Gửi Người Tôi Yêu
Chương 5: Tình yêu là một bài sửa lỗi, càng sửa càng sai

Làm sao có thể không đau buồn được? Tình yêu là độc quyền.

Ba người thì đông quá, một người thì cô đơn, hai người là vừa đẹp.

Buổi tối đầu tiên của ngày khai giảng, Tần Ca bị mất ngủ. Anh biết, điều đó không thể nào, hoặc nó chỉ là một hình ảnh gợi lại cho anh những cảm giác đã qua. Nhưng anh vẫn bị mất ngủ.

Quả thực, một năm trở lại đây, anh không còn nghĩ nhiều đến cô nữa, cái thành phố này cũng không đến nỗi quá lớn, nhưng cũng khó mà gặp được cô. Không phải không hy vọng, mà là cô giống như một giọt nước đã bị tan chảy trong bầu không khí bốn mươi độ, biến mất không để lại dấu vết.

Anh không hối hận vì chuyện họ chia tay, vì anh cũng đã cố gắng hết sức để nối lại rồi, nhưng giữa họ không có kết quả. Đó là tuổi trẻ, là số mệnh, là tình yêu…

Nhưng bức tranh bừng sáng của ban ngày trong nháy mắt đã làm cho bầu không khí tràn đầy vị ngọt. Chẳng biết là vì sao, những gì liên quan tới cô ấy đều mang thứ hương vị này.

Anh cũng biết rằng, đó không thể nào là cô được, chỉ là một người nào đó có khuôn mặt và hình dáng giống cô. Chính khuôn mặt và hình dáng ấy đã khiến anh trở nên vô thức một hồi lâu trong dòng người chen chúc, hỗn loạn như đưa thoi. Cho đến khi anh chớp mắt, cái bóng ấy đã biến mất cùng dòng người.

Nếu như không phải là vì tiếng còi xe thiếu kiên nhẫn ở phía sau, Tần Ca cũng không biết anh sẽ đứng ngây người trên con đường nhỏ đó bao lâu nữa. Anh chuyển bước, sau đó, đột nhiên ngồi xuống cái bục nhô ra trên đường. Đã một thời gian dài. Không! Đúng hơn là sau lần cô ấy ra đi, đây là lần đầu tiên tinh thần của anh mới bị hoảng hốt như vậy.

Anh đã tha thứ vì chuyện ra đi không từ biệt của cô. Và anh cũng biết, cô làm như vậy vì có nỗi khổ riêng.

Yêu một người thì luôn mong cho cô ấy được hạnh phúc, mặc dù cô ấy đã phản bội lại bạn.

Dĩ nhiên là sẽ cũng hơi buồn, nhưng Tần Ca lại dùng câu nói này để tự an ủi mình. Vì thế, khi bóng dáng của người kia khơi lại những hồi ức trong anh, anh cũng không hề cảm thấy buồn.

Chỉ có điều khiến anh không thể lý giải được là, buổi sáng hôm sau anh dậy rất sớm, làm cho mọi người trong ký túc nhìn anh như một sinh vật lạ. Đám con trai trong ký túc của Tần Ca đều được biết đến là lười chẳng khác gì lợn. Chẳng có một chàng trai nào lại muốn chạy bộ để rèn luyện sức khỏe. Nếu không có giờ học, thì hôm đó chắc chắn họ sẽ ngủ nướng đến khi mặt trời đã lên ba con sào mới dậy. Tần Ca tự nhiên dậy sớm như vậy, làm cho mọi người cảm thấy giống như mặt trời mọc lên từ đằng tây.

Tần Ca cũng chẳng buồn giải thích, nhẹ nhàng rời khỏi ký túc, xuống lầu, mọi người lẩm bẩm mấy câu rồi trở mình ngủ tiếp.

Không phải đi chạy bộ, chỉ là chỗ nào có người thì anh đến. Người trong trường rất đông, còn rất nhiều phụ huynh của những sinh viên mới vẫn chưa về. Trên con đường nhỏ, có rất nhiều xe biển số ngoại tỉnh đỗ ở đó. Có những phụ huynh ngủ trên sân chơi một cách thoải mái. Phần lớn những người này đều đến từ vùng nông thôn hoặc là những gia đình nghèo, vì tiết kiệm tiền cho con mà không ngủ ở khách sạn, chỉ có thể trải chiếu nằm ngủ qua đêm.

Khuôn viên của trường lớn như vậy, mà anh đi tới n lần. Đến khi khung cảnh xung quanh đã trở nên vắng vẻ, mọi người đều đã vào nhà ăn. Cố quên đi mối tình mãnh liệt giờ đã không còn nữa, anh ủ rũ bước trên con đường đến nhà ăn. Bỗng anh nhận ra, đây chỉ là ảo giác. Thật nực cười!

Buổi trưa, đang ăn cơm trong nhà ăn, Hứa An Ly tình cờ gặp Thẩm Anh Xuân, chị ấy đang ngồi cùng một cô gái khác. Chẳng biết làm sao vừa nhìn thấy Thẩm Anh Xuân, Hứa An Ly lại thấy con tim mình như có một cảm giác… một thứ cảm giác không thể diễn tả được bằng lời.

Lần đầu tiên gặp ở nhà ga, lạnh nhạt, cao quý, mạnh mẽ.

Lần đầu tiên gặp Thẩm Anh Xuân cô rất ghét, chị ta cứ giống như động vật máu lạnh, chẳng lẽ đại học B không còn ai khác sao? Kiểu người như chị ta mà cũng được làm người đại diện cho đại học B đi đón sinh viên mới… Cô thề không đội trời chung với Thẩm Anh Xuân. Nếu như không phải vì mình không biết đường đến đại học B, Hứa An Ly đã không bị chị ta ra lệnh.

Buổi gặp mặt tối qua, mặc dù lúc đầu chưa quen, nhưng Thẩm Anh Xuân lại rất hòa nhã, tốt bụng, có thiện chí, như bao nữ sinh khác. Lúc này, khi gặp lại Thẩm Anh Xuân một lần nữa, Hứa An Ly tự dưng lại nhớ tới năm từ: “Tha hương ngộ cố tri.”

Thẩm Anh Xuân có thể trở thành bạn tốt của Hứa An Ly sao?

Thực ra, trong lúc ăn cơm Hứa An Ly hoàn toàn không nhìn thấy Thẩm Anh Xuân. Lúc vừa mua cơm xong, khi cô đang nhìn tứ phía tìm chỗ ngồi, trong âm thanh ồn ào hỗn độn, cô thoáng nghe thấy hình như có người gọi tên mình. Không chắc lắm. Có lẽ, là cô nghe nhầm. Ngay cả khi có ai gọi thật, có thể có người nào đó trùng tên trùng họ với mình. Người Trung Quốc đông như vậy, trùng tên nhau là chuyện bình thường.

Ở đại học B, ngoài anh ra, cô không có bạn bè gì cả, dù là bạn học cùng lớp, bạn đồng hương. Vừa nghĩ đến anh, nhịp tim của cô dường như đập chậm lại một nhịp, có thể nghe rõ tiếng máu đang chảy trong huyết quản. Buổi tối hôm qua, anh đã lỡ hẹn. Có phải anh cố tình bỏ lỡ cuộc hẹn không? Có phải…

Hứa An Ly cứ đứng đó, lặng lẽ suy nghĩ, quên cả bước đi. Nếu không phải đằng sau có người không ngừng gọi, thì cô cũng chẳng biết mình còn đứng ngây người ở đó bao lâu nữa.

Trong nhà ăn thật ồn ào và đông đúc. Mất một hồi lâu chẳng tìm được chỗ ngồi vừa ý, không phải không còn chỗ ngồi, mà Hứa An Ly chỉ muốn tìm một chỗ gần cửa sổ. Cô muốn vừa ăn, vừa nhìn phong cảnh. Cô quay đầu, chuyển sang hướng khác, phía cửa sổ cạnh cửa ra vào có chỗ trống. Vừa ổn định chỗ ngồi, một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu: “Hey, Hứa An Ly, em nhìn ai mà tập trung thế, chị gọi em mãi cũng chẳng thèm để ý?” Hứa An Ly từ từ ngẩng đầu lên, cô vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi suy nghĩ vừa nãy, trong đầu chỉ thấy có anh. Vì thế, cô cứ ngơ ngác nhìn người đang nói chuyện với mình.

Thẩm Anh Xuân. Sau mười mấy giây, Hứa An Ly mới biết người đang đứng trước mặt nói chuyện với mình là ai.

“Không nhận ra chị à? Hay là đang chuyên tâm nghĩ đến bạn trai?” Thẩm Anh Xuân có vẻ như đang vô tư vừa nói vừa cười.

Hứa An Ly từ từ đỏ mặt. Lúc này, cô mới nhận ra, đi bên cạnh Thẩm Anh Xuân còn có một chị bạn nữa, chị ấy đang chăm chú nhìn mình. Đỏ mặt, tim đập loạn xạ, kiểu nhìn chẳng khác nào đối với một người đang làm việc gì đó sai trái.

“Lão Từ, em chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ sao? Nhìn em si mê giống như đang ngắm hoa ý!” Thẩm Anh Xuân vừa nói xong với Hứa An Ly liền quay sang nói với Từ Di đang đứng bên cạnh mình.

“Chị cả, chị đúng là người hiểu em nhất đấy, em thích ngắm người đẹp, đặc biệt là tiểu cô nương ngay trước mặt đây. Như thế nào mà cô ấy trở thành bạn của chị vậy? Sao chị không giới thiệu cho em biết? Thế là không được đâu đấy.” Từ Di vừa cười vừa nói.

“Chị à!” Đến một lúc lâu, Hứa An Ly mới nói xen vào được một câu.

Nếu theo như nguyên tắc thay thế bằng nhau, có thể đưa ra những quyết định như sau, chị Thẩm là bạn tốt của ông già, chị Thẩm cũng sẽ là bạn tốt của Hứa An Ly. Có thể lý giải như vậy được không?

Con vật sống vì bầy đàn, con người sống vì tập thể. Thẩm Anh Xuân là “đồng loại” với Hứa An Ly. Tuổi trẻ mãi mãi không bao giờ kết thúc. Có một câu nói không sai: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.”

Đối với Hứa An Ly, quen biết Thẩm Anh Xuân và Từ Di là một chuyện vui mà cô chưa bao giờ nghĩ tới. Vừa mới đến đại học B đã quen biết hai chị vừa xinh đẹp lại thích làm bạn với mình, đúng là phúc cả ba đời. Vì thế, Hứa An Ly mới tỏ ra thận thiện với chị Từ vừa mới quen biết, ánh mắt của cô thể hiện đầy sự tôn trọng và vui mừng.

Một âm thanh thì thầm vang lên trong lòng: “Ông già, xem anh về sau còn dám bắt nạt em nữa không? Em đã có đồng đảng để đối phó với anh rồi đấy. Anh cũng đừng hòng che giấu em chuyện gì, mọi hành động của anh đều nằm trong lòng bàn tay của em, đừng có mơ đến việc xin lỗi, nếu không thì…”

Nụ cười đầy vẻ đắc ý hiện trên khuôn mặt thiên thần của cô.

Sau khi cùng ổn định chỗ ngồi, Thẩm Anh Xuân và Từ Di bắt đầu ăn cơm. Hứa An Ly dường như chợt nghĩ ra điều gì đó hỏi Thẩm Anh Xuân: “Tối hôm qua ấm siêu tốc không gây ra tai họa gì chứ?” Thẩm Anh Xuân chẳng biết làm sao.

“Chị Thẩm… xem ra… chị em mình đúng là có duyên thật đấy. Được quen biết chị, em rất vui. Sau này chắc em sẽ làm phiền chị nhiều đấy.” Hứa An Ly lại quay sang phía Từ Di, tiếp tục nói: “Chị Từ, chị cũng vậy, sau này nhờ chị giúp đỡ em.”

“Việc đó, chắc chắn rồi.” Từ Di gật đầu nhận lời.

Hứa An Ly chỉ đơn giản là cảm thấy rất vui, nghĩ ra cái gì là nói cái đó. Nói mãi rồi, cô mới vô tình nhìn thấy mí mắt của Thẩm Anh Xuân bị sưng đỏ, đôi mắt một mí giờ sưng ngày càng đỏ hơn.

Nhìn đôi mắt sưng đỏ của Thẩm Anh Xuân, Hứa An Ly lại nghĩ, chắc là do chuyện chiếc ấm siêu tốc đã gây họa gì, cãi nhau với người cùng phòng, ẫm ức khóc sưng cả mắt. Thẩm Anh Xuân cố tình ngẩng mặt lên, đối mặt với Hứa An Ly, để cho cô thấy và đừng nói nữa, công khai nói với Hứa An Ly: “Bị bạn trai ức hiếp!”

Oh! Giật mình một cách bị động. Trong nháy mắt Hứa An Ly hơi có chút bối rối, nhưng cô không thích tò mò chuyện riêng tư của người khác trước chỗ đông người. Vì thế, cô không tiếp lời chủ đề mà Thẩm Anh Xuân vừa nói tới, cúi xuống giả bộ ăn cơm.

Đúng lúc đó, cô bỗng nghe thấy giọng của Từ Di: “Con gái thời nay đúng là chẳng hiểu ra kiểu gì, không thích những anh chàng độc thân, lại cứ thích đi yêu cái thứ hoa đã có chủ, chẳng thèm để ý mình là người thứ hai hay thứ ba, chẳng có cơ hội cũng tự tạo ra cơ hội!”

Từ cuộc đối thoại của họ, Hứa An Ly đã ngầm hiểu ra, đại khái là có một cô gái nào đó thích bạn trai của chị Thẩm, sau khi biết chuyện chị Thẩm rất đau buồn.

Làm sao có thể không đau buồn được chứ? Tình yêu là độc quyền mà.

Ba người thì đông quá, một người thì đơn độc, hai người là vừa đẹp.

“Chị có thể tìm gặp và nói chuyện với cô bé đó được không? Làm sao cô ấy có thể đi phá vỡ hạnh phúc của người khác được chứ?”

Hứa An Ly cất lời nói một cách dè dặt sau khi hai người họ đã lặng im, xem như để an ủi chị Thẩm. Lúc này, thứ duy nhất mà Hứa An Ly có thể làm được là giúp cho trái tim đang bị tổn thương của chị Thẩm bớt đau buồn.

Đáng tiếc, lời nói của Hứa An Ly không phải là Vân Nam bạch dược, cũng chẳng phải là miếng dán giảm đau của Bondy, ngược lại lời nói ấy của cô chẳng khác nào đang xát muối vào vết thương của Thẩm Anh Xuân.

“Cô cho rằng trên thế gian này, chỉ có cô mới hiểu được tình yêu, biết yêu, còn người khác đều là những kẻ ngốc hay sao?” Từ Di thẳng thừng trách mắng không chút khách sáo.

“Hứa An Ly, cô nói thử xem, nếu là cô, thì cô sẽ xử lý chuyện này thế nào?”

Hứa An Ly chưa từng gặp phải chuyện như thế này, vì vậy cô cũng chẳng biết phải làm sao, mặt thất thần nhìn Từ Di. Im lặng một hồi lâu, cô khẽ nói: “Có lẽ, em sẽ tác thành cho họ.”

Hứa An Ly nghĩ, chỉ có cách này mới bớt khổ đau.

“Tác thành?” Từ Di hỏi lại, sửng sốt nhìn Hứa An Ly.

Ánh mắt của Thẩm Anh Xuân lóe lên một cách lạ lùng, vừa lạnh vừa sắc nét. Cô và Từ Di quay sang nhìn nhau trong giây lát.

“Sao thế? Có phải các chị thấy ý tưởng của em hơi mềm yếu phải không?”

“Không phải!” Hai người dường như cùng đồng thanh nói.

“Như vậy…” Hứa An Ly hỏi lại, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.

“Em đúng là vĩ đại, không ngờ đấy!” Thẩm Anh Xuân nói.

“Chị Thẩm quá khen rồi, chỉ là em cảm thấy, việc này không thể hoàn đổ lỗi cho cô gái kia được. Nếu không phải là vì giữa chị và bạn trai có một khoảng trống, thì làm sao cô gái kia có thể xen vào giữa được. Vì thế, em nghĩ, trước hết nên tìm hiểu nguyên nhân từ chính bản thân mình, nghĩ lại xem vì sao việc này lại xảy ra. Sau đó, tìm cách giải quyết hận thù với cô gái kia, khóc lóc vì cô ta, không giải quyết được gì.” Hứa An Ly bày tỏ một cách chân thành.

“Cảm ơn, chuyên gia tình yêu.” Thẩm Anh Xuân nhìn Hứa An Ly.

“Nếu quen em sớm hơn, chắc đã không có chuyện này xảy ra, nghe lời nói của quân vương, hơn cả mười năm đọc sách. Xem ra về sau, chị và em cùng phải học hỏi lẫn nhau rồi.”

“Em đã bao giờ yêu chưa?” Từ Di nhìn chằm chằm vào Hứa An Ly hỏi ngắt quãng.

“…” Hứa An Ly nhất thời khó nói! Mặc dù chưa thực sự trải qua chuyện yêu đương, nhưng không có nghĩa là Hứa An Ly không có chiến lược trong tình yêu. Đã là cố nhân gặp nhau ở nơi đất khách quê người thì phải mở rộng tấm lòng. Cô cũng hy vọng lời nói của mình có thể giúp phần nào cho chị Thẩm bớt đau khổ.

“Hai chị à, theo em thấy, tình yêu chẳng khác nào một món đồ, nếu không phải của mình, muốn cướp cũng chẳng được, nếu là của mình, muốn đuổi thì đuổi cũng chẳng đi. Chị Thẩm, nếu em mà là chị, em sẽ từ bỏ.”

Thẩm Anh Xuân đưa mắt, run rẩy nhìn Hứa An Ly! Nếu như đối phương là chó là mèo, có băm thành nghìn mảnh cũng không diễn tả nổi sự hận thù của cô!

“Vì sao?” Giọng Thẩm Anh Xuân rít lên trong nước mắt.

“Anh ấy yêu cô ta không giống như yêu chị. Trước khi gặp cô ta, trong suy nghĩ của anh ấy, chị là người tốt nhất. Sau khi gặp cô ta thì trong suy nghĩ của anh ấy, cô ta lại tốt hơn cả chị.”

Từ Di giương tròn mắt kinh ngạc, nếu như không phải đang kìm chế nhẫn nhịn, thì đã hất cả cốc nước vào mặt Hứa An Ly rồi. Đúng là không biết xấu hổ, nhưng quả thực cô có biết gì đâu mà xấu hổ chứ!

Cuộc sống chân thực tới mức này rồi mà vẫn còn phải diễn kịch.

Hứa An Ly vẫn say sưa lý luận về tình yêu: “Chị có nghĩ rằng, tình yêu không phải là một công thức, cũng không phải là một phương trình hai ẩn số cần chúng ta đưa ra lời giải, nếu như sai có thể xóa đi. Như vậy chắc chắn sẽ tìm ra được đáp án đúng, hoặc đạt một trăm điểm. Tình yêu bị chia cắt cũng có thể hòa hợp, nhưng trong trái tim sẽ để lại một vết sẹo, chị không thể làm lành vết sẹo đó được, chỉ có thể làm mờ nó đi phần nào mà thôi.”

“Nói như cô, thì tình yêu là một bài tập sửa lỗi, càng sửa càng sai! Thà rằng đừng sửa, cứ để nó tự nhiên.” Từ Di chưa nói hết câu thì có một ai đó cất tiếng nói át đi: “Này, mấy cô nói chuyện gì mà sôi sục khí thế ngất trời lên thế?”

Cả ba người đồng thời nhìn về phía có âm thanh phát ra.

Chỉ thấy một anh chàng tuấn tú với mái tóc màu nâu nhạt đang tiến lại chỗ các cô ngồi. Đôi chân thon dài đầy sức hấp dẫn khiến dáng người anh ta cao hơn, vẻ mặt hơi có chút trang nghiêm lạnh lùng, cùng với ánh mắt không mấy dễ gần.

Không ngờ trong lúc đang tìm chỗ ngồi, Tần Ca lại nhìn thấy Thẩm Anh Xuân. Anh bê cơm lại ngồi ăn cùng cho đỡ buồn. Thẩm Anh Xuân nhiệt tình mời anh ngồi xuống ghế bên cạnh, còn Từ Di cũng ân cần và chu đáo không kém.

Vừa mới ngồi xuống, chưa kịp nuốt hết miếng cơm, Tần Ca đã thấy Từ Di cất lời: “Hứa An Ly, đây là Tần Ca, hoàng tử tình ca của trường đại học B, một trong những người đàn ông tốt nhất trường này, bạch mã hoàng tử trong mắt bao thiếu nữ đấy.”

Tần Ca nuốt vội miếng cơm, biện luận: “Anh đâu có tốt như em nghĩ.” Nói chuyện một hồi, ngẩng đầu lên, anh mới nhìn thấy cô gái ngồi đối diện. Một cô gái có vẻ đẹp thuần khiết, giống như một thục nữ đang lặng lẽ ngồi đó, với đôi mắt ướt, trong suốt như sương mai, ăn vận gọn gàng, khuôn mặt trắng nõn nà, dịu dàng, nhìn giống như một thiên sứ.

Mất mấy chục giây, đôi mắt của Tần Ca cứ ngây ra, cô gái ấy cũng mỉm cười nhìn anh. Cô gái vừa nở nụ cười, trên má đã lộ ra hai lúm đồng tiền duyên dáng. Lẽ nào là cô ấy sao?

“Hey, tình yêu sét đánh hả?” Từ Di cất giọng nói một cách cường điệu. Nhân cơ hội này để phá đám. Đó mới là mục đích chính của cô ngày hôm nay. Mọi việc diễn ra thuận lợi hơn cả dự tính. Thực ra hôm nay cô chỉ muốn biết Chuột Mickey của ông già là thần thánh ở phương nào, rồi mới thực hiện bước tiếp theo, nào ngờ kế hoạch diễn ra nhanh như vậy.

Vừa nghĩ đến Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến. Đây gọi là một ngày đẹp trời, thời tiết thuận lợi, nếu có một cơn gió đông có lẽ mọi thứ sẽ càng trở nên tốt đẹp hơn!

Nghe những lời nói của Từ Di, Tần Ca mới cảm thấy mình đang thất lễ với cô gái ngồi ngay trước mặt. Anh liền thay đổi cách nhìn, hơi có chút xấu hổ, giải thích: “Người bị cận nhìn ai cũng đều như vậy.”

Hứa An Ly cũng bị hai người kia trêu cho khiến cô cũng phải ngượng ngùng.

“Quyết định đi Bắc Kinh để trở thành “Bắc Phiêu” hay là ở lại Thanh Đảo?” Từ Di ra vẻ quan tâm hỏi Tần Ca.

“Muốn đi Bắc Kinh.”

“Đi đi, đi đi, em một vạn lần tán thành, đến khi anh thành đạt, đừng quên lão Từ này được rồi. Khi đó, anh phải mời em ăn một bữa thịt dê nhúng, thịt bò, thịt chó và nhiều món nữa là em thỏa mãn rồi, như thế mới gọi là không quên bạn cũ.”

“Đừng nói những câu đáng thương như vậy được không? Lão Từ của chúng ta đâu đến mức rẻ mạt như vậy, anh sẽ mời em cả một bàn tiệc luôn.”

“Chỉ biết mời em ấy, còn quên mất em đang ở chín tầng mây rồi à?! Có mắt mà không tròng!” Thẩm Anh Xuân nói giọng oán trách.

“Anh ấy mà dám?” Từ Di khua khua quả đấm dường như đang muốn chứng minh cho anh ta thấy: “Không những phải mời chị, kể cả Hứa An Ly cũng không được bỏ sót!”

Lúc này Tần Ca mới biết, cô gái ngồi đối diện với mình tên là Hứa An Ly. Tuy nhiên, từ trước đến nay anh chưa từng gặp. Nhìn khuôn mặt như một thiên sứ đó cũng đủ biết cô ấy là sinh viên năm thứ nhất. Đưa ánh mắt nhìn sang phía Từ Di, ý của Tần Ca rõ ràng là muốn hỏi Hứa An Ly là người cùng quê hay là người thân cô ta? Đều không phải! Là… là bạn. Không! Không! Coi cô ấy là bạn thì có gì khác với việc dê và sói coi nhau như bạn? Dê và sói có bao giờ thực sự coi nhau là bạn không?

“Cô bạn nhỏ năm thứ nhất, Hứa An Ly.” Cách xưng hô của Từ Di thay đổi một cách nhanh chóng.

“Đại thánh của tình yêu! Mới gặp mặt lần đầu mà anh đã không muốn rời cô ấy rồi à? Cứ cẩn thận, em không tha thứ cho anh đâu.” Im lặng một lúc, cô lại nói tiếp: “Dù sao, cũng dễ hiểu thôi, anh hùng còn khó qua ải mỹ nhân, huống hồ là tiểu mỹ nhân đây lại như hoa như ngọc.”

“Định làm bà mối hả?” Tần Ca phản kích lại.

Hứa An Ly xấu hổ đỏ hết cả mặt, nhưng cũng chỉ dám nhìn hai đại tỷ trêu chọc anh chàng ngồi ngay trước mặt.

Không dám chêm vào đến nửa câu, mà cũng chẳng biết nên nói gì. Từ trong câu chuyện của họ, Hứa An Ly cảm thấy, họ là những người bạn tốt của nhau, không dè dặt, trói buộc. Tình bạn thân thiết giữa ba người khiến Hứa An Ly cũng cảm thấy hơi có chút ghen tị và ái mộ.

May mắn thay, cô đã trở thành bạn của chị Thẩm, giờ tự nhiên lại quen biết thêm với Từ Di, như vậy đàn anh họ Tần ngồi ngay trước mặt đây đương nhiên cũng sẽ trở thành bạn tốt của cô.

Trường đại học thật sự là một thế giới khác biệt hoàn toàn so với trường trung học. Ít nhất, Hứa An Ly cũng cảm nhận được sức sống của tuổi trẻ và sự tươi mới của thế giới. Hóa ra, giữa con người với con người, đều có thể trở nên thân thiết với nhau như thế này, cùng nhau chia sẻ vui buồn, cùng nhau trải qua tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, cố gắng và cùng chung lý tưởng.

Thế giới này ngày càng rộng lớn hơn. Nghĩ vậy, con tim buồn bã của Hứa An Ly cũng vui vẻ lên nhiều.

Hứa An Ly bằng lòng gia nhập vào thế giới của họ, cô bằng lòng trở thành bạn tốt của họ.

“Anh Tần… Rất vui vì được quen biết anh. Sau này, mong anh giúp đỡ nhiều.” Hứa An Ly nói một cách khiêm tốn.

“Này, lão Tần, trước mặt mỹ nhân anh đừng có giả bộ phong độ để gây sự chú ý với cô ấy nữa.” Từ Di vừa nhìn Tần Ca vừa nói.

Thẩm Anh Xuân có vẻ đang suy tư.

Ánh mắt Tần Ca lướt nhìn nghi hoặc, anh im lặng nhìn vào mắt Thẩm Anh Xuân. Từ Di kéo cánh tay của anh, châm chọc anh chưa từng nhìn thấy gái đẹp. Bốn người họ ngồi ăn uống với nhau, nói cười vui vẻ. Từ Di vốn dĩ không phải kiểu người hay nói, nhưng hôm nay cô ả “vừa khai vị lại vừa khai tâm”. Hứa An Ly cảm thấy, vào đại học người nào cũng trở nên lưu manh như vậy. Hồi còn trung học, những kiểu đùa như thế này chỉ có bạn thân với nhau mới có thể nói ra. Từ buổi tối hôm qua cho tới hôm nay, tại ngôi trường này, cô đã được mở rộng tầm mắt, nhìn thấy bao nhiêu đôi nam nữ công khai dựa lưng kề vai với nhau, tự nhiên như không có ai, lại còn có đôi đứng hôn nhau dưới một gốc cây nữa chứ. Đúng là làm bại hoại thuần phong mỹ tục.

Tần Ca dường như nhận ra được những cảm nhận lạ kỳ trong đôi mắt của Hứa An Ly, anh nói đùa rằng cô mới từ “xã hội cũ tàn ác” tới nên thấy cái gì cũng mới lạ.

Thẩm Anh Xuân liếc rất nhanh Từ Di một cái, sau đó đứng dậy quay người rút lui. Từ Di cũng vậy, trước khi cáo lui, mặt đầy vẻ tươi tỉnh đắc ý, không quên nói với một câu hàm ý sâu xa: “Hai người cứ nói chuyện tự nhiên để hiểu nhau hơn nha.”

Thẩm Anh Xuân và Từ Di ra khỏi nhà ăn. Từ Di dường như phát hiện ra bí mật gì đó vội nói: “Này, chị xem hai người họ, không khéo lại thành đôi thật đấy, đây gọi là ông trời có mắt.”

Thẩm Anh Xuân thở dài một tiếng, trong lòng rối như tơ vò. Liệu Hứa An Ly có rút lui không làm phức tạp mối quan hệ giữa ba người họ nữa không? Hay trong lòng cô ấy vẫn chỉ có Đường Lý Dục…

Tối nào cũng vậy, Thẩm Anh Xuân đều cùng Đường Lý Dục đi ăn ở nhà ăn của trường. Đây là thời gian mà Đường Lý Dục thấy thoải mái nhất trong ngày. Để đảm bảo dinh dưỡng, giúp anh có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, ngày nào Thẩm Anh Xuân cũng đưa anh đến “Vườn hồng” ăn cơm. Nhà ăn này giống như nhà hàng, mỗi bữa ăn khoảng hai mươi tệ, đương nhiên là Thẩm Anh Xuân trả tiền.

Mọi người trong ký túc đều ao ước được như Đường Lý Dục, còn nhờ anh tìm cho mỗi anh em một nhạc phụ có khả năng tài chính như vậy! Không là triệu phú thì cũng phải là cô gái xinh đẹp như Chương Tử Di!

“Đại ca, thêm nửa năm nữa mà không tìm được, chúng ta sẽ lên mạng tự tìm. Đến lúc đó, đừng trách chúng tôi phụ tình.”

Đường Lý Dục cười đến nỗi thiếu chút nữa là phun hết cả đồ ăn từ trong miệng.

Chỉ còn mấy hôm nữa là Đường Lý Dục kết thúc công việc, các chương đã được gửi đi và đều nhận được phản hồi rất tốt. Giờ anh chỉ phải sửa lại chương cuối cùng.

Thẩm Anh Xuân nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nơi khóe miệng của cô nở một nụ cười dịu dàng, nhưng lại phảng phất một chút trầm cảm. Đường Lý Dục viết mệt rồi, đứng dậy khỏi máy tính, nhoài người bò trên vai của cô giống như một con mèo, nói: “Mệt thật đấy! Hoa hết cả mắt rồi.”

Thẩm Anh Xuân đang đắm chìm trong suy nghĩ, nên không nghe thấy Đường Lý Dục đang nói chuyện với cô.

“Này, em nhớ anh quá rồi hay sao thế?” Thấy Thẩm Anh Xuân không thèm quan tâm đến mình, Đường Lý Dục đưa tay ra nhẹ nhàng véo cằm của cô.

Giật mình, Thẩm Anh Xuân quay đầu lại, cố gắng chớp chớp mắt, cười miễn cưỡng. Đường Lý Dục cũng nhìn cô, ngạc nhiên đến giật mình!

“Có phải…” Đường Lý Dục nhìn thấy mí mắt của cô sưng đỏ. Khó khăn lắm anh mới kìm hãm được điều đang định nói. Đường Lý Dục thay đổi chủ đề: “Mấy hôm nay mệt thật đấy, nhìn em cứ như là già hơn mười mấy tuổi ấy.”

Thẩm Anh Xuân vội vàng nhìn đi hướng khác. Cô không muốn để Đường Lý Dục nhìn thấy nội tâm của mình. Bây giờ chưa phải là lúc mình ra tay, thời cơ thích hợp nhất chưa tới. Vì thế, Thẩm Anh Xuân cố gắng kiềm chế biểu hiện không vui trong lòng, vờ như không biết gì cả. Đóng kịch kiểu này thật là mệt mỏi. Phải nói dối là tối hôm qua chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà đã cãi nhau với Dương Như Tuyết, cô ấm ức khóc cả đêm đến mức mắt mới bị sưng đỏ lên.

Đáng lẽ ra, tâm trạng của Đường Lý Dục rất vui, viết bản thảo xong một cách trôi chảy. Nhưng đến giờ phút này, anh nhận ra kiểu giải thích của Thẩm Anh Xuân có vẻ hơi miễn cưỡng. Một thứ linh cảm mập mờ bỗng biến thành cảm giác lo lắng, bất an như thể sắp có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra. Đây không phải là lần đầu tiên anh có cảm giác như vậy. Phải có đến n lần rồi, mà n lần ấy, đều do những cuộc điện thoại gọi từ nước ngoài về, cô mâu thuẫn với mẹ chỉ vì chuyện tình yêu. Mỗi lần như vậy, Thẩm Anh Xuân đều kiên quyết làm theo những gì mà mình đã chọn.

Đến năm thứ tư, việc đi du học sau tốt nghiệp và chuyện tình yêu đều đã lên kế hoạch. Vì tình yêu mà từ bỏ tương lai? Hay vì tương lai mà từ bỏ tình yêu? Hầu hết mọi người không ngần ngại lựa chọn theo cách thứ hai. Thẩm Anh Xuân liệu có là ngoại lệ?

Cứ nghĩ đến chuyện này, tâm trạng đang tốt của Đường Lý Dục lập tức lại chùng xuống. Cùng với kì thi tốt nghiệp sắp đến, thứ tâm trạng này cũng ngày một nặng nề hơn. Không cần phải đoán mò, nhất định là mẹ của Thẩm Anh Xuân sẽ bắt cô ấy trở về Mỹ, để cô phải rời xa kẻ nghèo hèn như anh!

Cũng chỉ vì anh, mà cô đã phải cãi nhau với mẹ để rồi khóc sưng húp cả mắt. Đây không phải là lần đầu.

Đường Lý Dục nhìn Thẩm Anh Xuân mà cảm thấy áy náy, day dứt vô cùng. Bây giờ Đường Lý Dục có nói gì đi nữa thì cũng vô nghĩa, bởi anh sẽ phải đón nhận tình yêu mà anh không hề biết trước tương lai của nó sẽ ra sao. Nhưng anh vẫn kìm nén, an ủi nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên, ngay cả nếu một ngày tan vỡ anh cũng không hối hận. Tối nay đi ngủ sớm đi? Luận văn em chưa chuẩn bị xong phải không? Đừng coi thường sức khỏe của mình như vậy!”

Đường Lý Dục nhẹ nhàng lắc lắc đôi vai của Thẩm Anh Xuân. Anh cố quay mặt đi, không muốn Thẩm Anh Xuân phát hiện ra nỗi buồn trên nét mặt của anh.

“Dục!” Im lặng hồi lâu, Thẩm Anh Xuân thì thầm gọi anh, âm thanh thì thầm ấy nhẹ nhàng giống như khói bụi, nhưng Đường Lý Dục lại nghe sao như sấm đánh ngang tai. Thẩm Anh Xuân nhìn vào đôi mắt của anh, đôi mắt cô phút chốc lóe lên một nỗi buồn, giọt nước nơi khóe mắt rơi xuống nhẹ nhàng dường như chỉ là ảo tưởng.

Đường Lý Dục đưa tay ra vuốt ve mái tóc của cô, chầm chậm, nhẹ nhàng.

Thẩm Anh Xuân chăm chú nhìn vào đôi mắt của Đường Lý Dục, ánh mắt ngấn lệ của cô càng khiến cho anh cảm thấy đau đớn và sợ hãi.

Nếu như không phải là – Sinh ly tử biệt.

Nếu như không phải là – Cuộc sống biến mất ngay trước mắt.

Nếu như không phải là – Xa nhau mãi mãi.



Thì làm sao Thẩm Anh Xuân lại có tâm trạng lưu luyến, không nỡ rời xa như vậy? Làm sao ánh mắt ấy lại hiện lên nỗi đau buồn tuyệt vọng? Đôi mắt đen tuyền của cô, giờ giống như một hang tối khổng lồ, trống rỗng như vừa bị đánh mất linh hồn.

Trong phòng thật tĩnh mịch, tĩnh mịch đến nỗi hơi thở cũng im ắng lạ thường.

Đường Lý Dục biết trước việc này sớm muộn cũng xảy ra, chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh và đột ngột như vậy. So với việc làm cho người mình yêu đau khổ, không biết chọn đường nào, chi bằng tự mình nói. Anh không muốn làm khó Thẩm Anh Xuân, đây là kết cục tốt đẹp nhất của hai người, kết cục mà Thượng Đế đã sắp đặt từ trước, cô và anh không phải là người quyết định.

Đường Lý Dục không trách cứ Thẩm Anh Xuân. Dù gì họ cũng đã yêu thương nhau thực lòng, đã thực sự có nhau. Yêu nhau nhưng không nhất thiết phải giữ nhau đến cùng. Nếu như không còn giữ được nữa, hãy nên nói lời tạm biệt và cầu chúc cho nhau được hạnh phúc, chỉ lưu lại những kỷ niệm ngọt ngào và đẹp đẽ ở nơi sâu thẳm nhất. Nếu một lúc nào đó nghĩ đến, anh sẽ nhớ lại những thứ tốt đẹp nhất, nhớ lại mùi hương cơ thể của cô, nhớ lại…

Đường Lý Dục ôm lấy Thẩm Anh Xuân trong vô thức, anh ôm chặt cô trong vòng tay của mình. Vòng tay ấy khiến trái tim cô cũng như muốn cuộn tròn lại theo cơ thể. Vòng tay siết chặt như muốn khắc sâu hình bóng của cô vào trong cơ thể của mình.

Đúng vậy, khắc sâu hình bóng cô vào trong cơ thể của mình. Như vậy, cô ấy sẽ không thể rời xa anh được nữa, cho dù có rời xa, thì linh hồn của cô ấy vẫn sẽ nằm ở trong cơ thể của anh, mãi mãi ở bên anh.

Anh đặt bàn tay lên khuôn mặt của cô, những ngón tay sao lạnh buốt, lạnh đến nỗi khiến toàn thân cô run rẩy.

Thẩm Anh Xuân nhìn chằm chằm vào Đường Lý Dục, dường như muốn hỏi: Dục, vì sao vậy? Vì sao tay anh lạnh như vậy?

Trong lúc tinh thần của Thẩm Anh Xuân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Đường Lý Dục đột nhiên đẩy cô ra khỏi vòng tay của mình, suýt chút nữa làm cô ngã. Cô nhìn anh một cách kinh ngạc, nhìn dáng vẻ nho nhã, dịu dàng của anh bỗng chốc trở nên lạnh lùng, lạnh như băng tuyết.

Tuyết rơi dày đặc. Những hạt tuyết bay tới tấp trong đôi mắt, trong suy nghĩ của anh. Nó che lấp đi tất cả những gì cô đã có. Ngạc nhiên, cô không còn nhận ra anh. Anh thu lại sự ấm áp, dịu dàng trước đây. Trước mắt cô giờ là một Đường Lý Dục lạnh lùng và xa lạ, một Đường Lý Dục đang nhìn cô bằng ánh mắt đầy khó chịu…

Lẽ nào anh ấy đã gặp Hứa An Ly? Lẽ nào anh ấy đúng là bạn trai của Hứa An Ly?

“Chúng ta… chia tay… đi.” Âm thanh yếu ớt, nhẹ nhàng, như thể không có lực. Nhưng với Thẩm Anh Xuân mà nói, nó chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang!

Không khí trong phòng im lặng như chết. Thẩm Anh Xuân từ từ nhắm chặt đôi mắt, thần sắc nhợt nhạt, những giọt nước mắt đang cố kìm hãm như muốn cuộn trào trở lại. Cô không muốn để Đường Lý Dục nhìn thấy bộ dạng bất lực và yếu đuối của mình lúc này. Không muốn anh nhìn thấy sự thất bại và đau khổ đến phát điên của mình. Cô là con người tao nhã, cao quý, kiên cường. Cười mà bước qua.

Một hồi lâu, Thẩm Anh Xuân mới mở mắt ra, cố gắng kìm nén sự hận thù từ trong đôi mắt.

Chia tay? Hừm! Chia tay! Anh muốn chia tay là chia tay sao? Anh nói chia tay là chia tay được sao? Đường Lý Dục có thể chia tay, nhưng em viện vào cớ gì để chia tay với anh trong lúc đang hạnh phúc như thế này? Để giúp anh thực hiện điều anh mong muốn? Thẩm Anh Xuân tôi không có được thì anh cũng đừng có mơ! Nghĩ vậy nhưng câu nói cô buột ra khỏi miệng lại là: “Vì sao?”

Khi hỏi câu này, Thẩm Anh Xuân thực sự rất bình tĩnh, mỉm cười, giống như hỏi một việc không hề liên quan tới mình.

“Đây là kết cục tốt nhất của chúng ta, cảm ơn em đã yêu anh.” Nói xong, Đường Lý Dục đứng đờ người ở cửa sổ, giống như một pho tượng, bất động. Trái tim của anh, như thể đã chết từ lâu, như thể chưa bao giờ được yêu.

Không biết bên ngoài, bầu trời đã trở nên âm u tự lúc nào. Áp suất không khí thấp, trời đổ mưa. Những giọt mưa rơi tí tách, tí tách, vang vọng lại một cách có nhịp điệu.

Tình yêu là một thứ đồ quý giá! Giống như ngọc bích, nên phải dùng những lời nói nâng niu, cử chỉ nhẹ nhàng. Nếu dùng bằng những lời nói sắc như dao cứa, sẽ làm cho viên ngọc bị trầy xước, có muốn xóa vết xước, thì cũng chẳng thể xóa đi được.

Thẩm Anh Xuân nhìn người mà cô thương yêu nhất đang dùng thứ vũ khí sắc bén bằng lời nói, làm tổn thương tình yêu mà khó khăn lắm cô mới vun đắp để có được. Nhưng cô cũng trở nên bất lực, chẳng thể làm được gì. Lúc này, trái tim của Thẩm Anh Xuân giống như tầng ô zôn trong khí quyển đang bị cacbon đioxit phá hủy ngày càng rộng hơn. Cô cần một thứ gì đó có thể lấp đầy vào những khoảng trống vô hạn này. Chỉ như vậy, cô mới không còn cảm thấy khoảng cách đang nhấn chìm mình vào hư không. Mà thứ đồ này, chính là tình yêu của Đường Lý Dục. Nhưng giờ đây, tự anh đã lấy đi tình yêu ấy.

Nhìn anh đứng lặng im, Thẩm Anh Xuân chỉ có thể cố gắng làm cho lời nói của mình bình tĩnh trở lại: “Xin anh hãy cho em một lời giải thích!”

“Xem như chúng ta chưa từng gặp nhau, anh chưa từng yêu em, anh không được như những gì em đã nói. Anh đã yêu người khác, anh không bỏ cô ấy được, vì thế Thẩm Anh Xuân… chúng ta… chia tay đi.” Một hồi lâu sau, lời nói của Đường Lý Dục vẫn còn dao động trong không khí, yếu ớt truyền lại. Từ phía sau lưng, cô không thể nhìn rõ được những biểu hiện trên khuôn mặt của anh, chỉ thấy một hình bóng lờ mờ. Không khí trong phòng thật tĩnh mịch.

Tí tách, tí tách. Tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ.

Thẩm Anh Xuân vẫn luôn nghĩ rằng, con mắt trí tuệ của mình có thể nhìn xuyên suốt linh hồn của Đường Lý Dục. Mà cô cũng luôn nghĩ, cô đã thực sự nhìn thấy linh hồn của anh. Trong khi đó, thực tế từ trước đến giờ, cô không hề hiểu gì về con người anh cả. Những cử chỉ nhẹ nhàng, uyển chuyển lúc trước là anh với cô sao? Có đúng là anh làm cho cô không?

Giờ anh lại nói anh đã yêu một người con gái khác, anh không thể rời xa “người khác” đó được. Cho dù có như vậy đi chăng nữa, thì tại sao anh vẫn làm phiền cô? Vì sao lại là người đầu tiên lấy đi thứ quý giá nhất của cô? Vì sao vẫn cùng cô lâu dài như trời đất?

“Em đã cố gắng hết sức, anh vẫn không yêu em.” Lời nói của Thẩm Anh Xuân cảm giác như chỉ cần chạm nhẹ cũng làm tổn thương.

“Đúng!” Không một chút do dự, câu trả lời nhẹ nhàng nhưng dứt khoát khiến cho Thẩm Anh Xuân chẳng biết phải làm sao.

Đường Lý Dục cứ như một người sống thực vật đứng trước cửa sổ, quay lưng lại với Thẩm Anh Xuân.

Nếu như lúc này, anh có thể quay đầu lại. Nếu như lúc này, anh nhìn vào đôi mắt của Thẩm Anh Xuân, nhìn thấy sự đau khổ từ trong sâu thẳm trái tim cô. Nỗi đau ấy như một loại tế bào đang lan vào cơ thể, làm cho cô đau đớn, thứ đau đớn mà cô chưa bao giờ nếm trải.

Tí tách, tí tách. Tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ càng khiến cho không khí tĩnh mịch ở trong phòng thêm kì dị và bất an.

Từng giọt nước nơi khóe mắt rơi xuống không ngừng. Thẩm Anh Xuân vẫn luôn cho rằng, trên thế gian này cô là người thông minh, tri thức nhất, cuối cùng cô lại là một con ngốc trong tình yêu!

“Tại em luôn ép buộc anh yêu em phải không?” Thẩm Anh Xuân nói trong tự ti.

Không đợi anh phải trả lời, cô vẫn tiếp tục nói: “Anh đã có người con gái khác, vì sao không nói cho em biết? Rõ ràng là anh…” Cô nấc nghẹn đến nỗi không nói ra lời.

“Em trả lại tự do cho anh…”

Đường Lý Dục quay người lại, ngơ ngác, không hiểu được biểu cảm và ánh mắt của Thẩm Anh Xuân.

Cho anh tự do ư? Anh đâu có cần tự do, cái anh cần là tình yêu. Nhưng giờ đây, với tình yêu này, anh muốn cũng chẳng thể được. Không! Là anh cho cô được tự do, lẽ nào không được sao?

Khi mới bước vào năm thứ tư, tâm trạng của ai cũng như đang ở thời chiến tranh loạn lạc. Công việc là điều quan trọng hơn cả. Đường Lý Dục gọi đó là hội chứng trước khi tốt nghiệp, gần như ai cũng ít nhiều đều mắc phải chứng bệnh này. Có những đôi uyên ương do không cùng chí hướng, mỗi người muốn đi tới một thành phố khác nhau, điều kiện kinh tế gia đình và yêu cầu khác nhau, nên cứ gặp nhau lại cãi cọ, cãi nhau đến nỗi lòng dạ phải rối bời. Có những người nhìn bề ngoài có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thật ra cũng chẳng tốt chút nào, cả ngày chỉ toàn tính chuyện thiệt hơn.

Sau bốn năm, tình yêu phong hoa tuyết nguyệt giờ đã đến hồi kết thúc, liệu còn lại bao nhiêu đôi sẽ đi được đến cùng? Trong ngày tốt nghiệp, chúng ta đều rơi vào tình trạng thất tình, đó là điều không tránh khỏi.

Không phải Đường Lý Dục chưa bao giờ nghĩ đến việc giữa anh và Thẩm Anh Xuân, huống hồ cha mẹ của cô vốn dĩ không đồng ý cho cô và anh yêu nhau. Nước Mỹ, nước Mỹ! Anh ghét đến xương tủy cái nước Mỹ ấy. Cô phải đi nước ngoài, đến nước Mỹ của cô, còn anh phải ở lại cái thành phố mà anh và cô đã gắn bó trong suốt bốn năm qua, bắt đầu một cuộc sống mới. Tình yêu này, sẽ bị Thái Bình Dương rộng lớn mênh mông ngăn cách. Vì vậy, Thẩm Anh Xuân của hôm nay, biểu hiện cảm xúc của cô, lời nói của cô, mặc dù không nói rõ ra, nhưng anh cũng có thể hiểu rốt cuộc cô cũng không thể làm trái lời cha mẹ mình.

Lập trường vững vàng của cô trước đây đã không còn nữa. Rốt cuộc cô đã không trở thành ngoại lệ. Tình yêu vĩ đại đã bị quyền lực, tiền bạc, tất cả những cái gọi là hạnh phúc của con người đánh bại. Nhưng thực tế thứ hạnh phúc này chẳng khác nào những đám bụi nhìn thấy phía sau mà không bao giờ theo kịp.

“Vì sao anh… không yêu em… giống như em yêu anh?” Thẩm Anh Xuân từ từ nhắm chặt đôi mắt, trong ngực một cảm giác nhói đau.

Đường Lý Dục chầm chậm đi lại, chầm chậm đưa tay ra. Chầm chậm nửa muốn sát lại, nửa muốn rời xa. Anh vừa muốn dùng lực để ôm chặt lấy cô, nhưng rồi lại sợ như thế sẽ làm cô vỡ tan ra mất. Từ trong đôi mắt của Thẩm Anh Xuân, những giọt nước trong suốt như pha lê đang rơi xuống đôi môi hơi nhợt nhạt của Đường Lý Dục.

Trong phòng tĩnh mịch như không có một âm thanh nào, cuối cùng anh run rẩy đưa tay ra, gắng hết sức ôm chặt lấy cô. Có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng. Từ nay về sau, cô sẽ thuộc về một người đàn ông tên John ở nước Mỹ…

Rất lâu, Thẩm Anh Xuân nhắm chặt đôi mắt, mặc cho nước mắt tuôn rơi. Trong vòng tay của Đường Lý Dục, mềm mại, lặng im. Một giây sau, cô muốn mang anh trả lại… Trả lại…

Ngay cả khi nói lời chia tay, nhưng cũng phải chào cảm ơn một cách hoàn hảo như đang diễn xuất cho mọi người xem. Tất cả đã kết thúc. Nhưng Thẩm Anh Xuân vẫn đợi chờ Đường Lý Dục nói một lời yêu cô, rất yêu, rất yêu, đợi anh nói cho cô biết, cô là cả thế giới của anh. Dù cho đó là những lời giả dối, thì cô vẫn muốn nghe. Đúng là cô gái ngốc!

Tí tách, tí tách. Tí tách, tí tách. Tiếng mưa rơi nhẹ nhàng va vào cửa sổ. Ngoài trời, sương mù và mưa giăng kín khiến căn phòng trở nên tối đi rất nhiều. Những chiếc lá đang nhẹ nhàng khiêu vũ trong mưa.

Không biết trong bao lâu, Thẩm Anh Xuân mới mở mắt trong vô thức như không hay biết chuyện gì vừa xảy ra. Cô chỉ thấy Đường Lý Dục đang nhìn cô, đắm đuối, ánh nhìn như sinh ly tử biệt.

Ngoài tiếng mưa rơi va vào cửa sổ, tất cả đều rất yên tĩnh. Trong phòng, chỉ có cô và anh.

“Còn nhớ không?” Đường Lý Dục nói như nhắc nhở.

“Gì cơ?”

“Em đã từng nói trên cơ thể em, đâu đâu cũng có nụ hôn của anh. Như vậy sau khi hôn xong, từ môi, da thịt, đến tóc, từ cơ thể cho đến linh hồn em đều là của anh rồi.”

“Vì thế, em không thể chúc anh hạnh phúc!”

“Nhưng anh sẽ chúc em hạnh phúc! Chúc em và John mãi mãi được hạnh phúc!” Nói xong, Đường Lý Dục đặt một nụ hôn lên trán của Thẩm Anh Xuân. Anh ôm chặt lấy cô. Cái ôm như muốn làm cô tan chảy, cái ôm nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta tan vỡ trái tim!

Bên ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi. Trong mưa, bỗng có một chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống không một tiếng động, cô độc lắc lư trong gió…

Cơ thể của hai người dán chặt vào nhau đến một khoảng cách nhỏ cũng không có. Như bình thường, linh hồn của cô sẽ quấn vào linh hồn của anh. Nhưng trong lúc này, cô lại phát hiện ra rằng, linh hồn của cô giống như một thể khí dư thừa được thở ra từ phổi đang dần rời xa chính cô, cô cố gắng níu kéo, nhưng trong tay vẫn chỉ là khoảng trống.

Anh chính là thể khí mà cô thở ra đó sao? Hay cô mới là thể khí mà anh thở ra?

“Anh Xuân, chúng ta chia tay đi, từ trước tới giờ anh chưa từng yêu em…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương