Đợi lúc hai người Kiệt Tử và Trần Minh đi, Bạch tiên sinh thu cần, mang theo Trịnh Hòa đi ăn sáng.

Để hội viên có thể cảm nhận được môi trường một cách tự nhiên nhất, nhân viên phục vụ của nhà vườn không xuất hiện, chỉ có biển tên của những nơi công cộng được treo trên tường.

Bạch Ân từng tới nơi này, dễ dàng tìm thấy nhà ăn, trái ngược với Trịnh Hòa, suốt dọc đường đi, cậu mải ngó trái ngó phải, suýt lạc đường.

Nhà ăn là một phòng thủy tinh được dựng ở trung tâm hồ, nối với bờ bằng một cầu gỗ, mặt hồ xanh rực rỡ, trong như phỉ thúy. Trịnh Hòa chọn một chỗ gần cửa sổ, ngó xung quanh, cậu có chút sợ hãi hỏi Bạch tiên sinh: “Sao ở đây chỉ có hai người chúng ta nha?”

“Nơi này chỉ có hội viên mới tới được, giá rất đắt, nên ít có người tới.” Bạch Ân che giấu sự thật, ông không muốn Trịnh Hòa biết quá nhiều tin tức, bởi cậu khiến ông cảm thấy thoải mái, ông muốn giữ gìn sự thuần túy này.

“Vậy sao, ” Trịnh Hòa yên tâm, chọn hai đĩa lớn nhất, đưa cho Bạch tiên sinh: “Nè.”

Bạch Ân thực hoài nghi: “Lấy đĩa to thế, em ăn hết được sao?”

“Đừng coi thường em.” Trịnh Hòa rất tự tin với khả năng ăn uống của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương