Không thể không nói cậu béo quả thực vô cùng nhạy cảm về phương diện này, lập tức đoán ra ngay tài khoản của Tiêu Ngọc Hoành bị ai tẩy, vì hắn vẫn còn muốn duy trì quan hệ tình duyên với Vương Tiểu Thiên, chắc chắn không thể làm lớn chuyện này được, vì thế Tiêu Ngọc Hoành vội vàng giải thích với hai người: “Tôi với Tuyết Thiên chỉ giận dỗi nhau thôi, các anh không cần lo đâu, ngày mai cô ấy trả trang bị cho tôi ngay ấy mà.”

Tiêu Ngọc Hoành nói xong bèn len lén liếc nhìn lên giường trên mình, phát hiện Vương Tiểu Thiên đang nhắm mắt nằm đó, trông bộ dạng có vẻ ngủ rồi.

Cậu béo và Đoàn Sách nhìn nhau, hai người rõ ràng đều cảm thấy lo thay Tiêu Ngọc Hoành, sau đó Đoàn Sách lên tiếng trước: “Không sao chứ? Lớp trưởng, tài khoản của mày cũng phải giá trị đến mấy chục vạn nhỉ?”

120 vạn. Tiêu Ngọc Hoành cũng nhờ Vương Tiểu Thiên mới biết tài khoản của mình đáng giá đến mức nào, người này trộm tài khoản mà còn làm hẳn một danh sách thống kê tài sản cho hắn luôn.

“Không sao mà.” Tiêu Ngọc Hoành cười nói, ra hiệu hai người cứ yên tâm: “Tôi biết địa chỉ nhà cô ấy mà, có thể để cô ấy nhơn nhơn được chắc?”

Giờ Đoàn Sách mới nhớ Tiêu Ngọc Hoành đã từng đi tìm Hàn Tuyết Thiên kia rồi, hơn nữa bên cạnh cũng không phải chưa từng có chuyện anh em mê mẩn game online xong bị bạn gái điên tiết xóa sạch tài khoản, thế là bình tĩnh lại, cậu béo thì vẫn cảm thấy lo cho Tiêu Ngọc Hoành.

“Biết địa chỉ cũng vô dụng, phải biết tên và chứng minh thư của người đó nữa, như vậy lỡ có bị cô ta hack nick thật, báo cảnh sát cũng tiện hơn.” Cậu béo nói, vẫn cảm thấy nghi ngờ Hàn Tuyết Thiên: “Tuy cô em kia xinh đẹp thật, nhưng bị hack nick thì không thể nhịn được.”

“Yên tâm, tên thật và chứng minh thư của cô ấy tôi đều biết.” Tiêu Ngọc Hoành rất bình thản, nhân lúc Vương Tiểu Thiên đang ngủ mà ra oai trước mặt hai người kia: “Nếu cô ấy không trả tôi, tôi sẽ làm cô ấy luôn!”

Một tờ giấy gói kẹo vo thành cục ném sang, trúng vào đầu Tiêu Ngọc Hoành, Tiêu Ngọc Hoành quay lại nhìn, thấy Vương Tiểu Thiên đang nheo mắt nằm đó nhìn hắn, mắt vẫn mơ màng nhưng bên trong chứa ý lạnh rõ ràng.

“Làm ai cơ?”

“Ừm…” Tiêu Ngọc Hoành lúng túng.

Hóa ra Vương Tiểu Thiên vẫn chưa ngủ, chỉ nằm nhắm mắt thôi, nghe thấy hành vi trộm tài khoản của mình đã bị lộ cũng chẳng hoảng hốt, đằng nào tờ thỏa thuận Tiêu Ngọc Hoành cũng ký rồi, hắn là người trong cuộc mà còn chẳng làm gì mình, những người khác có kêu gào to mấy cậu cũng chẳng sợ.

Nhưng nghe thấy hắn to mồm khoác lác ở đó nói những lời sỉ nhục mình, thế là cậu không nhịn được mà vứt tờ giấy gói sang.

Tiêu Ngọc Hoành nhìn ra cậu đã hơi say rồi, nhưng thần trí vẫn còn, chỉ có điều không thể nghĩ nhiều như lúc bình thường, thế nên mới trực tiếp nổi cáu với hắn như thế, cũng chẳng sợ làm cậu béo và Đoàn Sách nghi ngờ.

Tiêu Ngọc Hoành cũng chẳng sợ lộ chuyện, nhưng nói thật thì hắn cũng không muốn công khai chuyện của hai người nhanh như thế, dư luận thì không nói rồi, còn ảnh hưởng đến các phương diện khác nữa, đằng nào thì hắn cũng là người thừa kế tập đoàn Tiêu thị, cũng có ý định nhận cái ghế hội trưởng hội sinh viên về chơi, thế nên trừ phi Vương Tiểu Thiên chấp nhận hắn, hai người triệt để xác định quan hệ, còn không thì để lộ chuyện của hai người cho mọi người biết chẳng có ý nghĩa gì.

Còn phương diện kiêng kị của Vương Tiểu Thiên thì nhiều hơn, Tiêu Ngọc Hoành biết cậu đang sợ cái gì, cũng hiểu vì sao cậu trốn tránh, vì thế chuyện của hai người tạm thời không cần phải để người khác biết.

Thế là Tiêu Ngọc Hoành cười, giả vờ nhắc Vương Tiểu Thiên: “Sao, anh là ‘Hàn Tuyết Thiên’ à?”

Vương Tiểu Thiên không tập trung được, nhưng bị hắn nói vậy thì tỉnh táo lại một chút, bèn lạnh lùng nói: “Thấy cậu chướng thôi, đã xem mấy cái video vớ va vớ vẩn, lại còn nói những lời thô bỉ nữa, ngứa hết cả mắt.”

Nói xong dừng lại, bổ sung một câu một lời hai nghĩa: “Chỉ riêng cái thái độ ngả ngớn này của cậu thôi, đủ để không thể theo đuổi được người mình thích rồi.”

Tiêu Ngọc Hoành nhướng mày: “Tôi còn theo đuổi được anh cho anh xem luôn.”

Ý là nhất định sẽ theo đuổi được cậu.

“Theo đuổi được tôi theo họ cậu.” Câu này của Vương Tiểu Thiên đồng nghĩa với việc phán án tử hình cho quan hệ hai người.

“Gả cho tôi hả?” Tiêu Ngọc Hoành lại mạnh mẽ cải tử hoàn sinh.

Vương Tiểu Thiên lại bực mình ném tờ giấy gói kẹo sang.

Tiêu Ngọc Hoành không đấu võ mồm với cậu nữa, người này đang say, lại còn xấu tính nữa, hắn mà không thu mình chút thì hai người trong phòng sẽ nhận ra điểm lạ thường ngay, thế là lại nhìn về máy tính mình, nói với cậu béo và Đoàn Sách: “Yên tâm đi, ngày mai tôi chắc chắn sẽ lấy trang bị về.”

Không lấy về thì “Hàn Tuyết Thiên” chắc chắn sẽ bị đóng đinh lên tường, dẫn đầu chính là nữ đấu sĩ Mã Kỳ Kỳ.

Hai người trong phòng thấy Tiêu Ngọc Hoành nói chắc chắn như vậy, lại thêm bản thân hắn cũng không để ý lắm, hai người là người ngoài cũng không tiện nói gì thêm, mà trong game, một đám quần chúng ăn dưa không biết chân tướng đang ở đó phát loa, cũng xác định “hung thủ” là bà xã “Hàn Tuyết Thiên” của Tiêu Ngọc Hoành, nói mát mẻ có, an ủi có, ra biện pháp có, nói chung inbox của Tiêu Ngọc Hoành xem mãi không hết.

Tiêu Ngọc Hoành lười giải thích với từng đứa trong số hơn hai trăm đứa bạn của mình, trực tiếp phát loa:

[Thế giới] Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Tôi với bà xã giận dỗi nhau thôi, mọi người không cần lo đâu.

Có người tin, có người không tin, và Mã Kỳ Kỳ đương nhiên thuộc loại không tin.

[Thế giới] Tử Hà: Sinh tử, anh bị bà xã “tốt” của anh bán đi mà vẫn còn đếm tiền hộ cô ta à? Vòng bá thiên (bản hoạt động kỷ niệm ba năm) có phải của anh không?

Hai người trong ký túc lại quay đầu nhìn Tiêu Ngọc Hoành, cậu béo lại cuống quýt: “Lớp trưởng, đấy không phải là vòng tay giới hạn của mày sao? Sao lại ở chỗ Mã Kỳ Kỳ? Mày còn nói Hàn Tuyết Thiên không hack nick mày? Bán cả trang bị mày rồi kia kìa!”

Đoàn Sách nghĩ nghĩ rồi nói không chắc chắn lắm: “Cũng chưa chắc, vòng tay này cả server có năm cái, có thể là người khác bán.”

“Sao lại trùng hợp vậy được, đúng lúc lớp trưởng bị Hàn Tuyết Thiên kia lấy hết trang bị đi sao?” Cậu béo chắc chắn trăm phần trăm: “Chính là Hàn Tuyết Thiên kia bán!”

Tiêu Ngọc Hoành thực ra cũng rất kinh ngạc, hắn biết Vương Tiểu Thiên bán vòng tay hắn rồi, nhưng không ngờ lại bị Mã Kỳ Kỳ mua, nếu là người khác thì còn dễ nói, nhưng cô ả lại đối đầu với Vương Tiểu Thiên, lần này lại chẳng bám chặt lấy mà dạy dỗ Vương Tiểu Thiên ấy?

Quả nhiên sau khi Mã Kỳ Kỳ lấy vòng tay ra, lại phát loa nói mấy câu kích động dư luận, phân tích cũng rất đúng, thế là lập tức chắc chắn chuyện “Hàn Tuyết Thiên” hack nick, chẳng mấy chốc cả server cuộn sóng, “fan Tuyết Thiên” lũ lượt chạy ra gào thét, không tin thiếu nữ xinh đẹp vô địch lại là loại người như vậy.

Tiêu Ngọc Hoành đang định phát loa biện giải giúp Vương Tiểu Thiên thì nhận được thông báo của hệ thống:

Hệ thống: Tình duyên “Hàn Tuyết Thiên” của bạn đăng nhập rồi!

Tiêu Ngọc Hoành nhìn lên giường trên mình, giờ mới phát hiện Vương Tiểu Thiên đã dậy, hai má vẫn còn màu hồng say rượu, nhưng không hề có chút hoang mang nào vì lộ chuyện.

Vương Tiểu Thiên vừa lên, bèn dùng điểm mua một cái loa, hơn nữa còn thay đổi thái độ làm nũng dễ thương lúc trước, lạnh lùng nói một câu:

[Thế giới] Hàn Tuyết Thiên: Chính là tôi bán đấy, rồi sao? Coi thường sinh tử kia, anh ý kiến không?

Càn quấy chưa! Mọi người nhìn thấy cái loa này đều nổ tung, cậu béo tức đến giậm chân trong phòng: “Lớp trưởng! Mày xem bà xã mày đi kìa!”

Tiêu Ngọc Hoành không để ý đến cậu béo, đi phát một cái loa ra trả lời Vương Tiểu Thiên:

[Thế giới] Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Không ý kiến! Bà xã muốn bán bao nhiêu bán bấy nhiêu!

[Thế giới] Hàn Tuyết Thiên: Bán sạch trang bị của anh thì sao?

[Thế giới] Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Được được!

[Thế giới] Hàn Tuyết Thiên: Ai đếm tiền?

[Thế giới] Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Anh đếm tiền!

[Thế giới] Hàn Tuyết Thiên: Hừ hừ.

[Thế giới] Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Gâu gâu!

Tất cả người chơi trong server im lặng tập thể, sau đó kênh thế giới lại náo nhiệt lên.

[Thế giới] Mời nguyệt đối ẩm: Thằng bạn tôi tuyệt vời chưa! Cho dù trên đầu xanh một mảnh, cũng phải để vợ bán sướng tay!

[Thế giới] Ghế nhỏ đáng yêu: Đàn ông tốt! Đến trang bị cũng không để vợ bán mà cũng dám nói yêu à?

[Thế giới] Sử Trân Hương: Đang đêm bị nhét đồ ăn cho chó đầy họng, bố cởi cả quần rồi mà để bố xem cái này á? Tản đi tản đi.

[Thế giới] Anh yêu em Tuyết Thiên: Tuyết em nhà chúng ta lợi hại như thế đấy! chống_nạnh.jpg

Vương Tiểu Thiên không phát loa nữa, Mã Kỳ Kỳ cũng không lên tiếng, Đoàn Sách nhìn màn hình mà cười trộm, còn cậu béo thì nhìn Tiêu Ngọc Hoành bằng ánh mắt như nhìn trẻ con thiểu năng, nói chung tất cả mọi người đều biết “Hàn Tuyết Thiên” hack nick rồi, nhưng tất cả đều khâm phục “cô nàng”, có thể nắm chắc một người chơi đại gia đỉnh cấp như thế, tuyệt đối có thủ đoạn.

Vương Tiểu Thiên có *** thủ đoạn, cậu chỉ vô sỉ chiếm hời vì Tiêu Ngọc Hoành thích cậu mà thôi.

Nhắn tin cho Tiêu Ngọc Hoành bảo hắn sang lấy trang bị xong, Vương Tiểu Thiên ngồi trên giường trên ngáp một cái, định trả xong cho hắn thì đi rửa ráy rồi đi ngủ.

Tiêu Ngọc Hoành đương nhiên là bay sang, Vương Tiểu Thiên lười so sổ trả từng cái một cho hắn, thế là trong túi đồ có bao nhiêu là giao dịch sang sạch, cuối cùng túi đồ mình trống không, không chỉ trả đồ cho Tiêu Ngọc Hoành mà còn đem cả vàng và vật liệu các loại của mình cho hắn hết.

Tiêu Ngọc Hoành thấy không đúng, thế là vội vàng gửi cả đống đồ sang lại, Vương Tiểu Thiên mở hộp thư ra xem, bực mình.

“Đồ đều cho cậu hết, đừng gửi lại tôi, tôi không chơi nữa.” Vương Tiểu Thiên lạnh lùng nói, tuy cậu đã ăn chocolate của Tiêu Ngọc Hoành nhưng ý nghĩ vẫn không thay đổi, chuyện đến nước này rồi thì cậu cũng không cần phải đóng giả em gái dễ thương chơi game với Tiêu Ngọc Hoành nữa, chỉ muốn bỏ game rồi chăm chỉ học hành, sau đó giữ khoảng cách với người này.

Nói xong bèn click vào Tiêu Ngọc Hoành để giao dịch với hắn, muốn gửi lại đống đồ hắn gửi sang cho hắn, hai người từ đây không liên quan gì nữa.

Tiêu Ngọc Hoành lại mãi không chấp nhận giao dịch của cậu.

“Em vẫn chưa trả vòng tay cho tôi mà.” Tiêu Ngọc Hoành nói với Vương Tiểu Thiên trong game: “Chúng ta hôm nay đã nói rõ ràng rồi, tôi không cần em trả vàng cho tôi, tôi cần em trả tôi vòng tay, em phải tuân thủ lời hứa.”

Tiêu Ngọc Hoành nhìn ra quyết tâm bỏ game của cậu rất mạnh, vốn định lén lút điều tra xem là ai mua vòng tay rồi, sau đó nghĩ cách kiếm về, tốt nhất là cả năm cái đều được mình giấu đi, khiến Vương Tiểu Thiên muốn trả hắn cũng không trả nổi, như vậy cậu chỉ có thể chơi game với mình tiếp, không ngờ lại bị Mã Kỳ Kỳ làm loạn kế hoạch.

“Không phải ở chỗ Mã Kỳ Kỳ sao?” Vương Tiểu Thiên bình thản nói: “Cô ta yêu cậu như thế, cậu trực tiếp mua lại từ cô ta là được.”

“Em bán đi đương nhiên phải là em mua về chứ.” Tiêu Ngọc Hoành nói, cảm thấy Mã Kỳ Kỳ nhất định sẽ không bán lại cho Vương Tiểu Thiên.

Vương Tiểu Thiên cảm thấy thật phiền phức, nhưng nghĩ lại rồi đồng ý luôn, trực tiếp mở cửa hàng ra mua mấy cái loa.

Nếu là cậu lúc trước thì có khi sẽ không nỡ lãng phí điểm thu được từ hoạt động, nhưng giờ đã quyết tâm bỏ game rồi, cậu cũng chẳng quan tâm.

Thực ra cũng có thể kết bạn với Mã Kỳ Kỳ rồi inbox với cô ta, nhưng Vương Tiểu Thiên không muốn kết bạn với cô ta một chút nào hết.

Thế là trên kênh thế giới đã yên ả hẳn đi lại xuất hiện loa của Vương Tiểu Thiên:

[Thế giới] Hàn Tuyết Thiên: Diệt Tuyệt sư thái kia, cô bán vòng tay lại cho tôi.

Mã Kỳ Kỳ trả lời cũng nhanh, xem ra vẫn luôn ngó trộm màn hình.

[Thế giới] Tử Hà: Con phò kia, gọi ai là Diệt Tuyệt sư thái?

Tiêu Ngọc Hoành căng thẳng nhìn hai người nói chuyện, lòng hi vọng Mã Kỳ Kỳ có thể có ích một tí.

[Thế giới] Hàn Tuyết Thiên: Có bán không?

[Thế giới] Tử Hà: Không bán!

[Thế giới] Hàn Tuyết Thiên: Cô bán rồi tôi sẽ chia tay Sinh tử.

[Thế giới] Tử Hà: Tôi bán!

“…” Tiêu Ngọc Hoành im lặng, bỗng phát hiện ra, hắn vẫn quá coi thường trí thông minh của Vương Tiểu Thiên rồi.

====

Từ giờ lúc có người thì em Hoành xưng tôi – anh, lúc chỉ có hai mình thì tôi – em nha.

Còn em Thiên thì cứ xác định là đến phiên ngoại mới cho đổi xưng hô hờ hờ hờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương