Phòng tắm vẫn nồng hơi nước, Bạch Ân ngồi bên rìa phòng, kéo Trịnh Hòa tới trước mặt mình, nói: “Buông tay ra, giơ lên.”

Trịnh Hòa mím chặt môi, từ cổ trở lên mặt cậu đỏ lựng, nếu giờ thả tay ra, ông có thể đùa bỡn bất cứ vị trí nào trên người cậu.

Nhưng, Bạch Ân là kim chủ, cũng là người cậu thích.

Trịnh Hòa cúi đầu, bắt đầu giơ tay lên.

Lúc này, Bạch Ân rốt cuộc thấy rõ được ‘cậu nhỏ’ của Trịnh Hòa, ông dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy, hơi xoa xoa, hỏi: “Thế nào?”

Trịnh Hòa không nói lên lời, cảm giác mất mặt khiến đầu óc cậu bãi công.

“Nói.” Bạch Ân mỉm cười, thực hiển nhiên, cảm xúc hiện giờ của ông không tệ.

“Em….em….” Trịnh Hòa không khống chế được ánh mắt mình nữa, nó bắt đầu ướt át.

Thật ngoan. Bạch Ân nhìn Trịnh Hòa, nghĩ thế.

Một người chưa từng được ‘dạy dỗ’, gặp chuyện thế này có thể làm được như thế, phản ứng của Trịnh Hòa nằm ngoài dự đoán của Bạch Ân.

Càng ngày càng vừa lòng.

Tay Bạch Ân chạm tới làn da lành lạnh của Trịnh Hòa, từng chỗ ông rờ qua đều khiến cậu nóng rần lên, Trịnh Hòa cảm nhận được điều đó, gương mặt lộ vẻ mê ly.

Từ ngữ nào có thể biểu hiện được tâm tình bây giờ của Bạch Ân? Vốn tưởng nhặt về hòn đá có thể quăng vứt tùy tiện, không ngờ lại là một viên ngọc bích xinh đẹp bị ẩn dấu.

“Bảo bối…” Bạch Ân đè Trịnh Hòa vào vách tường, gạch sứ lạnh lẽo đối lập với làn da nóng bỏng, quả là sự hấp dẫn tuyệt diệu nhất.

Cực hoàn mỹ.

Bạch Ân nhìn chiếc cổ lộ vẻ yếu ớt của Trịnh Hòa, đưa tayra bóp lấy, ông không dùng sức, Trịnh Hòa cũng không nhận ra động tác của ông.

Ông chỉ nhẹ đặt lên đó, giống như bàn tay đó thực chất là xiềng xích.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương