Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé
-
Chương 52: Ăn của người già
Đó là bởi vì trước kia cậu bé chưa từng mặc quần áo đẹp đế lại thoải mái như Totoro.
Sau khi Bạch Hoài An tìm thấy được quần áo nhãn hiệu Totoro thì cô ta đưa điện thoại di động đưa cho Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân thấy những thứ quần áo trẻ em năm màu sắc lẫn lộn đó thì cau mày: “Từ khi nào con lại thích loại quần áo này? Quá sức tưởng tượng!”
Chiến Quốc Việt nói rất uất ức: “Con vẫn còn con nít mài” Chiến Hàn Quân nhìn giá cả những thứ quần áo kia còn chưa đến mấy chục, mấy trăm ngàn nên nhìn Chiến Quốc Việt với vẻ thắc mắc: “Con chắc chắn con muốn mặc quần áo rẻ tiền thế này sao?”
Chiến Quốc Việt gật đầu, cậu bé muốn mặc quần áo có giá cả giống như quần áo của Thanh Tùng. Như vậy thì trong lòng của cậu bé sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Chiến Hàn Quân thở dài rồi nói với vẻ mặt ghét bỏ: “Bố chưa từng mua quần áo trên mạng.” Chiến Quốc Việt chế nhạo: “Cũng không phải là bố mặc” Chiến Hàn Quân nhìn Chiến Quốc Việt, đây là lần đầu tiên Chiến Quốc Việt có chủ kiến tự muốn đồ mà mình thích như vậy.
Chiến Hàn Quân lựa chọn thỏa hiệp, anh đưa điện thoại di động cho Chiến Quốc Việt: “Bỏ món con thích vào giỏ hàng đi, xong rồi bố trả tiền cho con Chiến Quốc Việt nhận lấy điện thoại di động chọn lựa hết sức tập trung.
Hễ là quần áo Thanh Tùng có trong tủ quần áo thì cậu bé đều kéo vào giỏ hàng Chiến Hàn Quân nhìn giỏ hàng đầy ắp với khuôn mặt đầy vạch đen. Anh âm thầm oán thầm mắt thẩm mỹ của Chiến Quốc Việt đều bị Lạc Thanh Du kéo xuống không chỉ một cấp bậc.
Có lẽ là hành động khác thường hai ngày trước của “Chiến Quốc Việt” khiến cho cô nhỏ.
Chiến Anh Nguyệt vô cùng nhớ thương cậu bé, cho nên Chiến Anh Nguyệt không mời mà tới.
Chiến Anh Nguyệt đẩy cửa vào thấy Bạch Hoài An thì lúng túng cười khan hai tiếng: “Ha ha, thật ngại quá, đã quấy rầy đến chuyện tốt của hai người”
Chiến Hàn Quân nhìn em gái rồi khế cong môi: ‘Không phải là em đã thề không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không bước vào nơi này sao?”
Chiến Anh Nguyệt chỉ vào Chiến Quốc Việt nói: “Chứng tự kỷ của Quốc Việt nhà em đã khỏi nên em lời thề trước kia của em cứ để nó theo gió bay đi!” Trước kia hai người này là oan gia, hễ gặp mặt là đánh nhau cho nên Chiến Anh Nguyệt hùng hồn lập lời thề: Sinh thời không bước vào Hải Thiên nửa bước, trừ phi vạn bất đắc dĩ.
Rõ ràng là Chiến Anh Nguyệt không biết Chiến Quốc Việt đã biến lại thành cậu bé lạnh lùng. Nếu không thì có đánh chết cô ấy cũng sẽ không tự tới ngược đãi chính mình.
“Chiến Quốc Việt, cô tới tìm cháu chơi này.” Chiến Hàn Quân nói.
Chiến Quốc Việt nhìn Chiến Anh Nguyệt với vẻ thù hận sâu sắc: “Không chơi.” Cậu bé mở miệng từ chối.
Chiến Anh Nguyệt chạy tới vươn hai tay ra sức chà xát mặt Chiến Quốc Việt, cười nói: “Chiến Quốc Việt, không phải là ngày đó cháu rất thích chơi với cô sao? Chúng ta đánh cờ đi, đi thôi.’
Cô ấy kéo Chiến Quốc Việt bất đắc dĩ lên đi lên phòng trên lầu Bọn họ đi tới phòng Chiến Quốc Việt, Chiến Quốc Việt mở cửa xong lại trở tay đóng cửa cái ầm chặn Chiến Anh Nguyệt ngoài cửa Đầu Chiến Anh Nguyệt bị cánh cửa đụng sưng vù, cô ấy hét lên cực kỳ thê thảm: “Chiến Quốc Việt, cái thäng Thiên Sát Ma Vương này.
Cháu hủy mặt cô thì cô sẽ không bỏ qua cho.
cháu đâu” Bên trong truyền ra giọng Chiến Quốc Việt lạnh như băng: “Cô cũng không dùng mặt để kiếm cơm” “Cô cháu là người sẽ làm diễn viên thì đương nhiên phải dùng mặt để kiếm cơm! Nếu không cháu cho rằng cô kiếm cơm dựa vào cái gì?” Chiến Anh Nguyệt tức muốn nổ phổi “Ăn của người già!” Chiến Quốc Việt nói.
Chiến Anh Nguyệt giận đến thiếu chút nữa nghẹt thở: “Cháu mắng cô dựa vào người già? Vậy còn cháu? Không phải cháu cũng ăn của bố sao?” “Bố không già” Chiến Quốc Việt nói Chiến Anh Nguyệt nổi đóa.
Sau khi Bạch Hoài An tìm thấy được quần áo nhãn hiệu Totoro thì cô ta đưa điện thoại di động đưa cho Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân thấy những thứ quần áo trẻ em năm màu sắc lẫn lộn đó thì cau mày: “Từ khi nào con lại thích loại quần áo này? Quá sức tưởng tượng!”
Chiến Quốc Việt nói rất uất ức: “Con vẫn còn con nít mài” Chiến Hàn Quân nhìn giá cả những thứ quần áo kia còn chưa đến mấy chục, mấy trăm ngàn nên nhìn Chiến Quốc Việt với vẻ thắc mắc: “Con chắc chắn con muốn mặc quần áo rẻ tiền thế này sao?”
Chiến Quốc Việt gật đầu, cậu bé muốn mặc quần áo có giá cả giống như quần áo của Thanh Tùng. Như vậy thì trong lòng của cậu bé sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Chiến Hàn Quân thở dài rồi nói với vẻ mặt ghét bỏ: “Bố chưa từng mua quần áo trên mạng.” Chiến Quốc Việt chế nhạo: “Cũng không phải là bố mặc” Chiến Hàn Quân nhìn Chiến Quốc Việt, đây là lần đầu tiên Chiến Quốc Việt có chủ kiến tự muốn đồ mà mình thích như vậy.
Chiến Hàn Quân lựa chọn thỏa hiệp, anh đưa điện thoại di động cho Chiến Quốc Việt: “Bỏ món con thích vào giỏ hàng đi, xong rồi bố trả tiền cho con Chiến Quốc Việt nhận lấy điện thoại di động chọn lựa hết sức tập trung.
Hễ là quần áo Thanh Tùng có trong tủ quần áo thì cậu bé đều kéo vào giỏ hàng Chiến Hàn Quân nhìn giỏ hàng đầy ắp với khuôn mặt đầy vạch đen. Anh âm thầm oán thầm mắt thẩm mỹ của Chiến Quốc Việt đều bị Lạc Thanh Du kéo xuống không chỉ một cấp bậc.
Có lẽ là hành động khác thường hai ngày trước của “Chiến Quốc Việt” khiến cho cô nhỏ.
Chiến Anh Nguyệt vô cùng nhớ thương cậu bé, cho nên Chiến Anh Nguyệt không mời mà tới.
Chiến Anh Nguyệt đẩy cửa vào thấy Bạch Hoài An thì lúng túng cười khan hai tiếng: “Ha ha, thật ngại quá, đã quấy rầy đến chuyện tốt của hai người”
Chiến Hàn Quân nhìn em gái rồi khế cong môi: ‘Không phải là em đã thề không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không bước vào nơi này sao?”
Chiến Anh Nguyệt chỉ vào Chiến Quốc Việt nói: “Chứng tự kỷ của Quốc Việt nhà em đã khỏi nên em lời thề trước kia của em cứ để nó theo gió bay đi!” Trước kia hai người này là oan gia, hễ gặp mặt là đánh nhau cho nên Chiến Anh Nguyệt hùng hồn lập lời thề: Sinh thời không bước vào Hải Thiên nửa bước, trừ phi vạn bất đắc dĩ.
Rõ ràng là Chiến Anh Nguyệt không biết Chiến Quốc Việt đã biến lại thành cậu bé lạnh lùng. Nếu không thì có đánh chết cô ấy cũng sẽ không tự tới ngược đãi chính mình.
“Chiến Quốc Việt, cô tới tìm cháu chơi này.” Chiến Hàn Quân nói.
Chiến Quốc Việt nhìn Chiến Anh Nguyệt với vẻ thù hận sâu sắc: “Không chơi.” Cậu bé mở miệng từ chối.
Chiến Anh Nguyệt chạy tới vươn hai tay ra sức chà xát mặt Chiến Quốc Việt, cười nói: “Chiến Quốc Việt, không phải là ngày đó cháu rất thích chơi với cô sao? Chúng ta đánh cờ đi, đi thôi.’
Cô ấy kéo Chiến Quốc Việt bất đắc dĩ lên đi lên phòng trên lầu Bọn họ đi tới phòng Chiến Quốc Việt, Chiến Quốc Việt mở cửa xong lại trở tay đóng cửa cái ầm chặn Chiến Anh Nguyệt ngoài cửa Đầu Chiến Anh Nguyệt bị cánh cửa đụng sưng vù, cô ấy hét lên cực kỳ thê thảm: “Chiến Quốc Việt, cái thäng Thiên Sát Ma Vương này.
Cháu hủy mặt cô thì cô sẽ không bỏ qua cho.
cháu đâu” Bên trong truyền ra giọng Chiến Quốc Việt lạnh như băng: “Cô cũng không dùng mặt để kiếm cơm” “Cô cháu là người sẽ làm diễn viên thì đương nhiên phải dùng mặt để kiếm cơm! Nếu không cháu cho rằng cô kiếm cơm dựa vào cái gì?” Chiến Anh Nguyệt tức muốn nổ phổi “Ăn của người già!” Chiến Quốc Việt nói.
Chiến Anh Nguyệt giận đến thiếu chút nữa nghẹt thở: “Cháu mắng cô dựa vào người già? Vậy còn cháu? Không phải cháu cũng ăn của bố sao?” “Bố không già” Chiến Quốc Việt nói Chiến Anh Nguyệt nổi đóa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook