Chương 47: Ngày ngày đêm đêm van em tra tấn mình

Hà Vân Hàm đứng chần chừ ngoài cửa, không dám bước vào.


Cô ấy đau lòng vì Nguyên Bảo, cô vốn nóng tính, đi theo con bé đến nơi thâm sâu như này, e là đã sớm bực bội rồi.

Hiếm khi có một người trẻ con làm bạn với mình.

Người trẻ tuổi mà, thỉnh thoảng thức đêm buông thả một chút cũng có sao đâu.

Nhìn thấy Hà Vân Hàm đi khuất, Tiêu Hựu vô cùng đắc chí bắt chéo chân: "Nhìn đi, chị đã nói cô ấy chắc chắn không bước vào mà, đây chính là sự hấp dẫn của phụ nữ trưởng thành đó, căn bản không cần nói hay giải thích nhiều."

Nguyên Bảo có phần khâm phục: "Vậy là chị ấy tin lời hai chị em mình nói?"

Tiêu Hựu: "Đâu ra chứ, nói những lời hoa mỹ ấy chỉ là tránh không bị vạch trần khó coi thôi." Cô vuốt cằm: "Đoán không chừng, Phùng Yến có thể tìm được chị nhanh như thế vì sớm đã thông đồng với Hà Vân Hàm của em rồi."

Thế giới của các đại lão, Nguyên Bảo không rõ thực hư, cô chỉ ngáp một cái: "Được rồi, Tiêu tổng, vậy chị ngủ lại đây đi, em mệt rồi, mai còn phải dậy sớm nấu cơm cho Vân Hàm."

Tiêu Hựu nghe liền bật cười, "Mắc gì chị phải ngủ với cưng chứ?"

Con nhóc quỷ này thích ăn giấm vậy sao?

"Còn nữa, mỗi ngày em phải chăm sóc Vân Hàm như một bà già ấy, nào là đi dạo rồi nấu cơm, ngắm cảnh, em không thấy phiền hả?"

Nguyên Bảo lắc đầu, "Không có, chẳng phải có người từng nói, ở cùng với người yêu, dù khổ dù mệt thì nó vẫn đẹp. Hơn nữa Tiêu tổng chị nhìn xem, tình trạng của Vân Hàm đã khá hơn nhiều."

Tiêu Hựu nhìn chằm chằm vào Nguyên Bảo, nhẹ nhàng thở dài: "Cũng chính em cố chấp, nhưng cũng chỉ có tiểu bạch thỏ mới có thể chui vào tim của Hà Vân Hàm."

Mấy năm nay, cô tận mắt chứng kiến người theo đuổi Hà Vân Hàm như sóng Trường Giang đánh, sóng trước đè sóng sau theo từng đợt từng đợt hướng lên trên, kiểu thanh danh phú quý gì cũng có, nhưng mấy ai thật sự làm được như Nguyên Bảo, dám nói dám làm, vì tình yêu mà không màng tất cả sẵn sàng trả giá. Tiêu Hựu đã quá quen cái vòng tuần hoàn kẻ lừa người gạt này rồi, bao nhiêu kẻ vì tiền mà làm vài chuyện dơ bẩn, nhưng Nguyên Bảo đối với mấy câu đơn giản của Hà Vân Hàm không thèm mà vứt đi, danh tiếng ích lợi gì đều vứt hết, thử nghĩ, trên đời này còn có người thứ hai nguyện vì Vân Hàm làm được thế sao?

Vào nửa đêm.

Khi Tiêu Hựu đã ngủ, Nguyên Bảo lén nhìn xem, sau đó xỏ dép lê nhanh như chớp chạy vào phòng Vân Hàm.

Quả nhiên, đèn ở đầu giường vẫn còn mở, chị ấy chưa ngủ.


Nguyên Bảo cười tủm tỉm chui tọt vào chăn, "Có phải vì nhớ em thành ra không ngủ được không?"

Hà Vân Hàm không đáp lại, chỉ đưa lưng về phía cô.

Phong Du vùi mình vào chăn, quàng tay ôm lấy Hà Vân Hàm, mặt cọ nhẹ vào lưng cô: "Ngủ đi, em ở đây."

Mùi hương quen thuộc, cái ôm quen thuộc, khuỷu tay quen thuộc.

Không biết từ khi nào, Hà Vân Hàm có cảm giác như mình đã bị Nguyên đầu độc rồi...

Trước đây, cô cho rằng sự ỷ lại vào tình cảm thật đáng khinh làm sao, thế mà hiện tại, không ngờ lại từng bước từng bước lún sâu.

Cô không biết mình ngủ từ khi nào, đến lúc tỉnh lại thì Nguyên Bảo không còn bên cạnh nữa.

Sáng sớm, Tiêu Phong Du đã rời giường đi nấu đồ ăn cho mọi người, Tiêu Hựu đứng dựa ở cửa làm như chủ nhà mà cắn hạt dưa, "Bé tiểu công này không tồi nha, dáng người tuấn tú, tay nghề còn giỏi."

Nguyên Bảo trợn trắng mắt, "Tiêu tổng, quần áo chị muốn trong thôn em không có đâu, chỉ có mấy loại dành cho phụ nữ có chồng mà thôi."

Vị Tiêu tổng này thật sự rất phiền, nói cái gì mà quần áo cần phải thay mỗi ngày, bằng không khi mặc sẽ khó chịu.

Nguyên Bảo vốn dĩ muốn mặc kệ, nhưng khi nghe chị ta bảo muốn đến tủ quần áo của Hà Vân Hàm một phen, điều này lại khiến cô tức điên, không còn cách nào khác đành phải đi tới trung tâm mua sắm thời trang trong thôn mà tìm.

Gu thẩm mỹ của người trong thôn... Có đôi khi, có hơi khác với thành phố.

Nguyên Bảo tay xách nách mang trở về, bản thân cô còn cảm thấy nhìn không được.

Nào là màu sắc đơn giản, nào là thêu bướm lớn, nào là hoa văn báo đốm...

"Chị tính ở đây mấy ngày vậy hả?" Nguyên Bảo luôn cảm thấy, bởi vì Tiêu tổng ở đây làm gián đoạn tiết tấu của cô, Tiêu Hựu cắn hạt dưa, "Sao, đây là muốn đuổi tôi đi đấy hở, tôi quyết không đi đó, xem em làm gì được tôi, bà với dì hơi bị thích tôi đó nha."

Bà nội Tiêu ngồi rửa rau bên cạnh liền cười, nghe cô nói thế mẹ Hà cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Đứa nhỏ này, cái gì cũng tốt, chỉ có điều nói hơi nhiều mà thôi.

Hà Vân Hàm do hôm qua không nghỉ ngơi đủ, cơm nước xong, không có hứng, cô ấy về phòng lấy thuốc ra chuẩn bị uống thì bị Nguyên Bảo cản lại, "Vân Hàm, chị đi nằm một lát đi, kể cả không ngủ cũng được, nằm trên giường thôi cũng được, nhưng đừng uống thuốc mà."

Nếu đổi lại là trước đây, Hà Vân Hàm nhất định sẽ kêu Phong Du từ đâu đến thì cút về đó, nhưng hiện tại cô chỉ im lặng một lát rồi nằm xuống giường.


Biết chị ấy ngủ không đủ giấc, Nguyên Bảo tự nhủ nên mang cho chị ấy một chén canh không dầu mỡ.

Cô thay một bộ đồ thể dục, mang cả giày thể thao, cầm theo một cái rổ chuẩn bị lên núi.

Mẹ Hà ho khan vài tiếng, "Không nghỉ tay chút sao?"

Nguyên Bảo cười trừ, "Dì, con không sao đâu, dì với bà nội cứ nghỉ ngơi một lát đi, nhà bên cạnh có người kết hôn, chốc nữa bà nội dẫn dì qua chung vui."

Nguyên Bảo từ rất nhỏ đã không có mẹ, trong lòng cô, hiện tại đã xem mẹ Hà như mình mà thương yêu.

Cô biết chỗ mẹ Hà hơi lạnh, nên mỗi tối đều sẽ đích thân mang nước rửa đến rửa cho bà.
1

Tình cảm tương trợ lẫn nhau, mẹ Hà hiển nhiên biết Nguyên Bảo chăm sóc bà là có ý nên rất vui vẻ, khó tránh khỏi nhớ tới Vân Dạng.

Giá mà con bé còn sống, chắc nó cũng sẽ chăm sóc bà như Nguyên Bảo, nhưng hiện tại vầy là đủ, có Vân Hàm bên cạnh, bà thấy yên tâm phần nào.

Mẹ Hà lại ho lên vài cái, Tiêu Hựu từ bên cạnh đi ra.

Nguyên Bảo vừa thấy liền chết lặng.

Cô rõ ràng là đặc biệt mua một bộ đồ thể dục màu trắng bình thường, nhưng thế quái nào Tiêu Hựu mặc vào lại như người mẫu đi trên sàn catwalk vậy.

Ngày thường đã quen nhìn chị ấy xoã tóc, thế mà khi buộc lên thần thái lại sang chảnh đến vậy.

Tiêu Hựu đút hai tay vào túi, dáng người đẹp quá, cảm giác như từ cổ trở xuống toàn chân là chân.

Bà nội Tiêu có hơi sững người, bà nuốt nước bột, Tiêu Hựu ôm lấy bà nội Tiêu: "Bà nội, con đẹp vầy đủ làm cháu gái nội chưa?"

Tiêu Hựu yêu nghiệt thế đó, già không bỏ nhỏ không tha, ai chị ấy cũng chọc ghẹo.

Trước khi đi, Nguyên Bảo không yên tâm mà dặn dò: "Nội, khi nào con về sẽ nấu canh lê cho dì, bà xem giúp con xem là dì ấy có lạnh hay gì không mà gần đây lại ho nhiều vậy, nếu thấy không ổn thì dẫn dì đến chỗ bác sĩ trong thôn đi."

Bà nội Tiêu: "Nội biết rồi, con yên tâm."


Suốt chặng đường, Tiêu Hựu đặc biệt vui vẻ, cô vươn hai tay ra, "Hà, giờ phút này, chắc chị nên hát một bài cao nguyên Tây Tạng nhỉ, yo khoá kéo, đây là..."

"Ầy, nhanh lên, Tiêu tổng, chị im miệng dùm em đi, giờ này mấy người già vẫn chưa dậy đâu." Nguyên Bảo quả thật đau đầu, "Tự dưng chị theo em làm gì, em lên núi hái nấm thôi mà."

Tiêu Hựu làm tỏ ra đáng yêu, "Bộ em không thấy chị đặc biệt đáng yêu giống cô gái nhỏ đi hái nấm hay sao?"

Nguyên Bảo: ...

Cô tự an ủi chính mình, bình tĩnh nào, đây là chuyện bình thường, thành phố áp lực quá lớn nên đã khiến các tổng tài phát điên rồi.

Đã tới thung lũng.

Nguyên Bảo cúi đầu giẫm lên nấm, Tiêu Hựu chọn cho mình một bãi cỏ có thể nằm phơi nắng, miệng ngậm cọng cỏ, nhàn nhã nghiêng người nhìn Nguyên Bảo, "Ầy, cuộc sống như này thích thật, em vừa được ngửi mùi cỏ, lại còn có thể hít thở không khí nơi đây."

"Tâm tình chị hôm nay đặc biệt tốt, mặt hướng biển rộng, hoa nở xuân về."

"Hà, hoá ra trên đời vẫn còn tiên cảnh như này, chị..."

Nguyên Bảo thật sự hết chịu nổi, cô móc trong túi ra cây kẹo mút, tháo lớp bọc bên ngoài ra xong nhét vào miệng Tiêu tổng, "Mấy ngày nay chị bị ai làm khó làm dễ sao Tiêu tổng, rốt cục chị đã đắc tội với nhân vật lợi hại nào vậy?"

Cô cảm giác Tiêu Hựu đúng thật là yêu tinh hại người, có thể khiến cô sợ đến mức này, thì đủ hiểu người phụ nữ này khủng khiếp cỡ nào.

Nhắc tới chuyện này, giọng Tiêu Hựu có chút buồn rầu, "Em vẫn còn nhỏ, chị mà nói mấy cái chuyện của xã hội chắc Vân Hàm sẽ hận chị mất, Nguyên Bảo à, em phải cố gắng trân trọng đó, trên đời này không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ chuyện của em và Vân Hàm đâu."

Nguyên Bảo nhìn chị ta, cô vẫn hiểu nguyên do.

Tiêu Hựu: "Hai người yêu nhau, chưa chắc chỉ cần tình cảm là đủ, đôi khi hiện thực sẽ bắt em lùi bước."

Nguyên Bảo vui vẻ, dưới ánh mặt trời, cô nở một nụ cười rạng rỡ, dẫu hai bên tai đổ đầy mồ hôi vẫn rất đáng yêu, "Cái đấy thì có gì khó đâu, cô ấy lùi thì chị tiến lên, nếu đều yêu nhau thì còn gì đau khổ hơn sự chia ly đâu chứ?"

Câu nói ấy, khiến cọng cỏ trong miệng Tiêu Hữu rơi xuống, cô ngẩn người nhìn Nguyên Bảo.

Mấy năm nay, không ít tiền bối tìm cô nói đủ thứ chuyện, cô nghe xong chỉ bỏ ngoài tai.

Bọn họ đều có suy nghĩ giống nhau.

Ngoại trừ Nguyên Bảo.

Tiêu Phong Du nói xong, quay lại làm việc, chổng mông hái nấm.

Đây là lời từ tận đáy lòng, Nguyên Bảo không cho rằng đó là liều thuốc xoa dịu tâm hồn* hay gì hết, cô luôn cho rằng, chỉ cần hai người đủ yêu thương nhau thì mọi trắc trở đều có thể cùng nhau vượt qua.


Tiêu Hựu nhìn cô thất thần.

Cũng đúng... Trước đó cô và Vân Hàm gặp không ít trở ngại, nhưng vì đối phương là Nguyên Bảo nên tất cả những điều ấy không còn quan trọng nữa.

Khi cô ấy sinh bệnh, đẩy Nguyên Bảo ra. Nếu đổi lại là Tiêu Hựu chắc chắn sẽ đau lòng, dù là không muốn rời đi thì cũng là chờ đối phương phục hồi tinh thần rồi tra tấn cô ấy một phen, nhưng Tiêu Hựu nhìn Nguyên Bảo, trông như cô bé căn bảo không thèm nghĩ đến chuyện đó.

"Nguyên Bảo."

Tiêu Hữu đá vào mông Nguyên Bảo, cực kỳ cảm động, đang chuẩn bị thốt ra một lời khen chân thành.

Tiêu Phong Du ngoái lại, vừa mệt vừa bực: "Làm gì vậy! Còn đá em nữa em chặt chân chị đó!"

Tiêu Hựu: ...

Im lặng một lúc lâu, gió mát thổi vi vu, ánh mắt Tiêu Hựu quyến rũ, giọng nói cũng trở nên mê hoặc: "Chẳng lẽ ngoại trừ mấy thứ đồ bổ dưỡng, thuốc bổ, liệu pháp tâm lý ra, thì không còn nghĩ ra cách nào khác nữa sao?"

Hai người này, lẽ nào đến núi tu dưỡng, tính cách cũng sắp biến thành núi sâu rừng già luôn rồi vậy mà tới giờ vẫn chưa làm cái đó.

Nguyên Bảo vốn muốn phớt lờ Tiêu Hựu, nhưng giọng nói của chị ấy... Có hơi... có hơi rù quến người khác, Tiêu Phong Du ngoảnh lại nhìn, "Gì cơ?"

Tiêu Hựu nhìn đôi mắt nhỏ ngây thơ của cô mà mỉm cười, cô nghiêng người về trước, một tay nắm lấy cằm Nguyên Bảo, hệt như yêu tinh đang dụ dỗ: "Có phải em không biết không, để chị đây dạy cho em nha."

Nguyên Bảo lập tức đỏ mặt.

Cô không làm, nhưng không có nghĩa là cô không nghĩ về nó. Gần đây thân thể Vân Hàm đã khoẻ lại, cô mỗi ngày đều cân nhắc chuyện ấy, nhưng lại không tìm được cách thực hành, Vân Hàm thật sự quá bảo thủ. Như này không được, nếu dưỡng bệnh chỉ cứ dưỡng một lần luôn thể, chuyện này đã trễ lắm rồi. Nếu Vân Hàm ở đây, lần này cô sẽ không hèn nhát bỏ chạy nữa.

Đôi mắt Tiêu Hựu đặc biệt xinh đẹp, vừa sâu lại vừa lấp lánh: "Em đừng có tưởng rằng, chốn quạnh quẽ không người thì rơm không thể bén lửa, đó là do cách của em vô dụng, Nguyên Bảo, chẳng lẽ em không muốn kéo cởi bỏ quần áo của Vân Hàm mà nhấm nháp hương vị để cô ấy nhuộm màu tình dục, ngắm một người lạnh lùng tựa tiên nữ lạc vào cõi phàm trần, ngày càng đắm chìm, hàng đêm lại xin em tra tấn sao?"

Cái tài ăn nói này, cộng thêm ánh mắt đó, thiếu chút nữa đã trực tiếp cho Nguyên Bảo một màn cao trào thì cô liếm môi, khích lệ: "Tiêu tổng... Thật đáng tiếc khi chị không đi lồng tiếng đó."




*Nếu các bạn đọc QT sẽ thấy đoạn này ghi là canh gà (鸡汤) thì nó là dựa theo tên của quyển sách nổi tiếng "Chicken Soup for the Soul". Nhưng để cho các bạn dễ hiểu thì tụi sẽ dịch là "Liều thuốc xoa dịu tâm hồn". Một phần là cho các bạn dễ hiểu, một phần là tụi mình cũng hơi lười chú thích.




Editor: Mèo Mập, Dìa

P/s: căm bách nè, dui hong? Chắc hong gòi, bái bai.
9

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương