Chương 9: Nữ phụ một lòng muốn chết x Nữ chính trùng sinh mà đến

Thời Vân Thư không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình nhưng Lạc Tử Hâm thì biết, vì 486 đã giải thích tình hình với nàng.

Kì nhạy cảm đầu tiên của Thời Vân Thư với tư cách là một Alpha đã đến rồi.

Vốn không tới mức như thế nhưng có thể là do hồi nãy cô bị tiêm thuốc, ý chí vô cùng yếu ớt nên bị Omega làm cho động dục.

Kiếp trước Thời Vân Thư là Omega vốn chưa từng trải qua kì động dục bình thường, cô lúc nào cũng bị tiêm thuốc, hiếm khi nào tỉnh táo. Cho nên, lúc ở trên xe cô mẫn cảm đến mức có thể ngửi thấy mùi pheromone của Omega đã uống thuốc ức chế, và cũng không nhận ra bản thân có điều gì đó không thích hợp.

Suốt chặng đường, cô đắm chìm vào pheromone của Omega rồi bị động dục.

Bản thân cô không nhận ra điều đó, mà Lạc Tử Hâm bận trao đổi video với hệ thống cũng không nhận ra. Vì thế, Thời Vân Thư đã bạo phát như vậy.

Cô chạm vào mặt Lạc Tử Hâm, rồi lại rút tay về dưới ánh nhìn lạnh băng của đối phương. Nhưng lúc này cô còn chưa tỉnh táo hoàn toàn mà bị cảm xúc chi phối, rõ ràng táo bạo hơn trước. Cô từng bước tiến gần Lạc Tử Hâm, hơi thở dừng tại mũi đối phương. Mỗi hơi thở mà cô thở ra đều chứa pheromone nồng đậm, còn dữ dội hơn lần mất kiểm soát khi trước.

Cô nhìn chằm chằm vào Lạc Tử Hâm một cách si mê, không còn hài lòng chút dấu vết duy nhất còn sót lại trong không khí. Cô muốn pheromone từ Lạc Tử Hâm nhiều hơn.

Ánh mắt của Lạc Tử Hâm càng ngày càng lạnh, như là muốn giết người. 486 sợ tới mức vội vàng giục nàng đi lấy thuốc an thần để tiêm cho Thời Vân Thư.

Lạc Tử Hâm vẫn chọn nghe theo đề nghị của 486. Nhưng không ngờ nàng vừa quay lưng rời đi, Thời Vân Thư lại ôm nàng vào lòng.

Một tay của Thời Vân Thư vòng qua eo Lạc Tử Hâm, tay còn lại khoác lên vai đối phương, ôm chặt đối phương vào lòng.

Nhiệt độ cơ thể của cô cao hơn người bình thường rất nhiều, tiếng thở dốc của cô rơi vào tai Lạc Tử Hâm, từng tiếng từng tiếng đều in sâu vào tâm trí nàng.


Thời Vân Thư không thể kiểm soát bản thân được nữa rồi.

Có lẽ là do thuốc của Diệp Ngôn Thành, cô không còn muốn khống chế nữa. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng động dục là một điều tuyệt vời đến như vậy. Làm cho toàn thân tâm của cô như được mở ra, làm cho ý thức của cô chỉ còn khoái hoạt.

Hẳn là còn có thể khoái hoạt nhiều hơn.

Bản năng đã mách bảo cô như vậy. Cô ôm chặt eo Lạc Tử Hâm, hơi cúi đầu xuống và tiến gần tuyến thể trên gáy đối phương. Với khoảng cách gần như vậy, cho dù dán miếng ngăn cản thì đối với sự mẫn cảm của cô mà nói, nó nồng đậm đến mức dường như cô đã bước vào khu vườn hoa sơn trà.

Mùi pheromone của Omega lập tức ập vào cô, tựa như sao chổi đột ngột đâm vào thần kinh của cô một cách dữ dội, tựa như long trời lở đất khiến lý trí của cô đều biến thành hư vô ngay lập tức.

Cô đặt môi lên đó.

Cô cảm nhận được điều tuyệt vời nhất trên thế giới này. Đó là nhiệt độ cao hơn nhiệt độ cơ thể của cô, đó là mùi hương ngọt ngào hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này.

Mà Lạc Tử Hâm cảm nhận được nụ hôn sau gáy mình thì toàn thân liền cứng đờ, đây có lẽ là lần nàng thất thố đầu tiên kể từ khi đến thế giới này. Đôi mắt nàng đỏ bừng ngay lập tức, hàm răng cắn chặt môi dưới, nàng bắt đầu liều mạng vùng vẫy mà không quan tâm đến bất kì điều gì, cho dù suýt chút nữa đã ngã xuống đất, cho dù tóc tai bù xù chật vật không thể tả.

Nhưng Thời Vân Thư không có ý định buông tha cho Lạc Tử Hâm, nên cô dùng sức ôm chặt Lạc Tử Hâm vào lòng. Cô có chút tủi thân, Omega trước mặt này thuộc về cô mà, các cô sắp cùng nhau làm những chuyện khoái hoạt hơn, vì sao đối phương lại muốn chạy trốn?

Cô chỉ còn lại bản năng, nếu Omega của cô không nghe lời thì cô sẽ khiến đối phương phải nghe lời.

Cô xé miếng dán ngăn cản sau gáy Lạc Tử Hâm, sau đó phóng thích pheromone ra rồi bao phủ Lạc Tử Hâm không kiêng nể gì. Cô muốn đối phương cũng phóng ra pheromone cùng cô trầm luân, muốn đối phương ngoan ngoãn nghe lời cô.

Cô muốn đánh dấu Lạc Tử Hâm.


Cô phải quyết liệt đánh dấu Omega này, biến nàng thành của riêng mình.

Cơ thể của Lạc Tử Hâm càng ngày càng mềm nhũn, pheromone của Alpha không ngừng xâm nhập vào nàng làm nàng không khỏi run lên. Pheromone của nàng phát ra, đi tìm Alpha theo bản năng, chúng tự do hòa quyện trong không khí, mong muốn mang lại khoái hoạt tột đỉnh cho chủ nhân.

Cơ thể của Lạc Tử Hâm dường như bị nhiễm nhiệt độ của Thời Vân Thư, cũng trở nên nóng bỏng như vậy. Ngọn lửa trong cơ thể thiêu đốt linh hồn nàng, cố gắng khơi dậy dục vọng của nàng.

Nàng khẽ mở đôi môi, đôi mắt mơ màng ướt át, hơi thở nhẹ nhàng thở ra đều tràn ngập pheromone hương hoa sơn trà, đây là bộ dạng động dục của Omega.

Nhưng Lạc Tử Hâm đã gần như sụp đổ.

Nàng thực sự chán ghét cái hệ thống đã hồi sinh mình, nàng chán ghét thế giới này, chán ghét sự tồn tại của pheromone, chán ghét cơ thể rõ ràng ghê tởm đến mức muốn nôn mửa lại không thuần phục này.

Người nàng yêu duy nhất là Tần Thanh, mọi thứ của nàng đều thuộc về Tần Thanh, nàng thậm chí có thể vì Tần Thanh mà trả giá sinh mệnh. Nhưng người trước mặt này lại động vào nàng, khiến nàng cảm thấy sỉ nhục và bẩn thỉu.

Mà việc Omega thuần phục pheromone làm cho nàng giờ đây lại khát vọng bị đánh dấu và bị chiếm hữu.

Nàng không thể tha thứ cho bản thân, nàng dùng sức bẻ gãy ngón tay út của mình, cũng là bẻ gãy giới hạn cuối cùng nàng.

Nhưng Thời Vân Thư không biết điều này, chỉ say mê nhìn nàng. Vẻ ngoài mong manh của nàng quyến rũ hơn bình thường, khóe mắt như nhuốm màu son đỏ thật là đẹp.

Thời Vân Thư cảm thấy Omega cuối cùng cũng dính pheromone thì vui mừng khôn siết. Cô ôm lấy Lạc Tử Hâm, nụ hôn đặt lên má đối phương, sau đó cô nhe nanh Alpha cúi đầu cắn vào tuyến thể của Lạc Tử Hâm.


Nhưng Omega trong lòng cô lại đột nhiên điên cuồng giãy dụa kịch liệt, một hồi đối phương liền thoát ra được.

Thời Vân Thư vô cùng khó hiểu, pheromone của các cô đang không ngừng hòa quyện vào nhau, vì sao đối phương lại cự tuyệt cô?

Cô đau khổ đi lên bắt lấy Lạc Tử Hâm, nhưng đối phương lại né tránh như chim sợ cành cong, còn lấy bình hoa trên tủ đập vào người cô.

Chiếc bình vỡ vụn trên mặt đất, tuy không trực tiếp đánh trúng cô nhưng những mảnh vỡ văng ra đã cắt vào cánh tay của cô. Cô có chút tức giận liếc nhìn Omega không nghe lời trước mặt, một cỗ khí tức nguy hiểm tản ra.

Alpha là một thợ săn ưu tú, mà một Omega đang trong trạng thái động dục yếu ớt như cá chậu chim lồng. Thời Vân Thư lập tức tóm lấy Lạc Tử Hâm, kịch liệt đè đối phương xuống đất.

Thời Vân Thư hài lòng với sức lực của mình nhưng trong lòng lại cảm thấy không dễ chịu, cô không nên làm điều này với một Omega. Khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Lạc Tử Hâm, cô cuối cùng cũng có một tia tỉnh táo muốn kiềm chế bản thân.

Cô cố gắng tỉnh táo lại nhưng bản năng không ngừng ăn mòn lý trí cô.

Huống hồ, pheromone của Lạc Tử Hâm không phải cũng đang không ngừng dây dưa với cô một khắc nào sao? Mùi hương ngọt ngào kia không phải lúc nào cũng đang phóng thích sự khát cầu sao?

Lý trí ngắn ngủi của Thời Vân Thư yếu như một tờ giấy, chỉ cần đâm một cái là rách nát. Cô không thể kìm lại những suy nghĩ thấp kém kia, rốt cuộc vẫn không thể tỉnh táo lại.

Cô đè nặng Lạc Tử Hâm, muốn đánh dấu đối phương lần nữa.

Cô cúi đầu, ngửi thấy hương hoa nồng nàn hơn.

Lòng cô tràn đầy vui vẻ, càng đắm mình sâu hơn trong biển hoa pheromone.

Sau đó, cô cảm thấy đau nhói.

Cô đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một vệt máu lớn từ trên người chảy ra. Lạc Tử Hâm cầm mảnh vỡ của bình hoa, đâm vào ngực cô.


Cô ngã xuống, ôm ngực thở gấp một cách thống khổ. Cô nhìn thấy Lạc Tử Hâm khó khăn nằm đè lên cô, cô thấy khóe mắt đối phương vẫn đỏ xinh như vậy.

Cô thấy Lạc Tử Hâm giơ tay lên, sau đó, nhát đầu đâm vào trái tim cô, nhát hai đâm vào cổ họng cô, nhát ba đâm vào mắt cô, nhát bốn...

Cô không thể nhìn thấy được.

Máu loang lổ khắp sàn nhà, toàn thân Lạc Tử Hâm cũng đều nhuộm đỏ, màu đỏ tươi bao trùm lấy nàng. Trong đôi mắt hoen đỏ của nàng là sự lạnh lùng và hoang dại mà Thời Vân Thư không thể nhìn thấy, từng sợi tóc rối bù của nàng như mang theo sự điên cuồng tột cùng.

Nàng cầm mảnh vỡ thật chặt, nhìn Thời Vân Thư đã tắt thở.

486 cực kì tức giận hét lên, mọi thứ xung quanh bắt đầu sụp đổ. Nàng ngẩng đầu, cuối cùng cười phá lên.

--------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mạch: Ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa, thấy vui khum~~~

Vô cùng cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Hoa Hoa editor có lời muốn nói: khi edit hai chương này, tôi cứ chửi rủa trong lòng rằng Thời-khốn-nạn làm như vậy bị Lạc-đáng-thương giết là đáng đời lắm, đáng đời lắm, đáng đời lắm N lần :D

Cơ mà vậy là xong vị diện (tiểu thế giới) 1 rồi, cám ơn sự kiên nhẫn của mọi người vì có thể theo dõi từ đầu đến hết vị diện 1 trong sự edit chậm rì của tôi.

Lý do vì sao hiện tại tôi ra chương chậm thì có nói ở trên wall wattpad rồi, thế nha. Hẹn gặp lại mọi người vào một ngày nào đó không xa, mong là vậy.

Vẫn câu cũ, tôi sẽ không drop truyện đâu, chỉ là edit hơi lâu mà thôi :3

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương