Gói Biểu Cảm Cung Đấu
-
Chương 131
Sau khi thành thật với nhau, khoảng cách giữa hai người tựa như cũng xích lại gần nhau hơn rất nhiều.
Đương nhiên, thành thật với nhau vốn không mang ý nghĩa ấm áp hay tốt đẹp, thậm chí càng nhiều hơn là xé nát mặt thiếu sót, không hoàn mỹ, xấu xí hoặc thống khổ của mình bày ra cho đối phương nhìn. Cho dù ta của chân thật có đủ loại khuyết điểm, ngươi cũng vẫn có thể yêu ta sao?
Triệu Trạm nhìn chăm chú nữ nhân dưới người mình, hình như Nhan Hoan càng xinh đẹp hơn so với trước kia.
Nói ra câu nói này đối với người sớm chiều bên nhau, thật sự có chút giống kiểu lấy lòng dối trá khoác lác, nhưng đây là suy nghĩ ẩn sâu dưới đáy lòng Triệu Trạm,nhưng con người sao có thể sinh ra sự biến hóa lớn như vậy chỉ vẻn vẹn trong một hai ngày? Lúc vừa suy nghĩ vừa nhẹ nhàng nhéo vào tay nàng, thứ hắn chạm vào là da thịt mềm mại tinh xảo hơn nhiều so với trước kia, nghi hoặc qua đi, hắn chỉ có thế giải thích rằng, có lẽ trước kia mình không chú ý quan sát nàng.
Chỉ cần càng tiêu phí nhiều thời gian trên người nàng là có thể phát hiện càng nhiều ưu điểm của nàng.
Người hắn cực kỳ yêu thương, giống như một quyển sách kinh điển, mỗi một lần nghiên cứu đều phát hiện ra điều thú vị khác nhau, chứ không phải là một cái rương quý, cho dù bên trong có bao nhiêu vàng bạc châu báu, chỉ cần liếc mắt đã nhìn rõ hết mọi thứ vào khoảnh khắc mở ra, cũng chỉ có như vậy.
Trên giường, cảm tình sâu đậm, tóc mai kề sát.
“Nhan Hoan, nàng là một quyển sách trẫm yêu thích nhất.”
……
Ha? Ai nghe xong hình dung như vậy sẽ vui chứ?
Đuôi lông mày khóe mắt của Nhan Hoan Hoan tràn ngập sự vui vẻ, bày ra ý cười lười nhác: “Hoàng Thượng, đây là đang tỏ tình sao?”
“Là lời nói thật,” hắn dừng lại, ý thức được bản thân có thể lại nói mấy lời không hay ho, chần chừ thừa nhận: “…Là đang tỏ tình.”
“Hoàng Thượng muốn nghe ta tỏ tình không?”
“Nàng nói đi, trẫm học hỏi chút.”
Sau khi đã bày tỏ tình cảm, có xấu cỡ nào đi chăng nữa cũng nên xuất hiện tình cảnh tiêu sái hút thuốc sau khi xong việc, may mà Hoàng Thượng có thể bình tĩnh kiềm chế bản thân, chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến lên. Nhan Hoan Hoan bị hắn nhìn đến bật cười, ngẩng mặt, hôn lên khóe môi hắn.
“Ta thích chỗ này của chàng,”
Bờ môi di chuyển trên gương mặt hắn, tựa như không thể rời khỏi hắn, triền miên một đường, mỗi một câu nói như đang phả từng hơi thở vào làn da, lay động từng dây thần kinh: “Chỗ này,” rơi xuống ranh giáp giữa khuôn mặt và lỗ tai, đầu lưỡi ái muội bao bọc lấy vành tai của hắn, như một dòng điện nhanh chóng xẹt qua, khiến hắn tê dại đến híp mắt, hô hấp hỗn loạn: “Còn có chỗ này, chỗ nào cũng thích, chỗ nào cũng muốn chiếm hữu.…”
Không ai quy định nhất định phải tiến tới bước tiếp theo, lộ ngực phơi lưng càng không phải là thứ cần thiết của sự quyến rũ.
Nhẹ nhàng hôn nhẹ, kèm theo vết cắn tràn ngập tính xâm lược, đều khiến cổ họng Triệu Trạm căng chặt.
Một cái tay khác lướt qua khuôn mặt đến sau gáy, đầu ngón tay mềm mại ấn xuống da đầu, đưa tới cảm giác tê dại về mặt si.nh lý.
Nguyên lý này, nói trắng ra cũng không khác gì việc đi tiệm tóc matxa đầu.
Mà Nhan Hoan Hoan tựa như một nhà liêu cơ* hành tẩu, không chỉ giơ tay nhấc chân, ngay cả một cái hôn nhẹ phớt qua cũng như đang trêu chọc hắn.
(*: Ý chỉ sự giúp đỡ trong tình yêu.)
Đi kèm với nụ hôn tinh tế ngọt ngào là sự liế.m láp vành tai, không chạm đến bất cứ vị trí nào bên dưới cổ, cũng có thể khiến hắn muốn thăng hoa từng giây từng phút, khóe mắt tràn ra nước mắt sin.h lý, nháy mắt lại rút nó trở về, giọng nói khó nhịn của hắn lẫn theo một tia tủi thân: “Nhan Hoan, nàng bình tĩnh nói, đừng…” Trẫm không thể chuyên tâm học tập được nữa.
“Chỉ nói thì làm sao mà đủ? Hoàn toàn không thể biểu đạt tình yêu của ta đối với Hoàng Thượng a.”
Nàng tựa như một giáo viên lòng mang ý xấu, phát huy quyền lực của bản thân, bắt nạt đám học sinh một lòng học tập đến mức cả đầu óc chỉ còn lại chuyện khiến nàng vui vẻ. Làm người khác nhớ đến sự ủng hộ giới tính thứ ba của Sigmund Freud*, ông cho rằng bản tính và công kích là hai nền tảng lớn của nhân loại, động lực của tất cả hành vi của chúng ta đều bắt nguồn từ chúng -không cần phải cảm thấy hổ thẹn, cũng không nên coi là hy sinh, cho dù là phương diện nào, cũng có thể đạt được niềm vui từ trong đó.
(*: Sigmund Freud nguyên là một bác sĩ về thần kinh và là nhà tâm lý học người Áo. Ông là người đặt nền móng và phát triển học thuyết phân tâm học.)
Nàng chậm rãi hôn hắn, hôn đến mức khi người khác không còn kiên nhẫn, hai người vẫn cứ trầm mê, nguyện ý đắm chìm đến chết.
Triệu Trạm vốn không trầm mê nữ sắc, cho đến khi gặp gỡ ái phi - nàng như một loại thuốc phiện không thể nào cai.
Sự thay đổi của bản thân cũng từ e dè lúc bắt đầu trở nên thong dong, đối với hoàng đế mà nói, đây khẳng định không phải là hiện tượng tốt, nhưng trầm mê đến một mức độ nào đó, nhất định sẽ bắt đầu tìm đủ lý do để giải vây cho nó.
“Đã học được chưa? Hoàng Thượng.”
Hoàng Thượng với năng lực học tập xuất sắc, từ nhỏ đã chăm chỉ học tập, trầm mặc trong giây lát, lựa chọn một đáp án đê tiện.
“….Chưa học được, có thể dạy trẫm lần nữa không?”
Một tiếng cười nhẹ vang lên như nàng đã dự liệu.
Như Triệu Trạm suy tính, chuyện Ôn tài tử là người đầu tiên được thừa sủng trong đợt tú nữ này, vì quyền thế của Nhan Quý Phi mà đã thay đổi sắc thái hơn rất nhiều.
Hôm sau khi Nhan Hoan Hoan đến Dực Khôn cung vừa ngáp vừa thỉnh an, mấy lời quan tâm đến thân thể của nàng tới liên tiếp không dứt, mỗi người đều tranh nhau muốn làm một Ôn tài tử tiếp theo, ngay cả Lưu mỹ nhân xuất thân tốt hơn nàng rất nhiều cũng tươi cười niềm nở chào đón: “Nghe nói Quý Phi nương nương hôm qua đột nhiên ngất xỉu, ngay cả thỉnh an cũng không tới được, tì thiếp còn lo lắng có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, hôm nay nhìn thấy nương nương, thật sự đã có thể bỏ được tảng đá lớn trong lòng xuống.”
Nhan Hoan Hoan quay đầu nhìn về phía nàng, lông mày hơi chau lại, lộ ra biểu tình nghi hoặc “ngươi là ai?” tiêu chuẩn.
Gia thế của Lưu mỹ nhân dù gì cũng đặt ở đó, nàng muốn tỏ ra thân thiết, người khác cũng không dám ngắt lời nàng.
Giây lát sau, chờ đến khi Lưu mỹ nhân cười đến mức khóe môi hơi run, nàng mới bừng tỉnh: “Ồ, không có việc gì.”
“Mang bệnh trong người vẫn cố gắng đến thỉnh an, lòng hiếu thuận của Nhan Quý Phi thật đáng khen ngợi.”
Từ Hoàng Hậu khẽ gật đầu, tưởng rằng nàng đã coi trọng quy củ hơn một chút, ngữ khí cũng ôn hòa hơn rất nhiều: “Vẫn là phải lấy thân thể làm trọng, bổn cung miễn cho ngươi ba ngày thỉnh an, chú ý nghỉ ngơi đi.”
“Tạ ân điển Hoàng Hậu.”
Tất cả lời nàng nghe được, đều là mấy câu quan tâm dịu dàng dễ nghe, tựa như mỗi người đều đang thành tâm hy vọng nàng có thể khỏe mạnh, vắng mặt một ngày liền nhớ nàng đến đứt từng khúc ruột.
Tuy rằng, vào khoảnh khắc bước vào chính sảnh của Dực Khôn cung hôm nay, ánh mắt của mọi người hướng về phía nàng, đều như đang nói - “sao còn chưa chết? Không phải ngất xỉu sao? Hình như càng xinh đẹp hơn thì phải? Dứt khoát chết đi có phải tốt hơn không!” thu liễm đến cực nhanh, nhưng cũng là chuyện thường tình. Ở đây chỉ cần sống tốt một chút là sẽ bị người khác mong ngóng chết đi, hơn nữa còn thiết lập kế hoạch trong cuộc sống khiến đối phương chết sớm một chút, tâm lý rất khó không trở nên biế.n thái, nhưng cũng không thể quá so đo ý nghĩ của mấy người bi.ến thái đó.
Càng muốn nàng chết, nàng càng phải sống đến vẻ vang.
Có lẽ là cảm thấy tình cảnh đám cung phi tựa như chó đang quỳ liế.m lão oan gia cực kỳ buồn cười, Từ Hoàng Hậu thế nhưng không làm gián đoạn lời nói của các nàng, Nhan Hoan Hoan hưởng thụ sự nịnh hót của mọi người, cũng thực sự cảm thấy ngán ngẩm, liền cười mỉm không trả lời các nàng. Hiện trường tẻ ngắt trong giây lát, vừa dời đề tài, Thịnh lương nhân nũng nịu cười rộ lên: “Quý Phi tỷ tỷ hôn mê một ngày, hẳn là không biết Ôn bảo lâm của chúng ta đã là Ôn tài tử đi? Có thể được Hoàng Thượng coi trọng, thăng liền hai cấp, thật khiến tì thiếp hâm mộ.”
“Tì thiếp lo sợ.” Tuy rằng cao hơn nàng ta một bậc, nhưng đối mặt với chế giễu nhằm vào chính mình, Ôn tài tử lại chỉ có thể im lặng thừa nhận.
Nhan Hoan Hoan nhớ tới “sự tích trên giường” của hai người mà Triệu Trạm nói với nàng liền không khỏi bật cười.
Cười thì cười, chuyện tự ý gọi tỷ tỷ này, có thân thích gì đâu, nàng liếc mắt nhìn nàng ta: “Ai là chúng ta với ngươi, ai là tỷ tỷ ngươi, không biết lớn nhỏ, gọi nương nương.”
Không khí trong Dực Khôn cung ngưng đọng lại.
Thịnh lương nhân cười xòa: “Tì thiếp chỉ là nghĩ rằng gọi nương nương thì quá không thân thiết, gọi tỷ tỷ cũng là tôn kính nương nương.…”
“Sợ không thân thiết, ngươi có thể lựa chọn gọi ta là cha.”
……
Thịnh lương nhân: Quý Phi nương nương, lời này ta không cách nào đỡ nổi.
Từ Hoàng Hậu ho nhẹ một tiếng, hoà giải: “Nhan Quý Phi, đừng quá đáng như vậy, Thịnh lương nhân cũng chú ý một chút lời nói và việc làm của mình.”
“Tỳ thiếp thụ giáo*.” Thịnh lương nhân nhanh chóng đón lấy bậc thang bước xuống này.
(*: nhận sự dạy dỗ.)
Đón lấy ánh nhìn chăm chú tràn đầy sùng bái đến choáng váng của Ôn tài tử, Nhan Hoan Hoan vứt qua một nụ cười giả trân đầy lười biếng, giả đến mức người khác nhìn vào còn tưởng rằng hai người có thâm thù đại hận gì. Ôn tài tử không cho rằng mình có gì sai trái, trầm mê trong mỹ mạo của Quý Phi tỷ tỷ.
Nàng chỉ nhớ đến lời Hoàng Thượng nói, dùng nàng làm bia ngắm cũng vô dụng, chỉ một câu của Nhan Quý Phi là đã có thể đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Hiện tại vừa nhìn, quả nhiên là như vậy.
Không những đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, dựa vào phong cách làm việc này, nói đứng ở trên mũi nhọn vung tay hô to “mau tới đánh ta” cũng không quá chút nào. Thấy nàng vẫn lạnh lùng mà cười, mắt sáng môi đỏ, một ánh mắt ngẫu nhiên lướt qua có thể khiến hô hấp nàng cứng lại, người ở trong căn phòng này đều trở nên dư thừa, thật muốn ở riêng một chỗ với nàng, để ánh mắt nàng có thể dừng lại trên người mình thật lâu.
Nhan Hoan Hoan thật sự không tưởng tượng ra được loại ý nghĩ si tình này.
Bị nàng châm chọc như vậy, cung phi khác muốn tiếp tục lôi kéo làm quen với nàng đều không hẹn mà cùng chột dạ, Từ Hoàng Hậu xem náo nhiệt cũng đã đủ, liền lệnh cho mọi người đến Đông Hoa cung thỉnh an. Thái Hậu cực kỳ khinh thường đối với loại tiện nhân lấy lòng hồ ly tinh để thượng vị của Ôn tài tử - Quý Phi bà không chỉnh được, chả lẽ một tài tử nho nhỏ cũng không động vào nổi? Vì vậy liền điểm mặt chỉ tên hành hạ: “Ngươi chính là Ôn tài tử sao? Ai gia thấy, cũng chỉ có như vậy…..Nhan Quý Phi, ngươi cảm thấy sao?”
“Nếu so với tần thiếp, quả thật cũng chỉ có như vậy.”
“Ha ha.”
“Ha ha.”
Hai người kẻ ngồi kẻ đứng, cười đến mức khiến không khí trong Đông Hoa cung giảm xuống còn năm độ.
Lúc này Ôn tài tử lại chen mồm vào: “Tỳ thiếp cũng cho rằng, nếu như so với Quý Phi nương nương, chính là khác nhau một trời một vực, Quý Phi nương nương mỹ lệ thanh khiết như đám mây trên trời, tì thiếp chỉ có thể đứng dưới đất nhìn lên, sao có thể lấy ra để so sánh chứ?”
Thái Hậu nhất thời nghẹn lời: “Ai gia đang nói chuyện với Quý Phi, có chỗ cho một tài tử nho nhỏ như ngươi mở miệng sao, không có quy củ!”
“Tì thiếp chỉ là trả lời câu hỏi của Thái Hậu, Thái Hậu hỏi tì thiếp có phải là Ôn tài tử hay không, vâng chính là tì thiếp.”
Ôn tài tử không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nhưng không kiêu ngạo ở trước mặt Thái Hậu, cũng được coi như là quật cường.
Nhan Hoan Hoan lạ lùng liếc nàng ta một cái, tiểu gia hỏa trước đó bị Thịnh lương nhân chỉ mặt oán hận cũng không nói gì, bây giờ lại cứng với Thái Hậu cơ đấy? Cao bái đê thái* nàng đã gặp rất nhiều, cứng cỏi ghét nhu nhược vẫn là lần đầu thấy.
(*: Ý chỉ gặp người có địa vị cao hoặc người có tiền thì lấy lòng, e dè, gặp người có địa vị thấp hoặc nghèo hèn thì dẫm đạp, ức hiếp họ, chỉ người chuyên đi nịnh hót.)
“Miệng lưỡi sắc bén,”
Thái Hậu cười lạnh: “Có thể thấy được cũng không phải là người an phận, sao Hoàng Thượng có thể thích loại người xấu tính như vậy.”
“Ai kêu Hoàng Thượng thích chứ? Chức vụ của nữ tử ở hậu cung là hầu hạ Hoàng Thượng, có thể được Hoàng Thượng yêu thích, đó chính là công lao lớn nhất của mỗi người.”
“Hai ngươi ngược lại cảm tình có vẻ tốt, ai gia đang nói chuyện với ngươi nàng lại ngắt lời, bây giờ ai gia giáo huấn Ôn tài tử, không có chuyện của ngươi!”
Nhan Hoan Hoan đứng ở phía dưới, khí thế lại không thua nửa phần.
“Giáo huấn của Thái Hậu nương nương, tần thiếp rất sẵn lòng nghe, chỉ là sở thích của Hoàng Thượng chính là thánh ý, chẳng lẽ Thái Hậu nương nương là muốn làm trái thánh ý?”
Cái mũ này quá lớn, không ai dám nói tiếp.
Từ Hoàng Hậu giả vờ ngắm phong cảnh nơi xa, các phi tần khác vừa mới tiến cung trên mặt thì bình tĩnh, nội tâm lại kích động, lần đầu tiên nhìn thấy loại tình cảnh này. Tranh chấp nảy lửa, ra sức đấu đá đi!
Thái Hậu cũng không phải một chủ nhân bấm bụng chịu đựng, khuôn mặt thùy mị nhanh chóng lạnh xuống.
“Ai gia như thế nào, không tới phiên ngươi nghi ngờ, vô lễ nực cười, vả miệng!” Hơi dừng lại: “Nể tình là lần đầu vi phạm, lần này sẽ do cung nữ bên người Quý Phi chịu tội.”
Đánh vào trên mặt, sẽ kết thù rất lớn, hơn nữa còn có thể nhìn ra vết thương, Hoàng Thượng nhìn thấy sẽ đau lòng, cho dù là ai làm sai trước, cũng sẽ thiên vị về phía Quý Phi. Đánh đại cung nữ bên người nàng thì khác, đã là của hồi môn của Quý Phi, tình cảm của hai người khẳng định rất tốt, đánh vào cung nữ nhưng người đau là chủ tử, hơn nữa đánh cung nữ của nàng, cũng giống như đánh vào thể diện của nàng, trăm lợi mà không một hại.
Đàn Văn cúi đầu: “Nô tỳ tạ Thái Hậu.”
Chủ tử đánh ngươi, cũng được xem là ban thưởng.
Nhân sinh kỳ diệu biết bao.
Nhan Hoan Hoan có thể tùy theo tính cách mình mà sai bảo hạ nhân, nghe nàng gọi mình là tiểu thư chủ tử nương nương cực kỳ sảng khoái, ngẫu nhiên xem nàng thành sủng vật mà nuông chiều, nói không để ý, nhưng nếu nghiêm túc muốn thay nàng bị phạt, nàng sẽ nổi cơn thịnh nộ, gương mặt tươi cười lạnh xuống, đẩy Đàn Văn ra phía sau: “Tần thiếp cũng phải cảm tạ sự lượng thứ của Thái Hậu nương nương, chỉ là nếu Thái Hậu cho rằng tần thiếp vô lễ, phạt tần thiếp là được, để hạ nhân chịu, sợ là không cách nào khiến tần thiếp nhớ kỹ giáo huấn này!”
“Nương nương, sao có thể khiến cho.…”
Đàn Văn vốn rất nguyện ý thay chủ tử chịu tội vừa nghe thấy liền sốt ruột hơn cả lúc biết bản thân mình phải chịu phạt, lại ý thức được tính cách của chủ tử, cho dù nàng ấy nói cái gì, chỉ sợ chủ tử đều sẽ bảo vệ nàng ấy. Trong lòng nàng ấy nảy sinh quyết tâm, nhanh chóng tát vào trên mặt mình mười cái. Làm cung nữ, ngay cả việc tự phạt như thế nào cũng đều đã học, mười cái tát này vừa nhanh vừa vang, Nhan Hoan Hoan căn bản không kịp ngăn cản, Đàn Văn tát xong quỳ xuống giương giọng: “Nô tỳ tạ Thái Hậu ban phạt.”
Mười cái tát này không chút qua loa nào, sau khi đánh xong, giọng nói của nàng ấy cũng trở nên mơ hồ, mang theo chút run rẩy.
Đương nhiên, thành thật với nhau vốn không mang ý nghĩa ấm áp hay tốt đẹp, thậm chí càng nhiều hơn là xé nát mặt thiếu sót, không hoàn mỹ, xấu xí hoặc thống khổ của mình bày ra cho đối phương nhìn. Cho dù ta của chân thật có đủ loại khuyết điểm, ngươi cũng vẫn có thể yêu ta sao?
Triệu Trạm nhìn chăm chú nữ nhân dưới người mình, hình như Nhan Hoan càng xinh đẹp hơn so với trước kia.
Nói ra câu nói này đối với người sớm chiều bên nhau, thật sự có chút giống kiểu lấy lòng dối trá khoác lác, nhưng đây là suy nghĩ ẩn sâu dưới đáy lòng Triệu Trạm,nhưng con người sao có thể sinh ra sự biến hóa lớn như vậy chỉ vẻn vẹn trong một hai ngày? Lúc vừa suy nghĩ vừa nhẹ nhàng nhéo vào tay nàng, thứ hắn chạm vào là da thịt mềm mại tinh xảo hơn nhiều so với trước kia, nghi hoặc qua đi, hắn chỉ có thế giải thích rằng, có lẽ trước kia mình không chú ý quan sát nàng.
Chỉ cần càng tiêu phí nhiều thời gian trên người nàng là có thể phát hiện càng nhiều ưu điểm của nàng.
Người hắn cực kỳ yêu thương, giống như một quyển sách kinh điển, mỗi một lần nghiên cứu đều phát hiện ra điều thú vị khác nhau, chứ không phải là một cái rương quý, cho dù bên trong có bao nhiêu vàng bạc châu báu, chỉ cần liếc mắt đã nhìn rõ hết mọi thứ vào khoảnh khắc mở ra, cũng chỉ có như vậy.
Trên giường, cảm tình sâu đậm, tóc mai kề sát.
“Nhan Hoan, nàng là một quyển sách trẫm yêu thích nhất.”
……
Ha? Ai nghe xong hình dung như vậy sẽ vui chứ?
Đuôi lông mày khóe mắt của Nhan Hoan Hoan tràn ngập sự vui vẻ, bày ra ý cười lười nhác: “Hoàng Thượng, đây là đang tỏ tình sao?”
“Là lời nói thật,” hắn dừng lại, ý thức được bản thân có thể lại nói mấy lời không hay ho, chần chừ thừa nhận: “…Là đang tỏ tình.”
“Hoàng Thượng muốn nghe ta tỏ tình không?”
“Nàng nói đi, trẫm học hỏi chút.”
Sau khi đã bày tỏ tình cảm, có xấu cỡ nào đi chăng nữa cũng nên xuất hiện tình cảnh tiêu sái hút thuốc sau khi xong việc, may mà Hoàng Thượng có thể bình tĩnh kiềm chế bản thân, chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến lên. Nhan Hoan Hoan bị hắn nhìn đến bật cười, ngẩng mặt, hôn lên khóe môi hắn.
“Ta thích chỗ này của chàng,”
Bờ môi di chuyển trên gương mặt hắn, tựa như không thể rời khỏi hắn, triền miên một đường, mỗi một câu nói như đang phả từng hơi thở vào làn da, lay động từng dây thần kinh: “Chỗ này,” rơi xuống ranh giáp giữa khuôn mặt và lỗ tai, đầu lưỡi ái muội bao bọc lấy vành tai của hắn, như một dòng điện nhanh chóng xẹt qua, khiến hắn tê dại đến híp mắt, hô hấp hỗn loạn: “Còn có chỗ này, chỗ nào cũng thích, chỗ nào cũng muốn chiếm hữu.…”
Không ai quy định nhất định phải tiến tới bước tiếp theo, lộ ngực phơi lưng càng không phải là thứ cần thiết của sự quyến rũ.
Nhẹ nhàng hôn nhẹ, kèm theo vết cắn tràn ngập tính xâm lược, đều khiến cổ họng Triệu Trạm căng chặt.
Một cái tay khác lướt qua khuôn mặt đến sau gáy, đầu ngón tay mềm mại ấn xuống da đầu, đưa tới cảm giác tê dại về mặt si.nh lý.
Nguyên lý này, nói trắng ra cũng không khác gì việc đi tiệm tóc matxa đầu.
Mà Nhan Hoan Hoan tựa như một nhà liêu cơ* hành tẩu, không chỉ giơ tay nhấc chân, ngay cả một cái hôn nhẹ phớt qua cũng như đang trêu chọc hắn.
(*: Ý chỉ sự giúp đỡ trong tình yêu.)
Đi kèm với nụ hôn tinh tế ngọt ngào là sự liế.m láp vành tai, không chạm đến bất cứ vị trí nào bên dưới cổ, cũng có thể khiến hắn muốn thăng hoa từng giây từng phút, khóe mắt tràn ra nước mắt sin.h lý, nháy mắt lại rút nó trở về, giọng nói khó nhịn của hắn lẫn theo một tia tủi thân: “Nhan Hoan, nàng bình tĩnh nói, đừng…” Trẫm không thể chuyên tâm học tập được nữa.
“Chỉ nói thì làm sao mà đủ? Hoàn toàn không thể biểu đạt tình yêu của ta đối với Hoàng Thượng a.”
Nàng tựa như một giáo viên lòng mang ý xấu, phát huy quyền lực của bản thân, bắt nạt đám học sinh một lòng học tập đến mức cả đầu óc chỉ còn lại chuyện khiến nàng vui vẻ. Làm người khác nhớ đến sự ủng hộ giới tính thứ ba của Sigmund Freud*, ông cho rằng bản tính và công kích là hai nền tảng lớn của nhân loại, động lực của tất cả hành vi của chúng ta đều bắt nguồn từ chúng -không cần phải cảm thấy hổ thẹn, cũng không nên coi là hy sinh, cho dù là phương diện nào, cũng có thể đạt được niềm vui từ trong đó.
(*: Sigmund Freud nguyên là một bác sĩ về thần kinh và là nhà tâm lý học người Áo. Ông là người đặt nền móng và phát triển học thuyết phân tâm học.)
Nàng chậm rãi hôn hắn, hôn đến mức khi người khác không còn kiên nhẫn, hai người vẫn cứ trầm mê, nguyện ý đắm chìm đến chết.
Triệu Trạm vốn không trầm mê nữ sắc, cho đến khi gặp gỡ ái phi - nàng như một loại thuốc phiện không thể nào cai.
Sự thay đổi của bản thân cũng từ e dè lúc bắt đầu trở nên thong dong, đối với hoàng đế mà nói, đây khẳng định không phải là hiện tượng tốt, nhưng trầm mê đến một mức độ nào đó, nhất định sẽ bắt đầu tìm đủ lý do để giải vây cho nó.
“Đã học được chưa? Hoàng Thượng.”
Hoàng Thượng với năng lực học tập xuất sắc, từ nhỏ đã chăm chỉ học tập, trầm mặc trong giây lát, lựa chọn một đáp án đê tiện.
“….Chưa học được, có thể dạy trẫm lần nữa không?”
Một tiếng cười nhẹ vang lên như nàng đã dự liệu.
Như Triệu Trạm suy tính, chuyện Ôn tài tử là người đầu tiên được thừa sủng trong đợt tú nữ này, vì quyền thế của Nhan Quý Phi mà đã thay đổi sắc thái hơn rất nhiều.
Hôm sau khi Nhan Hoan Hoan đến Dực Khôn cung vừa ngáp vừa thỉnh an, mấy lời quan tâm đến thân thể của nàng tới liên tiếp không dứt, mỗi người đều tranh nhau muốn làm một Ôn tài tử tiếp theo, ngay cả Lưu mỹ nhân xuất thân tốt hơn nàng rất nhiều cũng tươi cười niềm nở chào đón: “Nghe nói Quý Phi nương nương hôm qua đột nhiên ngất xỉu, ngay cả thỉnh an cũng không tới được, tì thiếp còn lo lắng có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, hôm nay nhìn thấy nương nương, thật sự đã có thể bỏ được tảng đá lớn trong lòng xuống.”
Nhan Hoan Hoan quay đầu nhìn về phía nàng, lông mày hơi chau lại, lộ ra biểu tình nghi hoặc “ngươi là ai?” tiêu chuẩn.
Gia thế của Lưu mỹ nhân dù gì cũng đặt ở đó, nàng muốn tỏ ra thân thiết, người khác cũng không dám ngắt lời nàng.
Giây lát sau, chờ đến khi Lưu mỹ nhân cười đến mức khóe môi hơi run, nàng mới bừng tỉnh: “Ồ, không có việc gì.”
“Mang bệnh trong người vẫn cố gắng đến thỉnh an, lòng hiếu thuận của Nhan Quý Phi thật đáng khen ngợi.”
Từ Hoàng Hậu khẽ gật đầu, tưởng rằng nàng đã coi trọng quy củ hơn một chút, ngữ khí cũng ôn hòa hơn rất nhiều: “Vẫn là phải lấy thân thể làm trọng, bổn cung miễn cho ngươi ba ngày thỉnh an, chú ý nghỉ ngơi đi.”
“Tạ ân điển Hoàng Hậu.”
Tất cả lời nàng nghe được, đều là mấy câu quan tâm dịu dàng dễ nghe, tựa như mỗi người đều đang thành tâm hy vọng nàng có thể khỏe mạnh, vắng mặt một ngày liền nhớ nàng đến đứt từng khúc ruột.
Tuy rằng, vào khoảnh khắc bước vào chính sảnh của Dực Khôn cung hôm nay, ánh mắt của mọi người hướng về phía nàng, đều như đang nói - “sao còn chưa chết? Không phải ngất xỉu sao? Hình như càng xinh đẹp hơn thì phải? Dứt khoát chết đi có phải tốt hơn không!” thu liễm đến cực nhanh, nhưng cũng là chuyện thường tình. Ở đây chỉ cần sống tốt một chút là sẽ bị người khác mong ngóng chết đi, hơn nữa còn thiết lập kế hoạch trong cuộc sống khiến đối phương chết sớm một chút, tâm lý rất khó không trở nên biế.n thái, nhưng cũng không thể quá so đo ý nghĩ của mấy người bi.ến thái đó.
Càng muốn nàng chết, nàng càng phải sống đến vẻ vang.
Có lẽ là cảm thấy tình cảnh đám cung phi tựa như chó đang quỳ liế.m lão oan gia cực kỳ buồn cười, Từ Hoàng Hậu thế nhưng không làm gián đoạn lời nói của các nàng, Nhan Hoan Hoan hưởng thụ sự nịnh hót của mọi người, cũng thực sự cảm thấy ngán ngẩm, liền cười mỉm không trả lời các nàng. Hiện trường tẻ ngắt trong giây lát, vừa dời đề tài, Thịnh lương nhân nũng nịu cười rộ lên: “Quý Phi tỷ tỷ hôn mê một ngày, hẳn là không biết Ôn bảo lâm của chúng ta đã là Ôn tài tử đi? Có thể được Hoàng Thượng coi trọng, thăng liền hai cấp, thật khiến tì thiếp hâm mộ.”
“Tì thiếp lo sợ.” Tuy rằng cao hơn nàng ta một bậc, nhưng đối mặt với chế giễu nhằm vào chính mình, Ôn tài tử lại chỉ có thể im lặng thừa nhận.
Nhan Hoan Hoan nhớ tới “sự tích trên giường” của hai người mà Triệu Trạm nói với nàng liền không khỏi bật cười.
Cười thì cười, chuyện tự ý gọi tỷ tỷ này, có thân thích gì đâu, nàng liếc mắt nhìn nàng ta: “Ai là chúng ta với ngươi, ai là tỷ tỷ ngươi, không biết lớn nhỏ, gọi nương nương.”
Không khí trong Dực Khôn cung ngưng đọng lại.
Thịnh lương nhân cười xòa: “Tì thiếp chỉ là nghĩ rằng gọi nương nương thì quá không thân thiết, gọi tỷ tỷ cũng là tôn kính nương nương.…”
“Sợ không thân thiết, ngươi có thể lựa chọn gọi ta là cha.”
……
Thịnh lương nhân: Quý Phi nương nương, lời này ta không cách nào đỡ nổi.
Từ Hoàng Hậu ho nhẹ một tiếng, hoà giải: “Nhan Quý Phi, đừng quá đáng như vậy, Thịnh lương nhân cũng chú ý một chút lời nói và việc làm của mình.”
“Tỳ thiếp thụ giáo*.” Thịnh lương nhân nhanh chóng đón lấy bậc thang bước xuống này.
(*: nhận sự dạy dỗ.)
Đón lấy ánh nhìn chăm chú tràn đầy sùng bái đến choáng váng của Ôn tài tử, Nhan Hoan Hoan vứt qua một nụ cười giả trân đầy lười biếng, giả đến mức người khác nhìn vào còn tưởng rằng hai người có thâm thù đại hận gì. Ôn tài tử không cho rằng mình có gì sai trái, trầm mê trong mỹ mạo của Quý Phi tỷ tỷ.
Nàng chỉ nhớ đến lời Hoàng Thượng nói, dùng nàng làm bia ngắm cũng vô dụng, chỉ một câu của Nhan Quý Phi là đã có thể đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Hiện tại vừa nhìn, quả nhiên là như vậy.
Không những đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, dựa vào phong cách làm việc này, nói đứng ở trên mũi nhọn vung tay hô to “mau tới đánh ta” cũng không quá chút nào. Thấy nàng vẫn lạnh lùng mà cười, mắt sáng môi đỏ, một ánh mắt ngẫu nhiên lướt qua có thể khiến hô hấp nàng cứng lại, người ở trong căn phòng này đều trở nên dư thừa, thật muốn ở riêng một chỗ với nàng, để ánh mắt nàng có thể dừng lại trên người mình thật lâu.
Nhan Hoan Hoan thật sự không tưởng tượng ra được loại ý nghĩ si tình này.
Bị nàng châm chọc như vậy, cung phi khác muốn tiếp tục lôi kéo làm quen với nàng đều không hẹn mà cùng chột dạ, Từ Hoàng Hậu xem náo nhiệt cũng đã đủ, liền lệnh cho mọi người đến Đông Hoa cung thỉnh an. Thái Hậu cực kỳ khinh thường đối với loại tiện nhân lấy lòng hồ ly tinh để thượng vị của Ôn tài tử - Quý Phi bà không chỉnh được, chả lẽ một tài tử nho nhỏ cũng không động vào nổi? Vì vậy liền điểm mặt chỉ tên hành hạ: “Ngươi chính là Ôn tài tử sao? Ai gia thấy, cũng chỉ có như vậy…..Nhan Quý Phi, ngươi cảm thấy sao?”
“Nếu so với tần thiếp, quả thật cũng chỉ có như vậy.”
“Ha ha.”
“Ha ha.”
Hai người kẻ ngồi kẻ đứng, cười đến mức khiến không khí trong Đông Hoa cung giảm xuống còn năm độ.
Lúc này Ôn tài tử lại chen mồm vào: “Tỳ thiếp cũng cho rằng, nếu như so với Quý Phi nương nương, chính là khác nhau một trời một vực, Quý Phi nương nương mỹ lệ thanh khiết như đám mây trên trời, tì thiếp chỉ có thể đứng dưới đất nhìn lên, sao có thể lấy ra để so sánh chứ?”
Thái Hậu nhất thời nghẹn lời: “Ai gia đang nói chuyện với Quý Phi, có chỗ cho một tài tử nho nhỏ như ngươi mở miệng sao, không có quy củ!”
“Tì thiếp chỉ là trả lời câu hỏi của Thái Hậu, Thái Hậu hỏi tì thiếp có phải là Ôn tài tử hay không, vâng chính là tì thiếp.”
Ôn tài tử không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nhưng không kiêu ngạo ở trước mặt Thái Hậu, cũng được coi như là quật cường.
Nhan Hoan Hoan lạ lùng liếc nàng ta một cái, tiểu gia hỏa trước đó bị Thịnh lương nhân chỉ mặt oán hận cũng không nói gì, bây giờ lại cứng với Thái Hậu cơ đấy? Cao bái đê thái* nàng đã gặp rất nhiều, cứng cỏi ghét nhu nhược vẫn là lần đầu thấy.
(*: Ý chỉ gặp người có địa vị cao hoặc người có tiền thì lấy lòng, e dè, gặp người có địa vị thấp hoặc nghèo hèn thì dẫm đạp, ức hiếp họ, chỉ người chuyên đi nịnh hót.)
“Miệng lưỡi sắc bén,”
Thái Hậu cười lạnh: “Có thể thấy được cũng không phải là người an phận, sao Hoàng Thượng có thể thích loại người xấu tính như vậy.”
“Ai kêu Hoàng Thượng thích chứ? Chức vụ của nữ tử ở hậu cung là hầu hạ Hoàng Thượng, có thể được Hoàng Thượng yêu thích, đó chính là công lao lớn nhất của mỗi người.”
“Hai ngươi ngược lại cảm tình có vẻ tốt, ai gia đang nói chuyện với ngươi nàng lại ngắt lời, bây giờ ai gia giáo huấn Ôn tài tử, không có chuyện của ngươi!”
Nhan Hoan Hoan đứng ở phía dưới, khí thế lại không thua nửa phần.
“Giáo huấn của Thái Hậu nương nương, tần thiếp rất sẵn lòng nghe, chỉ là sở thích của Hoàng Thượng chính là thánh ý, chẳng lẽ Thái Hậu nương nương là muốn làm trái thánh ý?”
Cái mũ này quá lớn, không ai dám nói tiếp.
Từ Hoàng Hậu giả vờ ngắm phong cảnh nơi xa, các phi tần khác vừa mới tiến cung trên mặt thì bình tĩnh, nội tâm lại kích động, lần đầu tiên nhìn thấy loại tình cảnh này. Tranh chấp nảy lửa, ra sức đấu đá đi!
Thái Hậu cũng không phải một chủ nhân bấm bụng chịu đựng, khuôn mặt thùy mị nhanh chóng lạnh xuống.
“Ai gia như thế nào, không tới phiên ngươi nghi ngờ, vô lễ nực cười, vả miệng!” Hơi dừng lại: “Nể tình là lần đầu vi phạm, lần này sẽ do cung nữ bên người Quý Phi chịu tội.”
Đánh vào trên mặt, sẽ kết thù rất lớn, hơn nữa còn có thể nhìn ra vết thương, Hoàng Thượng nhìn thấy sẽ đau lòng, cho dù là ai làm sai trước, cũng sẽ thiên vị về phía Quý Phi. Đánh đại cung nữ bên người nàng thì khác, đã là của hồi môn của Quý Phi, tình cảm của hai người khẳng định rất tốt, đánh vào cung nữ nhưng người đau là chủ tử, hơn nữa đánh cung nữ của nàng, cũng giống như đánh vào thể diện của nàng, trăm lợi mà không một hại.
Đàn Văn cúi đầu: “Nô tỳ tạ Thái Hậu.”
Chủ tử đánh ngươi, cũng được xem là ban thưởng.
Nhân sinh kỳ diệu biết bao.
Nhan Hoan Hoan có thể tùy theo tính cách mình mà sai bảo hạ nhân, nghe nàng gọi mình là tiểu thư chủ tử nương nương cực kỳ sảng khoái, ngẫu nhiên xem nàng thành sủng vật mà nuông chiều, nói không để ý, nhưng nếu nghiêm túc muốn thay nàng bị phạt, nàng sẽ nổi cơn thịnh nộ, gương mặt tươi cười lạnh xuống, đẩy Đàn Văn ra phía sau: “Tần thiếp cũng phải cảm tạ sự lượng thứ của Thái Hậu nương nương, chỉ là nếu Thái Hậu cho rằng tần thiếp vô lễ, phạt tần thiếp là được, để hạ nhân chịu, sợ là không cách nào khiến tần thiếp nhớ kỹ giáo huấn này!”
“Nương nương, sao có thể khiến cho.…”
Đàn Văn vốn rất nguyện ý thay chủ tử chịu tội vừa nghe thấy liền sốt ruột hơn cả lúc biết bản thân mình phải chịu phạt, lại ý thức được tính cách của chủ tử, cho dù nàng ấy nói cái gì, chỉ sợ chủ tử đều sẽ bảo vệ nàng ấy. Trong lòng nàng ấy nảy sinh quyết tâm, nhanh chóng tát vào trên mặt mình mười cái. Làm cung nữ, ngay cả việc tự phạt như thế nào cũng đều đã học, mười cái tát này vừa nhanh vừa vang, Nhan Hoan Hoan căn bản không kịp ngăn cản, Đàn Văn tát xong quỳ xuống giương giọng: “Nô tỳ tạ Thái Hậu ban phạt.”
Mười cái tát này không chút qua loa nào, sau khi đánh xong, giọng nói của nàng ấy cũng trở nên mơ hồ, mang theo chút run rẩy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook