Nhưng Tả Oanh cũng không ngủ, lúc Chúc Na bước tới gần cửa kính thì nàng đã tỉnh rồi, nàng hé mắt quan sát cô gái ngồi im trên ghế không muốn đánh thức mình kia.

Từng giây từng phút trôi qua, Chúc Na cũng không sốt ruột chút nào, Tả Oanh rúc người vào trong chăn mỉm cười, nàng giả vờ giống như vừa mới tỉnh dậy, ngáp một cái đứng dậy khỏi giường, làm như không chú ý tới Chúc Na, quay người đi về phía nhà vệ sinh ở phía sau.

"Giáo sư Tả Oanh!"

"Hửm? Cô tới rồi à." Tả Oanh nhìn Chúc Na với đôi mắt ngái ngủ, mỉm cười vẫy vẫy tay, "Hôm nay tìm tôi có việc gì sao? Tôi đi vệ sinh cái đã."

"Vậy.... Cô đi đi."

Dù sao cũng đã đợi lâu như vậy rồi, Chúc Na cũng chả để tâm tới việc đợi thêm một chút nữa.

Nghe tiếng xả nước trong nhà vệ sinh, Tả Oanh kéo quần đi ra, nàng đi tới bàn rót cho mình một cốc nước.

"Làm sao, cô học được cách kể truyện cười chưa? Haha, hôm qua cô không tới tìm tôi là vì bận học cả ngày sao?" Tả Oanh uống hớp nước, híp mắt nhìn Chúc Na ngồi bên ngoài phòng giam.


"Nói mới nhớ, hai ngày hôm nay tôi đều ăn cơm ở ngoài." Chúc Na vừa nói vừa sắp xếp hồ sơ trong tay.
"Tại sao? Trong nhà cô không có người sao? Ăn cơm ngoài hai hôm."

"Mèo không có nhà."

"Mèo?" Tả Oanh nhấp một ngụm nước, nhất thời nàng không hiểu tại sao Chúc Na lại nói vậy.

"Đúng vậy, mèo không có nhà, chuột cảm thấy rất cô đơn." Chúc Na nói xong nhìn Tả Oanh, Tả Oanh chớp mắt, sững người một lúc rồi đột nhiên bật cười.

"Ha ha há há há! Cô đang kể cái gì vậy hahaha, đây là chuyện cười của cô sao?" Tả Oanh ôm bụng cười, nhìn thấy vẻ mặt đầy mưu mô của Chúc Na, nàng liền biết mình đã sập bẫy.

"Khụ khụ." Tả Oanh có chút xấu hổ, đặt cốc nước xuống, nàng không ngờ một người thông minh như nàng lại có thể hồ đồ như vậy, vì nàng cảm thấy Chúc Na không thể kể được một câu chuyện có thể khiến bản thân cười, thật là đã đánh giá thấp đối phương, nàng cười nói, "Xem ra trong nhà cô đang thiếu mất một con mèo đáng tin cậy."

"Đúng vậy đó." Chúc Na cũng rất phối hợp gật gật đầu, "Thật ra tôi biết nấu cơm, chẳng qua tôi rất lười đi mua đồ, mà cũng cần một người xử lý việc nhà."

Không biết tại sao, Tả Oanh cảm thấy lời nói Chúc Na có ẩn ý nào đó, nàng không tự nhiên đổi chủ đề.

"Được rồi, cô muốn biết cái gì, tôi sẽ nói với cô."

"Dễ dàng vậy sao?"
Đột nhiên lại thuyết phục thành công làm cho Chúc Na cảm thấy bối rối.

"Không thì sao? Hay là cô muốn dành nhiều thời gian ở bên tôi hơn?" Tả Oanh trêu chọc.

"Tôi cho rằng cô sẽ lại làm khó tôi."

"Cũng đâu có tính là làm khó, nếu như tôi cho cô đáp án một cách dễ dàng, cô sẽ trân trọng nó sao?"


"Tôi....."

"...Vẫn là câu hỏi đó, giết người nấu xác, cô có suy nghĩ gì về hung thủ?" Tả Oanh đi tới trước tấm kính, nhìn xuống Chúc Na, "Muốn phá án thì phải đặt bản thân vào vị trí của hung thủ, dần dần tưởng tượng lại vụ án trong đầu."

"Tôi thật sự không hiểu, tại sao tôi nói rằng hung thủ muốn phi tang xác thì cô lại cười nhạo tôi."

"Vấn đề này cô chưa từng nghĩ muốn trả lời tôi, ở trường cô chắc không dám có thái độ như này với giảng viên đâu nhỉ?" Tả Oanh sờ tay lên tấm kính, "Bởi vì tôi đang ở trong buồng giam nên thái độ mà người khác nhìn tôi cũng thay đổi đúng không."

"Không, không phải... ..."

"Vậy tôi đổi một câu hỏi khác, giả dụ cô là hung thủ, tại sao cô lại làm như thế?"

"Đem xác nấu chín và chặt đầu, đây đều là cách để tiêu hủy xác chết, trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?" Tả Oanh đang dẫn dắt cô nói ra những suy nghĩ trong lòng.

"Trừ phi, hắn không nghĩ như vậy, hắn muốn chứng minh điều gì hoặc là hắn muốn bày tỏ điều gì đó về người phụ nữ này."

Bộp bộp. Tả Oanh vỗ tay, nói: "Tốt, xem ra cô đã bắt đầu đi vào trạng thái rồi, chúng ta phân tích một chút, khi đem thi thể nấu chín cũng không ảnh hưởng tới việc xét nghiệm DNA, tôi tin chắc rằng điểm này hung thủ cũng biết đều này."


"Đúng vậy."

"Nếu như hắn thật sự muốn phi tang xác thì cách tốt nhất không phải là nấu chín rồi đem thi thể tùy ý vứt ở trong nhà vệ sinh trường."

"Vậy cách tốt nhất là gì?" Chúc Na giống như một sinh viên hiếu học nhìn Tả Oanh, lớp học như này thực sự thú vị hơn nhiều so với một tiết học ở trường đại học, cô gần như có thể tự cảm nhận được trạng thái tâm lý của hung thủ.

"Đó là thông qua cơ thể con người để tiêu hóa thi thể."

"Là ý gì?" Chúc Na nhíu mày, đột nhiên cô cảm thấy có chút không khỏe.

Tả Oanh cười, không nói gì.

Editor: Mặc

Beta: Bò Quon

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương