Good Boys Gone Bad...
-
Chương 18: Extra: Quán trà – mưa – duyên hay nợ – Đàn ông và lỗi lầm
Hôm nay trời không mấy hiền hoà.
Mới tan tầm chừng sáu giờ mà mưa như trút nước. Thời tiết cũng đến lạ, sáng sớm hanh khô chỉ cầu vài giọt nước, thế mà mưa vừa về lại lạnh căm.
Mưa vồn vã lắm, rào một cái là mặt đường long lánh nước. Gió thổi từng cơn thật rét. Chúng nó chưa bao giờ là lũ trẻ đáng mến. Màu trời thay nhanh và đem đêm về thật vội.Tiếng vài con thú đói bụng reo inh ỏi mọi nơi trên nền sẫm màu.
Bảo đi vội, nó kéo cái áo khoác lại và đút tay vào túi. Hôm nay nó quên mang dù và áo mưa, mà nó thì hoàn toàn không muốn dính nước. Với mái tóc lù xù nhiều keo thế này, dính vào thì còn gì để nói. Mà mưa cũng không mát mẻ gì, ngày hôm nay thật lạnh.
Nửa tiếng trước nó mới cãi nhau với Thiên. Hắn ta thật đáng trách. Nó không tin được là đã bao nhiêu lâu rồi mà cái cách hành xử mập mờ vậy vẫn không đổi. Hắn đang sống với nó, ngủ và làm tình với nó chứ không phải một cậu chàng mong manh nào khác. Nó không phải cái dạng nên mè nheo. Và hãy nên hiểu cuộc sống này đã khác trước.
Thở dài, Bảo rút từ trong túi một điếu thuốc và châm lửa. Mưa mạnh hơn, nghe rôn rốt rớt từ những tán cây. Nó rút sâu vào mái hiên.
Màu trời và cả chân trời hoà vào nhau như một thể thống nhất xám xịt. Chỉ thấy con đường cụt ngủn đâm vào một bức tường, rồi tiếp tục cụt ngủn.– Mẹ kiếp.
Nó bực mình lầm bầm trong miệng. Con người nó cũng không được hiền hoà như ngày nào.
Tít tít …Bảo lấy cái điện thoại trong túi ra.
– Alo– Alo, nhóc hả?
– Anh còn muốn cái gì nữa đây?
– Nhóc đang ở đâu …
– Không quan trọng.
– Trời đang mưa … cho anh xin lỗi…
– Xin lỗi cái gì?– Anh làm nhóc giận.
– Tôi không giận. Chúng ta thống nhất hồi nãy rồi.
– Nhưng mà đây là tiệc công ty. Anh chỉ đi hát karaoke thôi.
– Thì anh cứ đi. Tôi có nói gì đâu?
– Nhưng …
– Anh giả ngốc với tôi phải không?
– Không … anh …
– Anh đi thì đi. Đừng giải thích. Giải thích làm gì? Giải thích để làm gì? Anh vẫn đi. Thì đi đi. Không tôi lại nổi điên.
– Em đang giận mà.
– Tôi chỉ bực mình vụ anh đi chơi nhưng nó không có cơ sở. Anh cứ việc đi rồi về năn nỉ cũng được. Chứ đừng ở đây ra rả, ra rả để rồi đi cho vui vẻ à? Anh năn nỉ để đi phải không?– Vậy thì …
– Anh đi đi. Rồi tối ngồi nói chuyện. Tôi đang nóng, không làm gì được đâu.
– …
Không để hắn nói được câu nào, nó cúp máy cái rụp.
Bảo rút sâu vào hàng hiên. Nó rít điếu thuốc.Mưa thật mạnh. Điệu này nó còn phải chờ lâu lắm. Gió ve vãn má nó.
Bảo với tay ra màn mưa. Những giọt trong suốt chạy tròn trên lòng bàn tay nó.Nó đã thay đổi nhiều. Một cảm giác nhẹ nhẹ cuồn cuộn trong lòng. Bảo thở dài.
Nó quyết định không đến bữa tiệc của Hiếu nữa. Có lẽ nó nên tắm mưa hay đi đâu đó một mình. Tự nhiên nó muốn thật yên tĩnh. Một tách càfe đắng chẳng hạn.
Rồi nó nhìn qua bên kia đường. Một tiệm nhỏ với vỏn vẹn chữ ” Lost ” màu trắng. Mà cái đó thật giống mưa. Những con chữ đang tan chảy ra, rớt tí tách. Một chút hiếu kì len vào người nó.
Mạch máu và tim Bảo khẽ run – nó chạy băng qua đường.
— o0o —
Đó là một quán trà.
Bảo bước vào trong. Hành lang thật nhỏ, những mảng tường màu đen, vài vệt xám rớt xéo xuống bên dưới. Chính giữa là một con đường, nó đâm thẳng lên trần nhà và mịt mù là chân trời màu xám.Bảo không biết nó đã thấy cảnh này ở đâu. Trên con dường đó, dưới những vệt dài màu xám, một khối hình trái tim bể nát.Nó bước vào căn phòng. Tất cả chỉ còn lại màu xám và đen. Những cái gối màu tuyền và các cái bàn gỗ sơn xám. Trần nhà là màn đêm nhưng thiếu vắng các vì sao.Một “dấu hỏi” trắng thật lớn nổi bật lên cái nền đen đó.Bốn bức tường treo toàn tranh. Một bức vẽ mưa và chân trời dài ngập tràn màu xám.Bức thứ hai cũng là màn mưa và một cái bóng đen nhỏ nhoi chìm trong đó.Bức thứ ba thì cũng giống như bức thứ hai nhưng có nhiều bóng đen hơn, từ thấp đến cao … như một khoảng thời gian dài lớn lên và tất cả đều chìm trong màn mưa.Bức tranh cuối cùng – một ngôi mộ màu đen trên nền mưa và lại thêm dấu chấm hỏi thật lớn.
– Chào quý khách.Nó giật mình quay lại …
– …
Tất cả vỡ ra.
Năm nay nó đã hai mươi lăm tuổi..
Bảy năm. Ba trăm sáu lăm nhân bảy cũng hơn hai ngàn ngày. Không một tì vết nào đọng lại từ cái ngày đó.
Ngày của đêm và mưa – Đen và xám …Bảo há hốc mồm….
Người đó cũng 27. Mái tóc người đó đã khác xưa rất nhiều. Cái dáng cũng không còn thẳng đuột như thưở nào. Cằm đã lớm chớm râu. Trông không thật thà hay thư sinh như trước. Đôi mắt cũng rắn đến lạ.
Không còn nét gì của ngày ấy. Nó tha thiết đến khổ. Những lớp kí ức đổ bụi ấy chốc lát sống dậy mạnh mẽ như một đợt sóng tràn bờ.
— o0o —
– Em vẫn ổn phải không?
– Phải.
– Hình như em đang hạnh phúc?
– Làm sao anh biết?
– Nhẫn em vẫn đeo kìa.
– À, uhm.– Em uống trà chứ?
– Anh khác trước nhiều lắm.
– Vậy à.
– Anh mời em uống trà.
– Vậy à.
– …
– Em có vẻ gầy hơn trước.
– Không …
– Trong trí nhớ là thế. Em đã lớn rất nhiều. Em có râu kìa. Không còn như cái kiểu mềm yếu hay cuộn tròn ngày nào.
– …
– Tóc em cũng cắt bớt cầu kì hơn. Tai cũng không bấm lỗ. Mắt không có quần thâm. Người cũng thơm vì nước hoa – Apolo ấy nhỉ.
– Vậy à.
– Anh vẫn còn nhớ những cái cũ, nhưng như thế này thì hay hơn.
– Uhm, bảy năm rồi.
– Không, mai mới là bảy năm.
– …
Nó nhìn vào đôi mắt Hùng.
– Những năm qua, anh …
– Ổn, anh đã làm chủ đấy chứ.
– Phải, có lẽ em …
– Em có hạnh phúc không?
– Em ấy hả … em … uhm, hạnh phúc.
– Người ấy yêu em chứ.
– Người ấy … uhm, rất yêu.
– Và người ấy là một người tốt?
– Phải, rất tốt …
– Vậy là anh an tâm rồi …
– Anh …
– …
– …
– Em uống trà chứ.
Bóng Hùng khập khiễng đi vào trong quầy pha chế. Tướng đi hắn khựng lại như rô – bốt. Bàn tay hắn khẽ run, Hùng làm rớt cái ly, vỡ tan tành.
Mắt Bảo mặn. Nó lấy tay chậm vội vàng.– Anh xin lỗi. Anh vụng về quá.
– Anh đã làm gì trong suốt những năm qua.
– Đi đây đi đó. Học hành tử tế.
– Tại sao anh lại mở một quán trà?
– Trà rất ngon. Đắng nhưng tỉnh táo.
…
– Anh còn yêu em sao?
– Anh có yêu em sao? Đó không phải là trò bắt cá hai tay mà anh đã bị em phát hiện?
– Phải. Em vô lý quá.
– Ngốc. Anh … đâu có bi luỵ thế … vậy em …
– Em đã có người ấy và em thật sự yêu người đó.
– Vì sao?
– Vì em là một gã yếu đuối sinh vào cung Xử Nữ.– Vậy à!
– …
– Anh có người đó rồi à?
– Sao em lại …
– Anh đeo nhẫn …
– …
– …
– Em phải về …
Nó chạy vội ra cửa.
Nhưng ai đó hét lên.
– Anh thật sự còn yêu em …
Bảo vùng chạy ra ngoài. Nó phóng ra màn mưa. Một bàn tay nắm chặt nó lại.– Anh vẫn còn yêu em. Anh đã yêu em. Anh rất yêu em. Bảy năm qua anh đã như một thằng điên.
– …
Nó dằn tay hắn ra rồi mất hút trong màn mưa.Bảo vừa chạy, nước mưa tràn trên gò má.
Hùng đứng đó. Chờ bóng nó hút trong màng mưa hắn mới từ tốn bước vào nhà. Lost – đánh mất – hôm đó đóng cửa.
Một tháng sau quán trà được sang tên. Năm hai mươi tám tuổi, tức một năm sau, Hùng đám cưới. Tiệc tổ chức linh đình tại một khách sạn danh tiếng với một cô gái đẹp, ngoan ngoãn.
Rồi hắn chết hai năm sau đó. Tự tử trong một đêm mưa to gió lớn. Cảnh sát tìm được bức thư tuyệt mệnh chỉ vỏn vẹn một câu. Lost – Love.Bức thư tuyệt mệnh không để lại một dấu vết nào.Cảnh sát kết luận tự tử và kết thúc điều tra.
Dấu chấm hỏi trong bức tranh cuối cùng của quán trà hôm nào
Ba năm sau nữa. Những bức tranh ấy đột nhiên được đem đi triển lãm. Người ta tìm được gốc tích rằng tất cả đều do một người vẽ và trải dài nhiều năm. Bức cuối cùng được hoàn thành vào ba năm trước.
Trước cái ngày mưa đột ngột tối trời và lành lạnh – do một chủ tiệm quán trà vẽ – chỉ gồm toàn màu đen và xám. Chỉ trước một ngày … Âu đó là số phận.
End.
Note: chỉ có thể nói là Good boys gone bad…
Vẫn còn 1 phần rất nhỏ rất nhỏ … về Bảo. Toàn bộ tâm hồn suy nghĩ của cậu và cả ng` con trai đó trong lúc đó…
Tôi sẽ giữ lại. Ko đem vào. Hãy đễ cho mọi thứ trong tưởng tượng …
Mới tan tầm chừng sáu giờ mà mưa như trút nước. Thời tiết cũng đến lạ, sáng sớm hanh khô chỉ cầu vài giọt nước, thế mà mưa vừa về lại lạnh căm.
Mưa vồn vã lắm, rào một cái là mặt đường long lánh nước. Gió thổi từng cơn thật rét. Chúng nó chưa bao giờ là lũ trẻ đáng mến. Màu trời thay nhanh và đem đêm về thật vội.Tiếng vài con thú đói bụng reo inh ỏi mọi nơi trên nền sẫm màu.
Bảo đi vội, nó kéo cái áo khoác lại và đút tay vào túi. Hôm nay nó quên mang dù và áo mưa, mà nó thì hoàn toàn không muốn dính nước. Với mái tóc lù xù nhiều keo thế này, dính vào thì còn gì để nói. Mà mưa cũng không mát mẻ gì, ngày hôm nay thật lạnh.
Nửa tiếng trước nó mới cãi nhau với Thiên. Hắn ta thật đáng trách. Nó không tin được là đã bao nhiêu lâu rồi mà cái cách hành xử mập mờ vậy vẫn không đổi. Hắn đang sống với nó, ngủ và làm tình với nó chứ không phải một cậu chàng mong manh nào khác. Nó không phải cái dạng nên mè nheo. Và hãy nên hiểu cuộc sống này đã khác trước.
Thở dài, Bảo rút từ trong túi một điếu thuốc và châm lửa. Mưa mạnh hơn, nghe rôn rốt rớt từ những tán cây. Nó rút sâu vào mái hiên.
Màu trời và cả chân trời hoà vào nhau như một thể thống nhất xám xịt. Chỉ thấy con đường cụt ngủn đâm vào một bức tường, rồi tiếp tục cụt ngủn.– Mẹ kiếp.
Nó bực mình lầm bầm trong miệng. Con người nó cũng không được hiền hoà như ngày nào.
Tít tít …Bảo lấy cái điện thoại trong túi ra.
– Alo– Alo, nhóc hả?
– Anh còn muốn cái gì nữa đây?
– Nhóc đang ở đâu …
– Không quan trọng.
– Trời đang mưa … cho anh xin lỗi…
– Xin lỗi cái gì?– Anh làm nhóc giận.
– Tôi không giận. Chúng ta thống nhất hồi nãy rồi.
– Nhưng mà đây là tiệc công ty. Anh chỉ đi hát karaoke thôi.
– Thì anh cứ đi. Tôi có nói gì đâu?
– Nhưng …
– Anh giả ngốc với tôi phải không?
– Không … anh …
– Anh đi thì đi. Đừng giải thích. Giải thích làm gì? Giải thích để làm gì? Anh vẫn đi. Thì đi đi. Không tôi lại nổi điên.
– Em đang giận mà.
– Tôi chỉ bực mình vụ anh đi chơi nhưng nó không có cơ sở. Anh cứ việc đi rồi về năn nỉ cũng được. Chứ đừng ở đây ra rả, ra rả để rồi đi cho vui vẻ à? Anh năn nỉ để đi phải không?– Vậy thì …
– Anh đi đi. Rồi tối ngồi nói chuyện. Tôi đang nóng, không làm gì được đâu.
– …
Không để hắn nói được câu nào, nó cúp máy cái rụp.
Bảo rút sâu vào hàng hiên. Nó rít điếu thuốc.Mưa thật mạnh. Điệu này nó còn phải chờ lâu lắm. Gió ve vãn má nó.
Bảo với tay ra màn mưa. Những giọt trong suốt chạy tròn trên lòng bàn tay nó.Nó đã thay đổi nhiều. Một cảm giác nhẹ nhẹ cuồn cuộn trong lòng. Bảo thở dài.
Nó quyết định không đến bữa tiệc của Hiếu nữa. Có lẽ nó nên tắm mưa hay đi đâu đó một mình. Tự nhiên nó muốn thật yên tĩnh. Một tách càfe đắng chẳng hạn.
Rồi nó nhìn qua bên kia đường. Một tiệm nhỏ với vỏn vẹn chữ ” Lost ” màu trắng. Mà cái đó thật giống mưa. Những con chữ đang tan chảy ra, rớt tí tách. Một chút hiếu kì len vào người nó.
Mạch máu và tim Bảo khẽ run – nó chạy băng qua đường.
— o0o —
Đó là một quán trà.
Bảo bước vào trong. Hành lang thật nhỏ, những mảng tường màu đen, vài vệt xám rớt xéo xuống bên dưới. Chính giữa là một con đường, nó đâm thẳng lên trần nhà và mịt mù là chân trời màu xám.Bảo không biết nó đã thấy cảnh này ở đâu. Trên con dường đó, dưới những vệt dài màu xám, một khối hình trái tim bể nát.Nó bước vào căn phòng. Tất cả chỉ còn lại màu xám và đen. Những cái gối màu tuyền và các cái bàn gỗ sơn xám. Trần nhà là màn đêm nhưng thiếu vắng các vì sao.Một “dấu hỏi” trắng thật lớn nổi bật lên cái nền đen đó.Bốn bức tường treo toàn tranh. Một bức vẽ mưa và chân trời dài ngập tràn màu xám.Bức thứ hai cũng là màn mưa và một cái bóng đen nhỏ nhoi chìm trong đó.Bức thứ ba thì cũng giống như bức thứ hai nhưng có nhiều bóng đen hơn, từ thấp đến cao … như một khoảng thời gian dài lớn lên và tất cả đều chìm trong màn mưa.Bức tranh cuối cùng – một ngôi mộ màu đen trên nền mưa và lại thêm dấu chấm hỏi thật lớn.
– Chào quý khách.Nó giật mình quay lại …
– …
Tất cả vỡ ra.
Năm nay nó đã hai mươi lăm tuổi..
Bảy năm. Ba trăm sáu lăm nhân bảy cũng hơn hai ngàn ngày. Không một tì vết nào đọng lại từ cái ngày đó.
Ngày của đêm và mưa – Đen và xám …Bảo há hốc mồm….
Người đó cũng 27. Mái tóc người đó đã khác xưa rất nhiều. Cái dáng cũng không còn thẳng đuột như thưở nào. Cằm đã lớm chớm râu. Trông không thật thà hay thư sinh như trước. Đôi mắt cũng rắn đến lạ.
Không còn nét gì của ngày ấy. Nó tha thiết đến khổ. Những lớp kí ức đổ bụi ấy chốc lát sống dậy mạnh mẽ như một đợt sóng tràn bờ.
— o0o —
– Em vẫn ổn phải không?
– Phải.
– Hình như em đang hạnh phúc?
– Làm sao anh biết?
– Nhẫn em vẫn đeo kìa.
– À, uhm.– Em uống trà chứ?
– Anh khác trước nhiều lắm.
– Vậy à.
– Anh mời em uống trà.
– Vậy à.
– …
– Em có vẻ gầy hơn trước.
– Không …
– Trong trí nhớ là thế. Em đã lớn rất nhiều. Em có râu kìa. Không còn như cái kiểu mềm yếu hay cuộn tròn ngày nào.
– …
– Tóc em cũng cắt bớt cầu kì hơn. Tai cũng không bấm lỗ. Mắt không có quần thâm. Người cũng thơm vì nước hoa – Apolo ấy nhỉ.
– Vậy à.
– Anh vẫn còn nhớ những cái cũ, nhưng như thế này thì hay hơn.
– Uhm, bảy năm rồi.
– Không, mai mới là bảy năm.
– …
Nó nhìn vào đôi mắt Hùng.
– Những năm qua, anh …
– Ổn, anh đã làm chủ đấy chứ.
– Phải, có lẽ em …
– Em có hạnh phúc không?
– Em ấy hả … em … uhm, hạnh phúc.
– Người ấy yêu em chứ.
– Người ấy … uhm, rất yêu.
– Và người ấy là một người tốt?
– Phải, rất tốt …
– Vậy là anh an tâm rồi …
– Anh …
– …
– …
– Em uống trà chứ.
Bóng Hùng khập khiễng đi vào trong quầy pha chế. Tướng đi hắn khựng lại như rô – bốt. Bàn tay hắn khẽ run, Hùng làm rớt cái ly, vỡ tan tành.
Mắt Bảo mặn. Nó lấy tay chậm vội vàng.– Anh xin lỗi. Anh vụng về quá.
– Anh đã làm gì trong suốt những năm qua.
– Đi đây đi đó. Học hành tử tế.
– Tại sao anh lại mở một quán trà?
– Trà rất ngon. Đắng nhưng tỉnh táo.
…
– Anh còn yêu em sao?
– Anh có yêu em sao? Đó không phải là trò bắt cá hai tay mà anh đã bị em phát hiện?
– Phải. Em vô lý quá.
– Ngốc. Anh … đâu có bi luỵ thế … vậy em …
– Em đã có người ấy và em thật sự yêu người đó.
– Vì sao?
– Vì em là một gã yếu đuối sinh vào cung Xử Nữ.– Vậy à!
– …
– Anh có người đó rồi à?
– Sao em lại …
– Anh đeo nhẫn …
– …
– …
– Em phải về …
Nó chạy vội ra cửa.
Nhưng ai đó hét lên.
– Anh thật sự còn yêu em …
Bảo vùng chạy ra ngoài. Nó phóng ra màn mưa. Một bàn tay nắm chặt nó lại.– Anh vẫn còn yêu em. Anh đã yêu em. Anh rất yêu em. Bảy năm qua anh đã như một thằng điên.
– …
Nó dằn tay hắn ra rồi mất hút trong màn mưa.Bảo vừa chạy, nước mưa tràn trên gò má.
Hùng đứng đó. Chờ bóng nó hút trong màng mưa hắn mới từ tốn bước vào nhà. Lost – đánh mất – hôm đó đóng cửa.
Một tháng sau quán trà được sang tên. Năm hai mươi tám tuổi, tức một năm sau, Hùng đám cưới. Tiệc tổ chức linh đình tại một khách sạn danh tiếng với một cô gái đẹp, ngoan ngoãn.
Rồi hắn chết hai năm sau đó. Tự tử trong một đêm mưa to gió lớn. Cảnh sát tìm được bức thư tuyệt mệnh chỉ vỏn vẹn một câu. Lost – Love.Bức thư tuyệt mệnh không để lại một dấu vết nào.Cảnh sát kết luận tự tử và kết thúc điều tra.
Dấu chấm hỏi trong bức tranh cuối cùng của quán trà hôm nào
Ba năm sau nữa. Những bức tranh ấy đột nhiên được đem đi triển lãm. Người ta tìm được gốc tích rằng tất cả đều do một người vẽ và trải dài nhiều năm. Bức cuối cùng được hoàn thành vào ba năm trước.
Trước cái ngày mưa đột ngột tối trời và lành lạnh – do một chủ tiệm quán trà vẽ – chỉ gồm toàn màu đen và xám. Chỉ trước một ngày … Âu đó là số phận.
End.
Note: chỉ có thể nói là Good boys gone bad…
Vẫn còn 1 phần rất nhỏ rất nhỏ … về Bảo. Toàn bộ tâm hồn suy nghĩ của cậu và cả ng` con trai đó trong lúc đó…
Tôi sẽ giữ lại. Ko đem vào. Hãy đễ cho mọi thứ trong tưởng tượng …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook