Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter
-
Chương 7: Tàu Tốc Hành Hogwarts (2)
Harry có chút tò mò nhìn quyển sách mà Thomas đang cầm.
- Cậu đang đọc sách gì vậy? Có vẻ như nó không có trong chương trình học.
- Uhm, một quyển sách về ma dược. Một môn học khá thú vị.
- Thú vị? Mình thậm chí còn chưa đọc qua quyển sách giáo khoa.
Ron có chút chịu đả kích.
- Thế thì mình nghĩ các cậu lên đọc trước đi là vừa. Giáo viên dạy môn ma dược học tuyệt đối là một người không dễ chịu đâu.
- Cậu biết cả các giáo viên sẽ dạy chúng ta cơ à? Làm thế nào hay thế?
- Chịu chi vài Galleon cậu sẽ biết được nhiều điều.
Câu trả lời của Thomas giập tắt mọi nhiệt tình của Ron, nó thậm chí còn chả có nổi một Galleon chứ đừng nói là một vài.
Cảm thấy Ron có vẻ hiểu nhầm, Thomas tiếp tục lên tiếng, nó không muốn lệch ray câu chuyện.
- Quán kem ở Hẻm Xéo có rất nhiều học sinh Hogwarts lui tới, chịu bỏ ra vài ly kem sẽ dễ dàng tìm hiểu thông tin. Theo như những gì mình biết thì nhiều học sinh nói giáo sư Snape đáng sợ không kém Voldemort, thậm chí tùy trường hợp có thể còn đáng sợ hơn.
Để ý đến sắc mặt Ron đã tái mét, Thomas cũng ngừng lại, khóe miệng khẽ nhếch. Thật khó mà tưởng tượng được thằng nhóc nhát cáy này lại là một trong những người dám đứng đầu chiến tuyến chống lại Voldemort trong tương lai.
- Cậu không nói quá lên đấy chứ. – Harry có chút khẩn trương. Nó không rõ lắm về sự đáng sợ của Voldemort nhưng nhìn mặt Ron có vẻ rất nghiêm trọng.
- Dĩ nhiên... là nói giỡn. – Thomas đùa theo giọng điệu dọa chết người không đền nợ.
Lúc này sắc mặt Ron mới khá hơn một chút.
- Tuy nhiên cũng chả tốt hơn đến đâu. Giáo sư Snape là một ma dược sư hàng đầu nhưng tính tình của ông ấy thì không được tốt như trình độ ma dược. Thêm vào đó ông ấy lại là viện trưởng của Slytherin, kẻ thù của nhà Gryffindor lên chuyên gia nhắm vào học sinh nhà Gryffindor để bới móc (đặc biệt là cậu đó Harry, Thomas âm thầm cười trên nỗi đau của kẻ khác).
- Không đến mức thế chứ. – Harry khó có thể tin lời của Thomas.
- Không... không đâu. Trước đây mình có nghe mấy ông anh nói chuyện nhưng mà... – Ron sợ ra mặt, gia đình nó đời đời là học sinh nhà Gryffindor.
- Tuy nhiên, giáo sư Snape sẽ tuyệt đối công bằng trong việc chấm điểm. Vì thế chỉ cần các cậu không làm gì ngớ ngẩn trước mặt của ồng với chuẩn bị bài trước khi lên lớp thì chả có gì phải sợ. Ngược lại mình chưa bao giờ nghe ổng đặt ra câu hỏi gì vượt quá trình độ mà học sinh có thể học cả.
Lời nói của Thomas theo ý nghĩa nào đó làm 2 đứa nhẹ nhõm chút ít dù sao chả ai lại tự đi tìm chết cả.
- Cậu làm mình sợ muốn chết, trước giờ mình chẳng biết chút gì về thế giới phù thủy cả. Không khéo mình sẽ đứng cuối lớp mất thôi. – Harry vẫn chưa hết lo lắng về cuộc sống sắp tới ở trường học.
- Yên tâm đi. Có cả đống đứa xuất thân từ những gia đình Muggle vẫn học giỏi như thường! – Ron an ủi.
- Đúng như thế. – Thomas tán thành lời của Ron.
– Những đứa trẻ ở gia đình phù thủy chủ yếu hơn các học sinh xuất thân Muggle ở kiến thức thường thức thôi. Cậu không phải lo lắng vấn đề học tập, tất cả những gì học ở trường sẽ cho mọi người xuất phát cùng một vạch, các cậu chỉ cần bỏ chút cố gắng thì sẽ chả kém ai cả.
- Ngược lại nếu như lười biếng thì ở đâu cậu cũng toi cả thôi.
Có vẻ lời nói của cả 2 người bạn cùng xuất thân gia đình phù thủy khiến Harry an tâm hơn mặc dù nhìn Thomas đang đọc một quyển sách rõ ràng vượt quá trình độ khiến Harry khá là nghi ngờ cái vụ xuất phát trên cùng một vạch.
Ba người trò chuyện một lúc về đủ thứ truyện linh tinh, qua đây Thomas cũng có đổi mới về Ron, có vẻ tên này không xấu tính và kém cỏi như nó vẫn nghĩ chỉ là bản thân có chút tự ti.
Kỳ thật qua cả 7 phần Harry Potter chúng ta đã thấy, Ron tuy tự ti, có chút ích kỷ, nhưng rõ ràng vẫn rất dũng cảm đáng tin cậy, thậm chỉ tương đối có tài năng. Cậu ta có thể chơi cờ tương đối xuất xắc cái này kẻ ngốc chắc chắn không thể làm được, thậm chí học được một số câu xà ngữ, trên hết là có thể tán đổ học sinh số một của trường sau này thành nữ bộ trưởng bộ pháp thuật, cái này có thể nói là độ nguy hiểm lv max Thomas cũng chịu thua.
Thời gian tiếp theo trên tàu trôi qua tương đối gần xát với nguyên tác, cuộc gặp gỡ không vui với Hermione Granger rồi Draco Malfoy. Đứa sau quá kiêu ngạo còn đứa trước có vẻ quá thích thể hiện, điều này dẫn đến Ron không có ấn tượng tốt với cả hai kéo theo thái độ của Harry cũng bị ảnh hưởng không ít. Thậm chí bọn nó còn tí thì oánh lộn với Malfoy, thậm chí Thomas cũng cảm thấy khó chịu với cái thái độ không coi ai ra gì của thằng nhóc kia. Lần trước gặp nó đâu có vẻ ngớ ngẩn đến vậy nhỉ - Thomas rất thắc mắc, chả nhẽ gặp Harry khiến nó bị giảm thông minh, kiểu như tình yêu làm con người ta mù quáng chả hạn.
Thomas cũng cho Ron một lời khuyên, đổi chiếc đũa phép sắp hỏng của nó đi được rồi. Một chiếc đũa phép không thích hợp với chủ nhân sẽ gây ảnh hưởng cực lớn đến khả năng thi phép của phù thủy, nghiêm trọng thậm chí có ảnh hưởng tính mạng. Sang phần 3 khi mà Ron có đũa phép mới khả năng sử dụng ma chú của nó được cải thiện rõ rệt.
Lời khuyên của Thomas rõ ràng khiến Ron cảm thấy bất bình, nó luôn phải dùng lại đồ cũ của mấy ông anh, nó cảm giác như là người thừa.
Với mấy vấn đề này Thomas cũng không tiện nói gì, nhưng có một điều không thể phủ nhận đó là ông bà Weasley đối sử với đứa con út này có chút không được công bằng. Cái này cũng lý giải cho tính ghen tị cùng tự ti của Ron.
Để chánh lúng túng trong mấy vấn đề ga đình, Thomas hướng câu chuyện qua vấn đề ma dược. Đã quen biết một hồi lên Thomas quyết định cứu giúp 2 tên nhóc khỏi bị giáo sư Snape làm xấu mặt trong buổi đầu lên lớp.
Có câu vạn sự khỏi đầu nan, gian nan bắt đầu nản. Rõ ràng thành tích học lẹt đẹt của Harry với Ron ở khóa ma dược là do bị Snape ảnh hưởng tự ngay buổi đầu. Tính tùy tiện của Ron thì không nói, chứ Harry thì không phải do kém cỏi, năm lớp 6 nó có thành tích rất tốt ở khóa ma dược. Dĩ nhiên một phần nhờ công của bút ký của thầy Snape nhưng cũng cho thấy Harry không hề thiếu sự tỉ mỉ hay tính kiên trì khi nấu ma dược.
Thomas bắt đầu kể về một vài loại vật liệu dễ tìm thấy nhưng lại có công dụng bất ngờ, rồi một số loại thuốc có thể chữa những căn bệnh khó chơi ở thế giới Muggle. Kết hợp theo một vài ý kiến và đánh giá của nó khi đưa những ma dược ra thế giới Muggle sẽ tạo được những hiệu quả gì, rồi nếu như rõ ràng về ma dược có thể kiếm được nhiều Galleon ra sao.
Cậu chuyện của Thomas rõ ràng khiến cho 2 người bạn cảm thấy hấp dẫn, như vậy cũng đã đạt đến mục đích của Thomas. Có hấp dẫn sẽ khiến người ta đi tìm hiểu, có dụ hoặc sẽ khiến người ta ghi nhớ. Bằng chứng là hai tên kia đang ôm quyển “Một ngàn loại thảo dược và nấm trong phép thuật” thảo luận ẩm ĩ. Kiều này khi bị Snape gọi ít nhất sẽ không chết quá thảm.
Qua một thời gian, Hermione quay lại, cô nàng nhắc nhở cả 3 đứa thay đồng phục vì chuẩn bị đến ga cuối.
Thomas nhanh chóng cảm tạ, đồng thời nhắc khéo để Hermione ra ngoài, nó không mốn nghe đôi oan gia kia đấu khẩu.
Cả 3 đứa nhanh chóng thay đồng phục, áo choàng màu đen, Thomas để ý đến áo của Ron hơi ngắn một chút, để lộ cả đôi giày. Phát hiện ra ảnh mắt đang xem xét của Thomas mặt của Ron đỏ lên, nó cảm thấy xấu hổ nghiêm trọng. Harry cũng nhanh chóng phát hiện vấn đề, nó lên tiếng nhắc nhở:
- Cậu tìm gì à Thomas.
- Mình đang đánh giá chiếc áo của Ron, theo mình nó sẽ tiện hơn cái của mình.
Harry và Ron có chút ngơ nhác, rõ ràng suy nghĩ của 3 đứa đang không cùng một mặt phẳng.
- Uhm, cậu biết đấy, mình thấy áo chuẩn của chúng ta quá dài. Vạt áo có thể vướng vào thứ gì đó, nó cũng sẽ gây cản chở khi làm những việc khác. Nhưng áo của Ron thì khác, nó ngắn hơn lên khi di chuyển với tốc độ cao sẽ giảm khả năng bị vấp vào vạt, đồng thời khi pha chế ma dược cũng sẽ đỡ bị vạt áo dính vào nước thuốc. Mình quyết định sẽ yêu cầu đổi lại một chiếc áo ngắn hơn.
Harry có phần bất ngờ, nhưng nghe Thomas nói ngược lại cũng rất hợp lý. Còn Ron, lần đầu nó cảm thấy áo cũ có lẽ cũng không tệ.
Gió lạnh khiến Thomas rùng mình khi xuống xe. Lúc này trời đã tối, chuyến đi của nó thật sự không tệ, chí ít thì Ron cũng không ngớ ngẩn như nó nghĩ điều này khiến nó có thể sẽ điều chỉnh lại về mối quan hệ với 2 đứa.
- Cậu đang đọc sách gì vậy? Có vẻ như nó không có trong chương trình học.
- Uhm, một quyển sách về ma dược. Một môn học khá thú vị.
- Thú vị? Mình thậm chí còn chưa đọc qua quyển sách giáo khoa.
Ron có chút chịu đả kích.
- Thế thì mình nghĩ các cậu lên đọc trước đi là vừa. Giáo viên dạy môn ma dược học tuyệt đối là một người không dễ chịu đâu.
- Cậu biết cả các giáo viên sẽ dạy chúng ta cơ à? Làm thế nào hay thế?
- Chịu chi vài Galleon cậu sẽ biết được nhiều điều.
Câu trả lời của Thomas giập tắt mọi nhiệt tình của Ron, nó thậm chí còn chả có nổi một Galleon chứ đừng nói là một vài.
Cảm thấy Ron có vẻ hiểu nhầm, Thomas tiếp tục lên tiếng, nó không muốn lệch ray câu chuyện.
- Quán kem ở Hẻm Xéo có rất nhiều học sinh Hogwarts lui tới, chịu bỏ ra vài ly kem sẽ dễ dàng tìm hiểu thông tin. Theo như những gì mình biết thì nhiều học sinh nói giáo sư Snape đáng sợ không kém Voldemort, thậm chí tùy trường hợp có thể còn đáng sợ hơn.
Để ý đến sắc mặt Ron đã tái mét, Thomas cũng ngừng lại, khóe miệng khẽ nhếch. Thật khó mà tưởng tượng được thằng nhóc nhát cáy này lại là một trong những người dám đứng đầu chiến tuyến chống lại Voldemort trong tương lai.
- Cậu không nói quá lên đấy chứ. – Harry có chút khẩn trương. Nó không rõ lắm về sự đáng sợ của Voldemort nhưng nhìn mặt Ron có vẻ rất nghiêm trọng.
- Dĩ nhiên... là nói giỡn. – Thomas đùa theo giọng điệu dọa chết người không đền nợ.
Lúc này sắc mặt Ron mới khá hơn một chút.
- Tuy nhiên cũng chả tốt hơn đến đâu. Giáo sư Snape là một ma dược sư hàng đầu nhưng tính tình của ông ấy thì không được tốt như trình độ ma dược. Thêm vào đó ông ấy lại là viện trưởng của Slytherin, kẻ thù của nhà Gryffindor lên chuyên gia nhắm vào học sinh nhà Gryffindor để bới móc (đặc biệt là cậu đó Harry, Thomas âm thầm cười trên nỗi đau của kẻ khác).
- Không đến mức thế chứ. – Harry khó có thể tin lời của Thomas.
- Không... không đâu. Trước đây mình có nghe mấy ông anh nói chuyện nhưng mà... – Ron sợ ra mặt, gia đình nó đời đời là học sinh nhà Gryffindor.
- Tuy nhiên, giáo sư Snape sẽ tuyệt đối công bằng trong việc chấm điểm. Vì thế chỉ cần các cậu không làm gì ngớ ngẩn trước mặt của ồng với chuẩn bị bài trước khi lên lớp thì chả có gì phải sợ. Ngược lại mình chưa bao giờ nghe ổng đặt ra câu hỏi gì vượt quá trình độ mà học sinh có thể học cả.
Lời nói của Thomas theo ý nghĩa nào đó làm 2 đứa nhẹ nhõm chút ít dù sao chả ai lại tự đi tìm chết cả.
- Cậu làm mình sợ muốn chết, trước giờ mình chẳng biết chút gì về thế giới phù thủy cả. Không khéo mình sẽ đứng cuối lớp mất thôi. – Harry vẫn chưa hết lo lắng về cuộc sống sắp tới ở trường học.
- Yên tâm đi. Có cả đống đứa xuất thân từ những gia đình Muggle vẫn học giỏi như thường! – Ron an ủi.
- Đúng như thế. – Thomas tán thành lời của Ron.
– Những đứa trẻ ở gia đình phù thủy chủ yếu hơn các học sinh xuất thân Muggle ở kiến thức thường thức thôi. Cậu không phải lo lắng vấn đề học tập, tất cả những gì học ở trường sẽ cho mọi người xuất phát cùng một vạch, các cậu chỉ cần bỏ chút cố gắng thì sẽ chả kém ai cả.
- Ngược lại nếu như lười biếng thì ở đâu cậu cũng toi cả thôi.
Có vẻ lời nói của cả 2 người bạn cùng xuất thân gia đình phù thủy khiến Harry an tâm hơn mặc dù nhìn Thomas đang đọc một quyển sách rõ ràng vượt quá trình độ khiến Harry khá là nghi ngờ cái vụ xuất phát trên cùng một vạch.
Ba người trò chuyện một lúc về đủ thứ truyện linh tinh, qua đây Thomas cũng có đổi mới về Ron, có vẻ tên này không xấu tính và kém cỏi như nó vẫn nghĩ chỉ là bản thân có chút tự ti.
Kỳ thật qua cả 7 phần Harry Potter chúng ta đã thấy, Ron tuy tự ti, có chút ích kỷ, nhưng rõ ràng vẫn rất dũng cảm đáng tin cậy, thậm chỉ tương đối có tài năng. Cậu ta có thể chơi cờ tương đối xuất xắc cái này kẻ ngốc chắc chắn không thể làm được, thậm chí học được một số câu xà ngữ, trên hết là có thể tán đổ học sinh số một của trường sau này thành nữ bộ trưởng bộ pháp thuật, cái này có thể nói là độ nguy hiểm lv max Thomas cũng chịu thua.
Thời gian tiếp theo trên tàu trôi qua tương đối gần xát với nguyên tác, cuộc gặp gỡ không vui với Hermione Granger rồi Draco Malfoy. Đứa sau quá kiêu ngạo còn đứa trước có vẻ quá thích thể hiện, điều này dẫn đến Ron không có ấn tượng tốt với cả hai kéo theo thái độ của Harry cũng bị ảnh hưởng không ít. Thậm chí bọn nó còn tí thì oánh lộn với Malfoy, thậm chí Thomas cũng cảm thấy khó chịu với cái thái độ không coi ai ra gì của thằng nhóc kia. Lần trước gặp nó đâu có vẻ ngớ ngẩn đến vậy nhỉ - Thomas rất thắc mắc, chả nhẽ gặp Harry khiến nó bị giảm thông minh, kiểu như tình yêu làm con người ta mù quáng chả hạn.
Thomas cũng cho Ron một lời khuyên, đổi chiếc đũa phép sắp hỏng của nó đi được rồi. Một chiếc đũa phép không thích hợp với chủ nhân sẽ gây ảnh hưởng cực lớn đến khả năng thi phép của phù thủy, nghiêm trọng thậm chí có ảnh hưởng tính mạng. Sang phần 3 khi mà Ron có đũa phép mới khả năng sử dụng ma chú của nó được cải thiện rõ rệt.
Lời khuyên của Thomas rõ ràng khiến Ron cảm thấy bất bình, nó luôn phải dùng lại đồ cũ của mấy ông anh, nó cảm giác như là người thừa.
Với mấy vấn đề này Thomas cũng không tiện nói gì, nhưng có một điều không thể phủ nhận đó là ông bà Weasley đối sử với đứa con út này có chút không được công bằng. Cái này cũng lý giải cho tính ghen tị cùng tự ti của Ron.
Để chánh lúng túng trong mấy vấn đề ga đình, Thomas hướng câu chuyện qua vấn đề ma dược. Đã quen biết một hồi lên Thomas quyết định cứu giúp 2 tên nhóc khỏi bị giáo sư Snape làm xấu mặt trong buổi đầu lên lớp.
Có câu vạn sự khỏi đầu nan, gian nan bắt đầu nản. Rõ ràng thành tích học lẹt đẹt của Harry với Ron ở khóa ma dược là do bị Snape ảnh hưởng tự ngay buổi đầu. Tính tùy tiện của Ron thì không nói, chứ Harry thì không phải do kém cỏi, năm lớp 6 nó có thành tích rất tốt ở khóa ma dược. Dĩ nhiên một phần nhờ công của bút ký của thầy Snape nhưng cũng cho thấy Harry không hề thiếu sự tỉ mỉ hay tính kiên trì khi nấu ma dược.
Thomas bắt đầu kể về một vài loại vật liệu dễ tìm thấy nhưng lại có công dụng bất ngờ, rồi một số loại thuốc có thể chữa những căn bệnh khó chơi ở thế giới Muggle. Kết hợp theo một vài ý kiến và đánh giá của nó khi đưa những ma dược ra thế giới Muggle sẽ tạo được những hiệu quả gì, rồi nếu như rõ ràng về ma dược có thể kiếm được nhiều Galleon ra sao.
Cậu chuyện của Thomas rõ ràng khiến cho 2 người bạn cảm thấy hấp dẫn, như vậy cũng đã đạt đến mục đích của Thomas. Có hấp dẫn sẽ khiến người ta đi tìm hiểu, có dụ hoặc sẽ khiến người ta ghi nhớ. Bằng chứng là hai tên kia đang ôm quyển “Một ngàn loại thảo dược và nấm trong phép thuật” thảo luận ẩm ĩ. Kiều này khi bị Snape gọi ít nhất sẽ không chết quá thảm.
Qua một thời gian, Hermione quay lại, cô nàng nhắc nhở cả 3 đứa thay đồng phục vì chuẩn bị đến ga cuối.
Thomas nhanh chóng cảm tạ, đồng thời nhắc khéo để Hermione ra ngoài, nó không mốn nghe đôi oan gia kia đấu khẩu.
Cả 3 đứa nhanh chóng thay đồng phục, áo choàng màu đen, Thomas để ý đến áo của Ron hơi ngắn một chút, để lộ cả đôi giày. Phát hiện ra ảnh mắt đang xem xét của Thomas mặt của Ron đỏ lên, nó cảm thấy xấu hổ nghiêm trọng. Harry cũng nhanh chóng phát hiện vấn đề, nó lên tiếng nhắc nhở:
- Cậu tìm gì à Thomas.
- Mình đang đánh giá chiếc áo của Ron, theo mình nó sẽ tiện hơn cái của mình.
Harry và Ron có chút ngơ nhác, rõ ràng suy nghĩ của 3 đứa đang không cùng một mặt phẳng.
- Uhm, cậu biết đấy, mình thấy áo chuẩn của chúng ta quá dài. Vạt áo có thể vướng vào thứ gì đó, nó cũng sẽ gây cản chở khi làm những việc khác. Nhưng áo của Ron thì khác, nó ngắn hơn lên khi di chuyển với tốc độ cao sẽ giảm khả năng bị vấp vào vạt, đồng thời khi pha chế ma dược cũng sẽ đỡ bị vạt áo dính vào nước thuốc. Mình quyết định sẽ yêu cầu đổi lại một chiếc áo ngắn hơn.
Harry có phần bất ngờ, nhưng nghe Thomas nói ngược lại cũng rất hợp lý. Còn Ron, lần đầu nó cảm thấy áo cũ có lẽ cũng không tệ.
Gió lạnh khiến Thomas rùng mình khi xuống xe. Lúc này trời đã tối, chuyến đi của nó thật sự không tệ, chí ít thì Ron cũng không ngớ ngẩn như nó nghĩ điều này khiến nó có thể sẽ điều chỉnh lại về mối quan hệ với 2 đứa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook