Gửi Cho Tuổi Trẻ - Tùy Bút
-
C11: #10. Nắng Tuổi Trẻ
"Đơn phương" có rất nhiều khái niệm. Nhưng có lẽ định nghĩa cơ bản nhất mà ai cũng biết thì đơn giản đó là tình cảm từ một phía, tình cảm của tuổi trẻ.
Trong số chúng ta, mấy ai chưa từng đơn phương? Trong số chúng ta, mấy ai chưa từng coi một bóng hình nào đó là bầu trời xanh của tuổi trẻ? Và trong số chúng ta, mấy ai được hồi đáp? mấy ai được bầu trời năm ấy trao "nắng" thay vì "mưa"?
Nhưng...
Vì sao lại là "nắng tuổi trẻ" mà không phải "mưa tuổi trẻ"? Bởi vì trong đoạn tình cảm ngắn ngủi này, mình cũng nhận được chút "nắng" của bầu trời. Chính vì nhận được nên mới trở thành chấp niệm. Chính vì nhận được nên thứ gọi là "hi vọng" mới sinh sôi nảy nở.
Nhưng...
Tuổi trẻ mà. Ai cũng có quyền thích một người.
Tình cảm mà. Đâu phải ai cũng tự chủ được?
Đẹp mà. Ai cũng có một kỉ niệm trong lòng để sau này tự mỉm cười.
Tình cảm đơn phương... ngay từ đầu là tự nguyện bắt đầu. Tình cảm đơn phương... đến khi kết thúc là tự nguyện buông bỏ. Vì sao? Vì chỉ là đơn phương mà thôi, là từ một phía mà chẳng được nhận sự hồi đáp.
Bầu trời năm ấy quả thật không xanh mãi. Nhưng với tôi của năm ấy chỉ muốn mãi ngước lên nhìn bầu trời ấy. Ngước lên mãi ngắm cái trong xanh là một phần của tuổi trẻ. Một chút si mê. Không quá điên cuồng. Một chút nông nổi. Không quá sôi nổi.
Tôi biết rằng, con người mà. Dù đã đặt những thứ từng-vô-cùng-quan-trọng vào kí ức đi nữa thì nó vẫn từng-vô-cùng-quan-trọng. Dù là một năm, hai năm, ba năm,... hay cả đời đi nữa... Người đó có lẽ sẽ là hồi ức, là kỉ niệm, là điều từng vô cùng quan trọng trong lòng mình.
Khi tôi viết những dòng này chợt nhận ra tâm trạng đang rất rối, rối như cái cách tôi viết vậy. Mọi thứ trong đây không theo quy củ, vì tôi đang ở trong bầu trời tuổi trẻ. Tôi vẫn có thể không mãi dừng chân ngắm một cảnh đẹp duy nhất. Tôi vẫn có thể đi mãi, đi mãi. Tìm một cảnh đẹp khác dừng chân thưởng thức. Tìm một bầu trời khác cho đến khi tìm đúng nơi đúng thời điểm.
Tôi cho rằng, tình cảm của con người không bao giờ là bó buộc. Nó là thứ ngẫu nhiên đến mức có những lúc bản thân chẳng làm chủ được. Nhưng nó cũng là thứ con người có quyền cho nó lớn hay chỉ mãi là từng tồn tại mà thôi.
Quá trình đơn phương quả thật chẳng mấy ai dễ dàng. Chẳng mấy ai không thấy cô độc. Nói rằng "tớ mệt rồi, không đơn phương nữa" nhưng... khóa trái tim không khóa được ánh mắt cố gắng nhìn theo người ấy... khóa tình cảm không khóa được suy nghĩ về người ấy...
Vậy thì...
Thuận theo tự nhiên đi. Vì chúng ta chính là tia nắng của tuổi trẻ. Thích tỏa sáng mãi trong bầu trời trong xanh. Thích tìm đến những nơi đẹp đẽ, dừng chân ở nơi mình lựa chọn và tỏa sáng ở thời điểm phù hợp với mình. Vậy thì cứ viết lên những dòng suy nghĩ chả mạch lạc, chả chau chuốt như tôi thôi! Viết ra những thứ không phải ai cũng hiểu, viết ra những điều lộn xộn không quy trình... tôi đặt tên nó là "nắng tuổi trẻ". Sôi nổi, đẹp đẽ và tự tin.
Hà Nội, 11/7/2018
Woony
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook