Good Boys Gone Bad...
Chương 13: Sâu thẳm

Con Thơ đi đi lại lại trong phòng, điện thoại bấm liên hồi!

– Tú ấy hả, lão Tuấn đi không vác theo ma nào, mà mấy thằng kia tận khu K300, khốn, chúng nó có hiền đâu!

– Tao biết rồi, tao đang gọi mấy đứa về, chúng nó tập trung hết rồi đây!

– Ok, tao ra liền, à mà quên …

– Biết biết, khỏi nói, hàng nóng chứ gì!

—- o0o —-

Con đường đen đặc và mịt mù mưa, những căn nhà tối tăm u ám, các cây cột lạnh giá, vài bóng người hì hục chạy.

Long quẹo nhanh vào một khúc cua, mái tóc mượt mà của hắn nay tung toé màu đỏ. Nét mặt hằn lên tia giận dữ đến điên người – cái ánh mắt của loài dã thú khi mà bị bức đến đường cùng – cái ánh mắt mà mọi thứ trong đó đều bị đốt thành tro, tan ra thành hàng ngàn, hàng vạn mảnh nhỏ li ti …

– Chó má! Sói mày đâu rồi, có nhà không … – Long đập thật mạnh vào cánh cửa màu đồng dày cui. Nom lực mạnh đến nỗi làm nó run lên bần bật.

– …

– Mẹ cha mày, Sói, SÓI …!

– Rồi rồi, tao đây, tao đây!

Cánh cửa màu nâu đồng khẽ mở ra, Sói hình như còn ngủ, thật khó hiểu, nếu ngủ bây giờ thì quả là sớm chán, nhưng nếu nói là ngủ trưa đến bây giờ thì thật là kì lạ. Mái tóc hắn dựng lên một cách cưỡng ép, rối nùi và khô như một đống rơm không hơn không kém. Khuôn mặt vẫn còn hằn lên những nếp nhăn do đè lên gối. Sói mặc độc mỗi cái quần đùi. Dưới ánh sáng vàng vọt hắt ra từ trong nhà, làn da trắng xanh xao của hắn nổi lên như ánh đèn neon, trên tay chi chít thẹo, mà đoán rằng chỉ có thể là dấu tẩy xăm. Con người ấy xộc lên cái chất lưu manh nặng mùi đến ai cũng có thể nhận ra.

– Mày sao thế – Hắn nhìn Long một cách nghi ngại.

– Có thằng chó điên nó chơi tao – Long đấm mạnh vào tường, giọng nói chất chứa chút bất mãn.

– Chà chà, nó dám đụng đến anh Long sao?

– Mẹ kiếp, mày thấy tao thế nào không – Phải, nhìn Long bây giờ phải nói là ” bét nhè” đúng y khuôn nghĩa của cái từ ấy, trông hắn thật thảm thương và bèo nhèo.

– Rồi, Ok, nó đâu rồi?

– Lòng vòng khu này, tao cắt đuôi được, nên chạy qua đây.

– Ôi, thật là tốt, tụi tao ở đây đủ cả, hên cho mày đấy, đi liền không?

– Tao sẽ cảm ơn sau! Năm xị.

– Nhớ đấy.

Đoạn Sói đóng cửa lại. Lát sau, hắn dẫn theo 6,7 tên du côn phóng ra đường mưa.

— o0o —

Tuấn chạy trong màn mưa, lòng hắn cào cào vun vút bao nhiêu là căm giận cùng phẫn uất. Hắn phải xé xác thằng khốn Long ra hoặc đâm cho nó một nhát toi đời thì may ra người hắn mới thong thả được đôi chút. Trời à, hắn không muốn tin mọi thứ …

Tuấn nhớ lại chiều này …

Khi đã lôi được Nhật vào xe, hắn mới thấy bắt đầu bất an. Nó ngồi yên đó, không nói một tiếng gì. Nước mưa chạy nhẹ nhàng trên gò má trắng. Nhật cứ nhìn mãi ra tấm kính xe và màn mưa. Đôi mắt nó thẫm lại, mông lung và xa xăm.Hắn không hiểu nó. Đột nhiên là thế, tự trong thâm tâm mình – khi đã đối diện, khi đã nhìn vào đôi mắt cậu con trai ấy, rõ ràng hắn không hiểu một tí gì, tất cả quá mơ hồ, quá lớn lao, quá bí ẩn. Đôi mắt ấy không cho hắn một tí ánh sáng hay một sự hiểu biết nào – không một tí. Nhợt nhạt dưới màn mưa, Tuấn khẽ thấy những ngón tay nhỏ nhoi của nó bấu chặt lại. Vụng về, hắn tính chạm vào những ngón tay ấy, nhưng sự bất lực tìm trong đôi mắt vô hồn ấy một nhịp đồng cảm cỏn con hoàn toàn không tồn tại khiến hắn trùng lại.Người trước mặt ắt đã trải qua một phen bão tố. Hắn chắc thế, và lấn quá nhiều tâm sự – hắn chắc thế. Đôi con ngươi túng quẫn ấy chan chứa một nỗi niềm u uất – hắn chắc thế. Vậy mà hắn vẫn không thể làm gì, không thể chia sẽ gì, không biết cả cái quái gì đang làm nó choáng váng, dìm nó vào một bể nước lạnh giá mênh mông.

Vậy thì làm sao mà ôm nó được, làm sao thủ thỉ cùng nó được, làm sao giúp nó được. Hắn bất lực vậy sao?

Có thể là cách biệt tuổi tác? Đột ngột nhỉ, có phải là những gì mà người ta lên đại học học được khác xa cấp 3, không chỉ ở những bài vở cao cấp, chuyên môn mà còn về những biến động của biển đời? Đột ngột, hắn thấy khoảng cách của một, hai năm…Dù nhỏ nhoi nhưng vẫn rất khác biệt.

Dìu nó vào phòng, Tuấn thấy mình bắt đầu hoang mang. Nhật như một cái xác biết thở vậy. Nó không thèm cử động lấy một cái, kể cả là cơ mặt. Người nó lạnh dần, lúc chạm vào, hắn cứ ngỡ là đang chạm vào một cái tủ đá chứ không phải da thịt.

– Nhật chờ … Tuấn …

Hắn không gọi nó là “nhóc” nữa! Hắn không dám. Gọi tên nghe có vẻ kì kì, nhưng ngay lúc này gọi ” nhóc” còn có vẻ kì hơn. Tuấn không biết trong người mình đang có cái quái gì diễn ra, mọi thứ rối bòng bong lên như đánh bơ thành kem vậy, bùi nhùi và bùi nhùi.

Việc quan trọng là làm cho nó ấm hơn một tí và có một chút gì đó trong bụng. Nghĩ thế, hắn xuống bếp bắt tí cháo và làm một ly sữa nóng.

Khi Tuấn quay lại thì Nhật đã nằm xuống sàn. Bộ quần áo của nó rỉ nước xuống nền nhà rồi chảy tràn lên láng.

– Không tự thay đồ sao? Muốn cho chết vì lạnh à …Điên tiết, hắn lôi phịch nó dậy, mặc cho rõ ràng là nó đang vật vờ ra. Mở tung cánh cửa tủ quần áo gần đó một cách mạnh bạo nhất có thể, Tuấn lôi ra một cái áo tay dài to tướng và một cái quần đùi mới.

– Nào thay vào …

Nó vẫn ngồi yên như phỗng, đôi mắt mông lung nhìn hắn …

– Thay vào đi … anh năn nĩ đấy!

Một chút gì đó người lớn len vào được giọng nói của hắn, khiến hắn tự tin lên. Nói rồi, Tuấn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

– CHẾT TIỆT … cậu muốn chết vì lạnh thật sao?

Không thể tin là khi trở vào thì Nhật vẫn ngồi ở đó. Bộ quần áo ướt vẫn cứ rơi rớt nước lên sàn nhà.

– CẬU THAY NGAY CHO TÔI …

Giận dữ, máu nóng đâu đó cứ tràn về liên tiếp trên đỉnh đầu hắn và bật ra nơi miệng. Tuấn ngồi xuống, kéo nó sát lại thật mạnh bạo, rồi lột phăng cái áo ướt chèm nhẹp của nó ra, tay với một cái khăn bông màu trắng. Thật nhẹ nhàng, hắn lau từng phần trên cái cơ thể lạnh giá này …

– Này, cậu làm sao mà đi dưới mưa thế – Vẫn tiếp tục công việc lau khô, Tuấn khẽ khàng hỏi …

– …

– Không nói cũng được, chắc cậu còn giận về chuyện lần trước. Cho tôi xin lỗi nhé.

– …

Tuấn nâng mặt Nhật lên. Để cho nó có thể nhìn hắn, đôi mắt mông quạnh ấy bắt gặp một đôi mắt khác, cũng xa xôi và đơn độc, dàn trải mà chờ đợi. Có gì đó khiến nó liên tưởng đến pha lê rơi – vỡ vụn. Tâm trí nó phần nào bình yên lại được và tập trung vào đôi mắt hắn.Đột nhiên, Nhật thấy hắn không phải là một thằng nhóc cấp 3, tuổi tác không còn là vướng bận gì cả, dù là nhỏ nhất. Nó tìm đâu đó trong đôi mắt đen tròn ấy sự cứng rắn và vững trãi. Đôi mắt ấy như có cái khung sườn làm từ sự che chở vậy, có chút gì đó khiến nó mong muốn được dựa vào, một chút gì đó ấm cúng …

– Chỉ là cãi nhau thôi – Nó khẽ thở dài, khi nói ra được, tâm hồn con người ta trút đi vài kí khó chịu.

– Với tụi trong nhà ấy hả – Hắn vân vê lên phân thân tai nó thật nhẹ nhàng…

– Uhm …

– Về vấn đề gì – Những ngón tay ấm áp của hắn chạy dài trên gò mà nõm nà, thật nhẹ nhàng và từ tốn …

– Tình dục, làm tình!– Lớn lao vậy sao – Tuấn dùng ngón cái chạm nhẹ vào cặp môi mềm của nó. Ươn ướt và ngất ngây.

– Phải, chuyện đó thật khó khăn …

– Sao thế? – Hắn tiếp tục vân về gò má nó như một thứ quý giá dễ vỡ nào đó …

– Đây không phải là chuyện giỡn chơi …

– Thì đã sao – Hắn dịu dàng nhìn nó, lần này bàn tay Tuấn vút nhẹ lên mái tóc sũng nước.

– Không lẽ cứ thế là lên giường? Đừng có xem nó như một đêm là đã qua chứ!

– Nhưng những cậu ấy có phải một đêm là đã qua chứ – Nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, Tuấn áp làn môi mình lên gò má ấy.

– Không, chúng nó không bao giờ …

– Vậy là ổn rồi …

Hắn ôm lấy nó, bàn tay vuốt nhẹ lên tấm lưng đang run lên bần bật. Dại quá, đúng là con nít, hắn không ngờ chỉ vì một chuyện cỏn con như thế mà nó lại hoang mang đến thế này. Cứ tưởng rằng, mọi thứ phải rõ ràng cho nó từ lâu lắm rồi chứ …

Bàn tay Tuần xiết chặt Nhật hơn nữa. Rồi môi hắn chạm vào môi nó. Cái cảm giác ấm nóng và ươn ướt này thật tuyệt, như thể có gì đó đang tan chảy trong khuôn miệng hắn vậy. Mọi thứ đang lôi cuốn hắn, nó là của hắn. Bàn tay Tuấn chạy dài xuống bắp chân rồi xuống tới …

– KHÔNG …

Nhật vùng vẫy thật mạnh và bắn ra góc nhà. Gương mặt nó thoáng tối xầm lại xong lại dàn trải và xa xăm. Một khoảng tối đang dần trở lại, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

– Đừng!

– Sao thế, nhóc sao thế?

Tuấn chạy đến ôm choang lấy Nhật. Nó càng vũng vẫy mạnh hơn và gần như hét toáng lên.

-đừng … đừng mà … ĐỪNG MÀ, BỎ TÔI RA …

– Bình tĩnh!– Đừng có ép tôi trải qua những chuyện như thế này… lần nào nữa!

– Lần nào …

– …

– Vậy là …

– …

– Vậy là trước đây …

– …

– … Có chuyện gì à – Người Tuấn giật lên, những cơ mặt rung động như sóng nước.

– Phải … – Gương mặt nó nhăm nhúm theo từng con chữ, biến dạng một cách thảm thương.

– NÓI …

– Không phải chuyện của anh – Nó xô hắn ra và tìm cách chạy đến cánh cửa.

Nhưng hắn vẫn nhanh hơn một bước, đã kịp túm lại và khoá giữ chặt bả vai nó. Ánh mắt hai người chạm nhau.– ĐÃ BẢO NÓI – Ánh nhìn hắn dữ tợn, sâu thẳm, một niềm lo lắng dân trào nuốt trửng tâm trí nó. Không thể phản kháng khuôn thép của tia nhìn ấy. Tia nhìn run lên từng cơn …

– …

– …

– …

– …

– …

– NÓI …

– …

– NÓI– Lần đó …

—o0o—

– Rồi nói cho tao nghe, MỌI CHUYỆN ngay – Hiếu quát tháo ầm ỹ, nó thấy mọi thứ mù tịt và khó khăn!

Một phút yêm lặm, Huy biết nó nên giải quyết chuyện này, đã đủ rộng để không còn che đậy được nữa!

– Này Hiếu, mày còn nhớ …Lần đó là Long quen Bảo. Tụi chúng nó gặp nhau được vài lần rồi a lê hấp cho một mối tình chóng vánh. Lúc ấy bản mặt xấu xa của Long vẫn chưa được phơi bay. Đối với chúng nó, Long quả là một công tử đẹp trai và sành điệu. Hắn lúc nào cũng ăn nói hoà nhã và đa phần cao cấp. Một tuần Long gặp Bảo không nhiều, vì mối quan hệ yêu đương chỉ khởi đầu và nề nếp cho một tình cảm trong sáng. Cứ độ cuối tuần Long mới gặp Bảo để dẫn đi đâu đó hàn huyên.

Hôm đó là thứ bảy, cũng là một ngày nhiều mưa và đen đúa như chính ngày hôm nay. Trời không ló nỗi một đốm sáng sủa của vầng thái dương. Bảo vắng nhà, vì bận vài công chuyện với Hiếu, Huy đã đi tập thể dục, nhà chỉ còn mỗi Nhật. Thế là Long đến. Hắn đã đến đây nhiều lần, và vì quá quen mặt, Nhật đã mời hắn vào.

Tính tình những con sâu chúng nó khá thoáng mà thời tiết đất Sài thành thì nóng quanh năm, thế nên, khi ở nhà chúng nó vẫn vô tư ăn mặc không ý tứ một chút nào. Và hôm nay vẫn thế, khi tiếp Long, Nhật cũng chỉ hững hờ tròng đại một cái áo ngủ màu trắng mỏng tanh và một cái quần đùi cũn cỡn. Cứ ngây thơ phô ra hết những đường dài trắng trẻo hồng hào hiếm có của mình.

Thế là máu hắn nỗi lên. Máu cái tên vô lại ấy lại nỗi lên. Thật sự chúng vẫn thường xuyên nỗi lên hằng ngày vì hàng tá phim khiêu ***, nhưng lần này khác, vì có những kích thích mà tận mắt thấy sẽ khác xa với chỉ là một màn hình ưỡn ẹo.Dòng máu hắn đã ám quá nhiều thứ, thế nên khi chúng sống lại thì đồng nghĩa với việc lôi theo hàng tá thứ ngọ quậy trở lại. Trong cái trí não nhỏ nhoi vốn mốc méo từ lâu ấy, nhưng tế bào thần kinh tà đạo dần hình thành một ý niệm thôi thúc, từng chút một, từng chút một gặm dần đi ý thức vốn bé ti teo để giải phóng hoàn toàn bản năng đê tiện sẵn có.Hai mắt Long toé lên bởi những hình ảnh dục vọng. Máu hắn đang thôi thúc hắn. Niềm hưng phấn đang thôi thúc hắn. Dục vọng đang kêu gào trong từng sợi cơ của hắn. Hơi thở Long dồn dập và đứt quãng, hắn chăm chú ngắm nghiá con mồi của mình. Ôi, sao mà nó thơm tho thế, trắng trẻo thế, ngon thế …

Rồi Nhật khẽ nhìn hắn. Thoáng nó thấy sống lưng mình thật lạnh, một cái lạnh tàn nhẫn và đáng sợ. Đôi con ngươi ấy to tròn và đen đúa đến kinh tởm. Trong đó có nét gì đó hân hoan, cái sự sung sướng khi chuẩn bị đạt được một cái gì đó. Nhưng rõ ràng không đường hoàng, niềm hân hoan ấy không bộc lộ trực tiếp, một niềm hân hoan ngầm – hân hoan của ẩn ý – một sự dấu diếm và man dại. Niềm hân hoan của loài dã thú, một thứ gì đó mà niềm vui không lây sang được xung quanh – chúng làm mọi thứ sợ – một niềm hân hoan làm người ta sợ – thú vui của thể xác.

Rất nhanh…Nhật nhận ra ngay. Những gì đang diễn ra trong tròng mắt đen đúa ấy, trong bộ óc kinh tởm ấy. Gương mặt nó biến sắc lại, cổ họng nó khô khốc can ngăn một tiếng thét chói tai. Nó lùi thật nhanh vào tường, xê ra cái vật thể ám mùi ấy càng xa càng tốt. Ước gì những bức tường trống trải kia biến mất, nó có thể chạy đi thật mau, thật xa, thật nhanh …

Nhưng, vẫn là căn nhà vắng người. Nó chỉ có một mình. Dòng máu đen đúa đang tràn lên trong huyết quản hắn như một đợt sóng thần. Toàn bộ ý thức của hắn nay tan ra như nước và trôi tuồn tuột về một nơi nào đó. Long không còn biết gì nữa, hắn không còn nhớ hắn đang là giả một người tốt, càng không nhớ hắn đang quen Bảo, hoặc là hắn đang làm cái quái gì … Hắn chỉ muốn và hắn cần …







Lúc Huy về nhà thì Long đã đi rồi. Căn phòng tối om và im ắng. Tiếng mưa là những gì duy nhất còn sót lại trong một không gian tróng vánh. Huy nhìn thấy những mảnh quần áo vung vãi trên sàn nhà. Nhật nằm đó, nó không khóc, đôi mắt thẫn thờ của nó nhìn vào bóng đêm, đồng hoá vào màu đen nguyên chất ấy.– Na… này … sao… thế Nhật …. sao mày không … mặc …gì …m… mà nằm đây ….

– Bị hiếp ***!

– …

– …

– Đùa hoài …

Huy tiến gần lại nhìn Nhật. Trên bộ ngực trắng trẻo chi chít những vết sướt nhỏ còn máu …

– Vậy … vậy …

– Tao đi tắm.

Nó gượng dậy chậm chạp và khô khốc như một con rôbốt cũ kĩ với những khớp động rỉ sét rồi lững thửng bước vào nhà tắm.

– Đừng há hốc mồm như thế, tao không sao đâu …

Cạch – Tiếng cửa nhà tắm đóng lại. Rất nhẹ nhưng trong một khung cảnh đen đặc thế này, nó lanh lảnh sắt nhọn như con dao mài trên đá.

– Ai thế?

– Long.

– …

– Ngủ đi, tao ổn..

– Này …

Tạch tạch … tiếng nước vòi sen tí tách chảy. Đứng bên ngoài, Huy nhìn mãi vào cái cửa nhà tắm đang hắt hiu ra thứ ánh sáng trắng tạo hình thành một quầng sáng dưới nền nhà. Một quầng sáng mập mờ. Mắt Huy mờ lại, mờ lại … đau thế?

Còn Nhật thì sao? Nó còn bình tĩnh, nó không khóc, nó hoàn toàn không hoảng loạn, nó đi tắm được …

Tiếng khạc nhổ, ói mửa nghe loáng thoáng xen trong âm vọng của các tia nước rớt xuống nền nhà. Mọi thứ rồi sẽ trôi tuột xuống một cái lỗ đen ngòm như khi ta đi đại tiện?Nhật lại ói lần nữa, thật kinh tởm. Phải thật kinh tởm. Tởm lợm, bẩn thiểu, cực kì bẩn thiểu. Nghĩ đến là nó nôn oẹ ra hết. Tởm thật.

– TẠI SAO CHÚNG MÀY KHÔNG NÓI CHO TAO BIẾT?

– Nói? Làm sao nói?

Huy trả lời ngay, gần như là đã chuẩn bị trước câu trả lời. Phải, làm sao nói? Cả Bảo cũng không biết. Sau ngày hôm đó Long vẫn qua lại đều đều, nhưng toàn lúc có Bảo. Hắn không hề sợ gì. Vì cùng lắm hắn sẽ chia tay Bảo, thế thôi, mà mọi chuyện không có gì hết. Huy chỉ còn biết cách khuyên bảo Bảo bỏ tên ấy, chỉ ra những tính xấu, mặc nhiên không đả động gì đến chuyện ấy … cho đến hôm nay …

– Nhưng …

– Này, mấy ông còn đứng đây à – Con Thơ thình lình xuất hiện, dưới màn mưa, mái tóc của nó ướt nhẹp và dính chặt vào nhau, đôi mắt nó khẽ loé lên vài tia lo lắng lẫn một thứ lửa giận dữ gì đó rất khủng khiếp.

– Cẩn thận đấy – Xuân Tú tiến sát lại bên con Thơ. Sau lưng nó là đám đệ chừng 15 người tất cả đều ngoài hai mươi và phừng phừng sát khí.

– Tú, đi thôi, tao thấy không ổn tí nào, con ” Bông sắt ” nó báo, khu này của lão Sói, Sói đầu bạc đấy!

– Chết, nhanh lên, không ổn đâu …

– Gì thế Thơ, chuyện gì thế – Hiếu lo âu hỏi, nó thấy mọi thứ không có vẻ gì là sáng sủa …

– Chạy tìm ông Tuấn ngay, thằng Long không phải là hiền, mà khu này toàn bạn của hắn. Lẹ lên …

– Còn mấy người này?

– Đây là bạn thân của em, tên Tú, còn mấy người kia nói chung là người nhà. Nhanh lên nào …

Nói rồi mọi thứ bắt đầu chạy, một cuộc rượt đuổi vòng vèo…

Cả đám cùng chạy. Trong màn mưa của khu chung cư vắng, hàng tá người hổn hển búa đi mọi hướng.

– Vậy hôm đó mọi thứ chỉ như thế à – Hiếu gần như không chấp nhận một sự thật đơn giản như thế. Nó hiểu Nhật mà.

– Không, không phải … – Huy thở thật chậm, đôi mắt nó thoáng chút long lanh của nước.

Khi Nhật ra khỏi phòng tắm, mọi thứ có vẻ sóng sánh lại nhiều. Huy gục người trên ghế, mái tóc nó phủ cả đôi mắt.

– Mày trông còn có vẻ không khoẻ hơn tao. Kì lạ thật – Nhật thẫn thờ.

– Mày sao thế?

– Tao ổn, không có gì đâu …

– Nhưng … – nhưng nó mới là người vừa bị … Không phải mọi chuyện chỉ có thể là xong được. Nghiêm trong! Mọi thứ rất rất nghiêm trọng!

– Khỏi báo thằng Hiếu và thằng Bảo… – Dường như Nhật đọc được tất tần tật mọi tâm tư cuả thằng Huy, nó bịt miệng thằng này trước khi Huy có thể lên tiếng gì.

– Không được …

– Mày có cái tính đàn bà của Hiếu hồi nào thế? Còn thằng Bảo sẽ cảm thấy ra sao? Nó luôn thụ động mà …

– Phải…, nhưng mà … – Huy không thể để như thế, không thể cho qua như thế, mọi người cần biết, để làm gì à? Để giải quyết chuyện này. Đã nói rồi, mọi thứ nghiệm trọng. Nó muốn phát điên lên đây này mà thằng Nhật thì cứ như thế. Nó không thấy mọi chuyện thế nào sao, mà nó là người trải qua, nó phải … phải …

– Tao hút nhá. Thằng Leo bừa bãi thế cũng có cái hay – Nhật với một bao thuốc lá nheo nhóc lại dưới gầm bàn ám bụi, rồi rút ra một điếu.

– Mày biết hút?

– Mày thôi nghĩ đứa nào cũng hiền đi. Chúng nó lớn rồi. Chúng nó có nhiều bí mật hơn mày tưởng đấy. Cả mày cũng có phải không?

– … – Đôi mắt Huy khẽ khàng lắng động và cụp lại. Một sự ngạc nhiên bao trùm nó, chấp nhận nữa và không bằng lòng. Nhiều, mọi thứ hỗn độn và rối rem, tâm hồn tất cả mọi đứa đã không còn dư một khoảng trống sạch sẽ nào. Mọi thứ đã bước qua thời kì trắng trẻo tinh khôi của nó.

– Phải không – Nhật giương đôi mắt hờ hững hỏi. Nó biết câu trả lời rồi.

– Tao cũng hút thuốc. Thằng Leo chỉ đấy… – Huy đành thở dài chấp nhận. Phải, chính nó cũng có, nhiều nữa là …

– Thằng Hiếu cũng biết, chả biết Bảo thì sao nhỉ …

– Thằng này làm anh cả mà vậy đó! Không biết giờ mà còn ở đây thì mọi thứ sẽ banh chành thế nào … – Huy thoáng thấy một chút không khí trong cuốn họng mình.– Nhưng có nó thì dễ giải quyết hơn …

– Phải, mọi thứ, chuyện này sẽ …– Thôi bỏ đi … – Nhật thở dài.

– Mà …

– Không lẽ tao phải khốn khổ vật vã như trên flim thì mới coi là ổn.

– Mày biết tao muốn nói gì mà. Mày không …

– Hút không … – Nhật kết thúc câu nói. Thuốc vẫn là thứ làm người ta bình tâm lại tốt nhất.– Hút …

– Mọi thứ nên bỏ đi. Tao không muốn thằng Bảo phải khổ. Nó mà biết thì nó lại tự trách mình – Nhật rít mội hơi thuốc thật mạnh rồi thong thả nói. Nó đã suy nghĩ rất kĩ.

– Nhưng không lẽ để mặc nó cho thằng chó kia?

– Không, thằng đó còn xuất hiện. Tao nghĩ hắn biết tao không khai ra chuyện này, mà có khai cùng lắm thì hắn chia tay Bảo thôi. Có làm gì được. Thế nên hắn sẽ vẫn cứ dung dăng dung dẻ …

– Mày tính tìm và thuyết phục thằng Bảo rằng hắn là một tay sở khanh à?

– Mày đừng có xem thường Bảo, nó biết giữ mình với mấy loại người này lắm…

– Sau tất cả chuyện này …

– Không, nó biết ở nơi đông người, không bao giờ để chỉ có hai người trong một phòng vắng …

– Nhưng …

– Tao và mày sẽ lột mặt nạ của hắn cho Bảo biết. Nhanh thôi.

– Không, ý tao là mày thật sự không cho chúng nó biết?

– Phải.

– Có thể đó mà tốt – Vậy là Nhật đã suy nghĩ kĩ, Huy chỉ biết nghe theo. Nó đành đánh thượt một cái, rồi thằng bạn nó sẽ đi về đâu?

– Tao buồn ngủ rồi. Tao ôm mày được chứ.

– Lại đây. Ngủ đi… – Ôm Nhật vào lòng, Huy mới thấy nơi ngực mình ươn ướt, ra thằng này cũng không phải là người máy. Nó vẫn chỉ là một con người.

– Tao ước gì mọi thứ sẽ khác … – Nhật rúc sâu vào lòng Huy hơn.

– Rồi sẽ khác mà …

– Tao cũng ước Leo nó ở đây …

– Nó vẫn ở đây mà, mày vẫn đang học hư theo nó chứ đâu …

– Tao mệt lắm …

– Tao biết mà, ngủ đi …

– …

– …

– …

– …

– Khổ thật … – Thế là Huy khóc.

– Ra là thế … – Hiếu cũng nắm bắt được phần nào. Tâm trạng nó lại mông lung và quằn quại.

– Thế nên hôm bữa nó kích động khi nghe việc lên giường của tụi bây. Nó suy nghĩ khác về chuyện này…

– Bảo biết bao lâu rồi.

– Giờ nó mới biết ấy chứ…

– Giờ!!!

– BẢO – Một cái gì hoảng hốt bùng lên trong não Hiếu, nó quay đầu lại.

Bảo không có đây. Tụi nó mãi chạy mà không để ý, từ ngay lúc đầu di chuyện, Bảo mãi đứng. Mắt nó tan vỡ, tâm hồn nó tan vỡ. Cuộc đời ám lại màu đen rộng như bầu trời.

Trái tim nó nghẹn lại, một cái gì đó vỡ ra. Người nó biến thành hàng ngàn mảnh!

Tất cả đều tại nó sao?

Lần nào cũng thế. Mọi thứ đều thế! Bộ nó không phải là người sao? Bộ nó là con đỉa sống dai hay sao mà mọi thứ đều nhắm đầu nó bổ lên.Rồi mở ra trước mắt nó là đêm thật dài….Hãy thử xen vào mối đau của một cậu bé – nhiều thật nhiều….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương