Chương 1: Nữ phụ một lòng muốn chết x Nữ chính trùng sinh mà đến


------------------

Những vị khách đến tế bái đều mang vẻ thương tiếc, nhận nén nhang rồi lên trước linh đường, hơi khom người, cúi đầu mặc niệm, cầu nguyện cho người đã khuất. Sau đó cắm nhang, khẽ thở dài, cái thở dài này dành cho cô gái trẻ tuổi hết sức ưu tú nhưng mất sớm kia.

Tần Thanh mới hai mươi tám tuổi, mà đã lìa đời như vậy.

Cha mẹ cô đang khóc ngay bên cạnh, kế bên là một người phụ nữ mặc quần áo màu đen, im lặng nhìn quan tài mà không hề nhúc nhích. Hầu hết bạn bè và gia đình đều biết nàng. Nàng là Lạc Tử Hâm - người yêu của Tần Thanh, nghe nói hai người sẽ tổ chức đám cưới vào tuần tới, không ngờ rằng Tần Thanh sẽ mất.

Bầu trời dường như đang khóc, mưa rơi lất phất không dữ dội nhiều lắm, nhưng trong trái tim mọi người đã sinh ra một nỗi bi thương không thể tản đi.

Tang lễ được tổ chức trong hai ngày, sau đó sẽ hỏa táng. Lạc Tử Hâm cầm hủ tro cốt lên rồi ôm vào lòng, nàng không khóc, cả người chết lặng đi về phía trước mà không biết phải đi đâu. Mẹ Tần gọi nàng lại, lúc này nàng mới có chút phản ứng, nàng nói Tần Thanh muốn ngắm biển trước khi đám cưới, nàng phải mang Tần Thanh đi xem, sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa rồi.

Trong lòng mẹ Tần cảm thấy hơi bất an, nhưng nỗi đau khi mất đi người con gái ấy đã quấn chặt lấy nàng, bà không thể quản người khác được. Bà đờ đẫn gật đầu đồng ý đề xuất của Lạc Tử Hâm, dặn nàng về sớm một chút để an táng Tần Thanh.

Lạc Tử Hâm tới bờ biển rồi. Bờ biển này là một thắng cảnh, ở đó có một vách đá rất cao, nhiều cặp vợ chồng hoặc người yêu hay nói lời thề nguyện ước ở đây. Nàng ôm hủ tro cốt từng bước một đi lên vách đá, rất nhiều du khách xung quanh, có người nhìn thấy đoán rằng nàng đang bất ổn, một chị gái tiến lên hỏi nàng, thậm chí còn muốn giữ nàng lại.

Nàng ôm chặt hủ tro cốt vào ngực, từng bước đi vô cùng kiên định.

Con đường này không còn xa, nàng đi tới, đứng trên mép vách đá, sau đó nhảy xuống.

...


[Hệ thống xuyên nhanh 486 đã được ràng buộc thành công. Chấp hành các nhiệm vụ: cứu vớt chủ nhân của tiểu thế giới, ngăn cản thế giới sụp đổ.]

[Ký chủ bị ràng buộc: Lạc Tử Hâm.]

[486: Ký chủ ký chủ, mau tỉnh dậy, chúng ta đã đến tiểu thế giới đầu tiên rồi~]

Trong lúc mơ mơ màng màng, đầu Lạc Tử Hâm vang lên giọng nói có hơi giống máy móc, nàng tưởng mình đã chết nhưng cảm giác không giống lắm. Nàng cố gắng mở mắt ra thì nhìn thấy trần nhà màu trắng.

Nàng có thể cảm thấy sự nặng nề của cơ thể, còn hô hấp hình như cũng không được thoải mái. Ý thức của nàng dần hồi phục, phát hiện nơi này là phòng bệnh trong bệnh viện, nàng đang nằm trên giường gắn máy hô hấp.

Nàng vậy mà chưa chết?

Khi vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì đầu nàng lại xuất hiện giọng nói kia.

[486: Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống xuyên nhanh 486, sau này tôi sẽ là áo bông tri kỷ nho nhỏ của ký chủ đó~]

[486: Hệ thống xuyên nhanh chúng tôi có thể vượt qua vô số tiểu thế giới, duy trì năng lượng vũ trụ, nhưng có một số thế giới vì cái chết của nữ chính mà phải đổi mặt với sự sụp đổ, chỉ có ký chủ các cô mới có thể quay trở lại quá khứ để ngăn chặn sự sụp đổ này.]

[486: Tất nhiên là sau khi chúng ta ngăn cản thành công thì sẽ có rất nhiều phần thưởng. Trao đổi tuyệt kỹ võ học, hóa thành thiếu nữ ma pháp hay thậm chí có thể quản lý một tiểu thế giới luôn.]

Lạc Tử Hâm nghe đến đây, mạnh mẽ mở to hai mắt, trong ánh mắt như dấy lên một ngọn lửa.

Phần thưởng?

Nàng vội vàng hỏi thành lời: "Vậy có thể hồi sinh người chết không?!"


[486: Ký chủ có thể mặc niệm trong lòng để đối thoại với tôi. Mà có phải ý của ký chủ là muốn hồi sinh người kia trong thế giới đó của cô?]

[Lạc Tử Hâm: Đúng.]

[486: Không được rồi ký chủ, chúng tôi chỉ có thể quản lý tiểu thế giới, không thể can thiệp vào thế giới thực.]

Ngọn lửa trong ánh mắt của Lạc Tử Hâm bị dập tắt.

486 vẫn đang nói những phần thưởng khác trong đầu, Lạc Tử Hâm chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không hề nói gì.

486 thấy ký chủ không phản ứng, có hơi không biết làm sao, gọi Lạc Tử Hâm mấy tiếng nhưng vẫn không đáp lại như cũ. Nó quyết định chuyển tình tiết vở kịch gốc cho nàng trước.

[Đây là một thế giới ABO, nữ chính là Thời Vân Thư - một Beta vô cùng nỗ lực. Ban đầu cô ấy có một gia đình nhỏ hạnh phúc, phân thành Beta nhưng cô ấy luôn cố gắng vượt qua chính mình. Cô ấy tin tưởng thiên đạo sẽ đền đáp người cần cù, nhưng cho đến khi cô ấy gặp nam chính - Diệp Ngôn Thành.

Diệp Ngôn Thành là một Alpha mạnh mẽ lớn hơn cô ấy mười tuổi, là thanh mai trúc mã của Lạc Tử Hâm được thế giới phân thành Omega trong thế giới này, cơ thể trời sinh như đứa bé. Nhưng Diệp Ngôn Thành vô cùng gai mắt, không bao giờ thừa nhận mình có liên quan với Lạc Tử Hâm, còn thường xuyên cố tình hẹn hò với người phụ nữ khác trước mặt Lạc Tử Hâm. Lạc Tử Hâm từ lâu đã ghen ghét đến phát điên, dùng hết tất cả thủ đoạn đuổi phụ nữ bên cạnh Diệp Ngôn Thành. Diệp Ngôn Thành càng chán ghét cô.

Nhưng lần này, nam chính có hứng thú rất lớn với nữ chính, thậm chí đã yêu cô ấy.

Lạc Tử Hâm sợ hãi cực kì, vừa giả làm bạn với Thời Vân Thư vừa ngầm nhắm thẳng vào cô ấy. Cho đến khi Lạc Tử Hâm kê đơn cho cô ấy thì bị Diệp Ngôn Thành phát hiện, Lạc Tử Hâm bị lộ tẩy, Thời Vân Thư mới biết Diệp Ngôn Thành đã có đối tượng hôn ước.

Thời Vân Thư quyết định dứt khoát rời khỏi hai người này, nhưng không ngờ Diệp Ngôn Thịnh lại nhốt cô ấy.


Cô ấy không nghe lời thì tiêm chút thuốc khiến cô ấy nghe lời. Mà dưới tình huống này, cô ấy phân hóa lần hai vì bị ảnh hưởng bởi Diệp Ngôn Thành, cô ấy phân thành Omega, cơ thể của cô ấy từ từ khắc tiết tố trong người, nhưng Diệc Ngôn Thành không có ý định dừng thuốc cho cô ấy. Rốt cuộc, cô ấy hiếm khi được thanh tỉnh trong ngày, nhảy lầu tự sát.

Từ lúc sự thật được phơi bày giữa Lạc Tử Hâm với nam nữ chính, thì cô bị nam chính làm đến nhập viện tâm thần. Sau đó, cha mẹ Lạc Tử Hâm sang nước ngoài cũng không quay về nữa.]

Lạc Tử Hâm bị buộc phải tiếp nhận kí ức không thuộc về mình, cơn đau đầu như búa bổ. 486 còn nói nữ chính thật thảm, trong đầu không ngừng cầu xin nàng hãy cứu lấy nữ chính.

Nàng không cảm thấy phiền phức, vì giờ nàng còn có việc khác phải làm.

Nàng ngồi dậy, cơ thể nặng nề khiến từng động tác của nàng phải hết sức cố gắng. 486 không biết nàng định làm gì, nghi hoặc mà dừng nói chuyện, nhưng khi thấy nàng đưa tay lấy máy thở ra thì lập tức cuống quýt nói.

[486: Ký chủ, cô làm gì vậy hả, dòng thời gian hiện tại là lúc cô lộ sự thật với nữ chính, nam chính đẩy cô khiến cô bị thương. Bây giờ cô còn chưa bình phục, chỉ có thể nghỉ dưỡng trong bệnh viện.]

Lạc Tử Hâm nghe thấy lời của 486 nhưng nàng căn bản không để ý. Sau khi rút máy thở ra, trong nháy mắt hô hấp trở nên không thoải mái, nàng ôm bụng ho khan vài tiếng, sau đó nhổ kim truyền dịch ra khỏi bắp tay.

Trong nháy mắt máu không ngừng tuôn ra, nàng không để ý, khó khăn rời giường.

Cơ thể này bị thương cũng không nặng lắm, chỉ đau thôi, từng cái di chuyển của Lạc Tử Hâm đều đính kèm với nỗi đau.

Cảm giác đau đớn đang lao vào đại não của nàng, trên trán đổ mồ hôi lạnh nhưng nàng vẫn không dừng lại.

Nàng có chuyện phải làm.

Nàng ra khỏi phòng bệnh. Có rất nhiều người trên hành lang, bác sĩ, y tá, bệnh nhân và gia đình của họ, không một ai chú ý tới nàng.

Chỉ có 486 không ngừng hỏi nàng muốn làm gì trong đầu, nhưng nàng vẫn không trả lời.

Nàng tới trước thang máy, nhưng nàng lại không đi thang máy mà là đi thang bộ. Nàng chậm rãi đi về phía trước, mỗi bước đi dường như đều hao phí rất nhiều sinh lực của nàng.


[486: Rốt cuộc ký chủ đang đi đâu vậy, tình trạng cơ thể của cô thực sự không tốt, chúng ta phải trở về.]

486 nói trong sự bất an, nó có thể kiểm định tình trạng cơ thể của ký chủ, kỳ thực cũng không bị gì đặc biệt, nhưng nó không hiểu vì sao lại sợ Lạc Tử Hâm tiếp tục đi lên trên.

Lạc Tử Hâm cuối cùng cũng dừng lại vì nàng đã đến.

Nàng đang đứng trên sân thượng của bệnh viện, giống như khi đó nàng đang đứng trên vách núi ở bờ biển vậy.

Nàng tự tử.

Thế giới không có Tần Thanh, nàng sẽ không ở lại.

486 cuối cùng cũng biết nàng định làm gì, nó chưa bao giờ nghe nói ký chủ bị trói buộc lần đầu tiên sẽ đi tự sát! Không phải người nào nghe đến có phần thưởng đều sẽ muốn sống, rồi ngoan ngoãn làm nhiệm vụ cứu thế giới ư?

Nhưng 486 không có cách nào, nó chỉ có thể lo lắng nói ra nhiều phần thưởng hơn, van xin Lạc Tử Hâm quay lại còn kịp.

Lạc Tử Hâm đã đứng trên rìa sân thượng. Nàng nhìn lên bầu trời, dường như nhìn thấy Tần Thanh tới đón nàng. Nàng khó khăn mỉm cười, sau đó nhảy xuống.

"Bịch" một tiếng, những người xung quanh hét lên chói tai, máu chảy ra khỏi cơ thể nàng, giọng của 486 cũng dừng lại.

Lạc Tử Hâm rốt cuộc cũng mãn nguyện mà chết đi.




Editor: Hoa Bạch Quang

Beta: Mèo Mập

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương