Gợn Gió Đêm
-
Chương 42: Không cần lo gì hết
Hai người quay lại phòng sau khi dùng xong bữa sáng, Tạ Điệt ôm một cái gối mềm mại, tìm một tư thế vô cùng thoải mái rồi lười biếng làm tổ trên chiếc ghế tựa ban công, nhìn khung cảnh tuyết rơi lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ ngoài ô cửa kính.
Cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của phòng khách hướng ra hồ Great Slave và rừng thông đen rộng lớn ở phía xa, tuy tầng lầu không cao nhưng vẫn có thể thoáng thấy vẻ tráng lệ của nó.
Đến giữa trưa, lúc ánh nắng tươi sáng là thời điểm thích hợp để hẹn hò.
Tạ Điệt quay đầu lại, ánh mắt sâu kín nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha dùng máy tính của cô để mở video hội nghị quốc tế.
Cô nhìn anh chằm chằm hồi lâu, ai ngờ người đàn ông chỉ chuyên tâm làm việc lại không hề phát giác gì, Tạ Điệt âm thầm liếc mắt, đành phải chán nản lấy điện thoại ra, lướt qua một vài ứng dụng quen thuộc.
Nhưng cô lại tình cờ lướt thấy Weibo của Lâm Cảnh Thước mà anh ta vừa đăng một phút trước, gương mặt tươi cười rạng rỡ đằng sau chiếc kính bảo hộ và tấm ván trượt tuyết mát lạnh dưới chân.
Tạ Điệt nhìn chằm chằm bầu trời xanh và làn tuyết trắng trong bức ảnh cùng con đường tuyết quanh co trong khu rừng, ngón tay cô nắm lấy mấy dây tua rua dưới gối, may là chất liệu tua đủ chắc để không bị cô làm trụi hết.
Cô thực sự thấy khó chịu.
Đáng lẽ cô nên đi trượt tuyết với họ — cực quang, rượu mạnh và trượt tuyết là ba hoạt động tất yếu cho người dân địa phương ở Yellowknife trải qua những ngày dài mùa đông, không thể bỏ qua hoạt động nào trong số đó.
Chu Tử Dương, Lâm Cảnh Thước và Sầm Ninh vừa ăn sáng xong liền thuê một chiếc ô tô và khởi hành đến khu nghỉ mát trượt tuyết gần đó. Trước khi xuất phát họ còn hỏi cô đi hay không, nhưng Tạ Điệt nghĩ về việc Giang Trạch Dư bị suy giảm thị lực và không thể thực hiện các môn thể thao nguy hiểm như vậy, lại muốn ở bên bạn trai “cũ” tro tàn lại cháy của cô, vì vậy cô đã từ chối.
— Ai có thể đoán được anh vừa về phòng liền chui đầu vào làm việc.
Tạ Điệt hung dữ kéo chiếc gối ra, đứng dậy đi vào phòng tắm, vừa đi vòng qua ghế sofa, vừa liếc nhìn màn hình máy tính của Giang Trạch Dư.
Trong video hội nghị có vài người, ngoài anh và hai người Trung Quốc, còn có một người đàn ông Ấn Độ râu quai nón trong ô màn hình chia đôi ở góc trên bên trái.
Bối cảnh phía bên người đàn ông râu ria kia có ánh mặt trời chói sáng giống Yellowknife, không chừng là cũng ở cùng kinh độ Bắc Mỹ.
Tạ Điệt để mặt mộc, mặc một chiếc áo hoodie dáng suông dài, nhẹ nhàng bước qua với đôi chân trần, lại không biết hành động này đã gây náo động trong video.
Trong phòng thí nghiệm máy tính Berkeley của Đại học California,, râu xồm Kunal với giọng tiếng Anh vị cà ri đang nói về phòng thí nghiệm của họ và dự án hợp tác với Trạch Ưu: “Our social recommendation network should definately defeat the one Facebook is using — “ (nền tảng xã hội mà chúng tôi đề xuất chắc chắn có thể đánh bại được cái mà Facebook đang sử dụng—)
Trong một giây tiếp theo, ánh mắt ngơ ngác của ông ta đảo từ trái qua phải trên màn hình, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “OMG, Your wife is so beautiful” (OMG, vợ của anh thật xinh đẹp).
Lúc này, hai người Trung Quốc khác trong video, giám đốc kỹ thuật và phó tổng bộ phận công nghệ trong nước của Trạch Ưu, ánh mắt hai người thực hiện thao tác gần như cùng một lúc với ông râu quai nón, chỉ là bọn họ không dám lên tiếng, chỉ dám nói thầm: “Wife cái cây búa, Giang Thần chính là vạn năm độc thân biết không? Nhưng mà Giang Thần từ trước đến nay luôn độc thân ngẫu nhiên cũng sẽ hẹn hò chứ, lại còn chọn người đẹp như vậy, chậc”.
Giang Trạch Dư: “……”
Anh cố gắng đưa chủ đề quay lại chuyện đề xuất hệ thống: “Trước đó chúng tôi đã lên kế hoạch sẽ ra mắt nền tảng xã hội vào mùa xuân năm sau, nhưng bây giờ do một số tình huống nhất định nên cần phải tiến hành sớm. Kunal, khi nào hệ thống đề cử của phòng thí nghiệm các ông có thể triển khai thành sản phẩm nhanh nhất?”
Kunal nghe vậy vừa kể khổ vừa vuốt bộ râu xồm của mình: It”s been two weeks since last time I slept before 2 am. (Lần cuối cùng tôi đi ngủ trước hai giờ sáng là hai tuần trước).
Giang Trạch Dư ngước mắt lên và phớt lờ tiếng than thở của ông ta: “Nói với người cố vấn của ông, nếu ông triển khai trong vòng hai tuần, giá hợp đồng sẽ nhân lên 1,5 lần.”
1,5 lần? Có bao nhiêu số không? Lại còn là một con dao Mỹ (1)!
**(1): Con dao Mỹ: nghĩa là đô la Mỹ, phát âm gần giống chữ “con dao” trong tiếng TQ, nhiều bạn trẻ thích nói “con dao Hoa Kỳ” thay thế cho đồng đô la.
Tiến sĩ Kunal nghèo khó nghe vậy lập tức thành chân chó gật đầu, nhưng vẫn thì thầm vài câu bằng tiếng Hindi để lên án mạnh mẽ bọn tư bản máu lạnh trên toàn thế giới đều giống nhau.
Khi Tạ Điệt trở lại từ phòng tắm, cuối cùng Giang Trạch Dư cũng đã ngắt cuộc gọi video. Anh đeo mắt kính ngồi trên sofa, mặc một chiếc áo len giản dị và quần dài ở nhà, tóc cũng hơi loạn, trông như một sinh viên đại học đẹp trai thuần khiết.
Dường như anh đang kiểm tra e-mail, vẻ mặt nhàn nhạt trượt màn hình lên xuống, khi anh nghe thấy tiếng cô đi qua còn dành thời gian ngẩng đầu nhìn cô, vẫy tay ra hiệu cô đến ngồi bên cạnh anh.
Tạ Điệt phớt lờ anh, giận dỗi quay trở lại chiếc ghế ban công của mình.
Quả nhiên một lúc sau, Giang Trạch Dư ngoan ngoãn đứng dậy, cầm lấy máy tính đi về phía cô, đi tới bên cạnh cô vài bước, khoanh chân ngồi trên tấm thảm dày bên dưới ghế tựa.
Đầu anh tựa vào chân cô, dùng mặt cọ cọ đầu gối cô với vẻ mặt nịnh nọt: “Điệt Điệt, xin lỗi, anh bận làm việc, không ở bên em nhiều.”
Chậc, hay thật, kiếp trước anh nhất định là con sâu trong bụng cô. Tạ Điệt đang định theo bậc thang đi xuống, kết quả lại nghe được người đàn ông nói: “Còn có một chuyện càng phải xin lỗi……Trong công ty có việc, anh đã đặt chuyến bay chiều nay về nước, em có muốn đi cùng anh không? Anh sẽ cho người đặt vé máy bay”.
Tạ Điệt: “……..”
— rõ ràng đêm qua mới xác nhận quan hệ, cô còn định ở lại bên anh trong hai ngày này để bù đắp cho sự thiếu hụt quyền hạn của bạn gái trong 5 năm qua, kết quả là anh làm việc cả ngày thì thôi đi, bây giờ còn nói tối nay phải về nước.
Cho dù lí trí nghĩ rằng anh là vì công việc, Tạ Điệt vẫn là trợn tròn mắt trong lòng – đúng là không chiếm được mới là tốt nhất, hai tuần trước còn không ngại đuổi theo qua Canada, bây giờ thì phía trước vừa xác nhận quan hệ sau lưng liền trốn chạy, đúng là đàn ông mà.
Tạ Điệt tức giận đánh một cái vào người đang ôm đầu gối mình: “Quan trọng như vậy sao? Đoàn phim vừa gửi tin nhắn cho em, chiều mai em cùng Sầm Ninh phải quay chụp cho một vài cảnh bổ sung, tuy lượng công việc không nhiều nhưng không thể về nước ngay được. Nếu chuyện không gấp lắm, anh có thể chờ em 2 ngày, cùng nhau trở về không?”
Dứt lời, cô nhớ tới triết lý về nhân sinh mà mình vừa giác ngộ trước đó nên nhẹ giọng, vươn tay kéo ống tay áo len của anh, nhìn về phía cửa sổ rồi lúng túng nói: “Ngồi trên máy bay mười mấy tiếng vừa mệt vừa chán, em muốn…..anh đi cùng em, được không?”
Mái tóc đen nhánh của cô được buộc cao sau đầu, khi nói chuyện đuôi ngựa đung đưa lay đọng.
Tạ Điệt luôn lạnh lùng cứng rắn trước mặt người ngoài, thói quen nói chuyện vừa cao ngạo lại xa cách, Giang Trạch Dư đã bao giờ thấy qua dáng vẻ yếu đuối của cô như vậy?
Thật ra Giang Trạch Dư không thích phụ nữ yếu đuối.
Cách đây vài năm, khi Trạch Ưu còn chưa ra thị trường, công ty đã tìm được người phát ngôn, hiện là một ngôi sao hạng nhất phát triển rất tốt trên màn ảnh rộng. Quy mô công ty lúc ấy không lớn như bây giờ, rất nhiều chuyện anh đều phải tự tay làm lấy, nhưng thật ra cũng gặp nữ minh tinh kia vài lần.
Trước mặt anh, nữ minh tinh rất mềm mỏng, mỗi một câu nói ra đều như là ở thế yếu, làm nũng, một cái nhăn mày, một nụ cười dường như cũng cố tình đắn đo để nó trở nên đúng mực. Kỷ Du Chi thề rằng người ta có ý đối với anh, nhưng Giang Trạch Dư chỉ thấy cô nàng là một người thật phiền phức.
Vừa dính vừa mềm, giống như một viên mochi để qua đêm.
Nhưng hôm nay, Giang Thần, người luôn luôn có biểu cảm người sống chớ lại gần, nghe trong giọng nói của đại tiểu thư nhà anh mơ hồ lộ ra vẻ không muốn xa rời, chỉ cảm thấy một nơi nào đó trong lòng nhanh chóng sụp đổ.
Tại sao làm nũng lại đáng yêu như vậy chứ.
Lúc trước Kỷ Du Chi luôn hoài nghi anh có khuynh hướng chịu ngược, Tạ Điệt càng kiêu ngạo, lạnh lùng, anh càng không dứt ra được. Kỷ Du Chi cũng dự đoán lỡ như có một ngày Tạ đại tiểu thư lương tâm trỗi dậy, trở thành hiền thê lương mẫu, có lẽ anh sẽ thấy vô vị. Giang Trạch Dư cảm thấy cậu ta khẳng định không hiểu tình yêu, làm sao có thể vô vị, rõ ràng là ăn tuỷ biết vị (1) – Cô là Scarlett của anh, là Eve của anh, là cội nguồn của tất cả tình yêu và nhân tính của anh.
**(1): thành ngữ TQ, nghĩa là tuỷ xương có vị rất ngon, ăn vào thấy ngon, và muốn thử lại lần nữa. Đề cập đến việc muốn thử lại sau khi trải nghiệm một lần.
Ánh mắt Giang Trạch Dư tối sầm lại, tầm mắt từ đôi môi đang khép mở của cô gái dần dần rơi xuống.
Cô đang mặc một chiếc áo hoodie có mũ màu vàng nhạt, có lẽ là do nhân viên chuẩn bị, diện mạo bây giờ của blogger tinh tế khác hẳn ngày thường, rất học sinh và cũng rất nhí nhảnh. Chiếc áo hoodie rất dài, do trong phòng đã được bật máy sưởi nên cô không mặc thêm quần dài. Tạ Điệt có vóc dáng cao gầy, tỉ lệ cơ thể cực kỳ cân đối, hai chân dài thẳng tắp và trắng nõn.
Cô vừa mới…..nói gì nhỉ?
Giang Trạch Dư nghĩ đến nỗi đôi mắt cũng đau, dứt khoát không nghĩ đến nữa.
Người đàn ông tuổi gần 30 “mất đi có lại” không có thời gian cũng không cần thiết để tự uỷ khuất chính mình, anh nhanh nhẹn chống tay xuống sàn nhà đứng dậy, dùng hai tay nhẹ nhàng ẵm người trên ghế lên để nhường chỗ cho mình. Giang Trạch Dư lập tức tự mình ngồi xuống ghế dài, nhẹ nhàng đặt Tạ Điệt ngồi lên đùi mình trong tiếng kinh hô của cô, ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô rồi kéo người vào lòng, cúi đầu dán chặt vào môi cô.
Ánh mặt trời cùng dòng sông băng đối kháng, lộ ra những nhành cây tuyết tùng đen nhánh, thỉnh thoảng còn có chim hải âu bay lượn trên mặt hồ băng trơ trọi.
Một cặp đôi đã xa nhau 5 năm, vào ngày thứ hai được một lần nữa ở bên nhau, họ đã nằm trên ghế dài và hôn nhau không lý do.
—
Thật lâu sau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ bị mây đen che khuất, đôi môi cũng rời nhau.
Tạ Điệt có chút xấu hổ dựa vào vai Giang Trạch Dư, hơi thở hổn hển.
Thật ra cô vẫn có chút không quen với anh sau 5 năm, hoặc là nói có chút không quen với cách ở chung hiện tại của họ.
Rõ ràng lúc bắt đầu loại chuyện này, không chín thì mười lần cũng là cô chủ động, còn anh chỉ ngơ ngác đứng đó đỏ mặt tía tai, ngoan ngoãn để cô kiễng chân lên cướp lấy nụ hôn — chỉ ngoại trừ một vài lần uống rượu, anh mới có một phần mười nhiệt tình và trực tiếp như bây giờ.
Nhưng hiện tại, 5 năm sau, con người này ngập tràn tính công kích và xâm chiếm, giống như một con sư tử đực trưởng thành nên bảo vệ lãnh thổ của mình.
Tạ Điệt dùng ngón tay chạm vào đường viền cổ áo len của Giang Trạch Dư, giọng nói hơi nhỏ và không ổn định: “A Dư, huỷ vé đi, hai ngày sau chúng ta cùng nhau trở về”.
Khi Tạ Điệt nói lời này, cô không dùng câu nghi vấn, bởi vì theo logic, cô đưa ra yêu cầu, anh hôn cô, đó là một giao dịch rất công bằng.
Nhưng mà người đàn ông thấy sắc liền mờ mắt, trong đầu chỉ nhớ tới dáng vẻ nũng nịu và quyến rũ của cô, không chút nào nhớ ra yêu cầu của cô, chỉ có thể chột dạ mà im lặng.
Một lúc lâu mà Tạ Điệt vẫn chưa nhận được câu trả lời, thế là hai hàng lông mày quét ngang một đường khỏi lồng ngực anh, ngữ khí không kiềm nén được: “Có ý tứ gì? Không ở lại thì dẹp đi.”
Giang Trạch Dư khéo léo xoa nhẹ tóc cô, khom lưng cầm lên máy laptop ở dưới thảm, đặt trên đùi cô.
Vòng tay anh hoàn toàn ôm trọn người cô, ngón tay thao tác trên bàn phím, mở email mới nhất do Kunal gửi cho anh, sau đó tải xuống văn kiện PDF: “Điệt Điệt, em xem cái này đi”.
Tạ Điệt không biết tại sao anh lại đổi chủ đề, khịt mũi nhìn màn hình một cách ngoan ngoãn.
Trên màn hình là bản báo cáo dày đặc chữ tiếng Anh.
“Socialrecommendationsystem——”, Tạ Điệt đọc tiêu đề xong thì quay đầu lại nhìn anh: “Cái này em có nghe qua, đại khái là một hệ thống đề cử thông minh mà nhiều nền tảng thương mại điện tử và mạng xã hội đang cạnh tranh. Một số công ty trong và ngoài nước đã làm rất tốt. Anh cho em xem cái này để làm gì?”
Hệ thống đề cử thông minh dựa trên trí tuệ nhân tạo và công nghệ nghiên cứu sâu hiện nay, có thể định hình đặc điểm hành vi của từng người sử dụng theo quỹ đạo của người dùng, và đưa ra các đề xuất hợp lý cho phù hợp. Chẳng hạn như giới thiệu những người bạn cùng chí hướng, âm nhạc hoặc các bài đăng trên mạng xã hội, hoặc giới thiệu các sản phẩm trong lĩnh vực thương mại điện tử mà họ cảm thấy hứng thú. Nếu làm tốt phương diện này có thể nâng cao trải nghiệm của người dùng một cách hiệu quả nhất.
Trải nghiệm người dùng tốt có nghĩa là thị trường tốt.
Tạ Điệt nhìn anh, chờ anh giải thích.
Ánh nắng vừa vặn, vòng tay đang ôm lấy cơ thể cô gái rất mạnh mẽ, doanh nhân trẻ tuổi đẩy chiếc kính trên sóng mũi và giải thích cho cô gái của mình những gì anh đã làm trong mấy năm qua khi không có cô.
“Đây là hệ thống để cử thông minh mà Trạch Ưu hợp tác với phòng thí nghiệm Berkeley, sau nhiều lần kiểm tra nội bộ khẳng định đã đạt đến đỉnh cao của ngành trong và ngoài nước — Đây chỉ là một phần nhỏ trong số những công nghệ cốt lõi hàng đầu mà hiện tại anh đang nắm giữ, đã được trải qua quá trình đánh bóng và mài dũa tỉ mỉ, không lâu sau Trạch Ưu sẽ đẩy ra một phần mềm mạng xã hội, đó là lý do mà anh phải mau chóng quay về”.
Nếu như không có áp lực từ Chu gia, có lẽ dã tâm này của anh sẽ chậm rãi phát triển, nhưng hiện tại đã có thể công khai trước, anh cảm thấy đây cũng là an bài tốt nhất.
“Điệt Điệt, một nền tảng xã hội lớn có nghĩa là có một cơ sở người dùng khổng lồ, một nửa bộ phận công nghệ trung tâm của Trạch Ưu đã hoạt động suốt 27 tháng. Đây sẽ là bước cơ bản nhất chuỗi sinh thái tương lai của Trạch Ưu, tiếp theo, chúng ta sẽ không còn bị giới hạn trong lĩnh vực thương mại điện tử, trong 5 năm tới, anh muốn mỗi một người dùng của Trạch Ưu, cho dù là trò chuyện, nghe nhạc, chia sẻ hay mua sắm, đều có thể tận hưởng một cách tự do và thoải mái hệ sinh thái Internet mà chúng ta cung cấp”.
Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng gãi vào chóp mũi cô gái trong vòng tay mình, lời nói điềm đạm và tinh tế của tuổi 30 nhưng vẫn giữ được bản lĩnh và hoài bão của tuổi đôi mươi: “Lúc ăn sáng, chẳng phải em lo lắng các nhà đầu tư có quan hệ với Chu gia sẽ rút vốn sau khi sự việc bại lộ sao? Trong xã hội phù phiếm này, ngay cả các mối quan hệ gia đình cũng chưa chắc đã đáng tin cậy, huống chi là thầy trò hay bạn bè? Xét đến cùng, tiền và lợi ích mới là động lực để thúc đẩy”.
“Tương lai Trạch Ưu sẽ khiến những nhà đầu tư đó kiếm được bộn tiền, bọn họ làm sao sẵn sàng rút vốn, sẽ chỉ có nhiều người phải vắt óc hơn để có được một phần của miếng bánh”.
Tạ Điệt dựa vào vòng tay anh, nhìn chằm chằm vào sườn mặt của anh, lại nghe anh chắc chắn và đầy tự tin nói với cô — không cần lo gì hết, anh có con dao sắc bén nhất và là vũ khí hoàn hảo nhất trên thế giới, thì sợ gì hổ báo sài lang.
Tác giả có lời muốn nói: Hì Hì, vứt bỏ cung đấu sang một bên và nói về cuộc chiến kinh doanh kỹ thuật! Hôm nay Dư muội có mạnh hơn một chút không?
Chương sau trở về Trung Quốc phát triển cốt truyện ~ Gần đây thực sự rất ít bình luận, các ngươi có phải là đang dưỡng béo không? Ta đã khóc rất to……
Cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của phòng khách hướng ra hồ Great Slave và rừng thông đen rộng lớn ở phía xa, tuy tầng lầu không cao nhưng vẫn có thể thoáng thấy vẻ tráng lệ của nó.
Đến giữa trưa, lúc ánh nắng tươi sáng là thời điểm thích hợp để hẹn hò.
Tạ Điệt quay đầu lại, ánh mắt sâu kín nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha dùng máy tính của cô để mở video hội nghị quốc tế.
Cô nhìn anh chằm chằm hồi lâu, ai ngờ người đàn ông chỉ chuyên tâm làm việc lại không hề phát giác gì, Tạ Điệt âm thầm liếc mắt, đành phải chán nản lấy điện thoại ra, lướt qua một vài ứng dụng quen thuộc.
Nhưng cô lại tình cờ lướt thấy Weibo của Lâm Cảnh Thước mà anh ta vừa đăng một phút trước, gương mặt tươi cười rạng rỡ đằng sau chiếc kính bảo hộ và tấm ván trượt tuyết mát lạnh dưới chân.
Tạ Điệt nhìn chằm chằm bầu trời xanh và làn tuyết trắng trong bức ảnh cùng con đường tuyết quanh co trong khu rừng, ngón tay cô nắm lấy mấy dây tua rua dưới gối, may là chất liệu tua đủ chắc để không bị cô làm trụi hết.
Cô thực sự thấy khó chịu.
Đáng lẽ cô nên đi trượt tuyết với họ — cực quang, rượu mạnh và trượt tuyết là ba hoạt động tất yếu cho người dân địa phương ở Yellowknife trải qua những ngày dài mùa đông, không thể bỏ qua hoạt động nào trong số đó.
Chu Tử Dương, Lâm Cảnh Thước và Sầm Ninh vừa ăn sáng xong liền thuê một chiếc ô tô và khởi hành đến khu nghỉ mát trượt tuyết gần đó. Trước khi xuất phát họ còn hỏi cô đi hay không, nhưng Tạ Điệt nghĩ về việc Giang Trạch Dư bị suy giảm thị lực và không thể thực hiện các môn thể thao nguy hiểm như vậy, lại muốn ở bên bạn trai “cũ” tro tàn lại cháy của cô, vì vậy cô đã từ chối.
— Ai có thể đoán được anh vừa về phòng liền chui đầu vào làm việc.
Tạ Điệt hung dữ kéo chiếc gối ra, đứng dậy đi vào phòng tắm, vừa đi vòng qua ghế sofa, vừa liếc nhìn màn hình máy tính của Giang Trạch Dư.
Trong video hội nghị có vài người, ngoài anh và hai người Trung Quốc, còn có một người đàn ông Ấn Độ râu quai nón trong ô màn hình chia đôi ở góc trên bên trái.
Bối cảnh phía bên người đàn ông râu ria kia có ánh mặt trời chói sáng giống Yellowknife, không chừng là cũng ở cùng kinh độ Bắc Mỹ.
Tạ Điệt để mặt mộc, mặc một chiếc áo hoodie dáng suông dài, nhẹ nhàng bước qua với đôi chân trần, lại không biết hành động này đã gây náo động trong video.
Trong phòng thí nghiệm máy tính Berkeley của Đại học California,, râu xồm Kunal với giọng tiếng Anh vị cà ri đang nói về phòng thí nghiệm của họ và dự án hợp tác với Trạch Ưu: “Our social recommendation network should definately defeat the one Facebook is using — “ (nền tảng xã hội mà chúng tôi đề xuất chắc chắn có thể đánh bại được cái mà Facebook đang sử dụng—)
Trong một giây tiếp theo, ánh mắt ngơ ngác của ông ta đảo từ trái qua phải trên màn hình, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “OMG, Your wife is so beautiful” (OMG, vợ của anh thật xinh đẹp).
Lúc này, hai người Trung Quốc khác trong video, giám đốc kỹ thuật và phó tổng bộ phận công nghệ trong nước của Trạch Ưu, ánh mắt hai người thực hiện thao tác gần như cùng một lúc với ông râu quai nón, chỉ là bọn họ không dám lên tiếng, chỉ dám nói thầm: “Wife cái cây búa, Giang Thần chính là vạn năm độc thân biết không? Nhưng mà Giang Thần từ trước đến nay luôn độc thân ngẫu nhiên cũng sẽ hẹn hò chứ, lại còn chọn người đẹp như vậy, chậc”.
Giang Trạch Dư: “……”
Anh cố gắng đưa chủ đề quay lại chuyện đề xuất hệ thống: “Trước đó chúng tôi đã lên kế hoạch sẽ ra mắt nền tảng xã hội vào mùa xuân năm sau, nhưng bây giờ do một số tình huống nhất định nên cần phải tiến hành sớm. Kunal, khi nào hệ thống đề cử của phòng thí nghiệm các ông có thể triển khai thành sản phẩm nhanh nhất?”
Kunal nghe vậy vừa kể khổ vừa vuốt bộ râu xồm của mình: It”s been two weeks since last time I slept before 2 am. (Lần cuối cùng tôi đi ngủ trước hai giờ sáng là hai tuần trước).
Giang Trạch Dư ngước mắt lên và phớt lờ tiếng than thở của ông ta: “Nói với người cố vấn của ông, nếu ông triển khai trong vòng hai tuần, giá hợp đồng sẽ nhân lên 1,5 lần.”
1,5 lần? Có bao nhiêu số không? Lại còn là một con dao Mỹ (1)!
**(1): Con dao Mỹ: nghĩa là đô la Mỹ, phát âm gần giống chữ “con dao” trong tiếng TQ, nhiều bạn trẻ thích nói “con dao Hoa Kỳ” thay thế cho đồng đô la.
Tiến sĩ Kunal nghèo khó nghe vậy lập tức thành chân chó gật đầu, nhưng vẫn thì thầm vài câu bằng tiếng Hindi để lên án mạnh mẽ bọn tư bản máu lạnh trên toàn thế giới đều giống nhau.
Khi Tạ Điệt trở lại từ phòng tắm, cuối cùng Giang Trạch Dư cũng đã ngắt cuộc gọi video. Anh đeo mắt kính ngồi trên sofa, mặc một chiếc áo len giản dị và quần dài ở nhà, tóc cũng hơi loạn, trông như một sinh viên đại học đẹp trai thuần khiết.
Dường như anh đang kiểm tra e-mail, vẻ mặt nhàn nhạt trượt màn hình lên xuống, khi anh nghe thấy tiếng cô đi qua còn dành thời gian ngẩng đầu nhìn cô, vẫy tay ra hiệu cô đến ngồi bên cạnh anh.
Tạ Điệt phớt lờ anh, giận dỗi quay trở lại chiếc ghế ban công của mình.
Quả nhiên một lúc sau, Giang Trạch Dư ngoan ngoãn đứng dậy, cầm lấy máy tính đi về phía cô, đi tới bên cạnh cô vài bước, khoanh chân ngồi trên tấm thảm dày bên dưới ghế tựa.
Đầu anh tựa vào chân cô, dùng mặt cọ cọ đầu gối cô với vẻ mặt nịnh nọt: “Điệt Điệt, xin lỗi, anh bận làm việc, không ở bên em nhiều.”
Chậc, hay thật, kiếp trước anh nhất định là con sâu trong bụng cô. Tạ Điệt đang định theo bậc thang đi xuống, kết quả lại nghe được người đàn ông nói: “Còn có một chuyện càng phải xin lỗi……Trong công ty có việc, anh đã đặt chuyến bay chiều nay về nước, em có muốn đi cùng anh không? Anh sẽ cho người đặt vé máy bay”.
Tạ Điệt: “……..”
— rõ ràng đêm qua mới xác nhận quan hệ, cô còn định ở lại bên anh trong hai ngày này để bù đắp cho sự thiếu hụt quyền hạn của bạn gái trong 5 năm qua, kết quả là anh làm việc cả ngày thì thôi đi, bây giờ còn nói tối nay phải về nước.
Cho dù lí trí nghĩ rằng anh là vì công việc, Tạ Điệt vẫn là trợn tròn mắt trong lòng – đúng là không chiếm được mới là tốt nhất, hai tuần trước còn không ngại đuổi theo qua Canada, bây giờ thì phía trước vừa xác nhận quan hệ sau lưng liền trốn chạy, đúng là đàn ông mà.
Tạ Điệt tức giận đánh một cái vào người đang ôm đầu gối mình: “Quan trọng như vậy sao? Đoàn phim vừa gửi tin nhắn cho em, chiều mai em cùng Sầm Ninh phải quay chụp cho một vài cảnh bổ sung, tuy lượng công việc không nhiều nhưng không thể về nước ngay được. Nếu chuyện không gấp lắm, anh có thể chờ em 2 ngày, cùng nhau trở về không?”
Dứt lời, cô nhớ tới triết lý về nhân sinh mà mình vừa giác ngộ trước đó nên nhẹ giọng, vươn tay kéo ống tay áo len của anh, nhìn về phía cửa sổ rồi lúng túng nói: “Ngồi trên máy bay mười mấy tiếng vừa mệt vừa chán, em muốn…..anh đi cùng em, được không?”
Mái tóc đen nhánh của cô được buộc cao sau đầu, khi nói chuyện đuôi ngựa đung đưa lay đọng.
Tạ Điệt luôn lạnh lùng cứng rắn trước mặt người ngoài, thói quen nói chuyện vừa cao ngạo lại xa cách, Giang Trạch Dư đã bao giờ thấy qua dáng vẻ yếu đuối của cô như vậy?
Thật ra Giang Trạch Dư không thích phụ nữ yếu đuối.
Cách đây vài năm, khi Trạch Ưu còn chưa ra thị trường, công ty đã tìm được người phát ngôn, hiện là một ngôi sao hạng nhất phát triển rất tốt trên màn ảnh rộng. Quy mô công ty lúc ấy không lớn như bây giờ, rất nhiều chuyện anh đều phải tự tay làm lấy, nhưng thật ra cũng gặp nữ minh tinh kia vài lần.
Trước mặt anh, nữ minh tinh rất mềm mỏng, mỗi một câu nói ra đều như là ở thế yếu, làm nũng, một cái nhăn mày, một nụ cười dường như cũng cố tình đắn đo để nó trở nên đúng mực. Kỷ Du Chi thề rằng người ta có ý đối với anh, nhưng Giang Trạch Dư chỉ thấy cô nàng là một người thật phiền phức.
Vừa dính vừa mềm, giống như một viên mochi để qua đêm.
Nhưng hôm nay, Giang Thần, người luôn luôn có biểu cảm người sống chớ lại gần, nghe trong giọng nói của đại tiểu thư nhà anh mơ hồ lộ ra vẻ không muốn xa rời, chỉ cảm thấy một nơi nào đó trong lòng nhanh chóng sụp đổ.
Tại sao làm nũng lại đáng yêu như vậy chứ.
Lúc trước Kỷ Du Chi luôn hoài nghi anh có khuynh hướng chịu ngược, Tạ Điệt càng kiêu ngạo, lạnh lùng, anh càng không dứt ra được. Kỷ Du Chi cũng dự đoán lỡ như có một ngày Tạ đại tiểu thư lương tâm trỗi dậy, trở thành hiền thê lương mẫu, có lẽ anh sẽ thấy vô vị. Giang Trạch Dư cảm thấy cậu ta khẳng định không hiểu tình yêu, làm sao có thể vô vị, rõ ràng là ăn tuỷ biết vị (1) – Cô là Scarlett của anh, là Eve của anh, là cội nguồn của tất cả tình yêu và nhân tính của anh.
**(1): thành ngữ TQ, nghĩa là tuỷ xương có vị rất ngon, ăn vào thấy ngon, và muốn thử lại lần nữa. Đề cập đến việc muốn thử lại sau khi trải nghiệm một lần.
Ánh mắt Giang Trạch Dư tối sầm lại, tầm mắt từ đôi môi đang khép mở của cô gái dần dần rơi xuống.
Cô đang mặc một chiếc áo hoodie có mũ màu vàng nhạt, có lẽ là do nhân viên chuẩn bị, diện mạo bây giờ của blogger tinh tế khác hẳn ngày thường, rất học sinh và cũng rất nhí nhảnh. Chiếc áo hoodie rất dài, do trong phòng đã được bật máy sưởi nên cô không mặc thêm quần dài. Tạ Điệt có vóc dáng cao gầy, tỉ lệ cơ thể cực kỳ cân đối, hai chân dài thẳng tắp và trắng nõn.
Cô vừa mới…..nói gì nhỉ?
Giang Trạch Dư nghĩ đến nỗi đôi mắt cũng đau, dứt khoát không nghĩ đến nữa.
Người đàn ông tuổi gần 30 “mất đi có lại” không có thời gian cũng không cần thiết để tự uỷ khuất chính mình, anh nhanh nhẹn chống tay xuống sàn nhà đứng dậy, dùng hai tay nhẹ nhàng ẵm người trên ghế lên để nhường chỗ cho mình. Giang Trạch Dư lập tức tự mình ngồi xuống ghế dài, nhẹ nhàng đặt Tạ Điệt ngồi lên đùi mình trong tiếng kinh hô của cô, ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô rồi kéo người vào lòng, cúi đầu dán chặt vào môi cô.
Ánh mặt trời cùng dòng sông băng đối kháng, lộ ra những nhành cây tuyết tùng đen nhánh, thỉnh thoảng còn có chim hải âu bay lượn trên mặt hồ băng trơ trọi.
Một cặp đôi đã xa nhau 5 năm, vào ngày thứ hai được một lần nữa ở bên nhau, họ đã nằm trên ghế dài và hôn nhau không lý do.
—
Thật lâu sau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ bị mây đen che khuất, đôi môi cũng rời nhau.
Tạ Điệt có chút xấu hổ dựa vào vai Giang Trạch Dư, hơi thở hổn hển.
Thật ra cô vẫn có chút không quen với anh sau 5 năm, hoặc là nói có chút không quen với cách ở chung hiện tại của họ.
Rõ ràng lúc bắt đầu loại chuyện này, không chín thì mười lần cũng là cô chủ động, còn anh chỉ ngơ ngác đứng đó đỏ mặt tía tai, ngoan ngoãn để cô kiễng chân lên cướp lấy nụ hôn — chỉ ngoại trừ một vài lần uống rượu, anh mới có một phần mười nhiệt tình và trực tiếp như bây giờ.
Nhưng hiện tại, 5 năm sau, con người này ngập tràn tính công kích và xâm chiếm, giống như một con sư tử đực trưởng thành nên bảo vệ lãnh thổ của mình.
Tạ Điệt dùng ngón tay chạm vào đường viền cổ áo len của Giang Trạch Dư, giọng nói hơi nhỏ và không ổn định: “A Dư, huỷ vé đi, hai ngày sau chúng ta cùng nhau trở về”.
Khi Tạ Điệt nói lời này, cô không dùng câu nghi vấn, bởi vì theo logic, cô đưa ra yêu cầu, anh hôn cô, đó là một giao dịch rất công bằng.
Nhưng mà người đàn ông thấy sắc liền mờ mắt, trong đầu chỉ nhớ tới dáng vẻ nũng nịu và quyến rũ của cô, không chút nào nhớ ra yêu cầu của cô, chỉ có thể chột dạ mà im lặng.
Một lúc lâu mà Tạ Điệt vẫn chưa nhận được câu trả lời, thế là hai hàng lông mày quét ngang một đường khỏi lồng ngực anh, ngữ khí không kiềm nén được: “Có ý tứ gì? Không ở lại thì dẹp đi.”
Giang Trạch Dư khéo léo xoa nhẹ tóc cô, khom lưng cầm lên máy laptop ở dưới thảm, đặt trên đùi cô.
Vòng tay anh hoàn toàn ôm trọn người cô, ngón tay thao tác trên bàn phím, mở email mới nhất do Kunal gửi cho anh, sau đó tải xuống văn kiện PDF: “Điệt Điệt, em xem cái này đi”.
Tạ Điệt không biết tại sao anh lại đổi chủ đề, khịt mũi nhìn màn hình một cách ngoan ngoãn.
Trên màn hình là bản báo cáo dày đặc chữ tiếng Anh.
“Socialrecommendationsystem——”, Tạ Điệt đọc tiêu đề xong thì quay đầu lại nhìn anh: “Cái này em có nghe qua, đại khái là một hệ thống đề cử thông minh mà nhiều nền tảng thương mại điện tử và mạng xã hội đang cạnh tranh. Một số công ty trong và ngoài nước đã làm rất tốt. Anh cho em xem cái này để làm gì?”
Hệ thống đề cử thông minh dựa trên trí tuệ nhân tạo và công nghệ nghiên cứu sâu hiện nay, có thể định hình đặc điểm hành vi của từng người sử dụng theo quỹ đạo của người dùng, và đưa ra các đề xuất hợp lý cho phù hợp. Chẳng hạn như giới thiệu những người bạn cùng chí hướng, âm nhạc hoặc các bài đăng trên mạng xã hội, hoặc giới thiệu các sản phẩm trong lĩnh vực thương mại điện tử mà họ cảm thấy hứng thú. Nếu làm tốt phương diện này có thể nâng cao trải nghiệm của người dùng một cách hiệu quả nhất.
Trải nghiệm người dùng tốt có nghĩa là thị trường tốt.
Tạ Điệt nhìn anh, chờ anh giải thích.
Ánh nắng vừa vặn, vòng tay đang ôm lấy cơ thể cô gái rất mạnh mẽ, doanh nhân trẻ tuổi đẩy chiếc kính trên sóng mũi và giải thích cho cô gái của mình những gì anh đã làm trong mấy năm qua khi không có cô.
“Đây là hệ thống để cử thông minh mà Trạch Ưu hợp tác với phòng thí nghiệm Berkeley, sau nhiều lần kiểm tra nội bộ khẳng định đã đạt đến đỉnh cao của ngành trong và ngoài nước — Đây chỉ là một phần nhỏ trong số những công nghệ cốt lõi hàng đầu mà hiện tại anh đang nắm giữ, đã được trải qua quá trình đánh bóng và mài dũa tỉ mỉ, không lâu sau Trạch Ưu sẽ đẩy ra một phần mềm mạng xã hội, đó là lý do mà anh phải mau chóng quay về”.
Nếu như không có áp lực từ Chu gia, có lẽ dã tâm này của anh sẽ chậm rãi phát triển, nhưng hiện tại đã có thể công khai trước, anh cảm thấy đây cũng là an bài tốt nhất.
“Điệt Điệt, một nền tảng xã hội lớn có nghĩa là có một cơ sở người dùng khổng lồ, một nửa bộ phận công nghệ trung tâm của Trạch Ưu đã hoạt động suốt 27 tháng. Đây sẽ là bước cơ bản nhất chuỗi sinh thái tương lai của Trạch Ưu, tiếp theo, chúng ta sẽ không còn bị giới hạn trong lĩnh vực thương mại điện tử, trong 5 năm tới, anh muốn mỗi một người dùng của Trạch Ưu, cho dù là trò chuyện, nghe nhạc, chia sẻ hay mua sắm, đều có thể tận hưởng một cách tự do và thoải mái hệ sinh thái Internet mà chúng ta cung cấp”.
Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng gãi vào chóp mũi cô gái trong vòng tay mình, lời nói điềm đạm và tinh tế của tuổi 30 nhưng vẫn giữ được bản lĩnh và hoài bão của tuổi đôi mươi: “Lúc ăn sáng, chẳng phải em lo lắng các nhà đầu tư có quan hệ với Chu gia sẽ rút vốn sau khi sự việc bại lộ sao? Trong xã hội phù phiếm này, ngay cả các mối quan hệ gia đình cũng chưa chắc đã đáng tin cậy, huống chi là thầy trò hay bạn bè? Xét đến cùng, tiền và lợi ích mới là động lực để thúc đẩy”.
“Tương lai Trạch Ưu sẽ khiến những nhà đầu tư đó kiếm được bộn tiền, bọn họ làm sao sẵn sàng rút vốn, sẽ chỉ có nhiều người phải vắt óc hơn để có được một phần của miếng bánh”.
Tạ Điệt dựa vào vòng tay anh, nhìn chằm chằm vào sườn mặt của anh, lại nghe anh chắc chắn và đầy tự tin nói với cô — không cần lo gì hết, anh có con dao sắc bén nhất và là vũ khí hoàn hảo nhất trên thế giới, thì sợ gì hổ báo sài lang.
Tác giả có lời muốn nói: Hì Hì, vứt bỏ cung đấu sang một bên và nói về cuộc chiến kinh doanh kỹ thuật! Hôm nay Dư muội có mạnh hơn một chút không?
Chương sau trở về Trung Quốc phát triển cốt truyện ~ Gần đây thực sự rất ít bình luận, các ngươi có phải là đang dưỡng béo không? Ta đã khóc rất to……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook