Hồ Vermalls là một câu chuyện đáng sợ thực sự về một nhóm bạn nhìn thấy thứ gì đó kinh hoàng khi họ đang cắm trại trong một cabin một đêm. Nó dựa trên một câu chuyện được cho là có thật đã xảy ra với người dùng có tên Mhop99.

* * *

Tôi có ba người bạn thật sự tốt và tên của họ lần lượt là Kevin, Ryan và Tommy. Mỗi mùa hè, bố mẹ sẽ đưa chúng tôi đi nghỉ ở đâu đó. Chúng tôi luôn ở trong một cabin xa xôi trong những khu rừng ở Minnesota. Cabin được đặt trên một hòn đảo lớn ở giữa hồ Vermilion.

Cuối cùng, khi chúng tôi đã đủ tuổi, lần đầu tiên bố me cho chúng tôi vào cabin. Khi chúng tôi đến đó, chúng tôi đậu xe trên một con đường rải sỏi gần bên hồ. Sau đó, chúng tôi phải đi thuyền qua hồ khoảng nửa dặm để đến chỗ cabin. Có một vài cabin khác trên đảo, những tất cả đều cách xa ít nhất nửa dặm.

Cabin khá nhỏ và nó chỉ có một nhà bếp, một phòng tắm và hai phòng ngủ. Vào ban đêm, nó tôi đen như mực. Không có đèn đường, chỉ có ánh sáng duy nhất đến từ mặt trăng trên cao. Cũng không có rèm trên cửa sổ, vì thế mà khi ngủ vào ban đêm có thể thấy rõ mặt trăng chiếu xuống những cái cây và hồ nước bên ngoài.

Vào đêm tứ ba của chuyến đi, chúng tôi đã đốt lửa trại bên bờ hồ. Mặt trăng vẫn chiếu sáng. Những ánh sáng trắng nhạt lấp lánh trên mặt nước trên cái hồ. Chúng tôi đang nhìn lên các vì sao trên trời thì đột nhiên chúng tôi nghe thấy một âm thanh lách tách, như thể có thứ gì đó đang di chuyển trên mặt nước.

"Cái quái gì thế?" Ryan đứng dậy và chỉ tay vào một hướng.


Tất cả chúng tôi đều nhín về hướng tay của Ryan đang chỉ, nhìn sâu vào bên trong bóng tối. Sau một lúc, tôi đã nhận ra cái anh ta đang chỉ là gì. Tôi sẽ không bao giờ quên cái cảm giác khủng khiếp xuất hiện trong tôi. Tóc gáy tôi dựng đứng và tôi bắt đầu nổi da gà toàn bộ cơ thể. Cơ thể tôi tê liệt vì sợ hãi.

Ở giữa hồ, có một người phụ nữ. Nó chỉ nổi trên mặt nước, nhìn thẳng vào chúng tôi. Cô ta có làn da trắng buốt, nhợt nhạt như người chết, với mái tóc đen dài phủ khắp mặt, trải dài xuống tận chân. Phần còn lại của cô ta bị nhấn chìm hoặc thậm chí không có ở đó luôn.

Chúng tôi đã cố gắng tự nói với bản thân mình rằng đó chắc chỉ là một cái khố thôi. Chúng là những con chim đen và trắng săn mồi vào ban đêm, lặn sâu xuống nước. Nó không giống như một cái vòng, nhưng đó là những gì mà chúng tôi đã cố gắng thuyết phục bản thân có thể. Chúng tôi đã bỏ thêm một vài cây củi vào đống lửa trại và cố gắng quên đi những gì vừa nhìn thấy, nhưng không....

Khoảng một tiếng sau, tôi buồn đi vệ sinh. Vì thế mà tôi phải đi xuống rìa của bến tàu và đi xuống hồ. Nhìn ra giữa hồ, tôi nhận tháy thứ mà vẫn còn ở đó, nhưng bây giờ nó đã gần hơn rất nhiều. Nó trông giống với cái đầu của người phụ nữ vừa rồi và dường như nó vẫn nhìn tôi chằm chằm, mắt không rời. Vẫn là khuôn mặt vô cùng nhợt nhạt ấy, như thể đã không ra ngoài nắng nhiều năm và rất dễ dàng để tôi có thể nhận ra một số điểm trên gương mặt như mắt hay mũi.

Nó không di chuyển chút nào, nó chỉ đứng đó, cứng như một tấm ván, chìm trong nước.

Tôi ngay lập tức kéo khóa quần và chạy ngược lên bến tàu, đến nơi bạn bè của tôi đang ngồi quanh đống lửa trại. Tôi đã kể cho họ nghe về những gì tôi thấy ở dưới hồ, nhưng không một ai trong số họ dám xuống bến tàu để xem xét kỹ hơn. Chúng tôi một lần nữa tự động viên chính bản thân rằng đó chỉ là một khúc gỗ thôi, một nhánh cây, nhô lên khỏi mặt nước. Tôi nói lại với người khác về việc đó thôi cũng cảm thấy khó chịu thực sự. Không ai trong chúng tôi thật sự tin điều đó.

Chúng tôi quay trở lại cabin và đóng cưa lại, khóa nó phía sau chúng tôi. Đã rất muộn rồi và chúng tôi cần phải đi ngủ thư giãn. Không ai trong số chúng tôi đề cập tới vụ việc bên cái hồ. chúng tôi đã cố tránh nói về nó.


Không có rèm trên cửa sổ và khi tôi chuẩn bị đi ngủ, tôi không thể không nhìn ra ngoài một lần nữa. tôi đã đưa mắt hướng ra bên ngoài, tôi có thể nhìn rõ được hồ nước, được chiếu sáng bởi trăng tròn, nhưng thứ đó đã không còn nữa. Nó đã hoàn toàn biến mất. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng chắc "khúc gỗ" đó đã trôi đi nếu không thì có thể nó đã chìm xuống dưới nước. hoặc có thể sau tất cả, nó đã bay đi.

Đêm hôm đó, trời rất nóng và chúng tôi khi ngủ phải mở cửa sổ. Bạn tôi, Tommy và tôi ngủ trong một phòng và hai người còn lại là Kevin và Ryan ngủ trong một phòng. Chúng tôi để cửa phòng ngủ của chúng tôi mở.

Tôi thấy khó ngủ. Đó là giữa mùa hè và thậm chí không có một làn gió nhẹ. Cái nóng nực làm tôi thấy ngột ngạt. Khi tôi nằm đó, tôi nghĩ rằng mình có thể nghe thấy ai đó đang đi dạo bên ngoài cabin. Tôi nhắm chặt đôi mắt lại và cố nói với bản thân rằng đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi thôi, không sợ hãi. Nó nghe như một người nào đó với đôi chân trần, ướt sẫm, bước qua lại. Tôi run rẩy vì sợ hãu, nhưng tôi cảm thấy cơ thể rất yếu đuối, không thể di chuyển được.

Tiếng bước chân nghe như là đang bước lên bậc thang cửa cabin. Tôi muốn hét lên với bạn bè để họ biết nhưng tôi bị đóng băng một cách kinh hoàng. Sau đó, tiếng bước chân như quay lại và nghe như nó đang chạy xuống bậc thang và hướng về phía hồ.

Một lúc sau, tiếng bước chân đã xa dần và chỉ còn lại sự im lặng. Tôi với tới và lắc người bạn Tommy của tôi. Cậu ấy đã tỉnh và cũng tuyên bố rằng cậu ấy cũng nghe thấy tiếng bước chân. Ngay sau đó, tôi giật mình khi thấy Ryan chạy vào phòng của mình. Khi Ryan bước vào, tôi có thể thấy biểu cảm trên khuôn mặt của anh ấy rất đáng lo ngại.

"Chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay lập tức."

"Tại sao? Cậu đã nghe thấy những gì?" Tôi hỏi.


"Hãy để tớ đi. Hãy đến thuyền ngay. Đã đến lúc ta phải đi rồi."

Ryan vừa nói vừa chạy về phòng, chúng tôi đi theo cậu ấy và thấy Kevin đang ngồi trên giường một mình, cũng đang thu dọn đồ đạc. Ryan đang chạy xung quanh, tay ôm đầu, điên cuồng lấy đồ của mình nhét vào một cái túi.

"Có gì sai ở đây sao? Ryan, Ryan, cậu bị sao vậy? Hãy nói chúng tớ biết đi." Tôi hối thúc cậu ấy trả lời.

Cậu ấy dừng việc thu dọn quần áo và nhìn chằm chằm vào tôi, như cái thứ đó kia nhìn tôi vậy. Có một ánh mắt ám ảnh trong mắt của Ryan. Và tôi sẽ không bao giờ quên những gì mà Ryan nói, thật sự kinh dị.

Ryan nói với chúng tôi rằng cậu ấy lật người trên giường để thoải mái hơn và cậu ấy đột nhiên nhìn thấy ở góc trên bên phải cửa sổ có ai đó đang nhìn trộm. Ngay khi Ryan nhìn vào đó, gương mặt đột nhiên biến mất. Ryan còn nói tất cả những gì mà cậu ấy thấy là một mái tóc dài đen rủ xuống cửa sổ, làn da trắng ma quái và một con mắt lớn nhìn Ryan.

Khi cậu ấy nói điều đó, nó làm chúng tôi lạnh thấu xương. Chúng tôi nhận ra rằng nếu khuôn mặt nằm ở góc trên cùng bên phải của cửa sổ, điều đó có nghĩa là thứ đó cao gần 8 feet, nếu không thì lơ lửng giữa không trung. Tôi cảm thấy như mình sắp ngất rồi.

"Hãy để tớ đi ngay bây giờ." Ryan nói với giọng điệu rất nghiêm túc.

Chúng tôi đã đồng ý và về phòng gói gém đồ đạc của chúng tôi nhanh nhất có thể. Chúng tôi lấy túi của mình và chạy ra khỏi cabin. Khi chúng tôi đi xuống những bậc thang phía dưới, tôi liếc sang bên và thấy dấu chân trần, ướt sũng vết bẩn trong bụi bẩn quanh cabin.


Chúng tôi nhanh chóng chạy xuống thuyền và ném đồ đạc vào. Chúng tôi tháo thuyền ra khỏi bến và tăng tốc. Tôi nhìn lại qua vai và nhìn chằm chằm vào hòn đảo, nhưng tôi không thấy có gì chuyển động. Tuy nhiên tôi lại có cảm giác như ai đó hoặc thứ gì đó đang theo dõi chúng tôi.

Cuối cùng chúng tôi cũng sang được phía bên kia bở hồ, chúng tôi buộc thuyền, nhét ba lô vào trong xe và lái đi. Chúng tôi lái xe được khoảng 10 phút thì bỗng nhiên Ryan bật khóc nức nở.

"Ôi Chúa ơi, tôi đã thấy những gì chứ?"

Trên đường đi, chúng tôi gọi cho bố mẹ để kể cho họ những gì đã xảy ra. Ryan đang bối rối và chúng tôi không biết phải làm gì cả. Họ chỉ bảo chúng tôi chỉ cần về nhà an toàn và nhanh chóng.

Một vài ngày sau, bố của bạn tôi đã lên cabin và nói rằng ông không thấy điều gì khác thường. Tuy nhiên, ông đã đề cập rằng có những dấu chân trần, ẩm ướt xung quanh cabin mà anh ta nghĩ là kỳ quặc.

Bất cứ điều gì mà Ryan nhìn thấy trong cửa sổ thực sự là một cú sốc tinh thần mạnh mẽ. Sau khi suy sụp, Ryan luôn khó ngủ và cuối cùng phải đi trị liệu. Họ đưa cho cậu ấy vài viên thuốc để trấn tĩnh và cho phép cậu ấy có mọt giấc ngủ ngon.

Thời gian trôi qua, Ryan dần hồi phục và cuối cùng thì vẫn ổn, nhưng đến bây giờ thì Ryan vẫn không thể ngủ trừ khi rèm cửa được đóng lại hoàn toàn.

Đến bây giờ tôi cũng vẫn chưa lí giải được những điều mà chúng tôi đã thấy trong hồ đêm hôm đó. Tôi đã không bao giờ quay trở lại cabin. Còn Tommy và Kevin đều đã quay trở lại và mọi thứ đều ổn, nhưng Ryan từ chối quay lại và, thẳng thắn, tôi chọn ở bên cậu ấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương