Diễn đàn game Thất giới bùng nổ, lúc Vương Tiểu Thiên livestream đã có người biết được thân phận thật của cậu thông qua ID “Hàn Tuyết Thiên”, xác định “cô nàng” chính là một trong hai nữ chính scandal sóng gió giới game online đợt rồi, mà màn livestream của cậu hôm nay đã đẩy dư luận lên một tầm cao mới, thậm chí khiến không ít người chơi quyết định chuyển sang chiến server 22, để có thể tự mình tiếp xúc với hai vị nữ chính trong game.
“Bạch phú mỹ cướp chồng người ta, thiếu nữ xinh đẹp vô địch chịu khổ công khai giễu cợt, thao tác này 666″——Thiếu niên là phải đủ chảnh chó.
“Chân tướng! Nguyên nhân đại gia vứt bỏ bạch phú mỹ chọn acc mới cấp 30! Quả nhiên nhan sắc là chính nghĩa?”——Anh Kiệt đừng mà.
[Hot] “Con trai nghiện game không thể cai được, phải làm thế nào mới có thể ngầm kiểm soát được tài khoản của nó? Online chờ, gấp!”——Tao là bố mày.
[Hot] “Thảo luận lý trí, Hàn Tuyết Thiên kia, mọi người không thấy thực ra cô ta rất 4` sao?”—— Mưa bóng mây.
“Wa, lớp trưởng mày thành võng hồng rồi.” Cậu béo vẫn còn đang phấn khích, tiếp tục lên diễn đàn tám với mọi người về chuyện này, đồng thời rất không biết xấu hổ mà tiết lộ rằng mình chính là anh em trên game và bạn cùng phòng ngoài đời của Tiêu Ngọc Hoành, rất thông thuộc với hai nữ chính, thế là được cả đám bợ đít, vây quanh cậu ta không ngừng hỏi han.
(Võng hồng: người nổi tiếng trên mạng)
Tiêu Ngọc Hoành mặc kệ cậu béo, hắn đang hết sức chăm chú xem chiếu lại livestream của Vương Tiểu Thiên, không chỉ tải bản nét nhất, mà còn lưu ở google drive, ổ cứng máy tính và điện thoại mỗi chỗ một bản.
“Lớp trưởng, mày ngắm vẫn chưa đủ à?” Đoàn Sách thấy Tiêu Ngọc Hoành vẫn đang cắm mặt vào máy tính ngắm cô gái, không khỏi cười trêu: “Trước còn hò đòi chia tay cơ mà, giờ lại thành fanboy của cô nàng rồi à?”
“Không phải fanboy.” Tiêu Ngọc Hoành trịnh trọng phủ nhận: “Là ông xã tương lai của cô ấy.”
Có lẽ vì sắc mặt hắn quá nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, Đoàn Sách không khỏi ngẩn ra, sau đó ngần ngừ một chốc mới đi sang bên cạnh Tiêu Ngọc Hoành, ngồi xuống ghế của Vương Tiểu Thiên.
“Lớp trưởng, cậu quyết định cùng cô ấy ngoài đời?” Đoàn Sách hỏi: “Liệu có vội vàng quá không?”
Tiêu Ngọc Hoành buồn cười nhìn cậu ta: “Sao thế, nghĩ tôi sẽ đau lòng vì yêu trên mạng à? Tôi là trai chứ không phải gái, thành yêu ngoài đời thật cũng chẳng cố kị gì nhiều.”
Cậu béo cũng gia nhập đề tài, nghiêng người sang nói: “Tao ủng hộ yêu trên mạng, tao cũng muốn thành đôi ngoài đời với cáo nhỏ, nhưng tao cũng nghĩ như Đoàn Sách, vẫn nên thận trọng chút thì hơn, tuy Hàn Tuyết Thiên xinh vl, nhưng cũng lợi hại lắm, lớp trưởng không thấy màn biểu diễn sau đó của cô ả à? Lúc trước thì xấu hổ không dám nói, cầm vở ngồi đó viết viết giả vờ trong sáng, lúc sau phát hiện Mã Kỳ Kỳ đang xem bèn lật mặt nhanh như lật sách, đông một câu ‘ông xã chơm chơm’, tây một câu ‘chị gái’, làm nũng mướt mườn mượt, có thể thấy cô ả cực thảo mai, trước mặt mày là một vẻ, trước mặt người khác lại là vẻ khác.”
Cậu béo nói xong bèn ngừng lại, rồi nói tiếp: “Hơn nữa trước đó cô ả còn lấy vàng lớp trưởng cho đem bán lấy tiền, nói thật, nếu không phải Mã Kỳ Kỳ livestream làm cô ả nổi tiếng, bị mọi người nhớ tên nên mới bị lộ, có lẽ lớp trưởng vẫn chẳng hay biết gì, cứ thế bị cô ả lừa tiền, một đứa con gái vừa thảo mai vừa lừa lọc, ai biết ngoài đời thật như thế nào? Chưa biết chừng còn làm ở mấy chỗ tiếp rượu…”
“Nói gì vậy? Quá đáng rồi đấy.” Đoàn Sách ngắt lời cậu béo, tuy trong lòng cậu ta cũng có ý nghĩ tương tự, nhưng không nghĩ xấu xa như cậu béo, chỉ là thấy Tiêu Ngọc Hoành và Hàn Tuyết Thiên kia dù gì cũng quen nhau trên mạng, thời gian quen biết cũng có hơn một tháng, yêu ngoài đời luôn thì không thỏa đáng lắm.
“Tao cũng chỉ quan tâm lớp trưởng nên mới nói vậy thôi.” Cậu béo cũng không vì Đoàn Sách ngắt lời mà thôi: “Ý tao là, con nhỏ này đẹp, kết tình duyên trong game cũng được, có thể cùng chơi game với gái đẹp là một việc rất là thoải mái tâm hồn, vì thế tao giờ cũng không khuyên lớp trưởng chia tay cô ả nữa, nhưng ra ngoài đời, ít nhất cũng phải biết đại khái tình hình trong đời thật của cô ả đã.”
Cậu béo nói vậy cũng có lý, Đoàn Sách bèn gật đầu phụ họa, sau đó nhìn sang Tiêu Ngọc Hoành: “Đừng vội, tiếp tục thêm một thời gian nữa xem sao, còn nữa… tuy lớp trưởng mày không thiếu tiền, nhưng tiêu cũng nên chú ý một chút.”
Đoàn Sách không tính chi li nhưng ban nãy trong livestream, Tiêu Ngọc Hoành ít nhất cũng thưởng cả vạn tệ, hồi trước xem Mã Kỳ Kỳ livestream cũng không nói năng gì tặng luôn 10 cái du thuyền xa hoa 1314 tệ, Đoàn Sách nhìn mà hoảng, nhưng ở ngoài không tiện nói thẳng.
Trong mắt Đoàn Sách, Tiêu Ngọc Hoành tuy là lớp trưởng, bình thường hành xử cũng chín chắn, nhưng dù sao thì cũng là lão tứ trong ký túc, là đứa em trai nhỏ hơn mọi người hai tuổi, vẫn còn ngông lắm, vì thế một số chuyện nên nhắc thì vẫn nhắc.
Thấy hai người đều tận tình khuyên mình bình tĩnh, Tiêu Ngọc Hoành không khỏi cười, nghĩ đến chuyện mình vẫn chưa có địa chỉ của đối phương bèn sảng khoái đồng ý: “Được, nghe các anh, tôi sẽ xem xét tiếp, thuận tiện tìm hiểu thông tin thật của cô ấy, có điều…”
Tiêu Ngọc Hoành quay lại nhìn máy tính của mình, nhìn chăm chăm vào cô gái mặc áo liền mũ tai mèo, đẹp như bước từ trong tranh ra, đáy mắt nhu hòa: “Ngoại hình cô ấy thực sự đâm xuyên tim tôi rồi.”
Cậu béo cũng cảm thán: “Chỉ nói riêng cái bề ngoài này thôi, lão Lưu tao cũng phục.”
“Được rồi, hai đứa bay dán ảnh cô ấy lên đầu giường luôn đi.” Đoàn Sách thấy Tiêu Ngọc Hoành nghe lời rồi cũng yên tâm hẳn, bắt đầu có tâm trạng đùa.
“Vậy sao được? Có dán thì cũng chỉ có lớp trưởng được dán thôi.” Cậu béo cũng cười nói.
Lúc này cửa ký túc mở ra, Vương Tiểu Thiên đeo cái ba lô căng phồng đi vào, thấy ba người đang nói nói cười cười, bầu không khí rất yên bình, cũng không có ý tham gia nói chuyện mà vẫn vác cái mặt đẹp trai lạnh lùng đi về phía giường trên của mình.
Đoàn Sách thấy cậu về rồi bèn đứng dậy khỏi ghế, Vương Tiểu Thiên bình thản liếc nhìn rồi nói: “Không sao, cậu ngồi đi.”
Đoàn Sách ngồi trên ghế cậu đương nhiên là để tiện nói chuyện với Tiêu Ngọc Hoành, Vương Tiểu Thiên ra hiệu cậu ta không cần để ý.
Đoàn Sách vẫn đi về ngồi ghế của mình, cười nói với Vương Tiểu Thiên: “Tôi ngồi ghế tôi cũng được.”
Nói xong lại liếc cái ba lô to đùng Vương Tiểu Thiên để lên giường, tò mò hỏi: “Ba lô để gì mà căng phồng thế kia?”
Vương Tiểu Thiên nhân lúc ba người còn đang ngủ mà lén chạy ra ngoài, đến cuối tuần cái, trừ lúc trường có việc ra, còn không thì ngủ đến sau mười giờ là thói quen của họ.
Sau đó ra khách sạn, trang điểm mặc đồ chuẩn bị hai tiếng đồng hồ, tính giờ chắc họ đã dậy ăn trưa rồi bèn mở livestream.
“…Không có gì.” Vương Tiểu Thiên hơi căng thẳng, lại đẩy ba lô của mình vào trong, sau đó mới ra trước bàn mình rót nước uống.
Vương Tiểu Thiên vừa đứng ra đó, cậu béo liền xoay người lại, Đoàn Sách thấy cậu không có ý nhiều lời với mình, thế là cũng quay lại nghịch máy tính, Tiêu Ngọc Hoành lại tiếp tục xem video livestream của “Hàn Tuyết Thiên”.
Vương Tiểu Thiên vừa uống nước vừa nhìn sang, thấy mình trong màn hình vẫn có cảm giác quái quái, sau đó nghĩ nghĩ rồi giả vờ không biết gì, hỏi Tiêu Ngọc Hoành: “Đây là ai thế? Xinh ghê.”
Lúc cậu nói câu này, tim đập rất nhanh, mắt cũng quan sát thật kỹ phản ứng của ba người.
“Bà xã tôi đó!” Tiêu Ngọc Hoành đáp, đôi mắt nâu đậm mang ý cười: “Xinh nhỉ?”
“…Chính là tình duyên cậu tìm được trong game đó hả?” Thấy ba người không có phản ứng gì khác thường, Vương Tiểu Thiên cong khóe miệng, lại lập tức lạnh xuống ngay: “Xinh, cậu chó ngáp phải ruồi rồi.”
“Cái gì mà chó ngáp phải ruồi chứ, người vừa đẹp trai vừa thông minh như tôi, tìm được bà xã xinh đẹp không phải rất bình thường sao?” Tiêu Ngọc Hoành nói đầy tự luyến, sau đó như phát hiện ra điều gì, rướn đầu về phía Vương Tiểu Thiên, ngửi ngửi chỗ cổ cậu: “Người anh thơm quá, ừm… hơi giống mùi mỹ phẩm gì của mẹ tôi ấy…”
Vương Tiểu Thiên giật mình, sau đó cái khó ló cái khôn, cầm lọ nước hoa trên bàn xịt thẳng vào mặt Tiêu Ngọc Hoành, Tiêu Ngọc Hoành liền kêu thảm thiết.
“Ngửi linh tinh cái gì?” Vương Tiểu Thiên lạnh lùng nói, bình thản để lọ nước hoa trên tay xuống: “Chắc là cậu ngửi nhầm rồi.”
Mùi nước hoa rất nồng, Tiêu Ngọc Hoành lại bị Vương Tiểu Thiên xịt thẳng vào mặt, làm gì còn ngửi được mùi khác nữa? Hắn dùng cánh tay lau sạch nước hoa trên mặt rồi lập tức túm Vương Tiểu Thiên đang định chuồn lại.
“To gan! Xịt nước hoa vào mặt tôi à? Lỡ mù thì làm sao?” Tiêu Ngọc Hoành muốn tính sổ với Vương Tiểu Thiên, tuy hắn tốt tính nhưng hắn không thể cứ để Vương Tiểu Thiên đè đầu cưỡi cổ hắn như thế được.
Rõ ràng hắn không làm gì hết. Tiêu thiếu gia to con tỏ ra rất oan ức.
“Không mù được.” Vương Tiểu Thiên nói, sau đó cau mày: “Bỏ tay ra!”
“Không!” Tiêu Ngọc Hoành túm chặt cánh tay cậu không buông: “Xin lỗi tôi đi.”
Vương Tiểu Thiên cười lạnh: “Lúc cậu đạp tôi đánh tôi, cậu có xin lỗi tôi không?”
Tiêu Ngọc Hoành sững ra, sau đó ngán ngẩm nhìn cậu: “Đã là chuyện từ kỳ trước rồi mà vẫn thù cơ à?”
“Tôi đã nói rồi, ngày nào cậu vẫn chưa xin lỗi tôi, ngày đấy chuyện này vẫn không qua.” Vương Tiểu Thiên tỏ vẻ nghiêm túc, “Tôi cứ nhỏ nhen thế đấy, rồi sao?”
Tiêu Ngọc Hoành bị chọc cười, chưa bao giờ thấy ai tự nói mình như thế hết, thế là thôi: “Vậy thì coi như huề.”
Vương Tiểu Thiên nhướn mày, sau đó cầm lọ nước hoa trên bàn lên nhét vào tay hắn, Tiêu Ngọc Hoành ngơ ngác, chỉ nghe Vương Tiểu Thiên nói: “Cậu xịt nước hoa vào mặt tôi, xong cậu nằm xuống đất để tôi đạp một cái, lại để tôi cầm dép đánh mông cậu ba cái, chúng ta sẽ huề.”
Tiêu Ngọc Hoành câm nín cầm lọ nước hoa: “…Sao anh lắm chuyện thế nhỉ?”
Vương Tiểu Thiên hơi hếch cằm lên: “Rồi sao?”
Tiêu Ngọc Hoành nghĩ nghĩ rồi xịt nước hoa vào mặt Vương Tiểu Thiên thật, Vương Tiểu Thiên đầu tiên là đần ra, sau đó liền cao hứng, hiếm khi nở nụ cười trước mặt ba người, sau đó hí hửng đi lấy dép lê của mình ra.
Vừa hớn hở quay lại thì phát hiện Tiêu Ngọc Hoành vẫn đang ngồi đó bất động, Vương Tiểu Thiên bối rối: “Cậu nằm xuống đi.”
Tiêu Ngọc Hoành nhìn cậu, cười khẽ: “Đại ngốc.”
Vương Tiểu Thiên bị mắng đần thối ra, sau đó mặt đỏ ửng, thế là cầm dép lao về phía Tiêu Ngọc Hoành, định liều mạng với hắn: “Cậu chơi tôi!”
Tiêu Ngọc Hoành cậy to con ôm ngang cậu đẩy ra, Vương Tiểu Thiên liền vật ra đất.
“Tổ cha cậu!” Vương Tiểu Thiên tức run cả người, lập tức nhảy từ dưới đất lên, không cam lòng mà nhào tới.
Tiêu Ngọc Hoành lại ôm ngang cậu đẩy, Vương Tiểu Thiên lại vật ra.
Sau đó Vương Tiểu Thiên ngồi bệt dưới đất không dậy nữa, khoanh chân liếc xéo hắn.
“Làm sao, nghĩ tôi ức hiếp anh à?” Tiêu Ngọc Hoành cười híp mắt, sau đó đường hoàng nói: “Tuy tôi đẩy ngã anh, lại xịt nước hoa vào mặt anh, nhưng ban đầu là do anh xịt tôi trước, thế nên tôi chỉ tự vệ chính đáng thôi.”
Tiêu Ngọc Hoành nói xong bèn chỉ vào Vương Tiểu Thiên: “Lỗi của anh.”
Vương Tiểu Thiên không nói năng gì mà nhìn hắn, sau đó nhìn ngón tay hắn đang chỉ vào mình, đột nhiên há miệng ra cắn, cũng may Tiêu Ngọc Hoành phản ứng nhanh, rụt tay lại kịp.
“Ôi vl! Lại còn cắn người nữa?” Tiêu Ngọc Hoành chưa bao giờ thấy con trai dùng chiêu này.
Vương Tiểu Thiên cắn người thất bại, lại đánh không lại Tiêu Ngọc Hoành, đành phải sầm mặt đứng dậy, sau đó hờn dỗi trèo lên giường mình.
Trèo lên giường rồi, Vương Tiểu Thiên mới thò đầu ra chửi Tiêu Ngọc Hoành: “Tôi sẽ cho cậu biết tay! Nupakachi!”
“Ờ.” Tiêu Ngọc Hoành hờ hững đáp một tiếng, “Tôi chờ.”
Cuối cùng, như cười như không mà ngước lên nói với giường trên: “Hi vọng trước khi tốt nghiệp có thể được anh đánh ngã, cố lên, anh còn tận hai năm rưỡi để cố gắng mà.”
Vương Tiểu Thiên nổi sùng cầm gối mình quăng xuống, sau đó lại bị Tiêu Ngọc Hoành tiện tay ném về.
Từ đầu đến cuối, hai người còn lại trong phòng đều không có phản ứng.
Quen rồi.
Mở máy tính lên, Vương Tiểu Thiên đăng nhập game, trong mắt lửa cháy rừng rực.
Không cần hai năm rưỡi, chỉ cần nửa năm thôi sẽ cho mày khóc gọi bố luôn!
Vương Tiểu Thiên mang chí khí hùng vĩ nhường ấy, vừa định mở danh sách bạn bè ra inbox Tiêu Ngọc Hoành thì phát hiện có rất nhiều thông báo.
Hệ thống: Người chơi “Iêm gái Tuyết Thiên anh yêu em” gửi lời mời kết bạn.
Hệ thống: Người chơi “Cao hoàn đánh vỡ đại thạch” gửi lời mời kết bạn.
Hệ thống: Người chơi “Tiểu Gia Mạn đáng yêu” gửi lời mời kết bạn.
…
Vương Tiểu Thiên phát hoảng, mở ra xem thử, yêu cầu kết bạn đến 274 người, hơn nữa vẫn đang tăng lên!
Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một cái loa hoa lệ:
[Thế giới] Mời nguyệt đối ẩm: Hàn Tuyết Thiên onl rồi, tọa độ “Tiên giới – Đào Hoa cốc”, không cần cảm ơn.
Vương Tiểu Thiên sửng sốt, sau đó nhìn lại, phát hiện người chơi tên “Mời nguyệt đối ẩm” kia đứng cách cậu không xa, cũng là acc cấp thấp mới có 39, hiển nhiên là đang luyện cấp thì vô tình thấy cậu đăng nhập, bèn phát loa báo vị trí của cậu.
Vương Tiểu Thiên không hiểu gì, đang từ chối yêu cầu kết bạn hết cái nọ đến cái kia thì bỗng để ý thấy bên dưới góc trái bắt đầu không ngừng nhảy inbox, sau đó bên cạnh cậu cũng xuất hiện càng lúc càng nhiều người chơi.
“Em gái Tuyết Thiên à! Nhìn tôi nhìn tôi!”
“Em gái có thiếu chân dự bị không? Anh có thể chờ em chia tay.”
“Em gái, miễn phí dẫn em đi cày phụ bản được không?”
Tâm trạng Vương Tiểu Thiên hiện giờ không phải đang rất tốt, bị bọn họ vây lấy ầm ĩ như thế lại càng bực, bèn chửi luôn một chữ:
“Cút!”
Vừa dứt tiếng thì một bóng người áo đỏ hạ từ trên trời xuống, cầm lưỡi hái cun ngầu vung về phía đám người, lập tức ngã rạp quá nửa, Vương Tiểu Thiên thấy Tiêu Ngọc Hoành đột nhiên xuất hiện, lập tức chột dạ, không biết câu chửi ban nãy của mình có bị hắn nghe thấy không.
Bị nghe thấy rồi cũng phải dày mặt diễn tiếp, tạo hình em gái dễ thương không thể sụp được, Vương Tiểu Thiên bèn bưng bộ ngực cup G đang nảy tưng tưng, nén giận mà nũng nịu nói với Tiêu Ngọc Hoành: “Sư phụ chơm chơm~ sao giờ anh mới đến~”
Gọi cứ như gái bán hoa thời cổ đại vẫy khăn tay chào khách.
Tiêu Ngọc Hoành cười với Vương Tiểu Thiên, đang định lên tiếng thì bị đám người chơi tức giận vây lại.
“Thiêu chết tên này!”
“Đánh chết hắn!”
“Em gái Tuyết Thiên là của mọi người! Lên!”
Sau đó Tiêu Ngọc Hoành bị đánh hội đồng chết.
Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên sướng, sau đó nhịn cười tiếp tục thêm dầu vào lửa trong game: “Mọi người đừng đánh nữa~ người ta yêu anh ấy lắm~ đừng đánh nữa mà~”
“Đố kị khiến mặt mũi ta xấu xí! Đánh tiếp!”
“Có cả bạch phú mỹ lẫn thiếu nữ xinh đẹp vô địch? Không thể chịu được! Mọi người cùng nhau đánh chết tên đại gia này đi!”
[Thế giới] Anh đây không phải tiểu Cường: Coi thường sinh tử bị đánh chết rồi! Chặn điểm hồi sinh lại! Tọa độ “Tiên giới – Đào Hoa cốc”!
Trong ký túc, Tiêu Ngọc Hoành túm tóc: “Òa, đám người này phiền chết đi được.”
Đoàn Sách và cậu béo cũng nhìn thấy loa, đều ngồi đó cười trên nỗi đau khổ của người khác: “Lớp trưởng, giờ mày là công địch của tất cả người chơi là nam, trước khi sóng gió qua đi, mày cố gắng ở trong điểm hồi sinh thôi, đừng ra.”
Tiêu Ngọc Hoành nào chịu: “Hai người sang giúp tôi đi chứ, một mình tôi làm sao chịu được mấy trăm người đánh hội đồng.”
“Đâu chỉ mấy trăm.” Đoàn Sách đã đến ngoài điểm hồi sinh, trong màn hình lít nhít toàn là người chơi: “Cả mấy nghìn rồi.”
Tiêu Ngọc Hoành đang tải, chờ tải xong nhìn lại, quả nhiên cả biển người chặn ngoài điểm hồi sinh, không chỉ không hoảng mà còn cười: “Được đấy, lâu lắm rồi mới gặp trận to thế này, chặn bố phải không? Tưởng bố không có anh em à?”
Mở YY ra, hiệu triệu anh em, Tiêu Ngọc Hoành lên kênh thế giới hô một câu: “Bà xã chờ anh!”, rồi cùng anh em đánh nhau với đám người chơi đòi thiêu chết hắn, hiện trường quả thực chính là một trận đánh cấp vạn người.
Vương Tiểu Thiên đứng trên một ngọn cây xem, một đám người tự xưng là fan cậu vây dưới gốc cây, không đánh cậu cũng không cho cậu đi, Vương Tiểu Thiên mặc kệ, đằng nào cậu cũng không có ý định đi giúp Tiêu Ngọc Hoành, bèn xem một hồi rồi bắt đầu đi xử lý đám yêu cầu kết bạn kia.
Đầu tiên là cài đặt từ chối nhận lời mời kết bạn, sau đó cài đặt từ chối nhận inbox, Vương Tiểu Thiên bắt đầu ấn x từng cái một, sau đó bỗng bị một cái loa thu hút sự chú ý.
[Thế giới] Thích khách thần bí: Hàn Tuyết Thiên, kết bạn với tôi.
Trong ký túc, Tiêu Ngọc Hoành đang giết hăng nổi sùng lên: “Cái tên khốn kiếp Mã Tuấn Phi kia, nhân lúc bố đánh nhau đi quyến rũ bà xã bố?”
Đoàn Sách đang giúp hắn chống địch vừa gõ bàn phím thật nhanh vừa chửi: “Cậu còn tâm trạng đi xem loa à? Anh em sắp chết sạch rồi.”
Tiêu Ngọc Hoành tuy đã gọi hơn hai trăm anh em sang giúp nhưng vẫn không đọ lại được số fan đông như kiến của Vương Tiểu Thiên, vẫn bị mấy chục nghìn người chơi dùng chiến thuật lấy thịt đè người đánh phủ đầu.
Hơn nữa trong số fan có không ít người chơi cấp cao, Tiêu Ngọc Hoành thậm chí còn nhìn thấy một anh em tốt của hắn đang tấn công hắn.
Quả nhiên là vì anh em chém giúp hai đao, vì đàn bà chém anh em hai đao.
Sau đó Tiêu Ngọc Hoành lại chết.
Vương Tiểu Thiên nghe tiếng Tiêu Ngọc Hoành gầm rú bên dưới, lòng rất đắc ý, vốn livestream chỉ để cứu vãn thiện cảm của Tiêu Ngọc Hoành thôi, thuận tiện chọc ngoáy Mã Kỳ Kỳ kia một tí, không ngờ lại thu được mấy chục nghìn fan ngoài ý muốn, vừa vặn thay cậu trút giận.
Tiếp tục xử lý hơn một trăm yêu cầu kết bạn còn lại, Vương Tiểu Thiên không để tâm tay Thích khách thần bí kia, không phải để ý đến cảm nhận của Tiêu Ngọc Hoành, mà là cậu không hứng thú đi tiếp xúc với người khác.
Người kia không nhận được câu trả lời của Vương Tiểu Thiên, lại đăng cái loa nữa:
[Thế giới] Thích khách thần bí: Hàn Tuyết Thiên, kết bạn với tôi. Tôi biết bí mật của cô.
Vương Tiểu Thiên vẫn mặc thây anh ta, bình thản tiếp tục không ngừng bấm x, một người chơi game bình thường như cậu thì có bí mật gì được?
[Thế giới] Thích khách thần bí: Hôm nay cô livestream trong khách sạn phải không?
Vương Tiểu Thiên sững ra, người lập tức lạnh ngắt, chợt nhớ ra anh em nhà họ Mã kinh doanh khách sạn.
Chẳng lẽ…
Vương Tiểu Thiên trắng bệch mặt, sau đó vội vàng cầm điện thoại lên xem thông tin đặt phòng:
Quý khách đã đặt phòng standard giá ưu đãi tại “Khách sạn kinh doanh Hoàng Triều”, xin hãy nhận phòng trước ngày 21 tháng 10 năm 20xx… “Khách sạn kinh doanh Hoàng Triều” thành phố X được xây dựng năm 20xx, thuộc chuỗi khách sạn tập đoàn Mã thị, Mã thị là đơn vị quản lý đầu tư nhãn hiệu khách sạn tư nhân quy mô lớn nhất thành phố X, nắm giữ chuỗi hơn 30 khách sạn cấp sao…
Vương Tiểu Thiên để điện thoại xuống, sau đó sầm mặt gõ phím:
Hệ thống: Bạn đã gửi yêu cầu kết bạn với người chơi “Thích khách thần bí”, xin hãy chờ đối phương xử lý.
Hệ thống: Đối phương đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của bạn, bạn và “Thích khách thần bí” đã thành bạn bè, mau cùng nhau tâm sự đi!
“Bạch phú mỹ cướp chồng người ta, thiếu nữ xinh đẹp vô địch chịu khổ công khai giễu cợt, thao tác này 666″——Thiếu niên là phải đủ chảnh chó.
“Chân tướng! Nguyên nhân đại gia vứt bỏ bạch phú mỹ chọn acc mới cấp 30! Quả nhiên nhan sắc là chính nghĩa?”——Anh Kiệt đừng mà.
[Hot] “Con trai nghiện game không thể cai được, phải làm thế nào mới có thể ngầm kiểm soát được tài khoản của nó? Online chờ, gấp!”——Tao là bố mày.
[Hot] “Thảo luận lý trí, Hàn Tuyết Thiên kia, mọi người không thấy thực ra cô ta rất 4` sao?”—— Mưa bóng mây.
“Wa, lớp trưởng mày thành võng hồng rồi.” Cậu béo vẫn còn đang phấn khích, tiếp tục lên diễn đàn tám với mọi người về chuyện này, đồng thời rất không biết xấu hổ mà tiết lộ rằng mình chính là anh em trên game và bạn cùng phòng ngoài đời của Tiêu Ngọc Hoành, rất thông thuộc với hai nữ chính, thế là được cả đám bợ đít, vây quanh cậu ta không ngừng hỏi han.
(Võng hồng: người nổi tiếng trên mạng)
Tiêu Ngọc Hoành mặc kệ cậu béo, hắn đang hết sức chăm chú xem chiếu lại livestream của Vương Tiểu Thiên, không chỉ tải bản nét nhất, mà còn lưu ở google drive, ổ cứng máy tính và điện thoại mỗi chỗ một bản.
“Lớp trưởng, mày ngắm vẫn chưa đủ à?” Đoàn Sách thấy Tiêu Ngọc Hoành vẫn đang cắm mặt vào máy tính ngắm cô gái, không khỏi cười trêu: “Trước còn hò đòi chia tay cơ mà, giờ lại thành fanboy của cô nàng rồi à?”
“Không phải fanboy.” Tiêu Ngọc Hoành trịnh trọng phủ nhận: “Là ông xã tương lai của cô ấy.”
Có lẽ vì sắc mặt hắn quá nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, Đoàn Sách không khỏi ngẩn ra, sau đó ngần ngừ một chốc mới đi sang bên cạnh Tiêu Ngọc Hoành, ngồi xuống ghế của Vương Tiểu Thiên.
“Lớp trưởng, cậu quyết định cùng cô ấy ngoài đời?” Đoàn Sách hỏi: “Liệu có vội vàng quá không?”
Tiêu Ngọc Hoành buồn cười nhìn cậu ta: “Sao thế, nghĩ tôi sẽ đau lòng vì yêu trên mạng à? Tôi là trai chứ không phải gái, thành yêu ngoài đời thật cũng chẳng cố kị gì nhiều.”
Cậu béo cũng gia nhập đề tài, nghiêng người sang nói: “Tao ủng hộ yêu trên mạng, tao cũng muốn thành đôi ngoài đời với cáo nhỏ, nhưng tao cũng nghĩ như Đoàn Sách, vẫn nên thận trọng chút thì hơn, tuy Hàn Tuyết Thiên xinh vl, nhưng cũng lợi hại lắm, lớp trưởng không thấy màn biểu diễn sau đó của cô ả à? Lúc trước thì xấu hổ không dám nói, cầm vở ngồi đó viết viết giả vờ trong sáng, lúc sau phát hiện Mã Kỳ Kỳ đang xem bèn lật mặt nhanh như lật sách, đông một câu ‘ông xã chơm chơm’, tây một câu ‘chị gái’, làm nũng mướt mườn mượt, có thể thấy cô ả cực thảo mai, trước mặt mày là một vẻ, trước mặt người khác lại là vẻ khác.”
Cậu béo nói xong bèn ngừng lại, rồi nói tiếp: “Hơn nữa trước đó cô ả còn lấy vàng lớp trưởng cho đem bán lấy tiền, nói thật, nếu không phải Mã Kỳ Kỳ livestream làm cô ả nổi tiếng, bị mọi người nhớ tên nên mới bị lộ, có lẽ lớp trưởng vẫn chẳng hay biết gì, cứ thế bị cô ả lừa tiền, một đứa con gái vừa thảo mai vừa lừa lọc, ai biết ngoài đời thật như thế nào? Chưa biết chừng còn làm ở mấy chỗ tiếp rượu…”
“Nói gì vậy? Quá đáng rồi đấy.” Đoàn Sách ngắt lời cậu béo, tuy trong lòng cậu ta cũng có ý nghĩ tương tự, nhưng không nghĩ xấu xa như cậu béo, chỉ là thấy Tiêu Ngọc Hoành và Hàn Tuyết Thiên kia dù gì cũng quen nhau trên mạng, thời gian quen biết cũng có hơn một tháng, yêu ngoài đời luôn thì không thỏa đáng lắm.
“Tao cũng chỉ quan tâm lớp trưởng nên mới nói vậy thôi.” Cậu béo cũng không vì Đoàn Sách ngắt lời mà thôi: “Ý tao là, con nhỏ này đẹp, kết tình duyên trong game cũng được, có thể cùng chơi game với gái đẹp là một việc rất là thoải mái tâm hồn, vì thế tao giờ cũng không khuyên lớp trưởng chia tay cô ả nữa, nhưng ra ngoài đời, ít nhất cũng phải biết đại khái tình hình trong đời thật của cô ả đã.”
Cậu béo nói vậy cũng có lý, Đoàn Sách bèn gật đầu phụ họa, sau đó nhìn sang Tiêu Ngọc Hoành: “Đừng vội, tiếp tục thêm một thời gian nữa xem sao, còn nữa… tuy lớp trưởng mày không thiếu tiền, nhưng tiêu cũng nên chú ý một chút.”
Đoàn Sách không tính chi li nhưng ban nãy trong livestream, Tiêu Ngọc Hoành ít nhất cũng thưởng cả vạn tệ, hồi trước xem Mã Kỳ Kỳ livestream cũng không nói năng gì tặng luôn 10 cái du thuyền xa hoa 1314 tệ, Đoàn Sách nhìn mà hoảng, nhưng ở ngoài không tiện nói thẳng.
Trong mắt Đoàn Sách, Tiêu Ngọc Hoành tuy là lớp trưởng, bình thường hành xử cũng chín chắn, nhưng dù sao thì cũng là lão tứ trong ký túc, là đứa em trai nhỏ hơn mọi người hai tuổi, vẫn còn ngông lắm, vì thế một số chuyện nên nhắc thì vẫn nhắc.
Thấy hai người đều tận tình khuyên mình bình tĩnh, Tiêu Ngọc Hoành không khỏi cười, nghĩ đến chuyện mình vẫn chưa có địa chỉ của đối phương bèn sảng khoái đồng ý: “Được, nghe các anh, tôi sẽ xem xét tiếp, thuận tiện tìm hiểu thông tin thật của cô ấy, có điều…”
Tiêu Ngọc Hoành quay lại nhìn máy tính của mình, nhìn chăm chăm vào cô gái mặc áo liền mũ tai mèo, đẹp như bước từ trong tranh ra, đáy mắt nhu hòa: “Ngoại hình cô ấy thực sự đâm xuyên tim tôi rồi.”
Cậu béo cũng cảm thán: “Chỉ nói riêng cái bề ngoài này thôi, lão Lưu tao cũng phục.”
“Được rồi, hai đứa bay dán ảnh cô ấy lên đầu giường luôn đi.” Đoàn Sách thấy Tiêu Ngọc Hoành nghe lời rồi cũng yên tâm hẳn, bắt đầu có tâm trạng đùa.
“Vậy sao được? Có dán thì cũng chỉ có lớp trưởng được dán thôi.” Cậu béo cũng cười nói.
Lúc này cửa ký túc mở ra, Vương Tiểu Thiên đeo cái ba lô căng phồng đi vào, thấy ba người đang nói nói cười cười, bầu không khí rất yên bình, cũng không có ý tham gia nói chuyện mà vẫn vác cái mặt đẹp trai lạnh lùng đi về phía giường trên của mình.
Đoàn Sách thấy cậu về rồi bèn đứng dậy khỏi ghế, Vương Tiểu Thiên bình thản liếc nhìn rồi nói: “Không sao, cậu ngồi đi.”
Đoàn Sách ngồi trên ghế cậu đương nhiên là để tiện nói chuyện với Tiêu Ngọc Hoành, Vương Tiểu Thiên ra hiệu cậu ta không cần để ý.
Đoàn Sách vẫn đi về ngồi ghế của mình, cười nói với Vương Tiểu Thiên: “Tôi ngồi ghế tôi cũng được.”
Nói xong lại liếc cái ba lô to đùng Vương Tiểu Thiên để lên giường, tò mò hỏi: “Ba lô để gì mà căng phồng thế kia?”
Vương Tiểu Thiên nhân lúc ba người còn đang ngủ mà lén chạy ra ngoài, đến cuối tuần cái, trừ lúc trường có việc ra, còn không thì ngủ đến sau mười giờ là thói quen của họ.
Sau đó ra khách sạn, trang điểm mặc đồ chuẩn bị hai tiếng đồng hồ, tính giờ chắc họ đã dậy ăn trưa rồi bèn mở livestream.
“…Không có gì.” Vương Tiểu Thiên hơi căng thẳng, lại đẩy ba lô của mình vào trong, sau đó mới ra trước bàn mình rót nước uống.
Vương Tiểu Thiên vừa đứng ra đó, cậu béo liền xoay người lại, Đoàn Sách thấy cậu không có ý nhiều lời với mình, thế là cũng quay lại nghịch máy tính, Tiêu Ngọc Hoành lại tiếp tục xem video livestream của “Hàn Tuyết Thiên”.
Vương Tiểu Thiên vừa uống nước vừa nhìn sang, thấy mình trong màn hình vẫn có cảm giác quái quái, sau đó nghĩ nghĩ rồi giả vờ không biết gì, hỏi Tiêu Ngọc Hoành: “Đây là ai thế? Xinh ghê.”
Lúc cậu nói câu này, tim đập rất nhanh, mắt cũng quan sát thật kỹ phản ứng của ba người.
“Bà xã tôi đó!” Tiêu Ngọc Hoành đáp, đôi mắt nâu đậm mang ý cười: “Xinh nhỉ?”
“…Chính là tình duyên cậu tìm được trong game đó hả?” Thấy ba người không có phản ứng gì khác thường, Vương Tiểu Thiên cong khóe miệng, lại lập tức lạnh xuống ngay: “Xinh, cậu chó ngáp phải ruồi rồi.”
“Cái gì mà chó ngáp phải ruồi chứ, người vừa đẹp trai vừa thông minh như tôi, tìm được bà xã xinh đẹp không phải rất bình thường sao?” Tiêu Ngọc Hoành nói đầy tự luyến, sau đó như phát hiện ra điều gì, rướn đầu về phía Vương Tiểu Thiên, ngửi ngửi chỗ cổ cậu: “Người anh thơm quá, ừm… hơi giống mùi mỹ phẩm gì của mẹ tôi ấy…”
Vương Tiểu Thiên giật mình, sau đó cái khó ló cái khôn, cầm lọ nước hoa trên bàn xịt thẳng vào mặt Tiêu Ngọc Hoành, Tiêu Ngọc Hoành liền kêu thảm thiết.
“Ngửi linh tinh cái gì?” Vương Tiểu Thiên lạnh lùng nói, bình thản để lọ nước hoa trên tay xuống: “Chắc là cậu ngửi nhầm rồi.”
Mùi nước hoa rất nồng, Tiêu Ngọc Hoành lại bị Vương Tiểu Thiên xịt thẳng vào mặt, làm gì còn ngửi được mùi khác nữa? Hắn dùng cánh tay lau sạch nước hoa trên mặt rồi lập tức túm Vương Tiểu Thiên đang định chuồn lại.
“To gan! Xịt nước hoa vào mặt tôi à? Lỡ mù thì làm sao?” Tiêu Ngọc Hoành muốn tính sổ với Vương Tiểu Thiên, tuy hắn tốt tính nhưng hắn không thể cứ để Vương Tiểu Thiên đè đầu cưỡi cổ hắn như thế được.
Rõ ràng hắn không làm gì hết. Tiêu thiếu gia to con tỏ ra rất oan ức.
“Không mù được.” Vương Tiểu Thiên nói, sau đó cau mày: “Bỏ tay ra!”
“Không!” Tiêu Ngọc Hoành túm chặt cánh tay cậu không buông: “Xin lỗi tôi đi.”
Vương Tiểu Thiên cười lạnh: “Lúc cậu đạp tôi đánh tôi, cậu có xin lỗi tôi không?”
Tiêu Ngọc Hoành sững ra, sau đó ngán ngẩm nhìn cậu: “Đã là chuyện từ kỳ trước rồi mà vẫn thù cơ à?”
“Tôi đã nói rồi, ngày nào cậu vẫn chưa xin lỗi tôi, ngày đấy chuyện này vẫn không qua.” Vương Tiểu Thiên tỏ vẻ nghiêm túc, “Tôi cứ nhỏ nhen thế đấy, rồi sao?”
Tiêu Ngọc Hoành bị chọc cười, chưa bao giờ thấy ai tự nói mình như thế hết, thế là thôi: “Vậy thì coi như huề.”
Vương Tiểu Thiên nhướn mày, sau đó cầm lọ nước hoa trên bàn lên nhét vào tay hắn, Tiêu Ngọc Hoành ngơ ngác, chỉ nghe Vương Tiểu Thiên nói: “Cậu xịt nước hoa vào mặt tôi, xong cậu nằm xuống đất để tôi đạp một cái, lại để tôi cầm dép đánh mông cậu ba cái, chúng ta sẽ huề.”
Tiêu Ngọc Hoành câm nín cầm lọ nước hoa: “…Sao anh lắm chuyện thế nhỉ?”
Vương Tiểu Thiên hơi hếch cằm lên: “Rồi sao?”
Tiêu Ngọc Hoành nghĩ nghĩ rồi xịt nước hoa vào mặt Vương Tiểu Thiên thật, Vương Tiểu Thiên đầu tiên là đần ra, sau đó liền cao hứng, hiếm khi nở nụ cười trước mặt ba người, sau đó hí hửng đi lấy dép lê của mình ra.
Vừa hớn hở quay lại thì phát hiện Tiêu Ngọc Hoành vẫn đang ngồi đó bất động, Vương Tiểu Thiên bối rối: “Cậu nằm xuống đi.”
Tiêu Ngọc Hoành nhìn cậu, cười khẽ: “Đại ngốc.”
Vương Tiểu Thiên bị mắng đần thối ra, sau đó mặt đỏ ửng, thế là cầm dép lao về phía Tiêu Ngọc Hoành, định liều mạng với hắn: “Cậu chơi tôi!”
Tiêu Ngọc Hoành cậy to con ôm ngang cậu đẩy ra, Vương Tiểu Thiên liền vật ra đất.
“Tổ cha cậu!” Vương Tiểu Thiên tức run cả người, lập tức nhảy từ dưới đất lên, không cam lòng mà nhào tới.
Tiêu Ngọc Hoành lại ôm ngang cậu đẩy, Vương Tiểu Thiên lại vật ra.
Sau đó Vương Tiểu Thiên ngồi bệt dưới đất không dậy nữa, khoanh chân liếc xéo hắn.
“Làm sao, nghĩ tôi ức hiếp anh à?” Tiêu Ngọc Hoành cười híp mắt, sau đó đường hoàng nói: “Tuy tôi đẩy ngã anh, lại xịt nước hoa vào mặt anh, nhưng ban đầu là do anh xịt tôi trước, thế nên tôi chỉ tự vệ chính đáng thôi.”
Tiêu Ngọc Hoành nói xong bèn chỉ vào Vương Tiểu Thiên: “Lỗi của anh.”
Vương Tiểu Thiên không nói năng gì mà nhìn hắn, sau đó nhìn ngón tay hắn đang chỉ vào mình, đột nhiên há miệng ra cắn, cũng may Tiêu Ngọc Hoành phản ứng nhanh, rụt tay lại kịp.
“Ôi vl! Lại còn cắn người nữa?” Tiêu Ngọc Hoành chưa bao giờ thấy con trai dùng chiêu này.
Vương Tiểu Thiên cắn người thất bại, lại đánh không lại Tiêu Ngọc Hoành, đành phải sầm mặt đứng dậy, sau đó hờn dỗi trèo lên giường mình.
Trèo lên giường rồi, Vương Tiểu Thiên mới thò đầu ra chửi Tiêu Ngọc Hoành: “Tôi sẽ cho cậu biết tay! Nupakachi!”
“Ờ.” Tiêu Ngọc Hoành hờ hững đáp một tiếng, “Tôi chờ.”
Cuối cùng, như cười như không mà ngước lên nói với giường trên: “Hi vọng trước khi tốt nghiệp có thể được anh đánh ngã, cố lên, anh còn tận hai năm rưỡi để cố gắng mà.”
Vương Tiểu Thiên nổi sùng cầm gối mình quăng xuống, sau đó lại bị Tiêu Ngọc Hoành tiện tay ném về.
Từ đầu đến cuối, hai người còn lại trong phòng đều không có phản ứng.
Quen rồi.
Mở máy tính lên, Vương Tiểu Thiên đăng nhập game, trong mắt lửa cháy rừng rực.
Không cần hai năm rưỡi, chỉ cần nửa năm thôi sẽ cho mày khóc gọi bố luôn!
Vương Tiểu Thiên mang chí khí hùng vĩ nhường ấy, vừa định mở danh sách bạn bè ra inbox Tiêu Ngọc Hoành thì phát hiện có rất nhiều thông báo.
Hệ thống: Người chơi “Iêm gái Tuyết Thiên anh yêu em” gửi lời mời kết bạn.
Hệ thống: Người chơi “Cao hoàn đánh vỡ đại thạch” gửi lời mời kết bạn.
Hệ thống: Người chơi “Tiểu Gia Mạn đáng yêu” gửi lời mời kết bạn.
…
Vương Tiểu Thiên phát hoảng, mở ra xem thử, yêu cầu kết bạn đến 274 người, hơn nữa vẫn đang tăng lên!
Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một cái loa hoa lệ:
[Thế giới] Mời nguyệt đối ẩm: Hàn Tuyết Thiên onl rồi, tọa độ “Tiên giới – Đào Hoa cốc”, không cần cảm ơn.
Vương Tiểu Thiên sửng sốt, sau đó nhìn lại, phát hiện người chơi tên “Mời nguyệt đối ẩm” kia đứng cách cậu không xa, cũng là acc cấp thấp mới có 39, hiển nhiên là đang luyện cấp thì vô tình thấy cậu đăng nhập, bèn phát loa báo vị trí của cậu.
Vương Tiểu Thiên không hiểu gì, đang từ chối yêu cầu kết bạn hết cái nọ đến cái kia thì bỗng để ý thấy bên dưới góc trái bắt đầu không ngừng nhảy inbox, sau đó bên cạnh cậu cũng xuất hiện càng lúc càng nhiều người chơi.
“Em gái Tuyết Thiên à! Nhìn tôi nhìn tôi!”
“Em gái có thiếu chân dự bị không? Anh có thể chờ em chia tay.”
“Em gái, miễn phí dẫn em đi cày phụ bản được không?”
Tâm trạng Vương Tiểu Thiên hiện giờ không phải đang rất tốt, bị bọn họ vây lấy ầm ĩ như thế lại càng bực, bèn chửi luôn một chữ:
“Cút!”
Vừa dứt tiếng thì một bóng người áo đỏ hạ từ trên trời xuống, cầm lưỡi hái cun ngầu vung về phía đám người, lập tức ngã rạp quá nửa, Vương Tiểu Thiên thấy Tiêu Ngọc Hoành đột nhiên xuất hiện, lập tức chột dạ, không biết câu chửi ban nãy của mình có bị hắn nghe thấy không.
Bị nghe thấy rồi cũng phải dày mặt diễn tiếp, tạo hình em gái dễ thương không thể sụp được, Vương Tiểu Thiên bèn bưng bộ ngực cup G đang nảy tưng tưng, nén giận mà nũng nịu nói với Tiêu Ngọc Hoành: “Sư phụ chơm chơm~ sao giờ anh mới đến~”
Gọi cứ như gái bán hoa thời cổ đại vẫy khăn tay chào khách.
Tiêu Ngọc Hoành cười với Vương Tiểu Thiên, đang định lên tiếng thì bị đám người chơi tức giận vây lại.
“Thiêu chết tên này!”
“Đánh chết hắn!”
“Em gái Tuyết Thiên là của mọi người! Lên!”
Sau đó Tiêu Ngọc Hoành bị đánh hội đồng chết.
Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên sướng, sau đó nhịn cười tiếp tục thêm dầu vào lửa trong game: “Mọi người đừng đánh nữa~ người ta yêu anh ấy lắm~ đừng đánh nữa mà~”
“Đố kị khiến mặt mũi ta xấu xí! Đánh tiếp!”
“Có cả bạch phú mỹ lẫn thiếu nữ xinh đẹp vô địch? Không thể chịu được! Mọi người cùng nhau đánh chết tên đại gia này đi!”
[Thế giới] Anh đây không phải tiểu Cường: Coi thường sinh tử bị đánh chết rồi! Chặn điểm hồi sinh lại! Tọa độ “Tiên giới – Đào Hoa cốc”!
Trong ký túc, Tiêu Ngọc Hoành túm tóc: “Òa, đám người này phiền chết đi được.”
Đoàn Sách và cậu béo cũng nhìn thấy loa, đều ngồi đó cười trên nỗi đau khổ của người khác: “Lớp trưởng, giờ mày là công địch của tất cả người chơi là nam, trước khi sóng gió qua đi, mày cố gắng ở trong điểm hồi sinh thôi, đừng ra.”
Tiêu Ngọc Hoành nào chịu: “Hai người sang giúp tôi đi chứ, một mình tôi làm sao chịu được mấy trăm người đánh hội đồng.”
“Đâu chỉ mấy trăm.” Đoàn Sách đã đến ngoài điểm hồi sinh, trong màn hình lít nhít toàn là người chơi: “Cả mấy nghìn rồi.”
Tiêu Ngọc Hoành đang tải, chờ tải xong nhìn lại, quả nhiên cả biển người chặn ngoài điểm hồi sinh, không chỉ không hoảng mà còn cười: “Được đấy, lâu lắm rồi mới gặp trận to thế này, chặn bố phải không? Tưởng bố không có anh em à?”
Mở YY ra, hiệu triệu anh em, Tiêu Ngọc Hoành lên kênh thế giới hô một câu: “Bà xã chờ anh!”, rồi cùng anh em đánh nhau với đám người chơi đòi thiêu chết hắn, hiện trường quả thực chính là một trận đánh cấp vạn người.
Vương Tiểu Thiên đứng trên một ngọn cây xem, một đám người tự xưng là fan cậu vây dưới gốc cây, không đánh cậu cũng không cho cậu đi, Vương Tiểu Thiên mặc kệ, đằng nào cậu cũng không có ý định đi giúp Tiêu Ngọc Hoành, bèn xem một hồi rồi bắt đầu đi xử lý đám yêu cầu kết bạn kia.
Đầu tiên là cài đặt từ chối nhận lời mời kết bạn, sau đó cài đặt từ chối nhận inbox, Vương Tiểu Thiên bắt đầu ấn x từng cái một, sau đó bỗng bị một cái loa thu hút sự chú ý.
[Thế giới] Thích khách thần bí: Hàn Tuyết Thiên, kết bạn với tôi.
Trong ký túc, Tiêu Ngọc Hoành đang giết hăng nổi sùng lên: “Cái tên khốn kiếp Mã Tuấn Phi kia, nhân lúc bố đánh nhau đi quyến rũ bà xã bố?”
Đoàn Sách đang giúp hắn chống địch vừa gõ bàn phím thật nhanh vừa chửi: “Cậu còn tâm trạng đi xem loa à? Anh em sắp chết sạch rồi.”
Tiêu Ngọc Hoành tuy đã gọi hơn hai trăm anh em sang giúp nhưng vẫn không đọ lại được số fan đông như kiến của Vương Tiểu Thiên, vẫn bị mấy chục nghìn người chơi dùng chiến thuật lấy thịt đè người đánh phủ đầu.
Hơn nữa trong số fan có không ít người chơi cấp cao, Tiêu Ngọc Hoành thậm chí còn nhìn thấy một anh em tốt của hắn đang tấn công hắn.
Quả nhiên là vì anh em chém giúp hai đao, vì đàn bà chém anh em hai đao.
Sau đó Tiêu Ngọc Hoành lại chết.
Vương Tiểu Thiên nghe tiếng Tiêu Ngọc Hoành gầm rú bên dưới, lòng rất đắc ý, vốn livestream chỉ để cứu vãn thiện cảm của Tiêu Ngọc Hoành thôi, thuận tiện chọc ngoáy Mã Kỳ Kỳ kia một tí, không ngờ lại thu được mấy chục nghìn fan ngoài ý muốn, vừa vặn thay cậu trút giận.
Tiếp tục xử lý hơn một trăm yêu cầu kết bạn còn lại, Vương Tiểu Thiên không để tâm tay Thích khách thần bí kia, không phải để ý đến cảm nhận của Tiêu Ngọc Hoành, mà là cậu không hứng thú đi tiếp xúc với người khác.
Người kia không nhận được câu trả lời của Vương Tiểu Thiên, lại đăng cái loa nữa:
[Thế giới] Thích khách thần bí: Hàn Tuyết Thiên, kết bạn với tôi. Tôi biết bí mật của cô.
Vương Tiểu Thiên vẫn mặc thây anh ta, bình thản tiếp tục không ngừng bấm x, một người chơi game bình thường như cậu thì có bí mật gì được?
[Thế giới] Thích khách thần bí: Hôm nay cô livestream trong khách sạn phải không?
Vương Tiểu Thiên sững ra, người lập tức lạnh ngắt, chợt nhớ ra anh em nhà họ Mã kinh doanh khách sạn.
Chẳng lẽ…
Vương Tiểu Thiên trắng bệch mặt, sau đó vội vàng cầm điện thoại lên xem thông tin đặt phòng:
Quý khách đã đặt phòng standard giá ưu đãi tại “Khách sạn kinh doanh Hoàng Triều”, xin hãy nhận phòng trước ngày 21 tháng 10 năm 20xx… “Khách sạn kinh doanh Hoàng Triều” thành phố X được xây dựng năm 20xx, thuộc chuỗi khách sạn tập đoàn Mã thị, Mã thị là đơn vị quản lý đầu tư nhãn hiệu khách sạn tư nhân quy mô lớn nhất thành phố X, nắm giữ chuỗi hơn 30 khách sạn cấp sao…
Vương Tiểu Thiên để điện thoại xuống, sau đó sầm mặt gõ phím:
Hệ thống: Bạn đã gửi yêu cầu kết bạn với người chơi “Thích khách thần bí”, xin hãy chờ đối phương xử lý.
Hệ thống: Đối phương đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của bạn, bạn và “Thích khách thần bí” đã thành bạn bè, mau cùng nhau tâm sự đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook