Giường Đơn
-
Quyển 4 - Chương 7
Edit: Mộc
Thật ra mọi thứ không hề giống trong tưởng tượng của cô.
Anh không hề mang vẻ mặt gượng ép, đêm hôm khuya khoắt còn bướng bỉnh kéo cô đi mua nhẫn, đòi đi thử lễ phục luôn.
Anh đã không phải là Phàn Dực Á thiên chi kiêu tử trước đây, nên cuối cùng thì Phàn Dực Á bình dân chỉ có thể đứng trước cửa hàng đã đóng, tức giận đến giơ chân.
“Diệp Thánh Kiệm, cậu chết rồi phải không? Lão tử đã gây ra tai nạn chết người rồi! Phàn Dực Á tôi sẽ kết hôn! Ha ha!” Đừng nghi ngờ, người đang đứng trên đường lớn cười như mở cờ trong bụng đúng là anh.
Giọng anh rât lớn, tin vui bị phóng đại vô hạn, đám bạn bè đang chơi bời, đã lâu chưa liên lạc của anh sợ tới mức suýt nữa là rơi cả cằm.
“Phàn Dực Á, cậu đã từ sao Hỏa trở về rồi à? Tôi còn đang đoán xem cậu sẽ chơi trò mất tích bao lâu đây?” Bạn tốt không cần nói thêm một câu vô nghĩa, “Mang vợ cậu tới đây. Mọi người cùng làm quen!”
Vợ? Nghe được chữ này anh vui vẻ đến ngây người, “Làm quen cái gì chứ! Đâu phải cậu chưa gặp bao giờ, là Hạ Vũ Mạt…”
Điện thoại còn chưa nói xong, đã quay đầu, nhếch miệng cười với cô, “Này, thời gian của ngày mai của em đều phải dành cho anh! Không được nói không!”
Không chừng ngày mai, tất cả người ở xã hội thượng lưu đều biết Phàn Dực Á chơi với lửa, lấy một con hát như Hạ Vũ Mạt làm vợ.
Đứng ở bên cạnh anh, yên lặng nhìn gương mặt vẫn còn vẻ trẻ con bướng bỉnh, cô cảm thấy không yên.
Thật xin lỗi, Phàn Dực Á.
Cô tự giải thích trong lòng mình, từng lần, từng lần một.
. . .
Phàn Dực Á sẽ kết hôn!
Ngày hôm sau, anh nắm tay cô, nghiêm túc nói cho tất cả nhân viên trong nhà hàng.
Đương nhiên mọi người rất ngạc nhiên, nhưng cũng vô cùng vui mừng chúc phúc.
Bọn họ đều nói chưa từng thấy A Á như vậy.
Tính tình trẻ con, đầy vui sướng.
A Á trong mắt bọn họ, cho tới giờ luôn có vẻ ủ dột, không giận dữ nhưng tâm trạng luôn không tốt.
. . . .
Tiếp theo, đương nhiên là lựa chọn nhẫn kết hôn.
Kỳ quái là anh không chọn nhẫn kim cương.
Với khả năng hiện giờ của Phàn Dực Á, cho dù không mua nổi nhẫn kim cương cara lớn thì ít nhất cũng không cần keo kiệt thế này.
Nhưng khi nhìn chiếc nhẫn vàng đơn giản đeo trên ngón tay cô, ánh mắt anh rất vui vẻ.
Bởi vì chiếc nhẫn ấy có ý nghĩa khác biệt với anh.
Tất cả đều bắt đầu từ chiếc nhẫn, cũng kết thúc từ nó.
Tất cả sẽ coi như không có chỗ trống bảy năm kia.
Tất cả sẽ trở về đêm của bảy năm trước, cô nhận lời cầu hôn của anh.
Phàn Dực Á thật sự muốn bỏ qua khoảng cách 7 năm, quên tất cả những chuyện không đáng có.
Anh không muốn so đo việc bị phản bội 7 năm trước, sự tổn thương khi ấy.
Nếu không thể trốn thoát, nếu anh đã chịu thiệt ngã xuống rồi, thì còn so đo làm gì? Cho tới bây giờ, sống đơn giản một chút sẽ thoải mái hơn.
Mạt Mạt của anh hiện giờ đang mang thai con anh, bởi vì một đứa bé thối chưa ra đời, anh và cô sẽ phải gắn kết thật nhanh, không thể tách ra nữa!
Điều không hài lòng duy nhất là cô kiên trì đóng xong “Đa dạng nam tử 2” mới rời khỏi giới giải trí.
Cô nói làm người phải biết trước sau.
Tuy ở trong nhà hàng anh rất muốn rống lên, thật chó má!
Nhưng sau bảy năm, anh đã học được nhường nhịn.
Anh luôn hỏi cô, rốt cuộc cô muốn gì?
Nhưng câu trả lời của cô lại làm anh thất vọng.
Cũng khiến anh ngạc nhiên.
Đối với cuộc sống hôn nhân, cô chỉ có yêu cầu:
Một căn hộ nhỏ độc lập, chỉ có anh và cô, có cái giường đôi là được rồi.
Thật ra anh đã nghĩ cô sẽ bảo anh trở về cái nhà kia… Dù sao, nếu trở về thì cô mới có thể được hưởng vinh hoa phú quý của một bà chủ.
Giường đôi.
Yêu cầu của cô làm anh rất uất ức.
Cuộc đời có hợp có tan, anh vẫn sẽ chăm sóc cho Tình Không và Tiểu Niệm như cũ, nhưng anh cũng phải có gia đình hạnh phúc và con cái của mình và Mạt Mạt.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bởi vì quay phim, khi cô tan làm đã tối.
Cô là một cô dâu thoải mái, chuyện hôn lễ gần như đều là Phàn Dực Á bận rộn.
Nhưng cô thật sự có thoải mái không?
Cuộc sống của cô thỉnh thoảng lại bị quấy rối.
Từ khi cô dập bỏ điện thoại của mẹ Phàn Dực Á đang thi hành cả đe dọa và dụ dỗ, mọi thứ liền bắt đầu.
Phàn gia bắt đầu hành động đối phó với con sói kiêu ngạo.
Giọng nói đã bị bóp méo đe dọa qua điện thoại, nhà bên cạnh có người mài đao cả đêm, mỗi đêm khuya, tiếng động kinh dị lại vang lên.
Sáng sớm ra khỏi nhà, bên ngoài có xác những con thú nhỏ, dáng vẻ khi chết rất khủng bố, khiến người ta sợ run.
Càng ngày càng có nhiều “sự cố” xảy ra.
Đi qua phố cũng có thể bị người ta hắt sơn đỏ đầy người.
Đối với hạnh phúc, cô không nắm chắc được, cho nên việc này cô chưa từng nói cho bất kì ai.
Chỉ vì Phàn Dực Á.
“Hạ Vũ Mạt!” Ở cửa khu nhà, cô vừa mới bước xuống taxi, còn chưa đứng vững đã nghe có tiếng gọi giận dỗi ở đối diện.
Xe của cô lại “vô tình” bị hỏng nặng, phải mang đi sửa.
Mắt chớp nhẹ, cảm giác ấm áp xuất hiện.
“Phàn Dực Á.” Nhẹ giọng gọi tên anh.
Anh cười, bướng bỉnh như trẻ con.
Chỉ một nửa giây, cô gần như hoảng hốt, nhớ tới bảy năm trước, anh luôn đứng trước cửa chờ cô về nhà
Nhưng Phàn Dực Á bây giờ đã rất ít ép buộc cô.
Anh cố gắng cho cô bầu không khí tự do.
“Sao muộn thế mà anh còn ở đây?” Cô hỏi anh.
Đã hơn ba giờ đêm!
Anh tỏ vẻ dương dương tự đắc cầm túi thuốc, “Đột nhiên nhớ ra phụ nữ có thai phải bồi bổ.”
Tính cách của anh đúng là như vậy, nói mưa là gió, vừa nằm xuống chuẩn bị ngủ thì đột nhiên nhớ ra xem ở trên tạp chí nào đó phụ nữ có thai phải bổ sung can xi, liền vội vàng đi cửa hàng thuốc mua, sau đó lại ăn phải bế môn canh, một mực chờ ở cửa nhà cô.
Không ngờ, chờ một cái liền mấy tiếng.
Làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày của cô không thể bình thường một chút sao?!
Tuy rằng tức giận nhưng anh không tùy tiện vô cớ phát hỏa.
Khóe miệng cô cứng đờ.
Cảm động, rồi lại áy náy.
Nhận ra sự áy náy của cô, được lợi, tâm trạng liền tốt hơn, môi anh khẽ nhếch lên vui sướng, “Buổi tối anh ngủ lại ở chỗ em, không được đuổi anh đi!”
Hơn ba giờ, anh mới không muốn chạy tới chạy lui nữa!
Hơn nữa, quan trọng nhất là gần đây anh không muốn về nhà, dạo này tâm trạng của Tình Không không tốt, giữa đêm lại khóc, mặc dù không rõ ràng như anh cũng lờ mờ hiểu được, có hơi sởn gai ốc.
“Không được! Em quen ngủ một mình rồi! Em không muốn ngủ cùng anh!” Cô từ chối thẳng.
Tất cả chỉ là lấy cớ mà thôi, cô không thể giữ anh lại, không thể để anh biết, nửa đêm, nhà cô vô cùng mất an toàn.
Cô không muốn khiến sự việc càng tệ hơn.
“Này, ai nói là muốn ‘ngủ’ với em chứ?!” Anh tức giận, liếc mắt một cái giống như cô đang tự mình đa tình, “Ai sẽ có tình thú với bà bầu chứ?!”
Người phụ nữ chết tiệt! Để anh chạm vào thì sẽ chết sao?
Cô hé miệng muốn cười.
“Này! Người phụ nữ không cho ‘ngủ’! Mau lại đây để anh ôm một lúc!” Anh ngang ngạnh ra lệnh, ngoắc tay với cô.
“Được.” Ý cười trong mắt cô càng đậm hơn, đi về phía anh.
Đột nhiên, một chiếc xe có rèm che với vận tốc đến 170, 180 km điên cuồng lao về phía cô.
“Cẩn thận!” Anh hô to, trái tim như ngừng đập.
Thật ra mọi thứ không hề giống trong tưởng tượng của cô.
Anh không hề mang vẻ mặt gượng ép, đêm hôm khuya khoắt còn bướng bỉnh kéo cô đi mua nhẫn, đòi đi thử lễ phục luôn.
Anh đã không phải là Phàn Dực Á thiên chi kiêu tử trước đây, nên cuối cùng thì Phàn Dực Á bình dân chỉ có thể đứng trước cửa hàng đã đóng, tức giận đến giơ chân.
“Diệp Thánh Kiệm, cậu chết rồi phải không? Lão tử đã gây ra tai nạn chết người rồi! Phàn Dực Á tôi sẽ kết hôn! Ha ha!” Đừng nghi ngờ, người đang đứng trên đường lớn cười như mở cờ trong bụng đúng là anh.
Giọng anh rât lớn, tin vui bị phóng đại vô hạn, đám bạn bè đang chơi bời, đã lâu chưa liên lạc của anh sợ tới mức suýt nữa là rơi cả cằm.
“Phàn Dực Á, cậu đã từ sao Hỏa trở về rồi à? Tôi còn đang đoán xem cậu sẽ chơi trò mất tích bao lâu đây?” Bạn tốt không cần nói thêm một câu vô nghĩa, “Mang vợ cậu tới đây. Mọi người cùng làm quen!”
Vợ? Nghe được chữ này anh vui vẻ đến ngây người, “Làm quen cái gì chứ! Đâu phải cậu chưa gặp bao giờ, là Hạ Vũ Mạt…”
Điện thoại còn chưa nói xong, đã quay đầu, nhếch miệng cười với cô, “Này, thời gian của ngày mai của em đều phải dành cho anh! Không được nói không!”
Không chừng ngày mai, tất cả người ở xã hội thượng lưu đều biết Phàn Dực Á chơi với lửa, lấy một con hát như Hạ Vũ Mạt làm vợ.
Đứng ở bên cạnh anh, yên lặng nhìn gương mặt vẫn còn vẻ trẻ con bướng bỉnh, cô cảm thấy không yên.
Thật xin lỗi, Phàn Dực Á.
Cô tự giải thích trong lòng mình, từng lần, từng lần một.
. . .
Phàn Dực Á sẽ kết hôn!
Ngày hôm sau, anh nắm tay cô, nghiêm túc nói cho tất cả nhân viên trong nhà hàng.
Đương nhiên mọi người rất ngạc nhiên, nhưng cũng vô cùng vui mừng chúc phúc.
Bọn họ đều nói chưa từng thấy A Á như vậy.
Tính tình trẻ con, đầy vui sướng.
A Á trong mắt bọn họ, cho tới giờ luôn có vẻ ủ dột, không giận dữ nhưng tâm trạng luôn không tốt.
. . . .
Tiếp theo, đương nhiên là lựa chọn nhẫn kết hôn.
Kỳ quái là anh không chọn nhẫn kim cương.
Với khả năng hiện giờ của Phàn Dực Á, cho dù không mua nổi nhẫn kim cương cara lớn thì ít nhất cũng không cần keo kiệt thế này.
Nhưng khi nhìn chiếc nhẫn vàng đơn giản đeo trên ngón tay cô, ánh mắt anh rất vui vẻ.
Bởi vì chiếc nhẫn ấy có ý nghĩa khác biệt với anh.
Tất cả đều bắt đầu từ chiếc nhẫn, cũng kết thúc từ nó.
Tất cả sẽ coi như không có chỗ trống bảy năm kia.
Tất cả sẽ trở về đêm của bảy năm trước, cô nhận lời cầu hôn của anh.
Phàn Dực Á thật sự muốn bỏ qua khoảng cách 7 năm, quên tất cả những chuyện không đáng có.
Anh không muốn so đo việc bị phản bội 7 năm trước, sự tổn thương khi ấy.
Nếu không thể trốn thoát, nếu anh đã chịu thiệt ngã xuống rồi, thì còn so đo làm gì? Cho tới bây giờ, sống đơn giản một chút sẽ thoải mái hơn.
Mạt Mạt của anh hiện giờ đang mang thai con anh, bởi vì một đứa bé thối chưa ra đời, anh và cô sẽ phải gắn kết thật nhanh, không thể tách ra nữa!
Điều không hài lòng duy nhất là cô kiên trì đóng xong “Đa dạng nam tử 2” mới rời khỏi giới giải trí.
Cô nói làm người phải biết trước sau.
Tuy ở trong nhà hàng anh rất muốn rống lên, thật chó má!
Nhưng sau bảy năm, anh đã học được nhường nhịn.
Anh luôn hỏi cô, rốt cuộc cô muốn gì?
Nhưng câu trả lời của cô lại làm anh thất vọng.
Cũng khiến anh ngạc nhiên.
Đối với cuộc sống hôn nhân, cô chỉ có yêu cầu:
Một căn hộ nhỏ độc lập, chỉ có anh và cô, có cái giường đôi là được rồi.
Thật ra anh đã nghĩ cô sẽ bảo anh trở về cái nhà kia… Dù sao, nếu trở về thì cô mới có thể được hưởng vinh hoa phú quý của một bà chủ.
Giường đôi.
Yêu cầu của cô làm anh rất uất ức.
Cuộc đời có hợp có tan, anh vẫn sẽ chăm sóc cho Tình Không và Tiểu Niệm như cũ, nhưng anh cũng phải có gia đình hạnh phúc và con cái của mình và Mạt Mạt.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bởi vì quay phim, khi cô tan làm đã tối.
Cô là một cô dâu thoải mái, chuyện hôn lễ gần như đều là Phàn Dực Á bận rộn.
Nhưng cô thật sự có thoải mái không?
Cuộc sống của cô thỉnh thoảng lại bị quấy rối.
Từ khi cô dập bỏ điện thoại của mẹ Phàn Dực Á đang thi hành cả đe dọa và dụ dỗ, mọi thứ liền bắt đầu.
Phàn gia bắt đầu hành động đối phó với con sói kiêu ngạo.
Giọng nói đã bị bóp méo đe dọa qua điện thoại, nhà bên cạnh có người mài đao cả đêm, mỗi đêm khuya, tiếng động kinh dị lại vang lên.
Sáng sớm ra khỏi nhà, bên ngoài có xác những con thú nhỏ, dáng vẻ khi chết rất khủng bố, khiến người ta sợ run.
Càng ngày càng có nhiều “sự cố” xảy ra.
Đi qua phố cũng có thể bị người ta hắt sơn đỏ đầy người.
Đối với hạnh phúc, cô không nắm chắc được, cho nên việc này cô chưa từng nói cho bất kì ai.
Chỉ vì Phàn Dực Á.
“Hạ Vũ Mạt!” Ở cửa khu nhà, cô vừa mới bước xuống taxi, còn chưa đứng vững đã nghe có tiếng gọi giận dỗi ở đối diện.
Xe của cô lại “vô tình” bị hỏng nặng, phải mang đi sửa.
Mắt chớp nhẹ, cảm giác ấm áp xuất hiện.
“Phàn Dực Á.” Nhẹ giọng gọi tên anh.
Anh cười, bướng bỉnh như trẻ con.
Chỉ một nửa giây, cô gần như hoảng hốt, nhớ tới bảy năm trước, anh luôn đứng trước cửa chờ cô về nhà
Nhưng Phàn Dực Á bây giờ đã rất ít ép buộc cô.
Anh cố gắng cho cô bầu không khí tự do.
“Sao muộn thế mà anh còn ở đây?” Cô hỏi anh.
Đã hơn ba giờ đêm!
Anh tỏ vẻ dương dương tự đắc cầm túi thuốc, “Đột nhiên nhớ ra phụ nữ có thai phải bồi bổ.”
Tính cách của anh đúng là như vậy, nói mưa là gió, vừa nằm xuống chuẩn bị ngủ thì đột nhiên nhớ ra xem ở trên tạp chí nào đó phụ nữ có thai phải bổ sung can xi, liền vội vàng đi cửa hàng thuốc mua, sau đó lại ăn phải bế môn canh, một mực chờ ở cửa nhà cô.
Không ngờ, chờ một cái liền mấy tiếng.
Làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày của cô không thể bình thường một chút sao?!
Tuy rằng tức giận nhưng anh không tùy tiện vô cớ phát hỏa.
Khóe miệng cô cứng đờ.
Cảm động, rồi lại áy náy.
Nhận ra sự áy náy của cô, được lợi, tâm trạng liền tốt hơn, môi anh khẽ nhếch lên vui sướng, “Buổi tối anh ngủ lại ở chỗ em, không được đuổi anh đi!”
Hơn ba giờ, anh mới không muốn chạy tới chạy lui nữa!
Hơn nữa, quan trọng nhất là gần đây anh không muốn về nhà, dạo này tâm trạng của Tình Không không tốt, giữa đêm lại khóc, mặc dù không rõ ràng như anh cũng lờ mờ hiểu được, có hơi sởn gai ốc.
“Không được! Em quen ngủ một mình rồi! Em không muốn ngủ cùng anh!” Cô từ chối thẳng.
Tất cả chỉ là lấy cớ mà thôi, cô không thể giữ anh lại, không thể để anh biết, nửa đêm, nhà cô vô cùng mất an toàn.
Cô không muốn khiến sự việc càng tệ hơn.
“Này, ai nói là muốn ‘ngủ’ với em chứ?!” Anh tức giận, liếc mắt một cái giống như cô đang tự mình đa tình, “Ai sẽ có tình thú với bà bầu chứ?!”
Người phụ nữ chết tiệt! Để anh chạm vào thì sẽ chết sao?
Cô hé miệng muốn cười.
“Này! Người phụ nữ không cho ‘ngủ’! Mau lại đây để anh ôm một lúc!” Anh ngang ngạnh ra lệnh, ngoắc tay với cô.
“Được.” Ý cười trong mắt cô càng đậm hơn, đi về phía anh.
Đột nhiên, một chiếc xe có rèm che với vận tốc đến 170, 180 km điên cuồng lao về phía cô.
“Cẩn thận!” Anh hô to, trái tim như ngừng đập.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook