Để bù lại tội lớn dám lừa Bạch tiên sinh, từ lúc vào phòng, Trịnh Hòa liền xum xoe hết trải chăn lại đi lấy quần áo. Nhưng Bạch Ân đến một ánh mắt cũng không có cậu. Trịnh Hòa tội nghiệp lẽo đẽo đi theo, nhìn ông thay áo ngủ. Bạch Ân nhìn người phía sau qua gương, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Ông cầm lấy cái tay lúc nãy nghịch nước bẩn vẫn còn đầy vi khuẩn của cậu, nói: “Nãy ăn cơm có rửa tay không?”

Trịnh Hòa cười trừ.

Bạch Ân nhíu mày, thậm chí, ông còn có thể thoáng ngửi thấy mùi đục đục của hồ nước, quả là không thể nào chịu nổi, ông đẩy Trịnh Hòa vào phòng tắm: “Đi tắm nhanh lên, trên người em toàn mùi tanh!”

Trịnh Hòa phẩy phẩy quần áo, nói: “Đâu có.”

Bạch Ân đóng cửa lại, tiếp tục thay đồ.

Trịnh Hòa bỗng nhiên mở cửa ra, cười hì hì: “Bạch tiên sinh, cuối cùng ngài cũng chịu để ý đến em, đừng giận nữa được không? Đều là lỗi của em, ngài là đại nhân, đừng chấp kẻ tiểu nhân chứ.”

Bạch Ân hừ lạnh một tiếng, nghĩ một đằng, nói một nẻo: “Tôi không giận.”

Trịnh Hòa đắc ý, phân tích rất rõ ràng: “Nói dối, ngài mà không giận, đã không cố tình không nói chuyện với em nãy giờ.”

“Được rồi, tôi thừa nhận tôi giận.” Bạch Ân nhún vai: “Thế, em đi tắm được chưa?”

“A? Em phải tắm sao? Tắm xong em sẽ thấy uể oải lắm, để tối tắm được không?” Trịnh Hòa cò kè.

“Được, những không tắm thì em nằm dưới sàn mà ngủ” Bạch Ân nói.

Trịnh Hòa căm hận đóng cửa lại, lấy ra chai dầu gội đầu đắt nhất trên giá, bóp đầy lên đầu.

Hừ, ép mình tắm, phải trả giá thật đắt!!

Trịnh Hòa còn định đổ hết chai dầu gội vào đường thoát nước, sau nghĩ lại thấy phí quá liền nặn thành hai cục to to, trát lên người, cả người cậu toàn bòn bọt, cũng thơm ngào ngạt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương