Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
-
Chương 60
Bạch Ân cũng biết hôm nay ông làm hơi quá, bèn lên núi xem phong cảnh cùng Trịnh Hòa, nếu không phải gió núi quá lớn, ông còn muốn kéo cậu lên cái đình nhỏ trên đỉnh núi, ở đó ngắm hoàng hôn rất đẹp.
Đi tới con đường nhỏ lát đá thanh lịch, Trịnh Hòa vừa khụt khịt mũi vừa cắm đầu vào di động, nhìn ảnh chụp được, Bạch Ân khoác áo của mình cho cậu, Trịnh Hòa nói: “Không cần.”
“Em chẳng phải lạnh sao? Mặc đi, đi một lúc nữa mới về mà.”
Trịnh Hòa rốt cuộc dời tầm mắt từ điện thoại tới mặt Bạch Ân, nói: “Đưa áo cho em, ngài không lạnh sao? Đều là đàn ông mà, em không cần áo của ngài.”
Lần đầu tiên, Bạch Ân thấy Trịnh Hòa ngoan cố thế, tuy biết trong chuyện này, mình sai trước, nhưng ông vẫn cảm thấy không thể chịu được. Rõ ràng ông đã quan tâm đến cảm xúc của cậu, cố gắng đền bù, nhưng Trịnh Hòa lại dùng cách tàn nhẫn nhất để đối xử với sự săn sóc của ông. Nghe Trịnh Hòa trả lời thế, Bạch Ân như ngừng thở, khó chịu không diễn tả nổi thành lời, hồi lâu sau mới lạnh lùng nói: “Được rồi, tùy em.” Nói xong, Bạch tiên sinh vứt áo trên mặt đất, rời đi.
Khi nãy Trịnh Hòa chỉ là mải nhìn ảnh chụp nên không để ý tới ông mà thôi, thấy thái độ bất thường của ông, cậu bỏ di động vào túi, nhặt áo lên, nghĩ nghĩ, cậu khoác lên người. Trịnh Hòa nhìn về phía trước, đường núi quanh co, không thấy bóng dáng Bạch tiên sinh đâu: “Chết rồi …. Về thế nào bây giờ.” Cậu buồn rầu: “Chuyện gì thế chứ….aiz, tính tình chú già đúng là không tốt.”
Đi dọc theo con đường nhỏ, Trịnh Hòa chợt thấy ở ngã rẽ có bóng một người đàn ông cao lớn, mái tóc được chải vuốt cẩn thận, nụ cười mỉm khiến Trịnh Hòa liếc mắt nhìn qua liền sa vào.
Bạch Ân không quay đầu lại, ông đã đoán ra Trịnh Hòa từ tiếng bước chân của cậu, giờ ông đang rất buồn bực. Một là vì Trịnh Hòa dám dùng cái giọng lãnh đạm đó với ông, hai là bản thân ông, dưới tình huống đấy, còn sợ cậu không tìm được đường về, đứng đây đợi!
Đúng là không biết tự trọng.
Trong lòng, Bạch Ân cảm thấy khó chịu, trên mặt vẫn cười tươi: “Qua đây.”
Trịnh Hòa ngơ ngác hỏi: “Vừa nãy ngài sao thế?”
Vẻ mặt Bạch tiên sinh lạnh đi: “Cái này phải hỏi em.”
Trịnh Hòa lấy di động ra, bỏ vào tay ông, dặn dò như phụ huynh đưa đồ cho con: “Trong di động này có rất nhiều thứ quan trọng, đừng làm hỏng, nhớ trả lại cho em.”
Bạch Ân nhíu mày: “Em đưa tôi làm gì?”
“Nộp lên chứ sao,” Trịnh Hòa nói: “Chẳng phải ngài khó chịu em nghịch di động không để ý đến ngài sao, đó, em đưa thứ quan trọng nhất của mình cho ngài, giờ hết giận được không, ” nói xong, cậu nghiêng đầu, cười tươi roi rói: “Cười một cái? Đừng giận được không?”
Bạch Ân quả thực không cười nổi: “Em nghĩ tôi giận vì thế?”
“Chẳng lẽ không phải?” Trịnh Hòa khó hiểu.
Giờ Bạch Ân đã hiểu, thái độ vừa nãy của Trịnh Hòa không phải do cố ý, ông chẳng biết nên khóc hay cười vì cái sự xúc động quá đỗi của mình khi nãy.
Aiz.
Đi tới con đường nhỏ lát đá thanh lịch, Trịnh Hòa vừa khụt khịt mũi vừa cắm đầu vào di động, nhìn ảnh chụp được, Bạch Ân khoác áo của mình cho cậu, Trịnh Hòa nói: “Không cần.”
“Em chẳng phải lạnh sao? Mặc đi, đi một lúc nữa mới về mà.”
Trịnh Hòa rốt cuộc dời tầm mắt từ điện thoại tới mặt Bạch Ân, nói: “Đưa áo cho em, ngài không lạnh sao? Đều là đàn ông mà, em không cần áo của ngài.”
Lần đầu tiên, Bạch Ân thấy Trịnh Hòa ngoan cố thế, tuy biết trong chuyện này, mình sai trước, nhưng ông vẫn cảm thấy không thể chịu được. Rõ ràng ông đã quan tâm đến cảm xúc của cậu, cố gắng đền bù, nhưng Trịnh Hòa lại dùng cách tàn nhẫn nhất để đối xử với sự săn sóc của ông. Nghe Trịnh Hòa trả lời thế, Bạch Ân như ngừng thở, khó chịu không diễn tả nổi thành lời, hồi lâu sau mới lạnh lùng nói: “Được rồi, tùy em.” Nói xong, Bạch tiên sinh vứt áo trên mặt đất, rời đi.
Khi nãy Trịnh Hòa chỉ là mải nhìn ảnh chụp nên không để ý tới ông mà thôi, thấy thái độ bất thường của ông, cậu bỏ di động vào túi, nhặt áo lên, nghĩ nghĩ, cậu khoác lên người. Trịnh Hòa nhìn về phía trước, đường núi quanh co, không thấy bóng dáng Bạch tiên sinh đâu: “Chết rồi …. Về thế nào bây giờ.” Cậu buồn rầu: “Chuyện gì thế chứ….aiz, tính tình chú già đúng là không tốt.”
Đi dọc theo con đường nhỏ, Trịnh Hòa chợt thấy ở ngã rẽ có bóng một người đàn ông cao lớn, mái tóc được chải vuốt cẩn thận, nụ cười mỉm khiến Trịnh Hòa liếc mắt nhìn qua liền sa vào.
Bạch Ân không quay đầu lại, ông đã đoán ra Trịnh Hòa từ tiếng bước chân của cậu, giờ ông đang rất buồn bực. Một là vì Trịnh Hòa dám dùng cái giọng lãnh đạm đó với ông, hai là bản thân ông, dưới tình huống đấy, còn sợ cậu không tìm được đường về, đứng đây đợi!
Đúng là không biết tự trọng.
Trong lòng, Bạch Ân cảm thấy khó chịu, trên mặt vẫn cười tươi: “Qua đây.”
Trịnh Hòa ngơ ngác hỏi: “Vừa nãy ngài sao thế?”
Vẻ mặt Bạch tiên sinh lạnh đi: “Cái này phải hỏi em.”
Trịnh Hòa lấy di động ra, bỏ vào tay ông, dặn dò như phụ huynh đưa đồ cho con: “Trong di động này có rất nhiều thứ quan trọng, đừng làm hỏng, nhớ trả lại cho em.”
Bạch Ân nhíu mày: “Em đưa tôi làm gì?”
“Nộp lên chứ sao,” Trịnh Hòa nói: “Chẳng phải ngài khó chịu em nghịch di động không để ý đến ngài sao, đó, em đưa thứ quan trọng nhất của mình cho ngài, giờ hết giận được không, ” nói xong, cậu nghiêng đầu, cười tươi roi rói: “Cười một cái? Đừng giận được không?”
Bạch Ân quả thực không cười nổi: “Em nghĩ tôi giận vì thế?”
“Chẳng lẽ không phải?” Trịnh Hòa khó hiểu.
Giờ Bạch Ân đã hiểu, thái độ vừa nãy của Trịnh Hòa không phải do cố ý, ông chẳng biết nên khóc hay cười vì cái sự xúc động quá đỗi của mình khi nãy.
Aiz.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook