe điện thoại.
Mới vừa tiếp thông điện thoại, người ở bên đầu dây kia liền hỏi thăm tới tắp: "Nghe lão sư nói ông ấy muốn sắp xếp cho con ra nước ngoài trao đổi, con không muốn?" Thật may âm lượng điện thoại Ôn Liễm vô cùng thấp, nếu không Cố Tiện Khê ngồi ở bên người cô liền nghe được nhất thanh nhị sở.
Thân thể Ôn Liễm cứng đờ, biết lúc này nếu nhìn Cố Tiện Khê bên cạnh nhất định sẽ bị nàng phát hiện khác thường, cho nên cô uốn éo người, nói với người trong điện thoại: "Ba, chờ con một chút." Một cách tự nhiên đứng lên.
Dùng khẩu ngữ nói với Cố Tiện Khê "Ba em." Sau đó tay ngón tay chỉ chỉ sân thượng.
Cố Tiện Khê gật đầu, cho phép cô đi. Ôn Liễm câu khởi khóe miệng, đi tới sân thượng vừa đi vừa hỏi: "Ba, không có gì, con rất tốt." Ý đồ xua tan biểu hiện quái dị của bản thân.
Ôn Liễm đi rồi, trong đầu Cố Tiện Khê lại toát ra những lời mà Thường Lạc đã nói mấy ngày trước một lần lại một lần tái diễn, cho đến khi nàng không nhịn được, lập tức liền đứng lên, muốn lên sân thượng hóng mát một chút...
"Ba, con đã nói là con không đi! Ngoại quốc có gì tốt?" Ôn Liễm đang ở trên ban công nói chuyện điện thoại "Con ở trong nước cũng có thể học cho giỏi a! Sau khi tốt nghiệp liền có thể làm bác sĩ!" Cô có chút kích động, cho nên dưới chân không ngừng đi qua đi lại....
Yêu cầu đều là chuyện dễ như trở bàn tay đối với cô, vô luận là tiền hay là vật, cũng không có điểm nào khó khăn.
Cho nên bây giờ cô chỉ có hai cái lựa chọn, đi hoặc là không đi.
Đi, có thể học được nhiều kiến thức hơn, cũng có thể có cơ hội tự tay thực hành, nhưng sẽ phải rời khỏi học tỷ ba năm. Ba năm quá dài, lúc trở lại, học tỷ không chỉ đã tốt nghiệp mà còn đi làm được một năm rồi, cô sẽ vì vậy mà bỏ qua bao nhiêu chuyện đây?
Nhưng nếu không đi... thì sẽ ít đi cơ hội tiếp xúc với kỹ thuật tân tiến. Ôn Liễm mím chặc môi, tờ giấy đang cầm cạng bị siết chặc.
Y theo hoàn cảnh trong nước bây giờ, cô hiểu và cũng thấy rõ, một bác sĩ tốt tùy thời đều phải đối mặt với nguy cơ đi gặp tử thần, và nếu như không có kiến thức uyên bác, mãi giậm chân tại chỗ, kết quả...
Thật ra thì trong lòng Ôn Liễm vẫn có một lý do muốn cô đi. Đó chính là y học Trung quốc bây giờ tuy đang phát triển thần tốc, nhưng ở vài phương diện vẫn kém xa ngoại quốc, rất nhiều chứng bệnh chỉ cần rơi vào trong tay bác sĩ nước ngoài là có thể trị khỏi bệnh hoàn toàn, còn bác sĩ trong nước chỉ có thể thúc thủ vô sách, hoặc là hiệu quả trị liệu không tốt.
Ôn Liễm thật sự muốn được ra ngoài mở mang kiến thức, có cơ hội tiếp xúc với phương pháp trị liệu đó.
Phủi sạch những điều này, nếu như không đi cô có thể bầu bạn bên người đang học, mới có thể bảo vệ nàng, có thể thấy nụ cười trên mặt nàng lúc chụp hình tốt nghiệp, có thể bên cạnh chiếu cố nàng vào những thời khắc trọng yếu trong cuộc sống.
Như vậy nên an vu hiện trạng? Hay là, nỗ lực tiến thủ đây?
Ôn Liễm viết hai sự lựa chọn lên giấy, ghi ra ưu khuyết của mỗi lựa chọn, so sánh với nhau, cuối cùng vẫn không thể đưa ra quyết định.
Thần sắc cô nghiêm nghị dời mắt khỏi tờ giấy, ngưng mắt cau mày.
Bây giờ cô đang ngồi ở trên ghế dài cạnh hồ nước ở trường học, trước mặt chính là mặt hồ yên ả không sóng. Trên mặt hồ có một cái đình để nghỉ chân, thông qua con đường làm bằng gỗ dẫn tới đó. Bởi vì rất ít người tới đây, cho nên bình thường nơi này vô cùng an tĩnh, là một nơi thích hợp cho người an tĩnh suy tính sự việc.
Nhưng hôm nay chỗ này lại có một đám trẻ nít năm sáu tuổi cầm vụn bánh mì đứng cạnh hồ thả xuống cho cá chép ăn. Thỉnh thoảng có một hai con cá chép vì tranh đoạt thức ăn mà nhảy lên khỏi mặt nước, bọn nhỏ vừa nhìn cảnh tượng như vậy càng thêm hưng phấn, wa wa lên không ngừng.
Hai người lớn lo lắng sau lưng chúng không ngừng nhắc nhở chúng không được nghiêng người ra ngoài quá nhiều, sợ chúng do quá cao hứng mà trợt chân rơi xuống.
Ôn Liễm đang rối rắm, ánh mắt không tự chủ bị bọn chúng hấp dẫn, thời điểm bọn nhỏ hào hứng cho cá chép ăn, cô không khỏi cười khanh khách lên.
Mặc dù cô cũng đã trải qua thời kỳ này, nhưng không có giống như bọn chúng, chỉ vì một chuyện nho nhỏ mà hết sức phấn khởi như vậy. Nghĩ thế cô lại cúi đầu.
Lúc Ôn Liễm đến nơi này, mặt trời đã thu liễm chỉ còn lại một cái lòng đỏ trứng màu cam, chậm rãi lui về một góc trời, thay vào đó là trăng sáng trong lúc vô tình nhô lên. Khi vai cô bị bóng tối che phủ, lông mày Ôn Liễm bỗng nhiên buông lỏng.
Cô đã nghĩ thông suốt, cơ hội ra nước ngoài có rất nhiều, nhưng học tỷ chỉ có một. Giống như những đứa trẻ kia vậy, thời còn nhỏ chuyện như vậy cô không có trải qua, sau này dù cho có tận mắt thấy, cũng không lãnh hội được loại tâm tình này.
Có một số việc, bỏ lỡ là cả đời đánh mất. Mà có một số việc, bỏ lỡ có thể làm lại vô số lần, hơn nữa lần sau có lẽ còn tốt hơn lần trước.
Cái gì nặng cái gì nhẹ, nhìn sơ liền biết.
Sau khi nghĩ thông, Ôn Liễm cả người hớn hở đứng lên đi về. Mới vừa đi hai bước, cô bỗng nhiên người trở lại, nhìn tài liệu trên tay, do dự hồi lâu.
Cắn răng một cái, liền vo tròn mấy tờ giấy kia trong lòng bàn tay, ném thẳng vào trong thùng rác cạnh ghế dài sau đó không thèm quay đầu lại rời đi.
... Nếu như chuyện này để cho học tỷ biết, theo như tính cách của học tỷ nhất định sẽ bắt cô đi, đến lúc đó có lẽ các nàng sẽ bởi vì ý kiến bất đồng phát sinh cãi vả, cho nên chuyện này cô nhất định phải gạt học tỷ, tuyệt không thể để cho nàng biết.
"Nghe nói phụ đạo viên của em đã cho em đi trao đổi với sinh viên nước ngoài?" Tống Nguyên Câu dùng ống chích từ từ hút chất lỏng trong bình màu vàng lên, chất lỏng màu xanh đen trong ống dần dần nâng lên. Lâu rồi không gặp tóc bạc trên đầu lão sư lại nhiều hơn một chút.
Ôn Liễm mới đầu không muốn thừa nhận, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, chuyện trong trường học là không gạt được ông ấy, đành gật đầu: "...Vâng."
"Vậy là muốn đi đúng không?" Tống Nguyên Câu khẳng định nói, giơ ống tiêm đã đầy thuốc lên, điều chỉnh tốt liều lượng, sau đó xịt một tý ra ngoài để cho không khí bên trong tống ra hết.
Ôn Liễm giao cho ông con thỏ trên bàn giải phẩu, chờ ông chích thuốc vào tai nó xong, đầu tiên là gật đầu một cái, nhưng lập tức lắc đầu. Cô không biết nên nói với lão sư của mình như thế nào về chuyện mình không muốn đi, nếu như trực tiếp nói thẳng ra thế nào cũng bị mắng một trận cho coi.
"Đây là ý gì?" Tống Nguyên Câu buông ống tiêm xuống, liếc mắt nhìn đồng tử của con thỏ, thuốc vẫn chưa có phát tác, còn phải đợi một lát.
"Đi nước ngoài tốt lắm sao? Lão sư." Ôn Liễm quyết định trước hết phải dò xét ngữ khí của ông đã.
Tống Nguyên Câu trợn tròn mắt, hỏi ngược lại: "Tại sao không tốt?"
Con thỏ bắt đầu có phản ứng, Tống Nguyên Câu lanh tay lẹ mắt bắt nó lên trên bàn mổ, Ôn Liễm ở bên cạnh giúp ông cố định tứ chi và răng của nó, sau đó dùng kiềm cầm máu kẹp đầu lưỡi của con thở kéo ra ngoài.
Đoạn thời gian này đủ cho Ôn Liễm nghĩ ra lý do, trong đầu cô nhanh chóng chuyển động "Ở nước ngoài... Có cái gì bất đồng với trong nước sao? Không phải đều học tập giống nhau sao? Tại sao... khi ra nước ngoài lại tốn nhiều tiền như vậy?" Sau khi nói xong cô bất giác cảm thấy nghẹt thở.
"Thử mục thốn quang*!" Tống Nguyên Câu không chút lưu tình phê bình cô: "Ra nước ngoài, kiến thức cũng rộng hơn, đối tượng có thể học hỏi cũng nhiều hơn. Nếu như em có vận khí tốt, còn có thể tranh thủ ở lại đó, không cần trở về cũng được. (*Tầm nhìn hạn hẹp)
"Tại sao không cần trở lại?" Ôn Liễm không thể tưởng tượng nổi hỏi, điều này hoàn toàn trái ngược với ý tưởng của cô.
Tống Nguyên Câu liền nghĩ tới Lưu Chí An đã chết, thần sắc uất ức nói: "Hoàn cảnh trong nước không tốt, nếu có thể ở lại nước ngoài thì em liền ở lại đi..."
Ôn Liễm sợ ông ấy lại rơi vào bi thương trong, cắn răng, thẳng thắn nói: "Lão sư, thật ra thì em không muốn đi."
Ánh mắt Tống Nguyên Câu trừng lớn hơn, con thỏ đang phản ứng thuốc cũng không để ý nữa, ném nó qua một bên, đối mặt Ôn Liễm, hỏi: "Tại sao không đi?"
Trong ánh mắt Ôn Liễm không có chút sợ hãi nào, mở miệng, nguyên nhân cô từ chối đi rất đơn giản, không muốn cùng học tỷ tách ra mà thôi, nhưng việc này không thể để cho Tống Nguyên Câu biết.
Tống Nguyên Câu thấy cô không muốn nói, cho là cô có ẩn tình gì khó nói, suy đoán "Không có tiền? Điều kiện gia đình không cho phép?"
Ôn Liễm mới vừa muốn lợi dụng cái cớ này, không nghĩ tới Tống Nguyên Câu liền trực tiếp đánh vỡ ảo tưởng của cô "Nếu vậy có thể xin nhà nước trợ cấp a."
Ôn Liễm bị ép, buộc lòng phải đưa ra lý do tốt nhất, sức lực chưa đủ nói: "Em chỉ là không muốn đi mà thôi..."
Tống Nguyên Câu thiếu chút nữa thì bị cô làm tức chết, hận thiết bất thành cương nói: "Đây là một cơ hội tốt, em biết không?"
"Em biết..." Khí thế Ôn Liễm bị Tống Nguyên Câu đánh tan một nửa, yếu ớt nói.
Tống Nguyên Câu trước tận tình khuyên bảo cô một phen, thấy cô kiên trì không đi, trực tiếp thở hổn hển mắng cô một trận tối tăm mặt mày, tiếp đó đuổi cô ra phòng thí nghiệm, để cô suy nghĩ kỹ lại.
Ôn Liễm bị ông ấy mắng té tát đầu cũng rúc vào trong bả vai rồi, lúc vào thang máy, cô mới lại thẳng người lên, thần sắc kiên quyết. Nếu cô đã đưa ra lựa chọn, cô sẽ không thay đổi, ai tới khuyên đều vô ích. Nếu tương lai có một ngày cô hối hận, vậy thì cứ để tương lai cô hối hận đi, bây giờ cái gì cô cũng không muốn quản.
Mà Tống Nguyên Câu ở lại phòng thí nghiệm sắc mặt trầm trầm, không được, không thể để cho Ôn Liễm làm xằng làm bậy như vậy được, căn bản cô cũng không biết cơ hội tốt là như thế nào! Ông ấy suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra...
Ôn Liễm về đến nhà, Cố Tiện Khê đã làm xong cơm chờ cô về.
Lúc ăn cơm, Ôn Liễm nhìn chén cơm Cố Tiện Khê vẫn không có vơi đi,, lại nhìn dáng vẻ không yên lòng của nàng, chồm lên trước nghi ngờ hỏi: "Học tỷ đang suy nghĩ gì thế?"
Cố Tiện Khê bị phát hiện, dứt khoát buông chén đũa xuống giấu diếm nữa, thật sự là nàng không đói bụng, suy nghĩ một chút nói: "Ôn Liễm, hôm nay Thường Lạc lại tìm chị..." Chân mày nàng hơi cau lại, hình như nội tâm đang hết sức củ kết.
Nàng còn chưa nói hết, điện thoại di động Ôn Liễm bỗng nhiên rung lên, có người gọi điện thoại tới.
Ôn Liễm nhìn tên ghi trên đó, lập tức giơ tay lên tỏ ý nàng khoan hãy nói, đợi cô tiếp điện thoại xong đã, sau đó liền nghe điện thoại.
Mới vừa tiếp thông điện thoại, người ở bên đầu dây kia liền hỏi thăm tới tắp: "Nghe lão sư nói ông ấy muốn sắp xếp cho con ra nước ngoài trao đổi, con không muốn?" Thật may âm lượng điện thoại Ôn Liễm vô cùng thấp, nếu không Cố Tiện Khê ngồi ở bên người cô liền nghe được nhất thanh nhị sở.
Thân thể Ôn Liễm cứng đờ, biết lúc này nếu nhìn Cố Tiện Khê bên cạnh nhất định sẽ bị nàng phát hiện khác thường, cho nên cô uốn éo người, nói với người trong điện thoại: "Ba, chờ con một chút." Một cách tự nhiên đứng lên.
Dùng khẩu ngữ nói với Cố Tiện Khê "Ba em." Sau đó tay ngón tay chỉ chỉ sân thượng.
Cố Tiện Khê gật đầu, cho phép cô đi. Ôn Liễm câu khởi khóe miệng, đi tới sân thượng vừa đi vừa hỏi: "Ba, không có gì, con rất tốt." Ý đồ xua tan biểu hiện quái dị của bản thân.
Ôn Liễm đi rồi, trong đầu Cố Tiện Khê lại toát ra những lời mà Thường Lạc đã nói mấy ngày trước một lần lại một lần tái diễn, cho đến khi nàng không nhịn được, lập tức liền đứng lên, muốn lên sân thượng hóng mát một chút...
"Ba, con đã nói là con không đi! Ngoại quốc có gì tốt?" Ôn Liễm đang ở trên ban công nói chuyện điện thoại "Con ở trong nước cũng có thể học cho giỏi a! Sau khi tốt nghiệp liền có thể làm bác sĩ!" Cô có chút kích động, cho nên dưới chân không ngừng đi qua đi lại....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook