Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
-
Chương 24
Trong lúc giám đốc Tống sứt đầu mẻ trán, Bạch Ân nhàn nhã tắm một lượt trong văn phòng, ướt sũng đi ra, ướm thử quần lót của Trịnh Hòa, so qua so lại một lượt, ông thấy để quần lót cậu trên vũ khí của mình, làm bộ như đang tự an ủi là tốt nhất, vừa tạo dáng xong, chưa kịp cài đặt chụp đếm ngược, cửa đột nhiên mở ra, Tang Bắc bưng một đống văn kiện xông vào: “Chủ tịch, những giấy tờ này cần ngài ký tên ngay, tôi biết ngài đang ở phòng tắm, không sao, ngài đưa tay, cầm bút ký là….”
Lúc Tang Bắc thấy Bạch tiên sinh, anh tắc tịt.
“Ngài, ngài…” Tang Bắc trợn tròn mắt, mồm há hốc, lắp bắp.
Bạch Ân rất bình tĩnh, không để ý tới Tang Bắc, gấp gọn quần lót của Trịnh Hòa lại, quay đầu lại hỏi:“Giấy tờ nào?”
Mặt Tang Bắc đỏ bừng: “Nếu ngài đang bận, chút tôi qua là được.”
“Không sao, tôi bận xong.” Bạch tiên sinh trần trụi ngồi trên ghế chủ tịch, dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, sắc mặt bình tĩnh: “Đưa văn kiện qua đây, tôi phê duyệt luôn giờ.”
Tang Bắc đỏ mặt, nói: “Chủ tịch, ngài có thể mặc quần áo tử tế rồi mới làm việc được không?”
Sắc mặt Bạch Ân không vui: “Sao, tôi không mặc quần áo thì tay không cử động được? Chữ ký không có hiệu lực pháp lý?”
Tang Bắc bị Bạch tiên sinh nói thế, không biết phản bác thế nào, nhắm mắt lại, như tráng sĩ chịu chết, anh dũng ôm văn kiện đi qua. Bạch Ân nhìn Tang Bắc, mấy bước đầu đi rất thẳng, sau càng ngày càng lệch, mãi đến khi chếch hẳn sang sa lông phía trái bàn công tác của ông. Ông cố tình không nhắc, lạnh lùng nhìn Tang Bắc trượt chân, ngã vào sa lông: “Giờ thì cậu chịu mở mắt chưa?”
Tang Bắc buồn khổ đứng lên từ sa lông, chỉnh lý lại những văn kiện bị rơi, nói: “Chủ tịch, nếu ngài mặc quần áo từ đầu, tôi đã không bị ngã, vậy nên….”
Bạch Ân nghiêm nghị: “Cậu trách tôi?” Chữ cuối cùng bị ông nhấn mạnh xuống.
Tang Bắc run lên, nhắm chặt miệng, không dám nói gì nữa.
Trong khi Tang Bắc đang cho rằng chủ tịch sẽ giận dữ trách cứ mình thì Bạch Ân bỗng nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Tang Bắc, nói rất nhẹ nhàng bâng quơ: “Xem cậu sợ chưa kìa.” Sau đó quẹo vào phòng nghỉ, mặc quần áo.
Tang Bắc không hiểu nổi tính tình của Bạch tiên sinh, cũng không dám phỏng đoán gì, thu dọn xong văn kiện liền đi ra ngoài.
“Phù…”
Lúc đóng cửa lại, Tang Bắc mới dám thở ra một hơi, giảm bớt những cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng.
Sao chủ tịch có thể mặc một cái quần lót in hình hoạt họa chứ?
Hay là mình nhìn nhầm?
Lúc Tang Bắc thấy Bạch tiên sinh, anh tắc tịt.
“Ngài, ngài…” Tang Bắc trợn tròn mắt, mồm há hốc, lắp bắp.
Bạch Ân rất bình tĩnh, không để ý tới Tang Bắc, gấp gọn quần lót của Trịnh Hòa lại, quay đầu lại hỏi:“Giấy tờ nào?”
Mặt Tang Bắc đỏ bừng: “Nếu ngài đang bận, chút tôi qua là được.”
“Không sao, tôi bận xong.” Bạch tiên sinh trần trụi ngồi trên ghế chủ tịch, dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, sắc mặt bình tĩnh: “Đưa văn kiện qua đây, tôi phê duyệt luôn giờ.”
Tang Bắc đỏ mặt, nói: “Chủ tịch, ngài có thể mặc quần áo tử tế rồi mới làm việc được không?”
Sắc mặt Bạch Ân không vui: “Sao, tôi không mặc quần áo thì tay không cử động được? Chữ ký không có hiệu lực pháp lý?”
Tang Bắc bị Bạch tiên sinh nói thế, không biết phản bác thế nào, nhắm mắt lại, như tráng sĩ chịu chết, anh dũng ôm văn kiện đi qua. Bạch Ân nhìn Tang Bắc, mấy bước đầu đi rất thẳng, sau càng ngày càng lệch, mãi đến khi chếch hẳn sang sa lông phía trái bàn công tác của ông. Ông cố tình không nhắc, lạnh lùng nhìn Tang Bắc trượt chân, ngã vào sa lông: “Giờ thì cậu chịu mở mắt chưa?”
Tang Bắc buồn khổ đứng lên từ sa lông, chỉnh lý lại những văn kiện bị rơi, nói: “Chủ tịch, nếu ngài mặc quần áo từ đầu, tôi đã không bị ngã, vậy nên….”
Bạch Ân nghiêm nghị: “Cậu trách tôi?” Chữ cuối cùng bị ông nhấn mạnh xuống.
Tang Bắc run lên, nhắm chặt miệng, không dám nói gì nữa.
Trong khi Tang Bắc đang cho rằng chủ tịch sẽ giận dữ trách cứ mình thì Bạch Ân bỗng nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Tang Bắc, nói rất nhẹ nhàng bâng quơ: “Xem cậu sợ chưa kìa.” Sau đó quẹo vào phòng nghỉ, mặc quần áo.
Tang Bắc không hiểu nổi tính tình của Bạch tiên sinh, cũng không dám phỏng đoán gì, thu dọn xong văn kiện liền đi ra ngoài.
“Phù…”
Lúc đóng cửa lại, Tang Bắc mới dám thở ra một hơi, giảm bớt những cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng.
Sao chủ tịch có thể mặc một cái quần lót in hình hoạt họa chứ?
Hay là mình nhìn nhầm?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook