Gửi Nỗi Buồn Bay Theo Cơn Gió
-
Chương 48: Chương 47
Jin mặc kệ cô ta, nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại. Sau đó lạnh lùng bước ra khỏi phòng. Shi nhìn cô ta, miệng nở 1 nụ cười sắc lẻm. Uỳnh…lập tức Na bị đạp đi, tấm lưng nhỏ nhắn đập vào bức tường thép…đau điếng. Miệng Na rỉ ra 1 thứ chất lỏng màu đỏ.
Shi đứng ở đó, cao ngạo nhìn Na nằm bẹp dưới đất. Chạm tay vào chiếc mặt nạ. Chầm chậm tháo chiếc mặt nạ ra khỏi khuôn mặt cùng với mái tóc giả màu bạc xoăn nhẹ dài tới chấm đất.
Tháo mặt nạ ra, quả nhiên là Shi, quen thuộc với mái tóc ngắn màu đen tới ngang cằm và khuôn mặt lạnh như tảng băng di động. Na nằm dưới đất, ngước mắt lên nhìn Shi đầy thù hận.
Shi cầm tóc cô ta kéo lên, cô ta mím chặt môi, cố không bật lên thành tiếng. Đến nỗi, bật cả máu. Shi rút ra 1 con dao 2 lưỡi, chỉ chém duy nhất 1 nhát về phía Na. Toàn bộ dây trói bị cắt đứt hết.
Na đứng dựa vào tường,đứng trước mặt Shi, kiêu ngạo lên tiếng.
- Sai lầm của mày chính là thả tao ra – Na.
Shi chẳng nói chẳng rằng, dùng tay nâng nhẹ cằm cô ta lên. Con dao được đưa sát gần khuôn mặt Na. Na sợ hãi rít lên, cô gắng vùng vẫy. Nhưng đằng sau lưng là tường, chạy sao nổi.
Na sợ hãi ngất đi. Ào! Từ đâu 1 xô nước lạnh tuôn xối xả. Na đang ngất cũng phải tự động bật dậy, lại thấy mình đang được ngồi cẩn thận trên 1 chiếc ghế gỗ, tư thế ngồi hết sức nghiêm trang. Shi cười nhạt, lại tiến đến gần Na.
- Trong người cô đang có độc. Loại độc này do tôi đặc biệt điệu chế, chỉ cần tôi muốn giết cô, độc sẽ tự khắc lan tỏa ra khắp cơ thể cô. Bây giờ, chưa muốn chết, chi bằng nghe lệnh tôi – Shi.
Chát! Cô ta tát thẳng vào mặt Shi. Buông mặt vào mặt Shi chữ : “Mơ đi!”. Shi không nói gì, chỉ cười. Shi cho cô ta xem 1 đoạn video.
- Na! Na! Cứ mặc kệ ta đi. Cố gắng thực hiện theo kế hoạch đi! – Câu thoại ngắn ngủn của người cha dành cho người con. Khi ông ta nói xong, 1 toán người mặc áo đen liền đưa ông ta đi.
“Cha!”…Tiếp đó là từng giọt nước mắt trực trào nơi khóe mắt. Shi nhìn cô ta cười nhạt, tiếp tục uy hiếp.
- Nếu cô không làm, cả cô, cả cha cô, và kế hoạch của cha cô đều đổ bể - Shi nói xong toan định bước đi thì… “Đứng lại!”. Câu nói đã khiến cho Shi dừng bước.
- Tôi làm. Chỉ cần không ảnh hưởng đến kế hoạch của cha tôi – Na phán chắc nịch.
Shi cười nhạt, nói : “Bây giờ tôi chưa cần cô làm, lúc nào cần tự khắc sẽ làm. Cha con các người đúng là đang mưu tính phá hoại công ty nhà họ Vương nhằm đưa công ty nhà mình lên làm bá chủ chứ gì..”. Na nhìn Shi ngạc nhiên, rồi bình tĩnh gật đầu 1 cái.
- Nếu nói ra 1 câu về cuộc nói chuyện này…giết ! – Shi lạnh lùng tuyên bố lại 1 lần nữa, sau đó bình thản đi ra khỏi phòng. Lúc đi ra, trên môi Shi nở ra 1 nụ cười ngạo mạn…nụ cười của 1 ác ma.
Na ngồi trong đó, chẳng biết phải làm sao? Chỉ biết tự giận mình vì đã quá ngu ngốc. Đụng ai không đụng lại đụng phải trùm hắc bang. Kiểu này Na chỉ có thể sống cuộc sống bị giật dây như 1 con rối cả đời mà thôi.
Na buồn bã đi ra khỏi phòng, mặt không có lấy 1 tia cảm xúc. Bây giờ, liệu Shi sẽ bắt cô ta làm gì đây? Câu hỏi mà Na luôn trằn trọc suy nghĩ. Còn Shi, đi ra khỏi căn phòng đó, liền lái xe đi đến 1 nơi. Tưởng đâu, hóa ra là bệnh viện.
Lúc này, đã đến đêm. Bệnh viện không 1 bóng người. Shi nhanh lẹ lẻn vào như 1 tên trộm. Cạch…Tiếng mở cửa. 1 cô ý tá bước ra từ căn phòng bệnh của bà Châu. Shi đành nhảy lên trần nhà, cố giữ thân mình ở trên đó.
Reng…Reng…Đột nhiên, tiếng điện thoại reo lên. May mắn, đó không phải là tiếng điện thoại của Shi. Cô y tá nhấc máy. Trời ơi! Sao không ra chỗ khác mà nghe điện thoại, cớ chi đứng luôn ở đây nghe. Tay Shi đã mỏi, chân cũng ra rời. Tiêu rồi, rơi xuống mất.
Tiếng cụp máy nhẹ nhàng của cô y tá, cô chuẩn bị đi thì lại đứng đấy cố nhớ xem mình đang định làm gì. 1 vài hạt bụi lất phất rơi xuống. Hắt xì! Tiếng hắt xì rõ lớn. Cô y tá đang nghi ngờ tại sao bây giờ lại có bụi, nhưng cũng gạt đi suy nghĩ hư cấu và đi tiếp.
Shi được phen thót tim, thấy bóng y tá đi xa dần, Shi mới nhảy xuống. Cạch…Shi vặn nắm cửa, chầm chầm bước vào. Trong căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng, bốn bề đen thui.
Mắt đã quen với bóng tối, thấy trên chiếc giường bệnh là 1 người, chẳng biết là nam hay nữ, chỉ thấy bị băng bó kín mặt, còn để lộ lại đôi mắt đang nhắm nghiền. Chợt, Shi giật mình khi thấy người đang nằm trên giường vội bật dạy, nét mặt vô cùng hốt hoảng.
- Tỉnh rồi à? – Shi cố tình lên tiếng.
Bà ta sợ hãi nhìn vào bóng tối, vô tình nhận ra được giọng nói này.
- Cô là…- Bà ta còn chưa kịp nói xong thì Shi đã nói luôn.
- Hãy nhớ lại thỏa thuận giữa tôi với bà – Shi.
- Thỏa thuận…gì? – Bà ta sợ run người.
Shi tiến đến gần, bà ta nhìn vào bóng tối, không thấy ai, chỉ nghe thấy tiếng gọt giày chà mạnh vào sàn nhà. Đột nhiên, cằm bà ta bị nâng lên. Bà ta thấy được 1 cánh tay thon thon, trắng nõn. Thứ chất lỏng gì đó được đổ vào cổ họng. Bà ta cứ vô tư nuốt.
- Thứ đó là độc, nếu bà nói gì về tôi. Lập tức chết! – Shi nói xong đi về phía cửa.
Bà ta vẫn còn đang lơ ngơ rốt cuộc mình đã thỏa thuận thứ gì. Nhưng bà ta chỉ biết, mình đã uống phải độc. Chi bằng im lặng không nói gì, còn hơn chết oan uổng.
- Ai ở trong đó sao? – Tiếng nói lanh lảnh của cô y tá trực đêm.
Cô y tá mở cửa bước vào. Cạch…Đèn được bật lên, như tỏa sáng cả căn phòng. Trong phòng, ngoài người đàn bà đang nằm ngủ li bì trên giường, xung quanh cũng chẳng có gì bất thường. Cô y tá thong thả đi ra khỏi phòng.
Bà ta nằm trong phòng, thở êm xuôi, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu. Trong cơn mơ, bà ta gặp lại vụ cháy ấy. Người con gái mặc đồ đen đứng trước mặt bà ta, giơ thành kanata ngay trước cổ.
- Thử nói 1 câu. Ta giết!
Đúng là giọng nói ấy, bà ta giờ mới nhận ra. Bà ta chỉ nhớ mang máng là mình nói 1 câu nói: “Đừng giết tôi!” sau đó không còn nhớ gì nữa. Bà ta giờ mới hiểu cái thỏa thuận đó. Cô gái đó không giết bà, nhưng bù lại bà không được hé 1 lời về cô ta.
Aaaaaaaaaaaaaaaaa…- Tiếng hét vang trời lở đất vang khắp bệnh viện.
- Chuyện gì vậy? – Bà ta vừa mở mắt, đôi mắt còn đang mờ dần với khung cảnh xung quanh, thì đã nghe thấy giọng nói của 1 người con trai, rất gần.
Bà ta nheo nheo mắt, nhìn được rõ mọi thứ, mới quay ra nhìn cậu trai kia.
- Jim! – Bà Châu dịu dàng gọi tên cậu.
- Giờ trả lời câu hỏi kia được chưa? – Jim.
Bà ta không định trả lời, nhưng nghĩ bụng rằng cô ta không có ở đây, không biết thì làm sao bà chết được.
- Đó là 1 cô gái, và người đó chính là…- Bà Châu chưa kịp nói hết thì tự dưng cảm thấy đau đau lồng ngực. Bà ta ôm ngực lăn lộn khắp giường. Jim ban đầu cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng về sau cũng cố gắng ngó lơ hết mức.
- À. Ta không biết gì hết! – Lời nói dối giả tạo này thật dễ nhìn ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook