Gửi Cho Tuổi Trẻ - Tùy Bút
C3: #2. Đã Từng Như Thế

Hai giờ sáng.

Chiếc giường thật trống trải. Ánh đèn đường vẫn sáng điện. Em lại không thể nào ngủ được. Có thể vì công việc dạo này quá nhiều. Có thể vì lúc nãy em vừa uống hai cốc cà phê đặc. Hoặc có thể vì hôm nay - 7/9 - ngày hẹn hò của chúng ta.

Đã bao lâu rồi? Em không nhớ. Người em thích đã không còn thích em. Người từng hứa sẽ mãi yêu, người từng nhắn chúc em ngủ ngon mỗi tối, người vì sợ em đói mà trốn tiết học đi mua đồ ăn sáng để rồi phải viết phạt... Người đó, đâu rồi?

Anh à? Anh có biết không? Em của năm mười bảy tuổi là người lần đầu được tỏ tình nên đã luống cuống, để ngỏ câu trả lời mà chạy đi mất. Thật ra lúc đấy là em ngại thôi! Mười bảy năm sống trên đời chưa một lần nếm trải được tỏ tình là thế nào thì ai lại không ngại? Nhưng anh ơi, hãy chắc chắn một điều rằng thật ra lúc đó em đã rung động với anh đấy. Rung động với đàn anh có bàn tay ấm áp kéo em ra góc sân trường rồi đưa nước mát cho em vì lớp em vừa tập thể dục. Rung động với một chàng trai có đôi mắt biết cười luôn thân thiện và hòa đồng. Em rung động con người của anh, vì anh là chính anh không phải là ai khác.

Anh ơi, lúc đó anh còn nhớ hay đã quên buổi sáng hôm em muộn học và anh cũng vậy? Đến muộn rồi cả hai bị bảo vệ bắt. Thân là lớp phó kỉ luật của một lớp em thật sự rất sợ, đầu óc cứ căng hết cả lên, tim thì đập liên tục.

Anh lúc đó còn cười nhẹ rồi nói với em "Đừng sợ, không chết đâu mà lo". Anh biết không? Thật ra em rất sợ nhưng vì vẻ mặt anh cười hiền lại chọc em như vậy đã khiến em phải bật cười. Ấy vậy, đúng thật anh ạ, thầy giám thị chỉ phạt lau sàn một tiết rồi cho về lớp học. Mà em lại không cần gánh hình phạt vì anh chả chịu để em làm. Nhìn anh lau sàn mà mình ngồi nghỉ, em của lúc đó đối với anh có gì đó lạ lắm. Tim đập liên hồi, đầu óc lại mơ màng về viễn cảnh nào đó khiến em cảm thấy mặt mình nóng ran. Em kể với con bạn em thì nó bảo là em thích anh rồi.

Hóa ra thích một người là như thế ư? Em lại không biết. Anh luôn cười với em, em vẫn coi đó là sự giao tiếp giữa những cán sự của trường. Anh tỏ tình với em, em chưa kịp trả lời, anh cũng không nhắc lại. Anh đối tốt với em, giúp em lau sàn khi bị phạt đi học muộn, giúp em trực nhật khi đến phiên em, giúp em mua đồ ăn sáng để rồi phải viết phạt đến sưng của tay và còn ti tỉ những thứ khác mà em không thể kể hết.

Còn em? Em hình như chỉ biết hưởng thụ mà không biết ý nghĩa của những công việc ấy. Em không biết chàng trai mười tám tuổi năm ấy cố hết sức để chứng minh rằng anh ý thích em. Em như một con bé mới lớn chỉ biết ngại ngùng mà không biết giữ.


Nhưng, hóa ra người con trai ấy vẫn đợi em trưởng thành. Đợi em hiểu được ý nghĩ những việc người ấy làm. Đợi em học cách thích một người là như thế nào. Năm em sang học kì mới và anh học đại học chúng ta chính thức hiểu được người ở trước mặt mình là cả thanh xuân rực rỡ.

Giờ em hiểu rồi. Hóa ra lúc này đây, lúc chúng ta đã bắt đầu đạt đến ngưỡng cửa mang tên Trưởng Thành thì đó mới là khoảng thời gian thanh xuân nở rộ, tuy ngắn ngủi nhưng lại vô cùng đẹp đẽ.

Ngày 7/9 năm ấy chúng ta bắt đầu hẹn hò. Anh biết không? Em vui lắm. Nắm chặt tay người mình thích đi dạo khắp phố phường Hà Nội sao lại không vui cho được. Em mê tít những đồ ăn ven đường, anh thì không thích ăn, nhưng lại chiều ý em. Nhưng chỉ vài que nem chua rán anh lại cấm luôn, anh bảo đồ ăn ven đường không đạt vệ sinh nên anh không muốn em ăn.

Em hạnh phúc lắm, người bạn trai của em vừa dịu dàng lại tinh tế, luôn thể hiện tình yêu bằng hành động chứ không phải lời nói suông làm em chỉ sợ giữ anh không chặt để tuột mất.

Chính vì quá tinh tế nên anh luôn thận trọng để ý từng lời em nói, lưu giữ từng thứ em chỉ vô tình nói thích mà cố làm thêm để mua cho em. Anh à, anh trân trọng em thế thì làm sao em chịu được nếu một ngày ta xa nhau?

Em nói em thích chiếc váy liền màu trắng được treo trong tủ kính của cửa hàng gần nhà vì nhìn rất hợp mắt. Anh chỉ im lặng nhìn nó rồi đưa em đi ngắm đồ khác.

Mấy ngày sau đó, anh liền bận rộn. Em thì đã quen với lịch trình làm thêm của anh nên cũng chỉ gọi điện trò chuyện qua điện thoại thầm mong anh bớt mệt. Em vô dụng lắm phải không anh? Không thể giúp gì cho anh chỉ có thể muốn anh giải tỏa tinh thần.

Anh bạn thân anh nói với em anh làm việc suốt từ lúc tan học trên trường đến mười rưỡi đêm mới về nhà. Nhiều lúc tăng ca phải nửa đêm mới có cơ hội nghỉ ngơi. Một tuần sau đấy anh gầy gò đi trông thấy. Dẫu biết sinh viên cần tự lập để không bỡ ngỡ khi vào đời nhưng em xót lắm anh ạ.

Ngày hôm đó anh hẹn em ra quán cà phê gần trường. Em vui lắm. Tan học xong em liền đi nhanh đến điểm hẹn. Anh đến từ rất sớm, nhìn thấy em nét mặt anh ngập tràn ý cười. Và em chưa bao giờ nghĩ rằng, chàng trai có nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời năm ấy lại không thể cùng đi đến cuối đời.

Anh lôi ra chiếc hộp to chứa chiếc váy màu trắng em thích rồi tặng em. Anh bảo rằng đấy là món quà mua bằng công sức của anh, là thành quả đầu tiên anh làm ra. Anh còn say sưa kể về viễn cảnh tương lai hai chúng mình. Anh có biết không? Em hạnh phúc lắm. Người bạn trai vừa tinh tế lại yêu thương em như vậy em không cần gì hơn. Em cũng đã vẽ rất nhiều lần về tương lai chúng mình. Dẫu biết cuộc sống sau này không ít sóng gió nhưng chỉ cần chúng ta nắm chặt tay nhau thì vẫn vượt qua được phải không anh?

...

Hình như em lầm rồi. Chúng ta vẫn luôn nắm chặt tay nhau chỉ là sóng gió quá lớn... buông tay mất rồi.

Uống cà phê rồi nói chuyện phiếm xong, anh đưa em về. Mọi thứ vẫn như lúc chúng ta mới quen. Nắm chặt tay nhau trong tối mùa đông lạnh giá. Trên con đường ít người qua lại, anh trò chuyện với em nhiều lắm. Thậm chí đến giờ em nghĩ lại cũng chả thể nhớ rốt cuộc anh đã nói những gì.


Đèn xanh bật lên cho người qua đường. Anh nắm tay em kéo sang giữa con đường vắng người.

Bíp bíp.

Ánh đèn phương tiện sáng lóa.

Tiếng hét.

Tiếng va chạm.

Mùi máu.
.

.

.
Anh à!

Anh có nghe thấy em nói không? Sao lại nhắm mắt rồi? Anh ơi, cố lên anh... Anh vừa nói về tương lai chúng mình... Anh nói con chúng mình nếu là con gái sẽ giống em còn nếu là con trai sẽ giống anh mà! Anh ơi...


Tách

"Xin lỗi em"

Đã từng hứa sẽ mãi nắm chặt tay nhau.

Đã từng vẽ nên tương lai sáng lạng.

Đã từng mong sau này về già kể với con cháu rằng "ông bà đã từng có câu chuyện như thế"...

Vậy bây giờ, sao mỗi em đứng đây để nhìn lại câu chuyện ngày xưa cũ?

Hà Nội, 18/7/2017
Woony

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương