Gói Biểu Cảm Cung Đấu
-
Chương 136
“Tỳ thiếp... đang nhìn Quý Phi nương nương ạ.”
Không ngờ nàng ta lại trả lời thẳng thắn như vậy, Nhan Hoan Hoan bất ngờ nhướn mày, khoé môi cong cong không che giấu sự kinh ngạc. Có người thích ngụy trang bản thân thành dáng vẻ cẩn thận kín kẽ, cho dù ông trời có sập xuống thì cũng chỉ nhìn thoáng qua một cái, nhưng vào lúc không cần thiết, thì nàng nhất quyết sẽ không ngụy trang tâm trạng của chính mình... Cho dù là kinh ngạc hay tức giận được phác hoạ trên gương mặt xinh đẹp của nàng đều vô cùng hoạt bát sống động.
Đối với sự phát triển ngoài dự liệu này mà cũng có thể khí phách như vậy. Trong mắt của nàng, Ôn tài nhân như một con vật nhỏ không có chỗ ẩn nấp, ngượng ngùng giấu đi chiếc răng nanh đang nhe ra của mình.
“Có đẹp không?”
Nhan Hoan Hoan nhìn nàng ta mà cười, cười như thể xuân về hoa nở, không mang chút ý tốt nào.
Ôn tài nhân bị nụ cười làm cho càng lung lay, trái tim nóng hổi đập thật mạnh, hận không thể nhảy ra khỏi lồ.ng ngực, bật tanh tách lên trên tay Quý Phi tỷ tỷ, để cho nàng tha hồ thưởng ngoạn cũng là một chuyện tốt. Nhưng mà, có ai thèm một trái tim đang chảy máu đầm đìa mà không đáng một xu cơ chứ? Nàng ta rũ mắt: “Đương nhiên là đẹp lắm ạ.”
“Vậy ngươi có thích không?”
Nhan Hoan Hoan một tay chống cằm, tư thế vô cùng thả lỏng thoải mái, dáng vẻ không hề giống như muốn nói chuyện nghiêm túc, vốn không để đối phương vào trong mắt, ngữ điệu cũng lười biếng đầy ý cười. Câu hỏi rõ ràng là để thử lại đổi lấy câu trả lời thật thà thuyết phục của cô gái nhỏ: “Tại sao có người có thể không thích nương nương chứ ạ?”
“Người muốn ta chết đều bị ta cho lên đường rồi.”
Lời mở đầu mất cả nửa ngày, nàng đáp rất chậm, lời nói cũng không mang ý gì sâu xa, chỉ là thuận miệng trêu đùa mà thôi.
Hàn huyên một hồi, tâm trạng vẫn luôn căng thẳng của Ôn tài nhân cũng được bình tĩnh lại. Thừa dịp này, nàng ta đánh bạo quan sát, hoặc có lẽ là, thưởng thức gương mặt của Quý Phi tỷ tỷ.
Nhan Hoan Hoan hiển nhiên là người nổi bật nhất trong số người ỷ vào nhan sắc mà tác oai tác quái.
Không nói tới tác phong tùy hứng, tóc tai bù xù cùng với việc trang điểm chỉ điểm chút môi, nàng mặc xiêm y màu lam nhạt, nhìn có mấy phần tiên khí không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng khi nhìn xuống dưới, đây là cái gì đây? Một đôi hài cung đình đỏ tươi thêu hoa, tuy từ xưa đã có câu hai sắc đỏ lam đi đôi với nhau, nhưng phối màu như vậy quả thực là vô cùng quá phận.
Nhưng thế nào mới được gọi là mỹ nhân?
Nhìn về quá khứ, những bộ trang phục kì lạ trong các show thời trang vốn không phải thứ mà các cô gái xinh đẹp có thể mặc hằng ngày, mà cần phải là những người tuyệt sắc từ tận xương cốt mới có thể khống chế được. Những người ngoại hình đẹp như những nhiếp ảnh gia lão luyện, có thể biến những món đồ hot nhất trên Taobao thành những bức ảnh thời thượng vô cùng. Mà nàng lại là sủng phi xinh đẹp diễm áp hậu cung, được Hoàng thượng ban thưởng và cả hệ thống cung cấp cho nên mỗi một tấc xiêm y đều tinh xảo như những trân bảo trong quốc khố.
Mái tóc xõa tung như thác nước đen, gương mặt mộc còn xinh đẹp hơn người khác trang điểm hoàn chỉnh, đôi môi được điểm thần, khi cười rạng rỡ làm chói mắt người khác, màu sắc phối hợp khó nhìn như vậy mà nàng cũng có thể khống chế được.
Mỗi người đều là một chiếc gương, từ một thân xiêm y như vậy có thể nhìn ra, Nhan Quý Phi căn bản không tôn trọng nàng ta.
Nhan Hoan Hoan sống khá tuỳ ý, trước khi xuyên không, nàng như một đoá hoa hoạt bát nở rộ giữa phố phường, không hề chú trọng kiểu cách, khi rời giường thay quần áo, thấy bộ xiêm y lam nhạt này rất hợp ý, đảo mắt lại nhìn trúng đôi hài màu đỏ, mặc lên người rồi mới “a” vỗ đầu một cái, nhưng nàng lười thay bộ khác, càng nhìn lại càng cảm thấy có ý vị khác biệt, cho nên cứ mặc cả bộ như vậy thôi.
Đổi lại là Lưu mỹ nhân hay Từ hoàng hậu xuất thân hiển hách thì chắc chắn sẽ thẹn thùng xấu hổ đến chết mất, nếu không thay một bộ quần áo sang trọng khác thì nhất quyết không chịu gặp mặt người khác.
Nhan Quý Phi thực sự là không để nàng ta vào trong mắt mà.
Ôn tài nhân rốt cuộc cũng không phải kẻ ngốc, sau khi biết được hiện thực này, trái tim nàng ta lại càng đập mạnh hơn, ánh mắt chuyển tới đôi hài đỏ rực đang ôm lấy chân ngọc tinh xảo của nàng, không biết được Quý Phi tỷ tỷ giẫm lên chân một cái là một tư vị mất hồn tới mức nào.
“Gọi ngươi qua đây cũng không phải có chuyện gì rất đặc biệt.” Để ý tới ánh mắt thèm khát của nàng ta, Nhan Hoan Hoan giật mình trong lòng. Dáng người Ôn tài nhân rất nhỏ nhắn, luận về số tuổi tâm hồn thì làm con gái nàng cũng được luôn ấy chứ, cũng không làm cho người ta chán ghét. Hành vi khao khát thân thể này đến từ một cô gái nhỏ nhắn và một người đàn ông thô bỉ là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau: “Hoàng Thượng đã miễn thỉnh an cho ta hôm nay, ta rất nhớ Hoàng Hậu nương nương, muốn biết mọi người đã nói gì ở Dực Khôn cung và Đông Hoa cung.”
Vừa nghe lý do này là đã biết chỉ là để lừa gạt qua loa nàng ta.
Ôn tài nhân chợt hiểu rõ vì sao khi Nhan Quý Phi truyền cho nàng ta tới còn cố ý dặn mang cả Đại cung nữ Lan Thảo đi theo thỉnh an: “Thì ra là như vậy.”
“Đương nhiên cũng là ta muốn gặp ngươi.”
Những lời này nói ra càng không để tâm, nhưng được Quý Phi tỷ tỷ cười liếc mắt nhìn, khiến trái tim nàng ta như thể bị vuốt nhẹ một cái, tê dại tới mức không biết làm sao. Ôn tài nhân cảm thấy rất hưởng thụ, lời đáp lại cũng bắt đầu thể hiện ý nguyện vì nàng mà đầu rơi máu chảy: “Nương nương có điều gì muốn hỏi, chỉ cần tỳ thiếp và Lan Thảo biết thì nhất định sẽ nói hết cho nương nương nghe ạ.”
Ôn tài nhân chưa từng được học hành cho nên không biết dùng những thành ngữ tục ngữ như là “Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe”, lời đáp lại giản dị mà có phần đáng yêu.
Lan Thảo là cung nữ tuỳ thân được phân tới bên cạnh nàng ta, tình cảm với nàng ta cũng không quá sâu sắc. Đứng trước mặt một nhân v.ật to lớn như là Quý Phi nương nương thì còn cảm thấy sợ hãi nơm nớp hơn cả trước chủ tử của mình. Chỉ cần một ánh mắt lướt qua là đã biến nàng ta thành một chiếc băng ghi âm không khoá, thành thật thuật lại buổi thỉnh an một lần.
...
Sau khi người tới đông đủ, ánh mắt bình thản của Từ hoàng hậu đảo qua một vòng, quăng ra một thông tin: “Hoàng Thượng miễn thỉnh an hôm nay cho Nhan Quý Phi, chúng ta không cần đợi nàng ta.”
“Quý Phi làm sao vậy? Hôm qua gặp vẫn còn yên ổn mà, trông không giống như mang bệnh trong người.”
Thịnh lương nhân lần trước bị đâm một cái bắt được cơ hội châm chọc: “Ai da, chuyện đã xảy ra thế này rồi, cũng khó trách Quý Phi không muốn gặp người khác.”
Giọng điệu giả mù sa mưa có phần khiến cho người khác chán ghét, cho nên lúc lâu sau vẫn không có ai lên tiếng đáp lại.
“Thái Hậu từ trước tới nay vẫn khoan dung rộng lượng, có lẽ sẽ không tính toán chuyện này đâu.” Trong lúc Lương phi thượng vị nói tốt cho Thái Hậu, Lưu mỹ nhân trước nay vẫn luôn khoe khoang thân phận, lại chẳng có giao tình gì với nàng ta còn mỉm cười, liếc mắt nhìn Ôn tài nhân: “Ôn tài nhân có quan hệ tốt nhất với Quý Phi thì vào lúc này không thể không an ủi nàng ta đâu đấy.”
Thịnh lương nhân xuất thân tầm thường, lại chưa bao giờ được sủng hạnh cho nên vô cùng nóng lòng, muốn nhanh chóng trèo được lên một cái thuyền, Nhan Quý Phi từ chối nàng ta ra mặt mà lại thu nhận Ôn tài nhân, khiến nàng ta tức giận tới mức ăn cũng không vào. Lúc này nàng ta thầm nghĩ nên xây dựng mối quan hệ tốt với Lưu mỹ nhân: “Thật hâm mộ Ôn tài nhân, có thể lọt được vào mắt xanh của Quý Phi nương nương, tỳ thiếp mới chỉ gọi Quý Phi một tiếng tỷ tỷ thôi mà đã bị tóm được, mắng cho một trận rồi.”
Nàng ta rốt cuộc kém hơn con nha đầu còn chưa đủ lông đủ cánh này chỗ nào cơ chứ?
Soi mói ngoại hình của Ôn tài nhân một phen, Thịnh lương nhân cảm thấy ở phương diện nào thì mình cũng có vốn liếng để làm tay sai đắc lực hơn nàng ta. Chẳng lẽ Nhan Quý Phi e sợ rằng tay sai mình nâng đỡ sẽ vượt qua mình, cho nên mới lựa chọn một con nít ranh như vậy sao?
Dùng từ “con nít ranh” để hình dung Ôn Lệnh Nghi là vô cùng quá phận.
Đều là những “phu nhân” đến độ tuổi mười bốn được gả vào trong cung, trong mắt Nhan Hoan Hoan chỉ là cùng một kiểu thê thiếp nhỏ tuổi, còn chưa dậy thì hết. Chỉ là trong số đó, Ôn Lệnh Nghi lại càng ngây thơ hơn, gương mặt tròn nhỏ nhắn, đôi mắt mèo, có vài phần khí chất của một cô nương nhà bên, nhưng nàng ta không có sự cơ linh của đá mắt mèo, giống một chú mèo nuôi trong nhà thì đúng hơn.
“Nhan Quý Phi cũng không cho tỳ thiếp gọi là tỷ tỷ.”
“...”
Ôn tài nhân thật thà trả lời không đúng trọng điểm, làm cho Thịnh lương nhân nghẹn lời.
“Nhan Quý Phi quả thật là công bằng.” Nàng ta ngoài cười nhưng trong không cười, đáp lại.
“Công bằng là có ý gì?”
“Tỳ thiếp không dám nói móc Quý Phi nương nương.”
Thịnh lương nhân đã hiểu lầm cụm “là có ý gì” của Ôn tài nhân. Người trước thì cho rằng nàng ta đang chất vấn mình muốn chỉ cái gì, còn người sau thì hoàn toàn không biết gì về những cụm từ bốn chữ cho nên tò mò mà thành tâm thỉnh giáo.
Ôn tài nhân càng thêm phần mờ mịt: “Thịnh lương nhân đang nói móc Quý Phi nương nương sao?”
Nghe vậy, Thịnh lương nhân cho rằng đối phương đang cảnh cáo mình trước mặt mọi người, lập tức hoảng hồn: “Tỳ thiếp chắc chắn không có ý này, Ôn tài nhân đừng ngậm máu phun người, Hoàng Hậu nương nương có thể làm chứng cho tỳ thiếp.”
Từ hoàng hậu liếc mắt nhìn nàng ta, không nói gì.
Nàng ta duy trì trật tự để cho các cung phi ngậm miệng lại là một chuyện, nhưng chỉ là một lương nhân nho nhỏ mà cũng dám lôi nàng ta ra để chống lưng cho mình, coi nàng ta là cái gì cơ chứ? Cho nên nàng ta chỉ lạnh mặt liếc nhìn.
Theo dòng trầm mặc chảy trôi, Thịnh lương nhân hối hận xanh cả ruột, nhìn chằm chằm vào Ôn tài nhân đang cảm thấy bản thân mình vô tội.
Thù oán chính là được hình thành như vậy, từ mồm miệng tuỳ tiện mà bắt đầu, không ngờ rằng mọi chuyện không như nàng ta dự liệu, càng nói càng nôn nóng cho nên không thể quay đầu được, còn biết trách ai? Chỉ có thể trách đối phương thôi, thế là kết thù, lòng mang phẫn hận.
Cuối cùng người giảng hoà cũng là vị Phục quý nhân được yêu thích nhất cuộc tuyển tú, chỉ nghe nàng ta nói bằng giọng dịu dàng chứa đầy ý cười: “Thịnh muội muội à, Ôn tài nhân chỉ muốn biết “công bằng” có ý gì, cũng không hề nghi ngờ dụng ý của ngươi. Chúng ta đều là người hầu hạ Hoàng Thượng, tỷ muội với nhau cả, hà cớ gì cứ phải xích mích làm tổn thương hoà khí chứ? Coi như cho ta thể diện đi.”
“Thì ra là như vậy, là tỳ thiếp hiểu nhầm rồi.”
Thịnh phu nhân lập tức leo xuống bậc thang này.
Ôn tài nhân nhìn chằm chằm nàng ta mà nở nụ cười chân thành. Chỉ là, cho dù nụ cười có đẹp đến mấy nhưng khi kết hợp với nội dung lời nói, thì cũng biến thành một nụ cười rất đểu cáng: “Tỳ thiếp vốn không có ý muốn so đo với Thịnh lương nhân, nhưng nếu Thịnh lương nhân thật sự hâm mộ tỳ thiếp lọt được vào mắt xanh của Quý Phi nương nương, thì hẳn là nên xem lại bản thân mình có chỗ nào thiếu sót.”
Nghe tới chỗ đó, Nhan Hoan Hoan cuối cùng cũng không kìm được mà bật cười ha ha, ngắt ngang lời kể của Lan Thảo.
“Ha ha, được rồi, không cần nói nữa.” Nàng ném ra một ánh mắt vô cùng buồn cười: “Tiểu Ôn à, ngươi ngốc thật hay giả vờ đó?”
“Nương nương, tỳ thiếp nói thật mà.”
Lòng người khó đoán, Nhan Hoan Hoan cũng không định phải lấy bằng được câu trả lời thật lòng, cho dù Ôn tài nhân có nói thật thì nàng cũng sẽ không tin. Nàng vung tay lên, nụ cười rạng rỡ: “Quả nhiên phải gọi ngươi tới, tâm tình của ta cũng tốt hơn nhiều rồi.”
“Nương nương quá khen ạ.”
Nụ cười của Nhan Quý Phi trong mắt Ôn tài nhân là cả gương mặt đều bừng sáng theo.
Vì nụ cười của mỹ nhân, trả giá nào cũng là xứng đáng.
Tâm trạng tốt cho nên nhìn ai cũng thấy thuận mắt hơn nhiều, Nhan Hoan Hoan “à” một tiếng: “Khó có được một người thú vị như vậy, bổn cung cho phép ngươi gọi ta là tỷ tỷ.” Ra vẻ không được ba giây, ý xấu lập tức hiện ra: “Làm cho các nàng ta tức chết.”
Ôn tài nhân sửng sốt, lập tức kích động đến mức gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, gương mặt trẻ con ấy như học sinh tiểu học được giáo viên khen ngợi vậy.
“Nào, gọi cho bổn cung nghe thử xem.”
“... Quý Phi tỷ tỷ.” Giọng nói của nàng ta lí nhí, nhưng cũng không phải làm bộ làm tịch, để câu xưng hô này nơi đầu lưỡi, thận trọng một hồi mới phát được ra: “Nhan tỷ tỷ.”
Hứng thú của Nhan Hoan Hoan tăng vọt, nghĩ tới câu chuyện Lan Thảo kể, nghe người khác bàn tán sau lưng mình còn thích hơn nghe trước mặt nhiều. Nàng không đi thỉnh an, nhưng chủ đề câu chuyện lúc thỉnh an vẫn xoay quanh nàng, đây gọi là gì đây?
[Dù ta đây không còn ở trong giang hồ, nhưng giang hồ vẫn còn lưu truyền những truyền thuyết về ta.]
‘Tôi thích cái kiểu bàn tán chính thức này!’
Không ngờ nàng ta lại trả lời thẳng thắn như vậy, Nhan Hoan Hoan bất ngờ nhướn mày, khoé môi cong cong không che giấu sự kinh ngạc. Có người thích ngụy trang bản thân thành dáng vẻ cẩn thận kín kẽ, cho dù ông trời có sập xuống thì cũng chỉ nhìn thoáng qua một cái, nhưng vào lúc không cần thiết, thì nàng nhất quyết sẽ không ngụy trang tâm trạng của chính mình... Cho dù là kinh ngạc hay tức giận được phác hoạ trên gương mặt xinh đẹp của nàng đều vô cùng hoạt bát sống động.
Đối với sự phát triển ngoài dự liệu này mà cũng có thể khí phách như vậy. Trong mắt của nàng, Ôn tài nhân như một con vật nhỏ không có chỗ ẩn nấp, ngượng ngùng giấu đi chiếc răng nanh đang nhe ra của mình.
“Có đẹp không?”
Nhan Hoan Hoan nhìn nàng ta mà cười, cười như thể xuân về hoa nở, không mang chút ý tốt nào.
Ôn tài nhân bị nụ cười làm cho càng lung lay, trái tim nóng hổi đập thật mạnh, hận không thể nhảy ra khỏi lồ.ng ngực, bật tanh tách lên trên tay Quý Phi tỷ tỷ, để cho nàng tha hồ thưởng ngoạn cũng là một chuyện tốt. Nhưng mà, có ai thèm một trái tim đang chảy máu đầm đìa mà không đáng một xu cơ chứ? Nàng ta rũ mắt: “Đương nhiên là đẹp lắm ạ.”
“Vậy ngươi có thích không?”
Nhan Hoan Hoan một tay chống cằm, tư thế vô cùng thả lỏng thoải mái, dáng vẻ không hề giống như muốn nói chuyện nghiêm túc, vốn không để đối phương vào trong mắt, ngữ điệu cũng lười biếng đầy ý cười. Câu hỏi rõ ràng là để thử lại đổi lấy câu trả lời thật thà thuyết phục của cô gái nhỏ: “Tại sao có người có thể không thích nương nương chứ ạ?”
“Người muốn ta chết đều bị ta cho lên đường rồi.”
Lời mở đầu mất cả nửa ngày, nàng đáp rất chậm, lời nói cũng không mang ý gì sâu xa, chỉ là thuận miệng trêu đùa mà thôi.
Hàn huyên một hồi, tâm trạng vẫn luôn căng thẳng của Ôn tài nhân cũng được bình tĩnh lại. Thừa dịp này, nàng ta đánh bạo quan sát, hoặc có lẽ là, thưởng thức gương mặt của Quý Phi tỷ tỷ.
Nhan Hoan Hoan hiển nhiên là người nổi bật nhất trong số người ỷ vào nhan sắc mà tác oai tác quái.
Không nói tới tác phong tùy hứng, tóc tai bù xù cùng với việc trang điểm chỉ điểm chút môi, nàng mặc xiêm y màu lam nhạt, nhìn có mấy phần tiên khí không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng khi nhìn xuống dưới, đây là cái gì đây? Một đôi hài cung đình đỏ tươi thêu hoa, tuy từ xưa đã có câu hai sắc đỏ lam đi đôi với nhau, nhưng phối màu như vậy quả thực là vô cùng quá phận.
Nhưng thế nào mới được gọi là mỹ nhân?
Nhìn về quá khứ, những bộ trang phục kì lạ trong các show thời trang vốn không phải thứ mà các cô gái xinh đẹp có thể mặc hằng ngày, mà cần phải là những người tuyệt sắc từ tận xương cốt mới có thể khống chế được. Những người ngoại hình đẹp như những nhiếp ảnh gia lão luyện, có thể biến những món đồ hot nhất trên Taobao thành những bức ảnh thời thượng vô cùng. Mà nàng lại là sủng phi xinh đẹp diễm áp hậu cung, được Hoàng thượng ban thưởng và cả hệ thống cung cấp cho nên mỗi một tấc xiêm y đều tinh xảo như những trân bảo trong quốc khố.
Mái tóc xõa tung như thác nước đen, gương mặt mộc còn xinh đẹp hơn người khác trang điểm hoàn chỉnh, đôi môi được điểm thần, khi cười rạng rỡ làm chói mắt người khác, màu sắc phối hợp khó nhìn như vậy mà nàng cũng có thể khống chế được.
Mỗi người đều là một chiếc gương, từ một thân xiêm y như vậy có thể nhìn ra, Nhan Quý Phi căn bản không tôn trọng nàng ta.
Nhan Hoan Hoan sống khá tuỳ ý, trước khi xuyên không, nàng như một đoá hoa hoạt bát nở rộ giữa phố phường, không hề chú trọng kiểu cách, khi rời giường thay quần áo, thấy bộ xiêm y lam nhạt này rất hợp ý, đảo mắt lại nhìn trúng đôi hài màu đỏ, mặc lên người rồi mới “a” vỗ đầu một cái, nhưng nàng lười thay bộ khác, càng nhìn lại càng cảm thấy có ý vị khác biệt, cho nên cứ mặc cả bộ như vậy thôi.
Đổi lại là Lưu mỹ nhân hay Từ hoàng hậu xuất thân hiển hách thì chắc chắn sẽ thẹn thùng xấu hổ đến chết mất, nếu không thay một bộ quần áo sang trọng khác thì nhất quyết không chịu gặp mặt người khác.
Nhan Quý Phi thực sự là không để nàng ta vào trong mắt mà.
Ôn tài nhân rốt cuộc cũng không phải kẻ ngốc, sau khi biết được hiện thực này, trái tim nàng ta lại càng đập mạnh hơn, ánh mắt chuyển tới đôi hài đỏ rực đang ôm lấy chân ngọc tinh xảo của nàng, không biết được Quý Phi tỷ tỷ giẫm lên chân một cái là một tư vị mất hồn tới mức nào.
“Gọi ngươi qua đây cũng không phải có chuyện gì rất đặc biệt.” Để ý tới ánh mắt thèm khát của nàng ta, Nhan Hoan Hoan giật mình trong lòng. Dáng người Ôn tài nhân rất nhỏ nhắn, luận về số tuổi tâm hồn thì làm con gái nàng cũng được luôn ấy chứ, cũng không làm cho người ta chán ghét. Hành vi khao khát thân thể này đến từ một cô gái nhỏ nhắn và một người đàn ông thô bỉ là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau: “Hoàng Thượng đã miễn thỉnh an cho ta hôm nay, ta rất nhớ Hoàng Hậu nương nương, muốn biết mọi người đã nói gì ở Dực Khôn cung và Đông Hoa cung.”
Vừa nghe lý do này là đã biết chỉ là để lừa gạt qua loa nàng ta.
Ôn tài nhân chợt hiểu rõ vì sao khi Nhan Quý Phi truyền cho nàng ta tới còn cố ý dặn mang cả Đại cung nữ Lan Thảo đi theo thỉnh an: “Thì ra là như vậy.”
“Đương nhiên cũng là ta muốn gặp ngươi.”
Những lời này nói ra càng không để tâm, nhưng được Quý Phi tỷ tỷ cười liếc mắt nhìn, khiến trái tim nàng ta như thể bị vuốt nhẹ một cái, tê dại tới mức không biết làm sao. Ôn tài nhân cảm thấy rất hưởng thụ, lời đáp lại cũng bắt đầu thể hiện ý nguyện vì nàng mà đầu rơi máu chảy: “Nương nương có điều gì muốn hỏi, chỉ cần tỳ thiếp và Lan Thảo biết thì nhất định sẽ nói hết cho nương nương nghe ạ.”
Ôn tài nhân chưa từng được học hành cho nên không biết dùng những thành ngữ tục ngữ như là “Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe”, lời đáp lại giản dị mà có phần đáng yêu.
Lan Thảo là cung nữ tuỳ thân được phân tới bên cạnh nàng ta, tình cảm với nàng ta cũng không quá sâu sắc. Đứng trước mặt một nhân v.ật to lớn như là Quý Phi nương nương thì còn cảm thấy sợ hãi nơm nớp hơn cả trước chủ tử của mình. Chỉ cần một ánh mắt lướt qua là đã biến nàng ta thành một chiếc băng ghi âm không khoá, thành thật thuật lại buổi thỉnh an một lần.
...
Sau khi người tới đông đủ, ánh mắt bình thản của Từ hoàng hậu đảo qua một vòng, quăng ra một thông tin: “Hoàng Thượng miễn thỉnh an hôm nay cho Nhan Quý Phi, chúng ta không cần đợi nàng ta.”
“Quý Phi làm sao vậy? Hôm qua gặp vẫn còn yên ổn mà, trông không giống như mang bệnh trong người.”
Thịnh lương nhân lần trước bị đâm một cái bắt được cơ hội châm chọc: “Ai da, chuyện đã xảy ra thế này rồi, cũng khó trách Quý Phi không muốn gặp người khác.”
Giọng điệu giả mù sa mưa có phần khiến cho người khác chán ghét, cho nên lúc lâu sau vẫn không có ai lên tiếng đáp lại.
“Thái Hậu từ trước tới nay vẫn khoan dung rộng lượng, có lẽ sẽ không tính toán chuyện này đâu.” Trong lúc Lương phi thượng vị nói tốt cho Thái Hậu, Lưu mỹ nhân trước nay vẫn luôn khoe khoang thân phận, lại chẳng có giao tình gì với nàng ta còn mỉm cười, liếc mắt nhìn Ôn tài nhân: “Ôn tài nhân có quan hệ tốt nhất với Quý Phi thì vào lúc này không thể không an ủi nàng ta đâu đấy.”
Thịnh lương nhân xuất thân tầm thường, lại chưa bao giờ được sủng hạnh cho nên vô cùng nóng lòng, muốn nhanh chóng trèo được lên một cái thuyền, Nhan Quý Phi từ chối nàng ta ra mặt mà lại thu nhận Ôn tài nhân, khiến nàng ta tức giận tới mức ăn cũng không vào. Lúc này nàng ta thầm nghĩ nên xây dựng mối quan hệ tốt với Lưu mỹ nhân: “Thật hâm mộ Ôn tài nhân, có thể lọt được vào mắt xanh của Quý Phi nương nương, tỳ thiếp mới chỉ gọi Quý Phi một tiếng tỷ tỷ thôi mà đã bị tóm được, mắng cho một trận rồi.”
Nàng ta rốt cuộc kém hơn con nha đầu còn chưa đủ lông đủ cánh này chỗ nào cơ chứ?
Soi mói ngoại hình của Ôn tài nhân một phen, Thịnh lương nhân cảm thấy ở phương diện nào thì mình cũng có vốn liếng để làm tay sai đắc lực hơn nàng ta. Chẳng lẽ Nhan Quý Phi e sợ rằng tay sai mình nâng đỡ sẽ vượt qua mình, cho nên mới lựa chọn một con nít ranh như vậy sao?
Dùng từ “con nít ranh” để hình dung Ôn Lệnh Nghi là vô cùng quá phận.
Đều là những “phu nhân” đến độ tuổi mười bốn được gả vào trong cung, trong mắt Nhan Hoan Hoan chỉ là cùng một kiểu thê thiếp nhỏ tuổi, còn chưa dậy thì hết. Chỉ là trong số đó, Ôn Lệnh Nghi lại càng ngây thơ hơn, gương mặt tròn nhỏ nhắn, đôi mắt mèo, có vài phần khí chất của một cô nương nhà bên, nhưng nàng ta không có sự cơ linh của đá mắt mèo, giống một chú mèo nuôi trong nhà thì đúng hơn.
“Nhan Quý Phi cũng không cho tỳ thiếp gọi là tỷ tỷ.”
“...”
Ôn tài nhân thật thà trả lời không đúng trọng điểm, làm cho Thịnh lương nhân nghẹn lời.
“Nhan Quý Phi quả thật là công bằng.” Nàng ta ngoài cười nhưng trong không cười, đáp lại.
“Công bằng là có ý gì?”
“Tỳ thiếp không dám nói móc Quý Phi nương nương.”
Thịnh lương nhân đã hiểu lầm cụm “là có ý gì” của Ôn tài nhân. Người trước thì cho rằng nàng ta đang chất vấn mình muốn chỉ cái gì, còn người sau thì hoàn toàn không biết gì về những cụm từ bốn chữ cho nên tò mò mà thành tâm thỉnh giáo.
Ôn tài nhân càng thêm phần mờ mịt: “Thịnh lương nhân đang nói móc Quý Phi nương nương sao?”
Nghe vậy, Thịnh lương nhân cho rằng đối phương đang cảnh cáo mình trước mặt mọi người, lập tức hoảng hồn: “Tỳ thiếp chắc chắn không có ý này, Ôn tài nhân đừng ngậm máu phun người, Hoàng Hậu nương nương có thể làm chứng cho tỳ thiếp.”
Từ hoàng hậu liếc mắt nhìn nàng ta, không nói gì.
Nàng ta duy trì trật tự để cho các cung phi ngậm miệng lại là một chuyện, nhưng chỉ là một lương nhân nho nhỏ mà cũng dám lôi nàng ta ra để chống lưng cho mình, coi nàng ta là cái gì cơ chứ? Cho nên nàng ta chỉ lạnh mặt liếc nhìn.
Theo dòng trầm mặc chảy trôi, Thịnh lương nhân hối hận xanh cả ruột, nhìn chằm chằm vào Ôn tài nhân đang cảm thấy bản thân mình vô tội.
Thù oán chính là được hình thành như vậy, từ mồm miệng tuỳ tiện mà bắt đầu, không ngờ rằng mọi chuyện không như nàng ta dự liệu, càng nói càng nôn nóng cho nên không thể quay đầu được, còn biết trách ai? Chỉ có thể trách đối phương thôi, thế là kết thù, lòng mang phẫn hận.
Cuối cùng người giảng hoà cũng là vị Phục quý nhân được yêu thích nhất cuộc tuyển tú, chỉ nghe nàng ta nói bằng giọng dịu dàng chứa đầy ý cười: “Thịnh muội muội à, Ôn tài nhân chỉ muốn biết “công bằng” có ý gì, cũng không hề nghi ngờ dụng ý của ngươi. Chúng ta đều là người hầu hạ Hoàng Thượng, tỷ muội với nhau cả, hà cớ gì cứ phải xích mích làm tổn thương hoà khí chứ? Coi như cho ta thể diện đi.”
“Thì ra là như vậy, là tỳ thiếp hiểu nhầm rồi.”
Thịnh phu nhân lập tức leo xuống bậc thang này.
Ôn tài nhân nhìn chằm chằm nàng ta mà nở nụ cười chân thành. Chỉ là, cho dù nụ cười có đẹp đến mấy nhưng khi kết hợp với nội dung lời nói, thì cũng biến thành một nụ cười rất đểu cáng: “Tỳ thiếp vốn không có ý muốn so đo với Thịnh lương nhân, nhưng nếu Thịnh lương nhân thật sự hâm mộ tỳ thiếp lọt được vào mắt xanh của Quý Phi nương nương, thì hẳn là nên xem lại bản thân mình có chỗ nào thiếu sót.”
Nghe tới chỗ đó, Nhan Hoan Hoan cuối cùng cũng không kìm được mà bật cười ha ha, ngắt ngang lời kể của Lan Thảo.
“Ha ha, được rồi, không cần nói nữa.” Nàng ném ra một ánh mắt vô cùng buồn cười: “Tiểu Ôn à, ngươi ngốc thật hay giả vờ đó?”
“Nương nương, tỳ thiếp nói thật mà.”
Lòng người khó đoán, Nhan Hoan Hoan cũng không định phải lấy bằng được câu trả lời thật lòng, cho dù Ôn tài nhân có nói thật thì nàng cũng sẽ không tin. Nàng vung tay lên, nụ cười rạng rỡ: “Quả nhiên phải gọi ngươi tới, tâm tình của ta cũng tốt hơn nhiều rồi.”
“Nương nương quá khen ạ.”
Nụ cười của Nhan Quý Phi trong mắt Ôn tài nhân là cả gương mặt đều bừng sáng theo.
Vì nụ cười của mỹ nhân, trả giá nào cũng là xứng đáng.
Tâm trạng tốt cho nên nhìn ai cũng thấy thuận mắt hơn nhiều, Nhan Hoan Hoan “à” một tiếng: “Khó có được một người thú vị như vậy, bổn cung cho phép ngươi gọi ta là tỷ tỷ.” Ra vẻ không được ba giây, ý xấu lập tức hiện ra: “Làm cho các nàng ta tức chết.”
Ôn tài nhân sửng sốt, lập tức kích động đến mức gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, gương mặt trẻ con ấy như học sinh tiểu học được giáo viên khen ngợi vậy.
“Nào, gọi cho bổn cung nghe thử xem.”
“... Quý Phi tỷ tỷ.” Giọng nói của nàng ta lí nhí, nhưng cũng không phải làm bộ làm tịch, để câu xưng hô này nơi đầu lưỡi, thận trọng một hồi mới phát được ra: “Nhan tỷ tỷ.”
Hứng thú của Nhan Hoan Hoan tăng vọt, nghĩ tới câu chuyện Lan Thảo kể, nghe người khác bàn tán sau lưng mình còn thích hơn nghe trước mặt nhiều. Nàng không đi thỉnh an, nhưng chủ đề câu chuyện lúc thỉnh an vẫn xoay quanh nàng, đây gọi là gì đây?
[Dù ta đây không còn ở trong giang hồ, nhưng giang hồ vẫn còn lưu truyền những truyền thuyết về ta.]
‘Tôi thích cái kiểu bàn tán chính thức này!’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook