Giường Đơn
-
Quyển 5 - Chương 5
Edit: Mộc
Màn hình lớn như rạp chiếu phim gia đình, hai người dựa vào nhau, cùng xem phim.
Sau khi làm tình, bình thường vẫn ngủ nhiều nên tinh thần cô vẫn tỉnh táo như cũ, trằn trọc trong lòng anh.
“Anh xem phim với em nhé?” Vì thế anh đề nghị.
Cho dù thân thể mệt mỏi, vận động lại tiêu hao rất nhiều sức lực, nhưng anh không muốn bỏ phí thời gian quý báu bên nhau để đi ngủ.
Vì thế, bọn họ mặc áo ngủ đôi màu vàng nhạt, tay nắm tay, chân trần ở nhà xem phim.
Cát Ưu: “Thế này không phải là anh đang quấy rối tôi sao? Tôi đăng tin tìm bạn trăm năm cơ mà.”
Phùng Viễn Chinh: “Muốn gặp anh thôi, hơn nữa tin đăng của anh không hề nói là không chấp nhận đàn ông.”
Cát Ưu: “Thế chẳng phải là vô nghĩa à? Tôi có thể tìm đàn ông chắc? Tôi cũng không phải đồng tính luyến ái. Anh là…”
Phùng Viễn Chinh: “Đúng.”
Cát Ưu: “Nhưng tôi không phải.”
Phùng Viễn Chinh: “Làm sao anh biết anh không phải? Trước kia tôi cũng cho là mình không phải, sau mới biết là do mình không dám đối mặt, không có dũng khí.”
Cát Ưu: “Anh đã đi trước rồi, tôi còn chưa tới cảnh giới đấy đâu. Tôi cũng tự kiểm điểm mình vì sao lại tầm thường như vậy, trong lòng lớn như thế mà không chưa được một người đàn ông!”
Cô phì một tiếng, bị Cát Ưu chọc cười.
Ở bên cạnh anh, cô không còn là chính mình nữa. Có thể vì một bộ phim hài mà bật cười, đây là chuyện trước kia không thể xảy ra.
“A Á.” Nhẹ giọng gọi tên anh, lại nhìn thấy anh mệt mỏi, im lặng ngủ.
Bảo sao anh im lặng như vậy…
Cẩn thận nhìn, gương mặt tuấn tú dựa vào vai cô, mắt đối mắt, mũi đối mũi, tim đối tim, đôi môi mỉm cười, trái tim được cảm giác hạnh phúc lấp đầy.
Nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Thật sự yêu thương anh…
Thì ra cảm giác yêu một người là như vậy, căn phòng hiu quạnh vì có anh mà biến thành nơi đầy gió xuân ấm áp.
Thì ra đây là cảm giác khi yêu…
Cánh tay phải bị anh dựa vào nên không dám cử động, tay trái cầm điều khiển tắt bỏ màn hình.
Dù động tác của cô rất nhẹ vẫn đánh thức anh, lông mi anh cử động, thì thào: “Thư ký Lý, để tôi ngủ thêm một chút… Một chút nữa, từ từ tôi sẽ xem báo cáo…”
Giọng nói ngày càng nhẹ, anh tiếp tục ngủ say.
Anh đã mệt sắp chết rồi…
Cô đau lòng ôm lấy thắt lưng anh.
Đồ ngốc, mệt mỏi đến thế còn đề nghị xem phim.
Có phải là vì lần đó không, lần đó anh nói sẽ xem phim cùng cô, cô còn chưa nói gì thì anh đã có việc đột xuất phải đi.
Đồ ngốc, đồ ngốc. Đồ ngốc!
Cô không thèm để ý! Cho dù cô đơn nhưng cô có thể nhẫn nại.
Bởi vì anh đáng giá để cô kiên nhẫn…
. . . . . .
Sáng sớm, ánh sáng nhè nhẹ chiếu vào trong căn phòng ấm áp.
Anh đột nhiên bừng tỉnh, ngồi bật dậy.
Lại nhìn thấy bên cạnh anh, cô vẫn duy trì tư thế như cũ cả một đêm, nhắm mắt ngủ yên.
Đáng chết! Sao anh lại ngủ chứ!
Bởi vì tiếng động bên người, vốn ngủ không bao lâu, cô mở hai mắt mông lung.
“Em phải gọi anh dậy chứ!” Sáng sớm, anh bực bội quát cô, tức giận đến sắp giơ chân.
Đáng chết! Sao cô không về phòng ngủ chứ? Bị lạnh thì phải làm sao?!
Tuy rằng bây giờ là tháng 5, đã nóng bức, muốn bị đông lạnh cũng khó, nhưng như thế không có nghĩa là không bị cảm.
“Tay bị tê.” Cô vươn tay mình, mặt không đổi sắc nhắc nhở anh.
Quả nhiên, anh lập tức quên mình vừa phát hỏa, vội vàng xoa bóp tay cô, “Là chỗ này phải không?” Vừa xoa vừa hỏi.
Ha ha, cô đương nhiên có biên pháp kiềm chế tính tình nóng nảy của anh.
“Anh thật là, sáng sớm đã quát làm em ù tai.” Tiếp tục lãnh đạm nhìn anh.
Anh chột dạ, “Đều là anh không tốt, chó cắn Lã Động Tân, không thấy được lòng tốt, được chưa?” Gặp phải cô, anh thật không có cách nào, mặc kệ sai hay không đều nhận mình sai.
Có người tự nói mình như thế sao?!
Cô mím môi, nói: “Hao thiên khuyển”.
Lông mi anh run rẩy hai cái. Người phụ nữ này, vẫn còn để bụng việc kia.
“Đúng đúng, em là hoa tiên tử, anh là Hao thiên khuyển.” Anh nháy mắt một cái.
“Em thích anh tặng em hoa hướng dương.” Đã từng, mùa hoa ấy khiến cô hổ thẹn.
Nhưng hiện giờ cô muốn học cách trở thành loài hoa đó, vì cô đã có mặt trời của mình.
Thích hoa à? Thật đơn giản!
“Anh lập tức gọi người mua mấy chục bó tặng em.”
“Không cần! Em muốn tự mình trồng!” Cô mỉm cười, nụ cười đẹp đến mức khiến anh nhìn đến há miệng.
Cô phải tự tay trồng, cứng cỏi, tin tưởng, ánh mặt trời, cô phải phải tự mình trải nghiệm.
“Em thích là được rồi.” Hôn lên môi cô, anh muốn ngừng mà không được.
Rõ ràng biết anh phải đi…
Ôm cổ anh, cô đáp lại anh đang cuốn lấy đầu lưỡi mình xâm chiếm ngọt ngào.
Muốn ngừng mà không được, nụ hôn triền mình đầy tình ý. Cụng lên trán cô, anh rời khỏi môi cô nhưng không tình nguyện buông cô ra.
“Mạt Mạt, nhiều nhất là một năm…” Anh sẽ không để cô một mình lâu lắm, “Chịu khó một năm, chờ anh một năm, có thể không?”
Để cô cô đơn, ấm ức, trong lòng anh sao có thể không e ngại chứ?
Không! Có đôi khi bỗng xuất hiện ý nghĩ, có thể khi thành công rồi, cô đã không còn ở chỗ cũ chờ anh, anh hoảng hốt cả người đầy mồ hôi lạnh.
“Vâng.” Không hỏi nhiều, không nghĩ nhiều. Cô gật đầu theo trực giác.
Cô không ấm ức gì, tối hôm qua anh đã bù đắp tất cả trống vắng cho cô.
Cô không phải người phụ nữ hay bám người, không cần đàn ông phải đi theo từng bước.
Cô từng là con nhím, nhưng bây giờ, vì phối hợp với mỗi bước của anh, cô nguyện ý thu lại tất cả gai nhọn.
Điện thoại của anh lại bắt đầu vang lên ca khúc thúc giục chia lìa.
Nắm tay cô, chỉ có thể bất đắc dĩ dần buông ra.
Anh thề, chờ cô sinh con xong, nhất định anh một tấc cũng không rời, khóa cô lại bên mình.
Nhưng lỡ như cô chỉ cần bé yêu, không cần anh thì làm sao đây?
Anh nhất định sẽ ghen tị chết đi!
Quên đi! Quên đi! Nếu anh thực sự bất hạnh bị đá đến vị trí thứ hai, cùng lắm thì lúc đó cứ mang đứa bé bên cạnh là được!
Cùng lắm thì đến khách sạn nào đều bảo trợ lý bố trí phòng cho trẻ con.
Hy vọng đứa bé kia hiểu chuyện, ngàn vạn lần đừng xấu tính giống như mình!
Vẻ tươi cười xuất hiện trên gương mặt tuấn tú, mắt không nhịn được ngắm cái bụng giấu trong bộ quần áo thùng thình của cô, lòng tràn đầy hạnh phúc.
Bé con, anh phát hiện ra càng ngày anh càng chờ đợi sinh mệnh nhỏ bé này ra đời.
Anh đá có ý thức của người sắp làm cha!
Bẩn thỉu, ồn ào, hôi thối… mặc kệ! Dù sao đó chính là kiệt tác của Phàn Dực Á anh!
Bé yêu đã 4 tháng rồi, có lẽ bây giờ cần bắt đầu mua đồ dùng cho trẻ con.
Lúc rời đi, anh còn cười ngây ngô, ngồi trên máy bay tư nhân, cả quãng đường đều tự hỏi, đứa bé thối này trong tương lai sẽ thích căn phòng như thế nào đây!
Màn hình lớn như rạp chiếu phim gia đình, hai người dựa vào nhau, cùng xem phim.
Sau khi làm tình, bình thường vẫn ngủ nhiều nên tinh thần cô vẫn tỉnh táo như cũ, trằn trọc trong lòng anh.
“Anh xem phim với em nhé?” Vì thế anh đề nghị.
Cho dù thân thể mệt mỏi, vận động lại tiêu hao rất nhiều sức lực, nhưng anh không muốn bỏ phí thời gian quý báu bên nhau để đi ngủ.
Vì thế, bọn họ mặc áo ngủ đôi màu vàng nhạt, tay nắm tay, chân trần ở nhà xem phim.
Cát Ưu: “Thế này không phải là anh đang quấy rối tôi sao? Tôi đăng tin tìm bạn trăm năm cơ mà.”
Phùng Viễn Chinh: “Muốn gặp anh thôi, hơn nữa tin đăng của anh không hề nói là không chấp nhận đàn ông.”
Cát Ưu: “Thế chẳng phải là vô nghĩa à? Tôi có thể tìm đàn ông chắc? Tôi cũng không phải đồng tính luyến ái. Anh là…”
Phùng Viễn Chinh: “Đúng.”
Cát Ưu: “Nhưng tôi không phải.”
Phùng Viễn Chinh: “Làm sao anh biết anh không phải? Trước kia tôi cũng cho là mình không phải, sau mới biết là do mình không dám đối mặt, không có dũng khí.”
Cát Ưu: “Anh đã đi trước rồi, tôi còn chưa tới cảnh giới đấy đâu. Tôi cũng tự kiểm điểm mình vì sao lại tầm thường như vậy, trong lòng lớn như thế mà không chưa được một người đàn ông!”
Cô phì một tiếng, bị Cát Ưu chọc cười.
Ở bên cạnh anh, cô không còn là chính mình nữa. Có thể vì một bộ phim hài mà bật cười, đây là chuyện trước kia không thể xảy ra.
“A Á.” Nhẹ giọng gọi tên anh, lại nhìn thấy anh mệt mỏi, im lặng ngủ.
Bảo sao anh im lặng như vậy…
Cẩn thận nhìn, gương mặt tuấn tú dựa vào vai cô, mắt đối mắt, mũi đối mũi, tim đối tim, đôi môi mỉm cười, trái tim được cảm giác hạnh phúc lấp đầy.
Nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Thật sự yêu thương anh…
Thì ra cảm giác yêu một người là như vậy, căn phòng hiu quạnh vì có anh mà biến thành nơi đầy gió xuân ấm áp.
Thì ra đây là cảm giác khi yêu…
Cánh tay phải bị anh dựa vào nên không dám cử động, tay trái cầm điều khiển tắt bỏ màn hình.
Dù động tác của cô rất nhẹ vẫn đánh thức anh, lông mi anh cử động, thì thào: “Thư ký Lý, để tôi ngủ thêm một chút… Một chút nữa, từ từ tôi sẽ xem báo cáo…”
Giọng nói ngày càng nhẹ, anh tiếp tục ngủ say.
Anh đã mệt sắp chết rồi…
Cô đau lòng ôm lấy thắt lưng anh.
Đồ ngốc, mệt mỏi đến thế còn đề nghị xem phim.
Có phải là vì lần đó không, lần đó anh nói sẽ xem phim cùng cô, cô còn chưa nói gì thì anh đã có việc đột xuất phải đi.
Đồ ngốc, đồ ngốc. Đồ ngốc!
Cô không thèm để ý! Cho dù cô đơn nhưng cô có thể nhẫn nại.
Bởi vì anh đáng giá để cô kiên nhẫn…
. . . . . .
Sáng sớm, ánh sáng nhè nhẹ chiếu vào trong căn phòng ấm áp.
Anh đột nhiên bừng tỉnh, ngồi bật dậy.
Lại nhìn thấy bên cạnh anh, cô vẫn duy trì tư thế như cũ cả một đêm, nhắm mắt ngủ yên.
Đáng chết! Sao anh lại ngủ chứ!
Bởi vì tiếng động bên người, vốn ngủ không bao lâu, cô mở hai mắt mông lung.
“Em phải gọi anh dậy chứ!” Sáng sớm, anh bực bội quát cô, tức giận đến sắp giơ chân.
Đáng chết! Sao cô không về phòng ngủ chứ? Bị lạnh thì phải làm sao?!
Tuy rằng bây giờ là tháng 5, đã nóng bức, muốn bị đông lạnh cũng khó, nhưng như thế không có nghĩa là không bị cảm.
“Tay bị tê.” Cô vươn tay mình, mặt không đổi sắc nhắc nhở anh.
Quả nhiên, anh lập tức quên mình vừa phát hỏa, vội vàng xoa bóp tay cô, “Là chỗ này phải không?” Vừa xoa vừa hỏi.
Ha ha, cô đương nhiên có biên pháp kiềm chế tính tình nóng nảy của anh.
“Anh thật là, sáng sớm đã quát làm em ù tai.” Tiếp tục lãnh đạm nhìn anh.
Anh chột dạ, “Đều là anh không tốt, chó cắn Lã Động Tân, không thấy được lòng tốt, được chưa?” Gặp phải cô, anh thật không có cách nào, mặc kệ sai hay không đều nhận mình sai.
Có người tự nói mình như thế sao?!
Cô mím môi, nói: “Hao thiên khuyển”.
Lông mi anh run rẩy hai cái. Người phụ nữ này, vẫn còn để bụng việc kia.
“Đúng đúng, em là hoa tiên tử, anh là Hao thiên khuyển.” Anh nháy mắt một cái.
“Em thích anh tặng em hoa hướng dương.” Đã từng, mùa hoa ấy khiến cô hổ thẹn.
Nhưng hiện giờ cô muốn học cách trở thành loài hoa đó, vì cô đã có mặt trời của mình.
Thích hoa à? Thật đơn giản!
“Anh lập tức gọi người mua mấy chục bó tặng em.”
“Không cần! Em muốn tự mình trồng!” Cô mỉm cười, nụ cười đẹp đến mức khiến anh nhìn đến há miệng.
Cô phải tự tay trồng, cứng cỏi, tin tưởng, ánh mặt trời, cô phải phải tự mình trải nghiệm.
“Em thích là được rồi.” Hôn lên môi cô, anh muốn ngừng mà không được.
Rõ ràng biết anh phải đi…
Ôm cổ anh, cô đáp lại anh đang cuốn lấy đầu lưỡi mình xâm chiếm ngọt ngào.
Muốn ngừng mà không được, nụ hôn triền mình đầy tình ý. Cụng lên trán cô, anh rời khỏi môi cô nhưng không tình nguyện buông cô ra.
“Mạt Mạt, nhiều nhất là một năm…” Anh sẽ không để cô một mình lâu lắm, “Chịu khó một năm, chờ anh một năm, có thể không?”
Để cô cô đơn, ấm ức, trong lòng anh sao có thể không e ngại chứ?
Không! Có đôi khi bỗng xuất hiện ý nghĩ, có thể khi thành công rồi, cô đã không còn ở chỗ cũ chờ anh, anh hoảng hốt cả người đầy mồ hôi lạnh.
“Vâng.” Không hỏi nhiều, không nghĩ nhiều. Cô gật đầu theo trực giác.
Cô không ấm ức gì, tối hôm qua anh đã bù đắp tất cả trống vắng cho cô.
Cô không phải người phụ nữ hay bám người, không cần đàn ông phải đi theo từng bước.
Cô từng là con nhím, nhưng bây giờ, vì phối hợp với mỗi bước của anh, cô nguyện ý thu lại tất cả gai nhọn.
Điện thoại của anh lại bắt đầu vang lên ca khúc thúc giục chia lìa.
Nắm tay cô, chỉ có thể bất đắc dĩ dần buông ra.
Anh thề, chờ cô sinh con xong, nhất định anh một tấc cũng không rời, khóa cô lại bên mình.
Nhưng lỡ như cô chỉ cần bé yêu, không cần anh thì làm sao đây?
Anh nhất định sẽ ghen tị chết đi!
Quên đi! Quên đi! Nếu anh thực sự bất hạnh bị đá đến vị trí thứ hai, cùng lắm thì lúc đó cứ mang đứa bé bên cạnh là được!
Cùng lắm thì đến khách sạn nào đều bảo trợ lý bố trí phòng cho trẻ con.
Hy vọng đứa bé kia hiểu chuyện, ngàn vạn lần đừng xấu tính giống như mình!
Vẻ tươi cười xuất hiện trên gương mặt tuấn tú, mắt không nhịn được ngắm cái bụng giấu trong bộ quần áo thùng thình của cô, lòng tràn đầy hạnh phúc.
Bé con, anh phát hiện ra càng ngày anh càng chờ đợi sinh mệnh nhỏ bé này ra đời.
Anh đá có ý thức của người sắp làm cha!
Bẩn thỉu, ồn ào, hôi thối… mặc kệ! Dù sao đó chính là kiệt tác của Phàn Dực Á anh!
Bé yêu đã 4 tháng rồi, có lẽ bây giờ cần bắt đầu mua đồ dùng cho trẻ con.
Lúc rời đi, anh còn cười ngây ngô, ngồi trên máy bay tư nhân, cả quãng đường đều tự hỏi, đứa bé thối này trong tương lai sẽ thích căn phòng như thế nào đây!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook