[gl]kẻ Thao Túng
C12: Chương 12

"Em thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì sao."


Phản ứng của Hạ Đồng không chỉ khiến làm Trác Thế Tuyết ngạc nhiên mà còn giúp cô nhận ra cái cô gái này đã liên tục lừa cô suốt ba năm qua, cô càng nghĩ lại càng tức, vô cùng thất vọng.

"Xảy ra cái gì? Chị không nói thì làm sao em biết?"

"Chị không muốn nói chuyện này ở đây." Trác Thế Tuyết bóp trán, cô đau đầu quá, hà cớ gì lại phải đối mặt với những tình cảnh như này, đột nhiên cô nghĩ tới nếu những chuyện này không xảy ra, có khi nào cái người Isabella khốn kiếp ấy sẽ không gửi cho cô cái USB kia, thế là cô cái gì cũng không biết, rồi lại tự dối lừa bản thân giả vờ vẫn còn rất yêu Hạ Đồng.

Trác Thế Tuyết muốn lướt qua rời khỏi WC nhưng bị Hạ Đồng kéo tay lại.

"Rốt cục là có chuyện gì?"

"Buông ra, chị cần phải về làm việc."

"Chị không nói, em không buông."

"Em có thể đừng trẻ con như vậy được không! Hạ Đồng!" Trác Thế Tuyết lúc đột nhiên nói chuyện như một người chị gái, "Tôi không nói là vì muốn giữ thể diện cho em, em đừng có ép tôi nữa được không?"

Nghe được câu này, Hạ Đồng chợt buông ống tay áo Trác Thế Tuyết ra, cô nhìn thấy sắc mặt của em ấy trắng bệch.

"Hẹn, hẹn hò lâu vậy rồi... Đây là lần đầu tiên chị nói em trẻ con..." Mặt Hạ Đồng không những đau khổ mà còn rất thất vọng.

"Đúng! Tôi cảm thấy em rất trẻ con, mỗi lần tôi bàn luận với em vấn đề thực tại, thì em luôn giả vờ như không nghe, bằng không thì đánh trống lảng, tôi đã 29 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, tôi không có cách nào chờ em lớn lên đâu, chỉ mỗi chuyện nhỏ nhặt này thôi đã đủ khiến tôi thấy giữa mình và em có sự khác biệt rồi, em chưa bao giờ dám đối mặt với thực tại, lại càng không muốn nghĩ cách giải quyết."


"Sao chị cứ đặt nặng vấn đề tuổi tác vậy? Em yêu chị, dẫu cho chị có bao nhiêu tuổi em cũng không quan tâm."

Em còn mặt mũi nói yêu tôi cơ à? Trong thâm tâm Trác Thế Tuyết rất thống khổ, cô nhìn mặt Hạ Đồng, không có cách nào hàn gắn lại mối quan hệ với Hạ Đồng sau khi đã biết được chân tướng sự việc về người mà cô đã từng yêu trước đây.

"Được được được, là tôi nhiều chuyện, là tôi vô lý kiếm chuyện được chưa?" Trác Thế Tuyết điên loạn gào lên, "Chia tay đi! Đừng làm phiền tôi."

"Em sẽ không chia tay với chị, càng không muốn chia tay với chị."

"Tuỳ em."

Trác Thế Tuyết thái độ có phần lạnh lùng hơn, cô xoay đầu rời đi mà không thèm ngoảnh lại.

————————————————————————————————————————

Vì chuyện hồi sáng này mà tâm tình của Trác Thế Tuyết không được ổn lắm, kỳ thật cô không hiểu được Hạ Đồng đang nghĩ gì, thế quái nào theo lý em ấy đã ngoại tình mà còn gân cổ to tiếng cãi chày cãi cối với cô nữa, lẽ nào em ấy không biết hai từ "Liêm sỉ" viết thế nào hay sao?

Ting

Đột nhiên điện thoại của Trác Thế Tuyết vang lên, cô dừng việc đánh máy lại, cầm điện thoại lên nhìn lướt qua màn hình thì có một tin nhắn lạ, là ai gửi vậy?

Cô mở điện thoại lên là thì bắt gặp một số điện thoại lạ, tin nhắn viết:

[Em bé ơi, tối nay tôi có vinh hạnh được mời em đi ăn sau khi tan làm không? Tối qua đã gặp mặt thế mà hôm nay tôi lại nhớ em da diết và muốn gặp em.]


Trác Thế Tuyết thiếu điều muốn ném điện thoại ra ngoài.

Ôi Chúa ơi, Isabella đã biết số điện thoại! Ờ mà không, việc chị ta biết được số điện thoại cũng có gì đâu mà lạ, người này còn cài máy theo dõi vào điện thoại mình nữa kia mà.

Trác Thế Tuyết thiết nghĩa, do sáng nay bị sỉ nhục, lập tức đem cục tức trút hết lên người Isabella, cô cầm điện thoại lên điên cuồng gõ chữ:

[Tôi không đi! Chị ăn một mình đi, đừng phiền tôi, tôi không muốn gặp chị.]

Cô đọc lại tin nhắn mình viết, không tệ, đối đãi với cái loại biến thái vô sỉ này cần phải dùng thái độ như vậy.

Ấn gửi đi.

Ting Tin nhắn lại tới:

[Tối 6 giờ, tôi đến cửa công ty đón em.]

"Chết tiệt...!"

Khoảnh khắc Trác Thế Tuyết đọc xong tin nhắn ấy, cả người cô bất động, cái người này lẽ nào không hiểu từ chối nghĩa là gì sao, hồi còn học đại học đến khi cả hai hẹn hò sao lại không nhìn ra bộ mặt thật của con người này chứ, Isabella có một tật xấu, chỉ cần là điều chị ta muốn thì bất luận Trác Thế Tuyết cự tuyệt hay không muốn, cũng không có cách nào thay đổi ý định của Isabella, cô chỉ có thể giống một con rối để mặc người khác điều khiển.

Tối nay cô không muốn lại tiếp tục cùng Isabelle đôi co, cô thật sự rất mệt mỏi.


Trác Thế Tuyết thử gọi cho số điện thoại ấy thì nó đã tắt máy rồi.

————————————————————————————————————————

Rất nhanh đã đến 6 giờ chiều tan làm.

Hôm nay Trác Thế Tuyết đã phải làm việc cật lực, quản lý giống như bị ấm đầu hay gì mà bắt cô phải sửa lại phương án tận ba lần, còn làm cả phần giới thiệu cho sản phẩm mới, đại não cô vốn đã quá tải, lại nghĩ đến việc phải cầm những đồng lương thấp khiến cho tâm trạng cô có phần tệ hơn.

Cô rất muốn về nhà tắm rửa ngủ nghỉ.

Đợi khi cô ra khỏi cửa chính, liền nhìn thấy cái chiếc xe thể thao Ferrari màu vàng đậu ở đó, bởi vì chiếc xe này quá nổi bật, những đồng nghiệp tan làm cùng cô đều hiếu kỳ đoán xem chủ nhân của chiếc xe ấy là ai.

Trác Thế Tuyết nhìn thấy chiếc xe kia, không thèm nghĩ ngợi nhiều đã biết là ai, cô giả vờ như không quen biết phớt lờ đi vòng qua.

"Tiểu Tuyết."

Sau lưng cô bất ngờ truyền đến một tiếng gọi, Trác Thế Tuyết không muốn ngoảnh lại, liều mạng cắm mặt chậm rãi đi về phía trước, đằng sau chiếc xe thể thao nổ máy ầm ầm bám theo.

"Tiểu Tuyết à, tối nay cùng nhau ăn cơm đi."

"Tôi không muốn đi ăn cùng chị." Trác Thế Tuyết vừa đi vừa nói.

"Không phải em sợ nhất là ăn cơm một mình sao?" Isabelle nói sau lưng, "Vả lại tự mình nấu cơm thì phiền phức lắm."

"Tôi không cần, tôi không muốn gặp chị, tôi quá mệt mỏi rồi, tôi muốn về nhà tắm rửa rồi ngủ, hôm nay tôi phải làm việc cả ngày đó." Trác Thế Tuyết không nhìn lại mà nói, "Không phải ai cũng giống như chị, mỗi ngày đều nhàn rỗi."


"Tiểu Tuyết, cùng tôi ăn cơm đi mà."

Giọng nói của Isabella trở nên mỏng manh còn mang theo tiếng khóc nức nở, Trác Thế Tuyết quay đầu lại nhìn thấy Isabella vừa lái xe vừa dùng tay quẹt mắt, cô không nhìn rõ được đối phương có đang khóc thật hay không.

Trác Thế Tuyết dừng bước, xe của Isabella cũng chậm rãi dừng lại bên cạnh chân của cô, Trác Thế Tuyết nhìn thấy trên khoé mắt chị ta ươn ướt, bất giác lại mềm lòng, Isabella lớn tuổi hơn cô, đã lớn hơn mà lại ăn nói khép nép còn cầu xin mình, cô... có chút không kìm được lòng.

"Tôi muốn về nhà, tôi thật sự rất mệt mỏi."

"Sẽ nhanh thôi, tiểu Tuyết, chỉ là một bữa ăn thôi mà." Isabella ý thức được thái độ của Trác Thế Tuyết bắt đầu có phần hoà hoãn, liền nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, "Lên xe đi, tôi đưa em đến một chỗ rất ngon."

Trác Thế Tuyết ngập ngừng không dám lên xe.

"Tôi hứa sẽ không làm gì đâu." Isabella làm ra bộ mặt tươi cười hòa nhã xinh đẹp, nếu đấy là lần đầu tiên Trác Thế Tuyết nhìn thấy thì tốt rồi, cô chắc chắn sẽ bị nụ cười ấy làm cho mê hoặc.

"Bữa ăn này tôi trả tiền."

"Hả?"

"Bữa ăn này tôi trả tiền, tôi sẽ đi." Trác Thế Tuyết nói.

Isabella có phần chưa thông lắm nhưng sau khi đã hiểu được Trác Thế Tuyết đang gì liền bật cười ha hả.

"Ha ha ha ha, được, em trả tiền, nhưng em bé nhà tôi có tiền đúng không, bé yêu."

"Chị thật kinh tởm." Trác Thế Tuyết làm ra vẻ mặt chán ghét ngồi lên xe, "Tôi muốn trả lại tiền cho chị, chị đừng có mà nghĩ nhiều, coi như sau này không ai nợ ai, biết chưa?"

"Tôi đương nhiên là biết rồi~"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương