Vương Tiểu Thiên ngơ ngẩn về đến nhà cũng không vào ngay mà ngồi xuống bậc cầu thang ngoài cửa, nhìn gà nhà nuôi cúi đầu đi tới đi lui.

Một người đi đến bên cạnh cậu, Vương Tiểu Thiên run lên, quay đầu nhìn, hóa ra là em gái cậu, bèn yên lòng lại.

Cô em út ngồi xuống bên cạnh cậu, vẻ mặt áy náy.

“Em xin lỗi… anh, bộ đồ kia bị mẹ em phát hiện, mẹ tưởng là em mua nên đem đi giặt cho em.” Cô em gái thấp giọng nói, hận mình giấu không kỹ thêm một chút mà lại bỏ ngay trong hòm hành lý, để mẹ mình phát hiện ra ngay.

Cô Vương Tiểu Thiên mở cửa hàng bán quần áo, biết quần áo treo ngoài cửa hàng sẽ bị rất nhiều người mặc thử xong mới có thể bán đi, đặc biệt là trong dịp năm mới này, thế nên bà vì sạch sẽ nên mới cầm đi giặt, xuất phát từ ý tốt của một người mẹ, nhưng không ngờ lại vì vậy mà hỏng chuyện.

“Em đáng lẽ phải nghe lời anh, vứt bộ đồ đó đi.” Cô em út xin lỗi Vương Tiểu Thiên, hôm đó hai người ở lại trên huyện quá muộn, không thì đem đi trả lại cũng được, nhưng cô bé nghĩ sẽ không bị phát hiện nên hồ đồ đem về, quả nhiên chuyện thế này không thể ôm tâm lý may mắn được.

“…Không sao.” Vương Tiểu Thiên biết cô bé hổ thẹn trong lòng, nhưng chuyện này không phải lỗi của cô, bèn lên tiếng an ủi: “Bị bố phát hiện cũng không sao, anh cũng không thể trốn tránh cả đời được.”

Em gái nhìn cậu rồi do dự một lúc mới nói nhỏ: “Anh, anh với anh Tiêu… thực sự thích nhau à?”

Vương Tiểu Thiên cúi đầu, cô em gái để ý thấy cậu đưa tay sờ lên cổ tay trái mình, nơi đó đeo một chiếc đồng hồ, bên trong có từng vòng từng vòng rất phức tạp, còn có thể nhìn thấy bánh răng cố ý để lộ, rất chi là ngầu lòi, tuy cô bé không hiểu gì về đồng hồ đeo tay, nhưng vẫn có thể đoán ra chiếc đồng hồ này chắc hẳn là vô cùng đắt.

Mà anh cô thì không mua nổi đồng hồ đắt như thế.

Vương Tiểu Thiên sờ chiếc đồng hồ trên cổ tay như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau cậu mới bình tĩnh gật đầu: “Ừ.”

Đây là lần đầu tiên Vương Tiểu Thiên thừa nhận quan hệ với Tiêu Ngọc Hoành, trước nay cậu chưa bao giờ nói yêu, cũng chưa từng chấp nhận, nhưng giờ cậu đã thừa nhận rồi.

Lòng lại dễ chịu bất ngờ, Vương Tiểu Thiên thở dài một hơi, quay lại nhìn cô em gái đang sững sờ bên cạnh mình, cười nhẹ: “Ngạc nhiên lắm à?”

“Có… có một chút…” Cô em gái hơi ngượng ngùng, còn có hơi lúng túng, cô bé cũng không kỳ thị đồng tính, cô chỉ không ngờ anh trai mình lại là đồng tính.

Có lẽ cô nên kiếm đứa bạn trên lớp ngày nào cũng phổ cập văn hóa hủ khắp nơi để nói chuyện, nếu anh trai thực sự trở thành người trong giới đó, cô là em gái cũng nên có chút kiến thức.

“Em thích anh lắm.” Cô bé cười, nhưng tự nhiên lòng lại hơi chua xót, sau đó cô bé ôm cánh tay Vương Tiểu Thiên, vùi mặt vào cánh tay cậu: “Em hi vọng anh có thể hạnh phúc, vì thế chỉ cần là sự lựa chọn của anh, em đều sẽ ủng hộ…”

Cô bé không nói tiếp được nữa, bắt đầu thấp giọng nức nở, Vương Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn cô: “Sao lại khóc rồi?”

“Không biết…” Cô em út lắc đầu, khóc thút thít, có lẽ vì đây là một “con đường không bằng phẳng”? Có lẽ vì quá khó khăn, được rồi, cô thực ra cũng không mong anh trai mình là đồng tính, cô cho rằng anh sẽ sống một cuộc đời rất bình thường, rất hạnh phúc, cô chỉ là… ngạc nhiên quá mà thôi.

Vương Tiểu Thiên nhìn cô em gái khóc không thành tiếng, thở dài khẽ một tiếng rồi đưa tay ôm lấy cô.

Nếu mẹ biết chuyện, có lẽ còn khóc đau lòng hơn cả em gái.

Tiêu Ngọc Hoành đột nhiên đi về khiến cả nhà không rõ sự thực đều rất ngạc nhiên, Vương Tiểu Thiên bình thản nói với họ là nhà Tiêu Ngọc Hoành có việc gấp nên mới phải vội về, cũng may mọi người không nghĩ ngợi nhiều, giờ cũng sắp đến tết rồi, Tiêu Ngọc Hoành về nhà cũng là bình thường, thế là nói chuyện vài câu rồi yên tâm ăn cơm.

Vương Tiểu Thiên ngồi đối diện bố mình, hai người đều hạ mắt suốt, chẳng nói năng câu nào, cho đến khi ông cụ ăn uống xong, chống gậy thong thả trở về phòng, Vương Tiểu Thiên mới để đũa xuống bình tĩnh nhìn về phía bố mình.

Rất căng thẳng, cũng rất sợ, Vương Tiểu Thiên cảm thấy mình đang đứng trên vách đá cheo leo, không cẩn thận là sẽ ngã xuống, nhưng mà…

Tiêu Ngọc Hoành đang ở bờ bên kia chờ cậu!

“Bố, tối nay có thể sang phòng con nói chuyện chút không ạ?” Vương Tiểu Thiên cuối cùng cũng lên tiếng, khuôn mặt cậu hờ hững nhưng lại hơi tái nhợt, bàn tay giấu dưới bàn túm chặt quần mình: “Về… dự định sau này của con.”

Cậu nói xong liền nín thở, người cũng run lên khe khẽ.

Bố Vương đang cầm đũa khựng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn con trai mình, môi mím lại, rồi lại cúi xuống: “Được.”

Phù. Vương Tiểu Thiên thở dài một hơi, đứng dậy rời khỏi bàn, quần jean bị mồ hôi tay thấm thành vệt.

Cả nhà đều nhận thấy Vương Tiểu Thiên có gì đó khác lạ, chị hai Vương Tiểu Thiên định đưa tay kéo cậu lại nhưng bị cô em út cản, trong lúc chị hai đang nghi hoặc thì Vương Tiểu Thiên đã rời khỏi bếp.

Thời gian chờ đợi vừa bất an vừa dài đằng đẵng, Vương Tiểu Thiên rất nhiều lần lấy điện thoại ra định liên lạc với Tiêu Ngọc Hoành, nhưng nghĩ đến sự kích động của mình chuyến này không nhất định là có kết quả tốt, thế là cố gắng kiềm nén.

Phải, Vương Tiểu Thiên cảm thấy mình kích động quá rồi, cậu đáng lẽ phải thăm dò phản ứng của bố mình trước đã, nhưng cậu không nhịn được, cậu thực sự không nhịn được.

Cũng may bố Vương không để Vương Tiểu Thiên dày vò quá lâu, ông nhanh chóng gõ cửa phòng cậu.

Vương Tiểu Thiên đứng phắt dậy, cậu nói vọng ra một tiếng “Vào đi ạ”, sau đó bố cậu đi vào, đồng thời xoay người khóa cửa phòng lại.

Hai cha con đối diện nhau ở khoảng cách ba mét, một hồi sau bố Vương mới đi đến ngồi xuống giường Vương Tiểu Thiên, Vương Tiểu Thiên do dự một hồi rồi mới ngồi xuống.

Bầu không khí rất ngột ngạt, tuy hai người là bố con nhưng thực ra cũng chẳng nói chuyện nghiêm túc bao giờ, Vương Tiểu Thiên hồi còn chưa đi học thì đều do cụ chăm, đi học rồi thì dồn hết tâm tư vào học hành, từ bé đến lớn chẳng gây chuyện gì, tính hẳn hoi ra thì hai bố con chỉ có lúc đi họp phụ huynh mới có thể nói chuyện riêng mấy câu.

Bố Vương dù gì cũng là bề trên, vì vậy ông im lặng một lúc lâu rồi lên tiếng trước.

“Tiểu Thiên, con ở trường thế nào?” Lại là một câu hỏi rất bình thường.

Vương Tiểu Thiên hơi sững ra rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng được ạ.”

Người trung niên nhìn con trai mình, vẻ mặt trở nên khác lạ, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Không… bị bắt nạt chứ?”

Tim Vương Tiểu Thiên thót một cái, cậu cuối cùng cũng hiểu vì sao bố cậu lại hỏi câu vừa rồi, thế là bối rối nhìn xuống đất: “Không ạ… tuy con không có bạn bè gì nhưng cũng không bị bắt nạt.”

Bố Vương nghe cậu nói vậy thì yên tâm hơn, nhưng nghĩ lại lời cậu thanh niên kia nói với mình, tâm trạng lại trở nên nặng nề, thế là nghĩ đi nghĩ lại, ông vì lo cho con trai mà uyển chuyển nói: “Đám trẻ bây giờ không chín chắn như thời bố ngày xưa, hai mấy tuổi mà cứ như mười mấy tuổi ấy, thích phá phách, đặc biệt là đám sinh viên các con, nghĩ nhiều mà chơi cũng lắm, nhưng con phải biết, chơi thì chơi, có một số chuyện vẫn không thể đem ra đùa được…”

Bố Vương quyết tâm nói ra: “Cậu bạn kia của con ép con mặc đồ nữ phải không? Chuyện như vậy không thể nhịn được, con không phải sợ nó là lớp trưởng, chúng ta có thể báo lại với giáo viên, học kỳ sau tốt nhất là chuyển ký túc đi, cậu bạn kia của con… không được.”

Có thể nói vụ thẳng thắn hôm nay của Tiêu Ngọc Hoành đã xóa sạch thiện cảm của bố Vương Tiểu Thiên dành cho hắn, ông vốn rất vui vì con trai mình có thể quen một đứa bạn giỏi giang như thế, giờ chỉ hận không thể để hai người cả đời không gặp nhau nữa.

Vương Tiểu Thiên siết chặt nắm tay, cậu có thể đoán được đại khái Tiêu Ngọc Hoành đã nói gì với bố mình, hóa ra hắn lại giúp cậu biện lý do vụ giả gái, thảo nào bố cậu lại giận dữ đánh hắn như thế.

Đúng là… đồ ngốc. Vương Tiểu Thiên đỏ hoe cả mắt, lại nhớ đến cái mặt bị đánh cho tím bầm của Tiêu Ngọc Hoành, ngực thắt lại, cậu rất muốn nói gì đó, và cậu cũng thực sự nói ra.

“Thực ra… là… là con tự mặc.” Vương Tiểu Thiên run run nói, cậu quay lại nhìn người bố bên cạnh mình, chỉ thấy trên khuôn mặt đã có nếp nhăn của ông đầy vẻ ngơ ngác và ngạc nhiên.

“Cái gì?”

“Là con tự mặc.” Vương Tiểu Thiên quỳ xuống, gần như là vừa bò vừa lết, cậu như một con thú cuộn người lại, run rẩy quỳ trước chân bố mình, mắt chớp một cái, nước mắt liền chảy xuống: “Xin lỗi bố…. làm bố thất vọng rồi, bố.. con không phải đứa con ngoan… con xin lỗi… bố…”

Người trung niên ngơ ngác ngồi đó, ông cúi đầu nhìn con trai mình, đột nhiên cảm thấy cậu trở nên xa lạ, “Con tự mặc? Con tự… mặc đồ nữ?”

“Vâng…” Vương Tiểu Thiên nghẹn ngào, cậu rất sợ, nhưng lại có một luồng dũng khí khiến cậu nói ra tất cả: “Con thực sự không bị bắt nạt gì hết… nhưng không có bạn bè cũng là thật… hồi trước con cãi nhau với cậu ấy, thế nên con muốn trả thù cậu ấy… con muốn trộm tài khoản game của cậu ấy nên mặc đồ con gái, chỉ để khiến cậu ấy tin rằng con là con gái… tất cả đều là lỗi của con… con xin lỗi… xin lỗi… bố…”

Vương Tiểu Thiên vừa khóc vừa nói, cậu ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tái nhợt đầm đìa nước mắt: “Nhưng cậu ấy là người tốt, cậu ấy biết sự thật rồi không hề trách con… cậu ấy chấp nhận làm bạn với con, tốt với con, dẫn con đến công viên trò chơi, còn tặng quà cho con… cậu ấy nói cậu ấy yêu con… xin lỗi bố… con cũng rất bất ngờ… nhưng… con không hề thấy ghét… xin lỗi… bố… con có lẽ… cũng yêu cậu ấy… con xin lỗi…”

Vương Tiểu Thiên khóc không thành tiếng, cậu quỳ sát trước chân bố mình xin bố tha thứ, còn người đàn ông trung niên chỉ mở to mắt ngồi đó, nghe con trai mình kể chuyện hoang đường, lòng lạnh lẽo thê lương.

Hóa ra là vậy sao… con trai ông… lại cũng là đồng tính…

Người đàn ông không thể nhìn thẳng vào con trai mình, ông cảm thấy căn phòng này như biết ăn thịt người, khiến ông sợ hãi, vì thế ông không hề đáp lại người đang khóc mà chọn cách bỏ chạy khỏi nơi này.

“Bố!” Vương Tiểu Thiên khóc nhìn bố mình bỏ chạy, cậu biết, cậu cuối cùng vẫn không thể thuận lợi nhảy qua vách núi này.

Cửa phòng bị gió biển thổi đóng lại đánh sầm một tiếng, trong màn đêm tĩnh mịch mơ hồ vọng ra tiếng khóc đau thương, không ngừng gọi:

“Xin lỗi… con xin lỗi… bố…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương