Gợn Gió Đêm
Chương 59: Phiên ngoại 2

Lhasa được mệnh danh là Thành Phố Ánh Dương, bình quân thời gian của ánh sáng mặt trời mỗi năm dài tới 3000 giờ. Nhưng mà ban đêm lại tương đối ảm đạm, vì hơn phân nửa thời gian trời đều đổ mưa. Người bản địa Tây Tạng không có thói quen sinh hoạt về đêm, một số quán Bar trên phố còn sáng đèn chủ yếu là dành cho khách du lịch nước ngoài.

Trong chuyến đi này, Tạ Điệt theo tôn chỉ bình thường và giản dị. Cả hai không chỉ ngồi tàu giường nằm 40 tiếng, thậm chí còn không chọn khách sạn xếp theo hạng sao, thay vào đó, họ chọn một căn hộ dịch vụ Air B&B mang nét đặc trưng địa phương.

Quả nhiên, cách trang trí bên trong hơi có chút phong cách Tây Tạng.

Cả hai đều không có dự định tiếp tục đi ra ngoài, sau khi dọn dẹp sạch sẽ đống hoa hồng trên giường, thì cùng nằm trong chăn xem TV. Màn hình TV rất lớn, nhưng tín hiệu tiếp xúc có vẻ không tốt lắm, tiếng cười nói của chương trình giải trí xen lẫn với âm thanh “xẹt xẹt” của dòng điện, vậy mà lại có một loại vẻ đẹp tuỳ ý và dung dị.

Tạ Điệt nhặt một cánh hoa vừa bị bỏ sót từ trên gối xuống, cong môi: “Hiện trường cầu hôn hôm nay không phải là chủ ý của anh đúng không?”

Trong bầu không khí vừa rồi cô không tiện nói ý không tốt, hiện trường vừa nãy thật sự là quá quê mùa.

Hai bước một cái túi xách, còn những cánh hoa hồng trải rộng thành hình trái tim, sau đó cô nhìn vào một góc khuất khác trong phòng, lại còn dùng dây rèm ở mỗi bên rèm cửa để buộc bóng bay màu hồng phấn.

Tạ Điệt tưởng tượng dáng vẻ người đàn ông liều mạng phồng má để thổi bong bóng trong khi cô đang đi chơi, đã cảm thấy buồn cười — loại thẩm mỹ cũ rích nhà giàu mới nổi này, thật sự là rất quen thuộc.

Cô nhớ hồi còn học đại học, Kỷ Du Chi đã từng theo đuổi một em gái ở trường kế bên, ngày tỏ tình, cậu ta đã đặt mấy trăm ngọn nến xếp thành hình trái tim dưới lầu ký túc xá của người ta, chính xác là giống như cảnh tượng ngày hôm nay.

Giang Trạch Dư nghe vậy liền mỉm cười, đưa tay lên xoa xoa đầu cô: “Là ý của Kỷ Du Chi……nhưng mà coi như là có tác dụng, xem ra cô bé của anh chịu kiểu này”.

Anh đã lên kế hoạch cầu hôn trong chuyến đi lần này từ nửa tháng trước, nên đã sớm hỏi thăm kinh nghiệm cầu hôn của những người xung quanh. Thành Chí Dũng thực sự không có chút tế bào lãng mạn nào, thời điểm cầu hôn vợ, thậm chí anh ấy còn không có tiền để mua nhẫn kim cương, chỉ dừng ở 1 tô bún thập cẩm cay liền lừa gạt người về tay; phương pháp của Hạ Minh thì cần sự hỗ trợ của cha mẹ, điều này cũng không phù hợp với hoàn cảnh của họ; thế là sau khi tổng hợp cân nhắc, anh vẫn khai thác biện pháp của Kỷ Du Chi.

Mặc dù vừa thô vừa quê, nhưng đây đã là ý tưởng bình thường nhất mà anh có thể tìm thấy.

Thành thật mà nói, vừa rồi anh rất khẩn trương, đã nhiều năm rồi anh không có cảm giác lo lắng đến đổ cả mồ hôi.

Không nghĩ rằng cô gái nhỏ của anh lại nể tình như thế.

Tạ Điệt lầm bầm một câu: “Cái gì gọi là chịu kiểu này, chuyện này đâu có quan hệ gì với hiện trường cầu hôn đâu chứ?”

Người đàn ông nghe vậy thì nhíu mày vui vẻ, hướng dẫn từng bước hỏi: “Vậy……có quan hệ với cái gì?”

“Tất nhiên là với người đã cầu hôn…..” xém chút nữa Tạ Điệt đã bị anh đi guốc trong bụng, đánh anh một cái: “Tất nhiên là liên quan đến tâm trạng của em rồi, trùng hợp hôm nay tâm trạng của em không tệ, không muốn làm khó dễ anh nên mới đồng ý đó thôi”.

Cô huênh hoang lâu như vậy, nhưng lúc này lại hoàn toàn quên mất mình thậm chí còn chuẩn bị xong cả nhẫn kim cương.

“Còn nữa, sau này không cho phép anh gọi em là “cô bé”, có phải anh gọi mãi gọi đến quen luôn rồi không, khoan đã, anh muốn thành ông chủ trong nhà chúng ta rồi chứ gì? Nghĩ cũng đừng nghĩ nha!

Anh cong mắt khi nghe cô nói từ “nhà”: “Tuân lệnh, sau này nhà chúng ta sẽ chỉ nghe lời em thôi”.

Lúc này tín hiệu TV đã tốt hơn một chút, chương trình giải trí nhàm chán đang thảo luận về những khoảnh khắc vui vẻ của mọi người.

MC pha trò không buồn cười chút nào, khách mời bên cạnh cười rất gượng ép, nếp nhăn trên mặt đều lộ ra vẻ xấu hổ.

Giang Trạch Dư nhìn ra màn đêm vô biên ngoài cửa sổ, sau đó đột nhiên nghiêng người ôm Tạ Điệt vào lòng, hỏi cô: “Điệt Điệt, còn em? Em có vui không?”

Tạ Điệt sờ vào ngón áp út không còn cảm giác quen thuộc, vì trên đó đã có sự hiện diện mạnh mẽ của một chiếc nhẫn kim cương.

Trên thế giới này, có một loại năng lực thường bị người coi nhẹ, nhưng lại vô cùng quan trọng, đó chính là vui vẻ – có thể vui vẻ trong lòng khi bị các sự vật hài hước xung quanh tác động, có thể thoải mái cười to khi xem các chương trình giải trí, hoặc là có thể cười ra tiếng không giải thích được.

Xung quanh cô có rất nhiều người như thế này, tiêu sái như Hàn Tầm Chu, ngỗ ngược tuỳ ý như Trang Thục, hoặc ngây thơ như Kỷ Du Chi biết rõ tai nạn vẫn đâm đầu vào.

Ngay cả Tạ Điệt, 5 năm trước cũng miễn cưỡng được xem là người vui vẻ năng động, khi đó họ còn ở bên nhau, cô cảm nhận được tình yêu thương ấm áp trên thế giới này, đã từng như một cô bé ngây thơ mong đợi một tương lai hạnh phúc và tươi đẹp.

Thế nhưng kể từ khi chia tay với anh 5 năm trước, cuộc sống của cô đã bước vào khu vực xám xịt, mỗi ngày đều chú ý đến tiến độ điều tra, chờ sau khi Chu Tử Tuấn thật sự vào tù, cô chuyển sang tìm kiếm tin tức của Chu gia, còn có tin tức của Giang Trạch Dư.

Cô cố gắng tồn tại lẻ loi một mình ở Los Angeles, ngày qua ngày đều không chờ mong khoảnh khắc mặt trời mọc, đoạn thời gian kia cô còn có bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng.

Trạng thái chán nản, lo lắng, bế tắc trong cuộc sống kéo dài này thật sự có thể thay đổi tính cách của một người – sự thay đổi lớn nhất chính là, cô trở thành một người rất khó có thể vui vẻ.

Thế nhưng hôm nay cô thật sự rất vui, mỗi tế bào trên cơ thể cô đều như có một bàn chân nhỏ, đứng xếp hàng ngay ngắn, nhẹ nhàng nhảy lên điệu nhảy Clacket.

Kể từ khi được ở bên anh một lần nữa, không khí trên thế giới này dường như đã được thanh lọc một phen, trong không khí còn ẩn chứa một tia năng lượng, sau khi hít thở mấy tháng nay, một lần nữa cô đã có thể tìm về khả năng vui vẻ.

Có lẽ mấy chục năm về sau, đều sẽ là như vậy.

Tạ Điệt nghĩ tới đây, đôi mắt sáng long lanh, không tự chủ được mà cười ngây ngô.

Cô ghé vào tai người đàn ông và nói một câu hoàn toàn không liên quan.

Ngay lập tức, người nãy giờ vẫn đang quan tâm thế giới tinh thần của cô, trong nháy mắt đem cái gì Socrate Plato và những thầy tâm linh khác ném ra sau đầu: “Chà, Điệt Điệt, nếu em muốn, anh rất tán thành…..thử một lần…..”

Một lúc lâu sau, trời tạnh mưa, bầu trời đêm trong xanh, những vì sao sáng lấp lánh.

Tạ Điệt dùng ngón tay vẫn còn tê dại, âm thầm gửi cho Hàn Tầm Chu một tin nhắn.

[Này, nữ trên nam dưới cũng không tệ]



Vé vào cung điện Potala đã được đặt trước cho ngày thứ 3, thế là sáng sớm hôm sau, hai người thuê xe đi hồ Namtso. Đến nơi, Tạ Điệt không kiềm được mà hít một hơi thật sâu ngay khi vừa xuống xe.

Không khí trong lành như được lọc bởi tầng tầng lớp lớp gạc mịn, những ngọn núi tuyết trắng xoá phía xa truyền đến một chút hơi lạnh, hít vào phổi thật sảng khoái.

Nơi này lãng mạn như chốn thần tiên, mỗi một chi tiết nhỏ đều sạch sẽ và đa dạng – màu trắng của núi tuyết không giống với màu trắng của những đám mây, bầu trời và nước lại có màu xanh lam khác biệt.

Trùng hợp hôm nay Tạ Điệt có một buổi phát sóng trực tiếp kéo dài 15p của Tea Party, thế là cô thừa dịp Giang Trạch Dư đang đi tìm chỗ đỗ xe, bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp bằng điện thoại của mình.

Là một blogger thường quay Vlog bên ngoài, việc tự cầm điện thoại lẩm bẩm một mình là chuyện đã quá quen thuộc, cô đeo kính râm, cũng không quan tâm ánh mắt hiếu kì của các du khách xung quanh, mở ra nền tảng phát sóng trực tiếp của Tea Party, điều chỉnh một chút góc độ máy: “Khụ khụ, mọi người có nghe thấy tôi nói chuyện không? Tình cờ tôi đang đi du lịch ở Lhasa, nên sẽ dẫn các bạn đi xem vẻ đẹp của hồ Namtso nhé”.

[nghe thấy nghe thấy nghe thấy]

[A a a cuối cùng cũng lót dép chờ được rồi! Cũng vì buổi livestream này của Tea Party mà ông đây còn đặt báo thức để rời giường đấy]

[Tôi cũng vậy nè lầu trên, tối hôm qua lúc thấy sự kiện được thúc đẩy trên “Nhất Ngôn”, tôi đã lập tức thoát ra]

Phản ứng quá mạnh trong cuộc đối đáp khiến Tạ Điệt gần như nghĩ rằng Tea Party đã sắp xếp một minh tinh hàng đầu nào đó cùng phát sóng trực tiếp với cô.

Cô liếc nhìn số lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp hiển thị ở góc trên bên trái, giật nảy mình.

Chưa đầy nửa phút, cô đã hiểu ra lý do, nhưng cô càng bối rối hơn trước những bình luận này.

[vây quanh xem tuần trăng mật của vợ chồng mới cưới / meme doge (1)]

**(1): từ thông dụng internet, được thêm vào cuối bài viết khi thể hiện sự mỉa mai một cách hài hước hoặc thể hiện ý nghĩa trái ngược với những gì được nói.

[xin hỏi Giang Thần nhân sĩ mới kết hôn có xuất hiện trong ống kính không? Muốn ăn cẩu lương!]

[cố ý vào xem Giang Thần sau khi cưới / meme doge]

[cùng vào xem vợ chồng gió đêm sau khi cưới nào]

Tạ Điệt:????

Cái quái gì vậy? Sao cô không biết hai người họ đang trong một mối quan hệ “đã kết hôn” chứ?

Cô thật sự quá hoang mang, nên hỏi luôn trong phòng phát sóng trực tiếp.

Sau khi đọc nhiều bình luận, cô đã đoán ra toàn bộ câu chuyện – thì ra sau khi người đàn ông nào đó cầu hôn thành công buổi tối hôm qua, đã vội vàng thay đổi tình trạng hôn nhân cá nhân trên tất cả mọi nền tảng xã hội thành “đã kết hôn”, là ông trùm ngành Internet, vậy mà anh không có chút tự giác mình là người của công chúng, sau khi thay đổi trạng thái đã lập tức bị ánh mắt sắc bén của cư dân mạng phát hiện, làm dấy lên cuộc bàn tán sôi nổi.

Tạ Điệt: …….

Cô lên tiếng chào hỏi khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, sau đó bỏ ra xem Weibo một chút, quả nhiên, [Giang Thần đã kết hôn] thành công leo lên vị trí hot search, phía dưới là sự suy đoán nhiệt tình của cư dân mạng.

[ôi, vừa mới thông báo không bao lâu đã lãnh giấy chứng nhận, Giang Thần có cần nóng lòng như vậy không, cô dâu còn có thể chạy trốn sao?]

[tôi đoán là có]

[đúng rồi, xem ra là va chạm gây gổ]

Giang Trạch Dư làm cho mấy tài khoản đã nhiều năm không đăng nhập bỗng như xác chết vùng dậy, trở thành bức tường thành khiến hàng triệu cô gái phải khóc.

Tạ Điệt xem khoảng nửa phút, sau đó tuân thủ đạo đức nghề nghiệp trở lại phòng phát sóng trực tiếp.

Bình thường Tạ Điệt hay quay video trước rồi mới tiến hành biên tập chỉnh sửa, hình thức phát sóng trực tiếp này cũng là lần đầu tiên, thật đúng là không biết nên trò chuyện gì đây. Đối mặt với vô số người xem đang trông mong Giang Trạch Dư xuất hiện trước ống kính, cô kiên trì hàn huyên vài câu, sau đó nói: “À, các bạn có thể đi ăn cơm trưa thay vì chờ Giang Trạch Dư, anh ấy không biết tôi livestream, bây giờ đang đi đỗ xe, chờ lúc anh ấy trở về hẳn là kết thúc rồi.”

Sau khi cô nói xong, số lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn không giảm, cư dân mạng đều cực kì hiểu chuyện.

[không sao, không nhìn thấy Giang Thần thì nhìn Giang phu nhân cũng tốt]

[nói thật, vốn là vào xem vì Giang Thần, nhưng giá trị nhan sắc của Sunny đại nhân trong buổi livestream này cũng cao quá chứ? Bỏ xa cái người nổi tiếng trên mạng mang danh xưng là “con lai” kia mấy con phố luôn, làm tôi không thoát ra được.]

[Cho chị tôi chút thể diện đi chứ]

Cảnh sắc xung quanh rất đẹp, và có rất nhiều du khách đang quay phim, chụp ảnh. Thật sự Tạ Điệt không có gì để nói, nghĩ một chút, nghiêm túc giảng giải cho mọi người tư thế chụp ảnh chính xác đã tích luỹ nhiều năm qua.

“Mọi người nhìn bên kia kìa, mặc dù phong cảnh tốt nhưng có quá nhiều du khách, ảnh chụp ra sẽ rất lộn xộn. Trong một phong cảnh cực kì thuần khiết như vậy, khi chụp ảnh người không cần theo đuổi thị giác đẹp nhất, trong ống kính chỉ cần khoá chặt một cục bộ bối cảnh sạch sẽ, giống như ở góc này, bạn chỉ có thể nhìn thấy một chút mặt hồ, nhưng hiệu ứng sẽ rất tốt”.

“Còn tư thế chụp ảnh, mọi người đều biết chụp từ dưới lên sẽ khiến chân dài hơn nhưng nên chọn góc độ tốt, nếu không thì khi chỉnh lại ảnh bạn sẽ thấy nét mặt rất dễ bị biến dạng”.

“………Bố cục và tư thế của bức ảnh cũng rất quan trọng. Cùng một trọng lượng, nhưng nếu chọn tư thế tốt, nhìn có vẻ như gầy được mười mấy cân đấy”.

Tạ Điệt vừa nói vừa khoa tay múa chân mấy tư thế chụp giúp gầy hơn khi lên ảnh.

Chụp ảnh người mẫu đường phố không có yêu cầu cao giống bên mảng thời trang, nhưng kỷ xảo chụp ảnh tác động trực tiếp đến hiệu suất sau đó. Cô đã là một blogger thời trang nhiều năm như vậy, làm việc cùng nhiếp ảnh gia không có 100 người thì cũng 80 người, đây chính là kinh nghiệm quý báu được tích luỹ từ những lần làm việc chung. Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng dần dần bị thu hút bởi món đồ khô giản dị của cô, rất nghiêm túc lắng nghe. Cuối cùng mưa đạn cũng được thay mới sang xu hướng đứng đắn, thậm chí có thật nhiều nàng tiên nhỏ bắt đầu nháo nhào ghi chép.

Tạ Điệt vừa biểu hiện, vừa hoạt động trên màn hình, thỉnh thoảng trả lời một số câu hỏi trong phòng phát sóng trực tiếp: “Đúng rồi, tư thế này cũng không tệ, có thể thử thêm nhiều góc độ”.

Dần dần, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập trong không khí học tập sôi nổi, thậm chí có một số học sinh còn tranh thủ luyện tập, thời gian phát sóng trực tiếp trôi qua từng giây từng phút, đã gần đến thời gian qui định.

Đúng lúc này, người đàn ông thuận lợi đỗ xe xong đã trở về, nhìn thấy cô bé của mình đang ngồi xổm trên núi đá bên hồ, tay vừa cầm điện thoại như đang tìm kiếm gì đó, miệng vừa lẩm bẩm cái gì “tư thế”, “góc độ”.

Người đàn ông vừa nếm trải vị ngọt tối qua, muốn ngừng mà không được, lập tức kết hợp những từ này lại, sinh ra liên tưởng hợp lý. Mắt anh tối sầm lại, đi đến sau lưng Tạ Điệt, nhẹ nhàng ôm bả vai cô, sau đó nghiêng đầu ghé vào tai cô.

“Cô bé……” vừa mở miệng mới nhớ rằng cô không cho gọi cô là cô bé, Giang Trạch Dư liền ngậm miệng, rất biết nghe lời mà đổi cách xưng hô khác: “……Bảo bối, em còn tìm tư thế gì vậy? Tối nay chúng ta có thể thử.”

Tạ Điệt: “……..”

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp: “….”

Sau một khoảng lặng đáng sợ, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp như nổ tung.

Năm phút sau, trên hot search đã bùng nổ một số chủ đề.

[doanh nhân nổi tiếng ghs (1) trong phòng livestream / meme doge]

**(1): ám chỉ nội dung bẩn thỉu liên quan đến nội dung khiêu dâm

[án mạng đẫm máu từ tư thế chụp ảnh]

[không nghĩ Giang Thần là người như vậy?!]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương