Gõ Cửa Trái Tim
-
Chương 13
Ngồi trong quán ngửi mùi thịt nướng thơm phức tâm trạng Vân rất vui vẻ, không uổng công cô “hi sinh thân mình” cho chị em tốt hành hạ cả nửa ngày trời.Trước mặt nhau họ có thể hoàn toàn bộc lộ khả năng ăn uống “kinh người” mà không cần e dè ,ý tứ cho nên trong quán thị nướng xuất hiện cảnh tượng hai cô gái hăng say nướng thịt cuốn ăn nhồm nhoàm vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ còn không quên trêu ghẹo nhau. Nhưng có một nguyên tắc rất đơn giản đã hình thành từ rất lâu mà hai người luôn thực hiện khi đi cùng nhau - “chỉ ăn không nhậu” ,cho nên tuyệt nhiên sẽ không thấy bóng dáng bia rượu trên bàn mà thay vào đó sẽ là coca thứ mà hai người đều thích.
-“Anh này anh nói thật với em đi có phải giữa anh và tên sếp biến thái nhà anh có gì đó không bình thường không,dạo này em thấy anh khác lắm.”
-“Có gì mà bình thường với chả không bình thường chứ,với lại anh thấy anh có gì khác đâu? ”
-“Anh à, anh em mình chơi với nhau cả chục năm nay rồi em còn không hiểu anh sao?Em có cảm giác anh đối với anh ta tuyệt đối không phải chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới,mà bạn bè bình thường thì lại càng không phải.” Thi Thi chỉ có duy nhất một người chị em tốt này cho nên chuyện này nhất định cô muốn biết và nhất định cô phải quản .Một phần là không muốn Vân sa vào tay mấy tên đàn ông không tốt còn một phần khác là cô muốn biết rõ tình cảm của cô ấy như thế nào chỉ có như vậy cô mới có thể ở bên cạnh ủng hộ và làm quân sư cho cô ấy như lúc trước cô ấy đã từng làm khi cô bắt đầu quen Nhật Nam vậy.
-“Thật lòng anh cũng không hiểu huống chi là em,anh cũng không hiểu nổi chính mình đây này ,với anh mà nói Thiên Ân vừa là một cấp trên tài giỏi vừa là ông chủ tốt bụng đối xử với anh rất tốt.Nói không có tình cảm thì là nói dối mà nói là có tình cảm thì lại không biết nó rốt cuộc là thứ tình cảm gì nữa.Nói là tình bạn thì không phải nó hơn tình bạn một chút ,nói là quan hệ cấp trên cấp dưới thì lại càng không phải?Mà nếu nói là tình cảm nam nữ thì lại không dám chắc.” Vân thở dài bởi câu hỏi của Thi Thi cũng chính là câu hỏi mà cô đã từng tự hỏi chính mình không biết bao nhiêu lần rồi nhưng mà vẫn là chưa có câu trả lời thỏa đáng.
-“Thế rốt cuộc nó là cái gì anh nói rõ em nghe xem nào,trong mấy khoản này có lẽ em sẽ rành hơn anh dù sao em cũng từng trải qua rồi ,dù sao chị đây cũng sắp kết hôn,kinh nhiệm đương nhiên sẽ phong phú hơn.”
“Anh cũng không biết phải nói thế nào nữa.Em biết mà trước giờ anh không có hứng thú qua lại với đàn ông cũng không muốn tiếp xúc với họ quá nhiều bởi vì căn bản họ không đáng tin chút nào.Nhưng không hiểu sao với Thiên Ân thì lại khác khi ở bên anh ấy anh lại cảm thấy vui vẻ ,nhận được sự quan tâm,tiếp xúc gần gũi anh lại cảm thấy rất thoải mái và cảm thấy an toàn Nhiều lúc anh còn vô tư thể hiện con người thật của mình như khi ở bên em mà không cần e dè gì,có lần vì đang uống nước mà bị anh ta chọc cười anh còn phun cả một ly nước cam vô mặt anh ta ,hơn nữa phun xong còn ôm bụng cười như không có chuyện gì nữa cơ,nghĩ lại anh vẫn thấy lúc đó rất buồn cười,cái bản mặt đó anh không thể quên được.”Vân thành thật trả lời ,có lẽ cũng đã lâu rồi cô mới có thể trải lòng mình ra với Thi Thi.
-“ Xem nào…..Anh cảm thấy thoải mái và có cảm giác an toàn ở anh ta,hơn nữa nếu không gặp thì sẽ cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó.Nếu không nói chuyện hay cãi nhau thì sẽ cảm thấy khó chịu mà không hiểu lí do nhưng nếu gặp rồi thì cũng chả biết thế nào,gần đây lại có xu hướng thích làm đẹp,quan tâm tới bản thân mình nhất là về ngoại hình vóc dáng và nhiều thứ khác … đúng không?” Thi Thi nghiêm túc hỏi lại còn Vân thì rất nghiêm túc gật đầu mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
-“Rồi xong…..Lần này anh coi như xong.” Thi Thi nói không đầu không cuối khiến Vân càng thêm bấn loạn.
-“Rốt cuộc là sao?Xong cái gì mà xong?Anh có làm gì đâu,em mau nói rõ đi xem nào,đừng có hù nhau thế chứ!”
-“Tức là…anh đã……..” Thi Thi cố ý kéo dài câu nói hết sức có thể.
-“Đã làm sao,em làm ơn đừng có kéo dài từng chữ như thế có được không?Sốt ruột chết anh rồi.”
-“Sao anh có thể đần như thế chứ đến bản thân mình yêu rồi cũng không biết.biểu hiện em vừa nói chính là biểu hiện của người đang yêu..Là đang yêu đó anh có hiểu không hả?” Câu nói này chả khác nào xét đánh ngang tai khiến Vân phun sạch ngụm coca vừ mới uống :
-“Cái..cái..cái gì..Khoan đã em nói là anh yêu rồi… không phải chứ..không thể nào….”.Sau câu nói này cô đã lĩnh trọn cái cốc đầy dũng mãnh của đối phương một cách không thương tiếc.
-“Nếu nói sai thì em không còn là Thi Thi nữa rồi ,đâu phải tự nhiên em đây mọc ra được một ông chồng sắp cưới ,đương nhiên là em phải có tình cảm và có thời gian tìm hiểu yêu đương cùng Nhật Nam nhà em rồi ,hiểu chưa?”Lời nói dõng dạc rõ ràng này như một lần nữa khảng định những gì Thi Thi vừa nói.
-“Cái bộ dạng dọa người này của anh là ý gì hả,nếu đã hiểu rồi thì em nghĩ anh nên suy nghĩ kĩ và xác định lại tình cảm của mình đi,nếu được thì cứ tới đi,em ủng hộ anh mà.”
-“Anh cũng muốn nhưng mà thực tế lại rất phũ phàng em biết mà giữa hai người bọn anh khoảng cách rất lớn,anh biết bây giờ xã hội cũng phát triển nhưng mà anh vẫn luôn hiểu thế nào là “muôn đăng hộ đối” ,tụi anh căn bản là không thể.”Cô buồn rầu trả lời.
-“Bây giờ đã là thời buổi nào chứ nếu đã yêu nhau thì còn quan trọng mấy vấn đề như vậy làm gì,em biết ngay là anh sẽ nghĩ anh không cân xứng với anh ta mà . Đó chỉ là cách nhìn của anhthôi chứ còn người khác thì lại không như vậy đâu… Em ví dụ cho anh hiểu nha.Thứ nhất, việc anh khiến tổng giám đốc một tập đoàn với biệt danh “núi băng ngàn năm” động lòng chứng tỏ anh là người đặc biệt có năng lực khác người,nếu anh ta thấy anh không xứng thì sẽ không vất vả theo đuổi anh.Thứ hai ,với em anh ta căn bản cũng chỉ gọi là tạm ổn nói một cách khó nghe em thấy anh ta vẫn chưa thực sự xứng với anh.Anh cần sắc có sắc ,cần ngoại hình có ngoại hình lại có công ăn việc làm thừa sức nuôi sống mình còn về phẩm chất thì khỏi bàn nếu không tốt sao có thể thăng chức làm anh yêu của em được.Anh còn muốn nghe nữa không?”Xem ra hôm nay chị em tốt của cô muốn đả thông tư tưởng của cô.
-“Nhưng mà anh có cảm giác tình cảm của anh ấy đối với anh có cái gì đó nó không chân thực cho lắm ,không hiểu liệu mọi thứ có lâu bền không?” Vân dè dặt hỏi.
-“Không chân thật đúng không?Chuyện này rất đơn giản ,em hỏi anh khi ở bên anh ta anh có thấy vui vẻ,hơn nữa có cảm giác an toàn không?”
-“Có,cái này thì có nhưng mà …”
-“Khoan em chưa hỏi xong ,thế anh có tin tưởng anh ta không?Anh ta có phải là hoa hoa công tử không?”
-”Hoa Hoa công tử thì không ,anh thậm chí còn chưa thấy anh ta có bất kì tin đồn liên quan tới một người phụ nữa nào mà.Với anh thì anh ta đáng tin hơn những người đàn ông anh từng gặp rất nhiều,nói chung là được.Nhưng mà những thứ này thì có lien quan gì tới vấn đề anh vừa nói?”Cô ngời vực hỏi Thi Thi.
-“Có chứ sao lại không!Đối với một người phụ nữ đều quan trọng nhất mà họ cần khi tìm bạn đời cho mình đó chính là niềm tin và cảm giác an toàn,nếu đã có hai thứ đó thì những điều anh vừa nói thật sự không còn quan trọng nữa. Hai thứ đó là nền tảng cho hạnh phúc và rất nhiều thứ khác trong cuộc sống hôn nhân mà nếu nền tảng đã vững chắc thì anh còn lo nó không vững chắc ,không chân thực không? Mà bây giờ anh đã có hai thứ đó rồi thì còn suy nghĩ đắn đo cái gì nữa ,còn không mau đánh nhanh thắng nhanh mang ông xã nắm chặt trong tay đi.”
-“Em yêu à,từ khi nào em trở nên uyên bác cao thâm như thế,phân tích y hệt như chuyên gia tâm lí vậy,em không đi học tâm lí đúng là điều đáng tiếc lớn cho ngành tâm lí nước nhà đó.”Sau khi được đả thong thì tâm trạng Vân vui lên không ít,nếu không nhờ người chị em tốt này thì có lẽ không biết tới khi nào cô mới ngộ ra được nhiều điều như thế.Quả nhiên người ngoài cuộc vẫn sáng suốt hơn người trong cuộc rất nhiều.
-“Đó là chuyện đương nhiên,người tài giỏi như em cho dù có học ngành nào thì những ngành còn lại cũng sẽ phải nuối tiếc thôi.Hahaha”.Thấy bạn mình có thể nói ra được câu nói đùa như vậy Thi Thi đã hiểu lần này không uổng công cô tốn bao nhiêu nước bọt làm chuyên gia một lần .
-“Thôi đi cô nương ,cho cô cái gậy cô leo lên đầu lên cổ người ta ngay được”.Vân vừa nói vừa nhéo mà người đối diện trên miệng lộ rõ ý cười rất vui vẻ.
Dù gì cũng là gặp khách hàng quan trọng của công ty cho nên việc ăn mặc cô không quá qua loa như mọi ngày xem ra bộ trang điểm lần trước “em yêu” tặng bây giờ đã có lúc cần dùng đến rồi.Lâu ngày không trang điểm nhưng xem ra tay nghề của cô cũng không bị mai một chút nào, hơn nữa cô cũng không muốn nổi bật làm gì cho nên cũng chỉ trang điểm theo phong cách tự nhiên nhã nhặn và cuối cùng là khoác trên mình bộ váy màu xanh ngọc mà cô và Thi Thi đã phải đi gần như hết cả khu phố mới mua được và đương nhiên không thể thiếu đôi giày cao gót màu trắng mà cô thích nhất.
Đúng giờ Thiên Ân xuất hiện dưới nhà Vân mới đầu khi nhìn thấycô anh còn tưởng mình nhìn nhầm ,trông cô bây giờ khác hẳn với phong cách thường ngày.Trông thấy bộ dạng ngạc nhiên của anh mới đầu cô có chút buồn cười nhưng sau đó lại hoài nghi liệu trên người mình có gì bất thường không mà lại bị nhìn chằm chằm như thế:
“Này ,trên mặt em dính gì à,hay là anh cảm thấy trang phục không phù hợp hả?”Miệng thì nói vậy nhưng trên mặt Vân lại như viết rõ bốn chữ “anh thử chê xem” khiến cho đối phương phải nhịn cười tới nội thương.
“Anh không có ý gì đâu,chỉ là hôm nay trông em rất đẹp,quả nhiên là người đẹp vì lụa.”
“Không anh vẫn sai,câu nói đó chỉ đúng với người khác thôi chứ với em thì không đúng!”
“Không đúng ở chỗ nào?”
“Không đúng ở chỗ em đẹp không phải vì lụa bởi vốn dĩ có mặc thế nào thì em đây vẫn đẹp chả qua vì đó là vẻ đẹp tiềm ẩn cho nên anh càng tìm nó càng ẩn nên mới không biết em đẹp thôi”.Cũng may lúc này anh không uống nước nếu không chỉ e là anh đã phun hết toàn bộ ra ngoài rồi.Cô gái này đúng là miệng lưỡi khó lường trong đầu không biết chứa những thứ gì nữa ,sao lại có cái lí sự vô cùng độc đáo và khác người như vậy.
-“Câu nói của em rất đúng rất đáng được ghi vào sổ sách được người đời công nhận”. Thiên Ân vừa cười vừa nói.
-“Chứ lại bảo không ,em nói thì sai vào đâu được.Mà anh có tính đi dự tiệc không vậy, không đi là muộn luôn đó”.
-“Đi chứ,có người đẹp đi cùng sao lại không đi được”.Vừa nói anh vừa phong độ mở cửa xe hơn nữa còn khoa trương cúi đầu chìa tay mời cô lên xe như thể đang mời nữ hoàng vậy.
-“Anh này anh nói thật với em đi có phải giữa anh và tên sếp biến thái nhà anh có gì đó không bình thường không,dạo này em thấy anh khác lắm.”
-“Có gì mà bình thường với chả không bình thường chứ,với lại anh thấy anh có gì khác đâu? ”
-“Anh à, anh em mình chơi với nhau cả chục năm nay rồi em còn không hiểu anh sao?Em có cảm giác anh đối với anh ta tuyệt đối không phải chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới,mà bạn bè bình thường thì lại càng không phải.” Thi Thi chỉ có duy nhất một người chị em tốt này cho nên chuyện này nhất định cô muốn biết và nhất định cô phải quản .Một phần là không muốn Vân sa vào tay mấy tên đàn ông không tốt còn một phần khác là cô muốn biết rõ tình cảm của cô ấy như thế nào chỉ có như vậy cô mới có thể ở bên cạnh ủng hộ và làm quân sư cho cô ấy như lúc trước cô ấy đã từng làm khi cô bắt đầu quen Nhật Nam vậy.
-“Thật lòng anh cũng không hiểu huống chi là em,anh cũng không hiểu nổi chính mình đây này ,với anh mà nói Thiên Ân vừa là một cấp trên tài giỏi vừa là ông chủ tốt bụng đối xử với anh rất tốt.Nói không có tình cảm thì là nói dối mà nói là có tình cảm thì lại không biết nó rốt cuộc là thứ tình cảm gì nữa.Nói là tình bạn thì không phải nó hơn tình bạn một chút ,nói là quan hệ cấp trên cấp dưới thì lại càng không phải?Mà nếu nói là tình cảm nam nữ thì lại không dám chắc.” Vân thở dài bởi câu hỏi của Thi Thi cũng chính là câu hỏi mà cô đã từng tự hỏi chính mình không biết bao nhiêu lần rồi nhưng mà vẫn là chưa có câu trả lời thỏa đáng.
-“Thế rốt cuộc nó là cái gì anh nói rõ em nghe xem nào,trong mấy khoản này có lẽ em sẽ rành hơn anh dù sao em cũng từng trải qua rồi ,dù sao chị đây cũng sắp kết hôn,kinh nhiệm đương nhiên sẽ phong phú hơn.”
“Anh cũng không biết phải nói thế nào nữa.Em biết mà trước giờ anh không có hứng thú qua lại với đàn ông cũng không muốn tiếp xúc với họ quá nhiều bởi vì căn bản họ không đáng tin chút nào.Nhưng không hiểu sao với Thiên Ân thì lại khác khi ở bên anh ấy anh lại cảm thấy vui vẻ ,nhận được sự quan tâm,tiếp xúc gần gũi anh lại cảm thấy rất thoải mái và cảm thấy an toàn Nhiều lúc anh còn vô tư thể hiện con người thật của mình như khi ở bên em mà không cần e dè gì,có lần vì đang uống nước mà bị anh ta chọc cười anh còn phun cả một ly nước cam vô mặt anh ta ,hơn nữa phun xong còn ôm bụng cười như không có chuyện gì nữa cơ,nghĩ lại anh vẫn thấy lúc đó rất buồn cười,cái bản mặt đó anh không thể quên được.”Vân thành thật trả lời ,có lẽ cũng đã lâu rồi cô mới có thể trải lòng mình ra với Thi Thi.
-“ Xem nào…..Anh cảm thấy thoải mái và có cảm giác an toàn ở anh ta,hơn nữa nếu không gặp thì sẽ cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó.Nếu không nói chuyện hay cãi nhau thì sẽ cảm thấy khó chịu mà không hiểu lí do nhưng nếu gặp rồi thì cũng chả biết thế nào,gần đây lại có xu hướng thích làm đẹp,quan tâm tới bản thân mình nhất là về ngoại hình vóc dáng và nhiều thứ khác … đúng không?” Thi Thi nghiêm túc hỏi lại còn Vân thì rất nghiêm túc gật đầu mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
-“Rồi xong…..Lần này anh coi như xong.” Thi Thi nói không đầu không cuối khiến Vân càng thêm bấn loạn.
-“Rốt cuộc là sao?Xong cái gì mà xong?Anh có làm gì đâu,em mau nói rõ đi xem nào,đừng có hù nhau thế chứ!”
-“Tức là…anh đã……..” Thi Thi cố ý kéo dài câu nói hết sức có thể.
-“Đã làm sao,em làm ơn đừng có kéo dài từng chữ như thế có được không?Sốt ruột chết anh rồi.”
-“Sao anh có thể đần như thế chứ đến bản thân mình yêu rồi cũng không biết.biểu hiện em vừa nói chính là biểu hiện của người đang yêu..Là đang yêu đó anh có hiểu không hả?” Câu nói này chả khác nào xét đánh ngang tai khiến Vân phun sạch ngụm coca vừ mới uống :
-“Cái..cái..cái gì..Khoan đã em nói là anh yêu rồi… không phải chứ..không thể nào….”.Sau câu nói này cô đã lĩnh trọn cái cốc đầy dũng mãnh của đối phương một cách không thương tiếc.
-“Nếu nói sai thì em không còn là Thi Thi nữa rồi ,đâu phải tự nhiên em đây mọc ra được một ông chồng sắp cưới ,đương nhiên là em phải có tình cảm và có thời gian tìm hiểu yêu đương cùng Nhật Nam nhà em rồi ,hiểu chưa?”Lời nói dõng dạc rõ ràng này như một lần nữa khảng định những gì Thi Thi vừa nói.
-“Cái bộ dạng dọa người này của anh là ý gì hả,nếu đã hiểu rồi thì em nghĩ anh nên suy nghĩ kĩ và xác định lại tình cảm của mình đi,nếu được thì cứ tới đi,em ủng hộ anh mà.”
-“Anh cũng muốn nhưng mà thực tế lại rất phũ phàng em biết mà giữa hai người bọn anh khoảng cách rất lớn,anh biết bây giờ xã hội cũng phát triển nhưng mà anh vẫn luôn hiểu thế nào là “muôn đăng hộ đối” ,tụi anh căn bản là không thể.”Cô buồn rầu trả lời.
-“Bây giờ đã là thời buổi nào chứ nếu đã yêu nhau thì còn quan trọng mấy vấn đề như vậy làm gì,em biết ngay là anh sẽ nghĩ anh không cân xứng với anh ta mà . Đó chỉ là cách nhìn của anhthôi chứ còn người khác thì lại không như vậy đâu… Em ví dụ cho anh hiểu nha.Thứ nhất, việc anh khiến tổng giám đốc một tập đoàn với biệt danh “núi băng ngàn năm” động lòng chứng tỏ anh là người đặc biệt có năng lực khác người,nếu anh ta thấy anh không xứng thì sẽ không vất vả theo đuổi anh.Thứ hai ,với em anh ta căn bản cũng chỉ gọi là tạm ổn nói một cách khó nghe em thấy anh ta vẫn chưa thực sự xứng với anh.Anh cần sắc có sắc ,cần ngoại hình có ngoại hình lại có công ăn việc làm thừa sức nuôi sống mình còn về phẩm chất thì khỏi bàn nếu không tốt sao có thể thăng chức làm anh yêu của em được.Anh còn muốn nghe nữa không?”Xem ra hôm nay chị em tốt của cô muốn đả thông tư tưởng của cô.
-“Nhưng mà anh có cảm giác tình cảm của anh ấy đối với anh có cái gì đó nó không chân thực cho lắm ,không hiểu liệu mọi thứ có lâu bền không?” Vân dè dặt hỏi.
-“Không chân thật đúng không?Chuyện này rất đơn giản ,em hỏi anh khi ở bên anh ta anh có thấy vui vẻ,hơn nữa có cảm giác an toàn không?”
-“Có,cái này thì có nhưng mà …”
-“Khoan em chưa hỏi xong ,thế anh có tin tưởng anh ta không?Anh ta có phải là hoa hoa công tử không?”
-”Hoa Hoa công tử thì không ,anh thậm chí còn chưa thấy anh ta có bất kì tin đồn liên quan tới một người phụ nữa nào mà.Với anh thì anh ta đáng tin hơn những người đàn ông anh từng gặp rất nhiều,nói chung là được.Nhưng mà những thứ này thì có lien quan gì tới vấn đề anh vừa nói?”Cô ngời vực hỏi Thi Thi.
-“Có chứ sao lại không!Đối với một người phụ nữ đều quan trọng nhất mà họ cần khi tìm bạn đời cho mình đó chính là niềm tin và cảm giác an toàn,nếu đã có hai thứ đó thì những điều anh vừa nói thật sự không còn quan trọng nữa. Hai thứ đó là nền tảng cho hạnh phúc và rất nhiều thứ khác trong cuộc sống hôn nhân mà nếu nền tảng đã vững chắc thì anh còn lo nó không vững chắc ,không chân thực không? Mà bây giờ anh đã có hai thứ đó rồi thì còn suy nghĩ đắn đo cái gì nữa ,còn không mau đánh nhanh thắng nhanh mang ông xã nắm chặt trong tay đi.”
-“Em yêu à,từ khi nào em trở nên uyên bác cao thâm như thế,phân tích y hệt như chuyên gia tâm lí vậy,em không đi học tâm lí đúng là điều đáng tiếc lớn cho ngành tâm lí nước nhà đó.”Sau khi được đả thong thì tâm trạng Vân vui lên không ít,nếu không nhờ người chị em tốt này thì có lẽ không biết tới khi nào cô mới ngộ ra được nhiều điều như thế.Quả nhiên người ngoài cuộc vẫn sáng suốt hơn người trong cuộc rất nhiều.
-“Đó là chuyện đương nhiên,người tài giỏi như em cho dù có học ngành nào thì những ngành còn lại cũng sẽ phải nuối tiếc thôi.Hahaha”.Thấy bạn mình có thể nói ra được câu nói đùa như vậy Thi Thi đã hiểu lần này không uổng công cô tốn bao nhiêu nước bọt làm chuyên gia một lần .
-“Thôi đi cô nương ,cho cô cái gậy cô leo lên đầu lên cổ người ta ngay được”.Vân vừa nói vừa nhéo mà người đối diện trên miệng lộ rõ ý cười rất vui vẻ.
Dù gì cũng là gặp khách hàng quan trọng của công ty cho nên việc ăn mặc cô không quá qua loa như mọi ngày xem ra bộ trang điểm lần trước “em yêu” tặng bây giờ đã có lúc cần dùng đến rồi.Lâu ngày không trang điểm nhưng xem ra tay nghề của cô cũng không bị mai một chút nào, hơn nữa cô cũng không muốn nổi bật làm gì cho nên cũng chỉ trang điểm theo phong cách tự nhiên nhã nhặn và cuối cùng là khoác trên mình bộ váy màu xanh ngọc mà cô và Thi Thi đã phải đi gần như hết cả khu phố mới mua được và đương nhiên không thể thiếu đôi giày cao gót màu trắng mà cô thích nhất.
Đúng giờ Thiên Ân xuất hiện dưới nhà Vân mới đầu khi nhìn thấycô anh còn tưởng mình nhìn nhầm ,trông cô bây giờ khác hẳn với phong cách thường ngày.Trông thấy bộ dạng ngạc nhiên của anh mới đầu cô có chút buồn cười nhưng sau đó lại hoài nghi liệu trên người mình có gì bất thường không mà lại bị nhìn chằm chằm như thế:
“Này ,trên mặt em dính gì à,hay là anh cảm thấy trang phục không phù hợp hả?”Miệng thì nói vậy nhưng trên mặt Vân lại như viết rõ bốn chữ “anh thử chê xem” khiến cho đối phương phải nhịn cười tới nội thương.
“Anh không có ý gì đâu,chỉ là hôm nay trông em rất đẹp,quả nhiên là người đẹp vì lụa.”
“Không anh vẫn sai,câu nói đó chỉ đúng với người khác thôi chứ với em thì không đúng!”
“Không đúng ở chỗ nào?”
“Không đúng ở chỗ em đẹp không phải vì lụa bởi vốn dĩ có mặc thế nào thì em đây vẫn đẹp chả qua vì đó là vẻ đẹp tiềm ẩn cho nên anh càng tìm nó càng ẩn nên mới không biết em đẹp thôi”.Cũng may lúc này anh không uống nước nếu không chỉ e là anh đã phun hết toàn bộ ra ngoài rồi.Cô gái này đúng là miệng lưỡi khó lường trong đầu không biết chứa những thứ gì nữa ,sao lại có cái lí sự vô cùng độc đáo và khác người như vậy.
-“Câu nói của em rất đúng rất đáng được ghi vào sổ sách được người đời công nhận”. Thiên Ân vừa cười vừa nói.
-“Chứ lại bảo không ,em nói thì sai vào đâu được.Mà anh có tính đi dự tiệc không vậy, không đi là muộn luôn đó”.
-“Đi chứ,có người đẹp đi cùng sao lại không đi được”.Vừa nói anh vừa phong độ mở cửa xe hơn nữa còn khoa trương cúi đầu chìa tay mời cô lên xe như thể đang mời nữ hoàng vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook