Dưới lầu ký túc, Tiêu Ngọc Hoành ngồi vào chiếc xe hơi cao cấp đáng giá bạc triệu trước ánh mắt ước ao ghen tị của cả đám người, Tiêu Tuệ ngồi ở ghế lái phụ không khỏi thấy lạ: “Hôm nay sao nhanh thế?”

Từ lúc bà gọi điện cho con trai đến khi hắn đi xuống mới có nửa tiếng đồng hồ.

“Bị cậu bạn học giục ấy mà.” Tiêu Ngọc Hoành cười nói, tiện tay thắt dây an toàn, sau đó nhấn chân ga, lái xe chầm chậm đi về phía cổng trường.

Tiêu Tuệ nghe xong cũng không để ý, cúi đầu nghịch điện thoại, Tiêu Ngọc Hoành vừa cẩn thận quan sát người đi bộ trong trường vừa lái xe, đến khi xe đã ra khỏi cổng trường lên đường lớn, hắn mới nói với Tiêu Tuệ bên cạnh: “Mẹ, thương lượng một chuyện với mẹ này.”

“Ừm hứm.” Tiêu Tuệ cũng không ngẩng lên, tiếp tục nghịch điện thoại.

“Học kỳ sau mẹ không cần bắn tiền cho con nữa, tiền học với tiền sinh hoạt… con tự kiếm.” Tiêu Ngọc Hoành nói.

Tiêu Tuệ cuối cùng cũng ngẩng lên, bà nhìn con trai nhà mình một hồi lâu rồi mới chọc đúng chỗ hiểm: “Bị ai kích thích rồi à?”

Tiêu Tuệ rất hiểu, con trai nhà mình tuy có nửa dòng máu nước Mỹ nhưng vì từ nhỏ được mình nuôi ở Trung Quốc, thành ra quan điểm tư tưởng có 70% thiên về phía Trung, mà ở Trung Quốc trẻ con đủ mười tám tuổi muốn tự lập không nhiều chút nào, đặc biệt là đám trẻ nhà giàu, mọi người đều rất bình thường mà nuôi con đến khi tốt nghiệp đại học, Tiêu Ngọc Hoành ngày trước cũng rất thản nhiên mà tiêu tiền của bà.

Tiêu Ngọc Hoành cũng không giấu: “Chính là cậu bạn ban nãy giục con đấy.”

“Ồ…” Tiêu Tuệ hiểu ra, đúng lúc đó thì điện thoại có thông báo, Tiêu Tuệ cúi đầu, màn hình hiện lên:

Ông xã Tiểu An An: Chơm chơm bà xã (づ ̄ 3 ̄)づ cơm nước đã chuẩn bị xong, bao giờ thì về thế?

Tiêu Tuệ mím môi cười nhẹ, ngón tay nhẹ chạm vào màn hình điện thoại: Nửa tiếng nữa là đến nơi, chuẩn bị tiếp giá đi.

Tiêu Tuệ lại ngẩng lên, giờ mới nói với Tiêu Ngọc Hoành: “Sang nhà chú An con ăn cơm.”

“Con biết ngay mà, đang đi về bên đó này.” Tiêu Ngọc Hoành trêu mẹ một câu: “Yêu đến ngốc luôn rồi hả?”

Tiêu Tuệ nhìn đường mới phát hiện sắp đến nhà Tiểu An An rồi, bèn vội vàng lấy túi trang điểm ra dặm lại, còn Tiêu Ngọc Hoành nhân lúc chờ đèn đỏ mà hỏi bà: “Câu trả lời đâu?”

“Biết rồi, con muốn tự kiếm tiền chẳng lẽ mẹ lại cản?” Tiêu Tuệ tô son, nghĩ một hồi rồi lại thêm một câu: “Phải đối xử tốt với cậu bạn kia của con đấy.”

Có thể thúc được con trai nhà mình lại còn có thể kích thích nó theo hướng tích cực, là nhân tài, nhất định phải kéo về Tiêu thị gia cư làm thư ký cho con trai.

Tiêu Ngọc Hoành nghe vậy bèn cong khóe miệng:

“Đương nhiên.”

Đầu bên kia, cậu béo hôm sau cũng ngồi xe về nhà luôn, trong ký túc chỉ còn lại một mình Vương Tiểu Thiên, khu ký túc rộng lớn cũng trở nên trống hoác, buổi tối ngủ một mình, Vương Tiểu Thiên vẫn khá là sợ.

Có điều dù gì cũng là đàn ông con trai, ở một mình mấy hôm là quen ngay, sống cũng thoải mái hẳn, sáng bảy giờ dậy, đọc sách một tiếng, tám giờ hai mươi ra ngoài đi tàu điện ngầm, chín giờ đến nhà hàng tây đang làm thêm.

Thành phố X phồn hoa, người đến du lịch trong thời gian nghỉ hè cũng nhiều, vì thế các cửa hàng đa phần đều sẽ tuyển một hai người làm thêm mùa hè, nhà hàng tây này cũng thế, hơn nữa yêu cầu đối với nhân viên làm thêm hè khá cao, phải biết tiếng Anh, Vương Tiểu Thiên nghe tốt, khẩu ngữ thì hơi kém hơn, có điều vẫn có thể giao tiếp bình thường với người nước ngoài, thế là được chọn, hàng ngày đặt món bưng đồ cho khách trong nhà hàng đẹp đẽ an nhàn này, tiền lương cao không nói, thỉnh thoảng có tiền tip cũng được cầm luôn.

Tiền lương thêm tiền tip, một tháng được 7000 tệ rồi, làm hai tháng thì đừng nói chuyện tiền học phí kỳ sau nhà không cần phải gửi tiền nữa, tiết kiệm chút thì có thể sống được cả năm hai.

Thảo nào thanh niên trong thôn đều thích chui về thành phố lớn, quả thực là dễ kiếm tiền hơn ở quê nhiều. Vương Tiểu Thiên kiên định sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại tìm việc trong thành phố, nhà vẫn còn nợ một khoản to, bố cũng có tuổi rồi, nợ nần tốt nhất là để mình gánh càng sớm càng tốt.

Nghĩ vậy, khóe mắt để ý thấy một đồng nghiệp dẫn hai người mặc âu phục đi đến, một người trong đó đặc biệt cao, như người mẫu nam chụp quảng cáo vest, thế là Vương Tiểu Thiên ôm hai tập menu dày bự sang, đang định dùng tiếng Anh gọi cậu thanh niên cao to kia một tiếng “Sir”, thì thấy đối phương ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt Trung Tây kết hợp quen thuộc.

Hai người đều sững ra, Vương Tiểu Thiên phản ứng rất nhanh, giả vờ không quen mà tiếp tục chào họ, Tiêu Ngọc Hoành lại cười: “Hóa ra anh làm thêm ở đây à?”

Nam thanh niên ngồi đối diện Tiêu Ngọc Hoành bèn hỏi: “Hai người quen nhau sao?”

“Bạn học tôi.” Tiêu Ngọc Hoành thoải mái giới thiệu với đối phương.

Nam thanh niên chừng ba mươi tuổi kia hiểu ra, quan sát Vương Tiểu Thiên một hồi rồi trêu: “Đại học A các cậu nhìn mặt tuyển sinh hả?”

“Sao thế được chứ? Người đẹp trai nhất trường chính là hai chúng tôi đó, tôi hiệu thảo, anh ta… hiệu hoa!” Tiêu Ngọc Hoành nghĩ đến danh “hoa trên non cao” của Vương Tiểu Thiên, cảm thấy gọi “hiệu hoa” cũng chẳng sai.

(Hiệu thảo: trai đẹp nhất trường, hiệu hoa: gái xinh nhất trường)

Vương Tiểu Thiên siết chặt thực đơn, đầu ngón tay trắng bệch, nổi gân xanh, nếu không phải đang làm việc thì cậu có thể dùng thực đơn trong ngực đánh chết tên trước mặt này luôn!

Nam thanh niên kia bị Tiêu Ngọc Hoành chọc cười, Vương Tiểu Thiên thì ngoài cười trong không cười tiếp tục mời hai người gọi món, mãi mới thoát khỏi cái bàn đó xong bèn nhờ một đồng nghiệp khác ra phụ trách hộ, còn mình thì đi chào khách khác.

Tiêu Ngọc Hoành và nam thanh niên kia vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn Vương Tiểu Thiên, thấy cậu mặc sơ mi quần âu vừa khít người, chiếc gi lê đen tôn lên vòng eo mảnh, chiếc nơ trên cổ khiến cậu trông vừa đứng đắn vừa có mùi cấm dục, cảm thấy người này thực sự là sự kết hợp hoàn mỹ của đứng đắn và lả lơi, không nhịn được mà cầm điện thoại lên lén chụp một bức.

Vương Tiểu Thiên mỉm cười cúi người chào một vị khách, dáng vẻ bình thản ôn hòa Tiêu Ngọc Hoành chưa nhìn thấy bao giờ, Tiêu Ngọc Hoành nhìn chăm chú vào người trên màn hình điện thoại một hồi, lòng hơi xúc động.

Làm việc tốt thật đấy, vốn tưởng tính tình cậu như vậy chắc chắn không hợp với ngành phục vụ, có điều… cứ thấy ấm ức thay cho cậu.

Vương Tiểu Thiên đáng lẽ nên cao cao tại thượng cơ.

Tiêu Ngọc Hoành định thần lại, để điện thoại lên bàn, lòng cười tự giễu, hắn đúng là bị Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên nhìn xuống nhiều quá rồi nên mới có ý nghĩ như thế.

Hắn cũng phải cố lên mới được. Tiêu Ngọc Hoành nhìn người thanh niên đối diện, có tinh thần hơn hẳn.

Vương Tiểu Thiên phục vụ xong một bàn có chút thời gian rảnh ngắn ngủi, thế là đứng thẳng người dựa vào tường nghỉ, thuận tiện quan sát bàn Tiêu Ngọc Hoành.

Trước đấy không nhận ra là Tiêu Ngọc Hoành vì hắn mặc vest, mái tóc ngắn đã hơi dài ra xịt keo chải ra sau đầu, trên sống mũi cao đeo một đôi kính gọng tròn viền vàng cổ điển.

Đậm màu công chức quá, chứ Tiêu Ngọc Hoành bình thường ở trường luôn rất thoải mái.

Còn đeo kính gì chứ, giả vờ giả vịt. Vương Tiểu Thiên nhớ rõ hồi kiểm tra sức khỏe đầu năm, Tiêu Ngọc Hoành làm ầm lên với cô bác sĩ trường, người khác nhiều nhất 5.1 là bác sĩ đã gọi người tiếp theo rồi, một mình hắn lấy hẳn 5.3.

Có lẽ cảm nhận được Vương Tiểu Thiên đang nhìn nên người đeo kính viền vàng ngước lên nhìn về phía cậu, khóe miệng cong lên, cười hơi xấu xa, thế là Vương Tiểu Thiên bực mình cúi mắt xuống, không nhìn hắn nữa.

Tiêu Ngọc Hoành không ăn với người thanh niên kia quá lâu, bốn mươi phút sau đã ngoắc tay với Vương Tiểu Thiên rồi, ra hiệu cho cậu ra tính tiền, Vương Tiểu Thiên bất động, đồng nghiệp đứng cạnh cậu tưởng cậu đang ngẩn ra nên nhắc nhỏ: “Khách đằng kia gọi cậu kìa.”

Vương Tiểu Thiên liếc nhìn, phát hiện quản lý đang có mặt nên mới bất đắc dĩ đi sang, Tiêu Ngọc Hoành dùng điện thoại thanh toán, Vương Tiểu Thiên giúp hắn trả tiền xong, cầm hóa đơn từ quầy thu ngân ra, lúc đưa hóa đơn cho hắn mới phát hiện đối phương đưa kèm một xấp giấy đỏ gấp đôi lại.

Ý rất rõ, đây là tiền tip của hắn cho Vương Tiểu Thiên, số tiền cũng không ít, năm trăm.

Vương Tiểu Thiên nhìn chằm chằm vào xấp giấy đỏ kia vài giây rồi đặt tay lên tay đối phương, nhưng không nhận lấy mà lặng lẽ dùng móng tay cấu bốn dấu móng cong cong lên mu bàn tay hắn, sâu đến mức gần chảy máu, sau đó ngước mắt lạnh lùng lườm Tiêu Ngọc Hoành, xoay người bỏ đi.

“Ể?” Tiêu Ngọc Hoành muốn gọi Vương Tiểu Thiên lại, người kia lại đi rất thản nhiên, giống như nhân vật chính ra vẻ đi không thèm quay đầu lại, sau lưng là cảnh nổ lanh tanh bành, Tiêu Ngọc Hoành chẳng hiểu gì.

“Anh ta giận cái gì chứ?” Tiêu Ngọc Hoành biết gia cảnh Vương Tiểu Thiên khó khăn, trùng hợp gặp ở nơi làm thêm thế này, dựa vào tiền tip mà gián tiếp giúp đỡ chút ít, kết quả đối phương còn nổi cáu.

Nam thanh niên ngồi đối diện hắn lại hiểu, nói với người mới mười tám tuổi rằng: “Tôi nghĩ, đa phần mọi người đều không thể bình thản nhận tiền tip từ bạn học mình được.”

Hơn nữa người kia trông có vẻ là một người đẹp cao ngạo.

Tiêu Ngọc Hoành hiểu ra, nhìn theo bóng lưng Vương Tiểu Thiên mấy lần rồi vẫn để lại tiền tip trên bàn, còn lấy giấy ra ghi rõ là cho Vương Tiểu Thiên, sau đó đi về cùng người thanh niên kia.

Vương Tiểu Thiên bất đắc dĩ nhận tiền tip của Tiêu Ngọc Hoành từ chỗ đồng nghiệp, nhìn thử, không phải năm trăm, mà biến thành….

250.

250 con mẹ mày ấy!

(250 nghĩa là ngốc)

Nếu không phải nể mặt bác Mao thì Vương Tiểu Thiên sẽ xé ngay 250 tệ đó ra.

Vương Tiểu Thiên muốn báo thù, sau khi về ký túc bèn giẫm chân lên giường Tiêu Ngọc Hoành, đến khi Tiêu Ngọc Hoành về trường khai giảng, liền trông thấy trên giường mình toàn là vết chân.

Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên hơi chột dạ, chỉ thấy Tiêu Ngọc Hoành ngẩng lên nhìn cậu, cười, sau đó một lần nữa xách cổ người từ giường trên xuống, chỉ có điều lần này không ném xuống đất mà quăng lên giường mình.

“Lau cho tôi.”

Tiêu Ngọc Hoành vẫn có thể coi là ôn hòa.

Vương Tiểu Thiên không lau, lại định trèo lên giường trên, sau đó trông thấy Tiêu Ngọc Hoành cầm dép lê của hắn lên…

Vương Tiểu Thiên im lặng đi ra nhà vệ sinh giặt giẻ lau.

“Lớp trưởng mày nhịn giỏi ghê, là tao thì đã đánh luôn rồi!” Cậu béo cũng đến rồi, bất bình thay cho Tiêu Ngọc Hoành.

Tiêu Ngọc Hoành còn làm sao được? Hắn cũng tuyệt vọng lắm!

“Thực ra tôi vẫn thích anh ta lắm.” Tiêu Ngọc Hoành nói thật với cậu béo: “Nhưng anh ta toàn thích tự tìm đường chết thôi.”

“Vương Tiểu Thiên có điểm này là không tốt này.” Đoàn Sách cũng tán đồng: “Quả nhỏ nhen, không thì dựa vào cái mặt đó của cậu ta, đi đâu mà chẳng được hoan nghênh.”

Cuối cùng lại bồi thêm một câu: “Thực ra tôi cũng thích cậu ta lắm, nhưng tiếc thay ‘chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể chạm vào’.”

Tiêu Ngọc Hoành cảm nhận được tri kỷ: “Hình dung chuẩn lắm! Ôi một đóa bạch liên hoa!”

Đoàn Sách cười hề hề: “Còn giống hoa hồng gai nữa.”

“Tường vi dại!”

“Anh túc!”

“…” Nhìn hai người náo nhiệt thảo luận, cậu béo tỏ ra tuyệt vọng với thế giới trọng ngoại hình này.

Hai người kia tốt tính quá, cậu béo cảm giác mình nên làm gì đó cho phòng này, Vương Tiểu Thiên chính là u ác tính của phòng, chính là một “bạn cùng phòng cực phẩm” trên diễn đàn, đối với người thế này thì phải trị cho một trận.

Thế là hôm sau trên group lớp có một video.

Vương Tiểu Thiên bị Tiêu Ngọc Hoành đè xuống giường, bị đối phương cầm dép đánh mông, còn khóc nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương