Giường Đơn
-
Quyển 3 - Chương 7
Edit: Mộc
Sau đó, cô nhận ra sắc mặt anh căng thẳng, trứng chim chưa đập rơi vào trong chảo.
Dầu nóng văng ra khắp nơi.
Anh nhận ra cô sao?
Cô vui mừng kích động.
“Xin chào.” Tắt lửa, anh khách sáo gật đầu, “Lần đầu gặp mặt.”
Lời nói của anh ngay lập tức làm cô như rơi vào hầm băng.
Lấy kính râm che mặt xuống, đôi mắt bình tĩnh của cô đối diện với anh, “Xin chào, lần đầu gặp mặt, hy vọng sau này hợp tác vui vẻ.” Câu trả lời của cô cũng bình tĩnh như thế.
Đã từng tưởng tượng hơn một nghìn lần, một vạn lần cảnh tượng bọn họ gặp lại, nhưng chưa từng nghĩ sẽ như thế này.
Anh giả vờ không quen cô.
Đúng, anh chắc chắn đang giả vờ.
Bởi vì ánh mắt khiếp sợ ban đầu đã bán đứng anh.
Quay đầu lại, anh không hề quan tâm đến cô.
Đêm tuyệt tình kia, từng chút một trở về trong đầu anh, không chỉ có tự tôn nam giới của anh bị trúng tên, mà còn cả trái tim anh, khắp mình đầy thương tích.
Cho nên anh hận nhất là bản thân mình, cô đã hóa trang như thế mà chỉ cần một cái liếc mắt anh cũng nhận ra cô.
Anh không bao giờ… chấp nhận ở trong lòng anh cô vẫn đặc biệt như trước.
Đôi mắt anh híp lại đầy nguy hiểm như báo hoang.
Đúng, tính tình anh lại sắp bùng nổ.
Người phụ nữ này dựa vào đâu mà có thể mặt dày đến thế?
Tự mình lộ diện, Phàn gia nhất định sẽ tìm được anh, cũng sẽ mua nhà hàng này, anh đều đã đoán được toàn bộ.
Nhưng anh không ngờ rằng bà chủ mới lại là cô!
“Tôi nghĩ không có cơ hội hợp tác đâu, làm xong hôm nay tôi sẽ không làm nữa.” Anh lạnh lùng ngạo mạn trả lời.
Anh cởi bỏ mũ bếp trưởng.
Anh tuyệt đối sẽ không cho phép người phụ nữ này lại trèo lên đầu anh, muốn làm gì thì làm!
Anh đã lấy được giấy chứng nhận, đã có thể tiếp tục cuộc sống của mình.
Cho dù là rất bình thường nhưng là cuộc sống của riêng anh.
Anh không sợ Phàn gia, nhốt anh, giết anh, đối phó với anh, cứ đến đi!
Anh tuyệt đối không khuất phục!
“A Á…” Cô gái phục vụ há mồm, trong nháy mắt không dám tin.
Tính tình A Á luôn không tốt, có khi kiên nhẫn cũng không được, nhưng vài năm nay anh vẫn chịu nhịn.
Ông chủ hà khắc, gây khó dễ, A Á nhiều lúc sắp bạo phát nhưng vẫn cố nhẫn nại.
Vì sao bà chủ mới hiền lành thì anh lại cư xử trái ngược…
. . . . . .
Cô muốn cười.
Anh vẫn là người mà cô từng biết.
Cá tính vẫn ngang tàng như cũ.
Sự tự tin ngang ngược này dường như không thể nào thay đổi được trên người anh.
Bất kể anh đứng ở đâu trong đám đông, vĩnh viễn cũng không thể thay đổi mình.
Nhưng là…
Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, “Phàn Dực Á, nhiều năm như thế, không ngờ anh vẫn ngây thơ như vậy.”
Tiếp theo cô còn muốn nói gì về anh?
Chỉ vì bản thân mình, không thèm nhìn đến ai, hỉ nộ bất thường, tính tình nóng nảy, chưa bao giờ bận tâm suy nghĩ của người khác?
Đánh giá của cô về anh chưa bao giờ hơn thế, anh hiểu rất rõ!
“Hai người biết nhau à?” Cô gái phục vụ kinh ngạc hô lên.
Trong không khí đã ngửi được mùi thuốc súng.
Bình tĩnh đã quay về đại não của anh.
Anh đã không còn là Phàn Dực Á năm 20 tuổi. Anh bây giờ đã có thể khống chế tâm trạng của mình.
“Tôi còn chưa kịp nói cho ông chủ cũ, tôi không phải người làm công lén lút nữa, tôi đã từng giành cúp quốc tế, nếu muốn tôi làm việc ở đây thì cô phải đưa ra giá khác.” Anh ngạo mạn trả lời, nhìn cô từ trên cao xuống.
Trong giới giải trí, anh cũng không phải cao lắm, nhưng bởi vì khí chất cao ngạo khiến cô cảm thấy anh luôn luôn cao cao tại thượng.
Người khác luôn lầm tưởng rằng cô thon thả cao ráo.
Thật ra ở trước mặt Phàn Dực Á cao lớn, cô chỉ đứng đến chóp mũi anh.
Cô ngước mắt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Nhưng ai cũng không chú ý đến ánh mắt của cô thật ấm áp.
“Đối với nhà hàng này, tôi đã có một loạt kế hoạch, đầu tiên là trang hoàng lại, thay đổi bài trí, đặt ra các quy định mới, cho nên đương nhiên là tiền lương sẽ điều chỉnh lại toàn bộ, mỗi người sẽ có tiền lương hợp lý.” Khi bắt đầu làm việc, cô thật sự nghiêm túc.
Thậm chí có lúc còn nghiêm túc đến không từ thủ đoạn.
Cho nên cô mới sống được trong giới giải trí như sói hổ.
Thái độ của cô rất nghiêm túc, hoàn toàn là vì việc chung. Nếu anh còn kêu gào đòi bỏ việc thì chỉ chứng tỏ rằng anh có vấn đề.
Mà anh không muốn thừa nhận rằng cô còn có thể ảnh hưởng đến mình!
Nhíu mày, “Có thể! Nếu tiền lương hợp lý thì tìm chỗ mới không bằng ở chỗ cũ.”
Cô sai lầm rồi, cô rút lại câu nói kia.
Anh đã không còn là Phàn Dực Á trước đây nữa!
Bây giờ anh vẫn cứng rắn như trước, nhưng lại học được cách điều chỉnh tính tình của mình.
“Hợp tác vui vẻ!” Cô cười yếu ớt, vươn cánh tay mảnh khảnh ra.
“Hợp tác vui vẻ!” Mặt không chút thay đổi, anh nắm tay cô một cái liền buông ra.
Cuộc đời này, khi gặp lại, cho dù sóng to gió lớn đến đâu cũng phải biết kiềm chế cảm xúc.
Đạo lý này, trước khi 18 tuổi cô đã hiểu được.
Phương pháp này, sau khi 20 tuổi anh đã học được.
“Hôm nay khi hết giờ, tôi muốn nghe xem tất cả nhân viên có đề nghị gì đối với nhà hàng mới không.” Cô xoay người lại, nhẹ nhàng nói với cô gái phục vụ, “Đương nhiên nếu làm mọi người tan ca muộn thì tôi sẽ trả phí làm thêm cho mọi người theo luật lao động.”
“Tốt quá, tôi sẽ đi báo lại ngay cho mọi người.” Cô gái phục vụ vội trả lời.
Vừa đi được vài bước, cô gái phục vụ lại dừng chân, lo lắng hỏi, “Bà chủ, tôi có thể hỏi chị một chuyện không?”
“Đương nhiên có thể.”
“Chị có phải… Hạ Vũ Mạt không?…” Hiện giờ bà chủ không đeo kính, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra, quen thuộc đến mức làm tim đập liên hồi.
“Đúng. Nhưng ở đây tôi và các bạn là đồng nghiệp, không phải ngôi sao.” Cô trả lời không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.
Đây là điểm thu hút độc đáo trong tính cách của Hạ Vũ Mạt.
Cô vỗ tay, ý bảo mọi người chú ý, “Được rồi, tất cả mọi người chuẩn bị kết thúc công việc đi, hội nghị nhân viên sẽ bắt đầu sau mười phút nữa.”
Nói xong, ánh mắt cô không lưu luyến trên người ai, cô xoay người, bước đi trên đôi giày cao gót.
Mọi người bắt đầu tập trung vào công việc.
Bà chủ mới là một một ngôi sao nữ xinh đẹp, tương lai tươi sáng làm bọn họ vô cùng kích động.
Trừ anh ra.
Chậm rãi cởi bỏ trang phục đầu bếp, tâm trạng của anh chỉ có nặng nề, không hề xúc động.
Vì sao, ở trước mặt cô, anh vĩnh viễn không có cảm giác thắng lợi?
Sự xinh đẹp của cô vẫn làm ngươi ta không thể chạm tới, có cảm giác không thể nắm bắt được.
Vẻ đẹp không giống như bình hoa nông cạn, mà là đẹp kinh tâm động phách toát ra từ sức sống, bảy năm, vẫn dễ dàng đảo loạn tâm trạng anh.
Nhưng đã bảy năm rồi, anh không còn dục vọng nắm lấy cô nữa.
. . .
Bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, nhưng tuyệt nhiên không ảnh hưởng đến không khí ở đây, nhân viên đều đang mong chờ, mỗi người đều ra sức suy nghĩ, muốn biểu hiện bản thân, giành được sự chú ý của bà chủ xinh đẹp, ngay cả “người nhà nhân viên” – cô bé sáu tuổi cũng kích động mong chờ được lên tiếng.
Chỉ trừ có anh.
“Chị Sam Thái, trước kia ông chủ đều mua thực phẩm giá rẻ, mặc kệ đồ ăn có tươi mới hay không, ông ấy nói chỉ cần không làm hỏng bụng mọi người là được, mặc kệ chú cha làm thành mỹ vị, những chuyện khác không quan tâm!”
“Đúng đây! Tiểu Niệm nói đều là thật, độ tươi mới của thực phẩm rất quan trọng!” Phụ bếp lập tức lên tiếng, “Hơn nữa lượng công việc ở phòng bếp của chúng tôi rất lớn, bất kể thực phẩm gì cũng là do bếp trưởng phụ trách, như vậy với một đầu bếp mà nói thì lượng công việc quá nhiều, tôi đề nghị mời thêm đầu bếp, những nguyên liệu không phức tạp thì giao cho người đó.”
“Nhà vệ sinh ở đây chỉ có nhà vệ sinh công cộng, rất bẩn, hôi, hơn nữa lại đối diện ngay cửa, rất nhiều khách đến đây phản ánh ảnh hưởng đến ăn uống!”
Anh nheo mắt, không nói một câu, thấy cô nghiêm túc lắng nghe.
Lông mi vừa dày lại vừa dài, mỗi một cái chớp mắt đều rất nghiêm túc.
Khi còn học trong trường, anh thường nhàn nhã chống cằm, cười mê muội nhìn cô nghe giảng, giống y như bây giờ, thật sự rất mê người.
Ngoài nghe cô còn ghi chép.
“Về vị trí của nhà hàng, tôi muốn nói đơn giản một chút với mọi người, trong tương lai, kế hoạch của tôi là hủy bỏ món bít tết, đồ ăn Pháp, cắt giảm trà bánh ở phòng lớn, lấy các món xào làm chủ đạo, tôi sẽ mời một đầu bếp có tiếng về món xào.”
Bỏ bít tế và đồ ăn Pháp ở phòng lớn? Mời một đầu bếp có tiếng?
Thế không phải là lấy đi quyền lực của bếp trưởng sao?!
Mọi người lo lắng không yên, Phàn Dực Á lại thấy chẳng sao cả.
Cô lưu loát tiếp lời, “Về trang trí, tôi sẽ cho làm đơn giản ở tầng một, trang trí tập trung ở tầng hai tạo thành khu VIP, chọn vật liệu cách âm. Sau này ở các khu ghế VIP, sẽ lấy đồ ăn Pháp, bít tết làm món chính, ở tầng hai, khu vực VIP sẽ do bếp trưởng phụ trách, đương nhiên bếp trưởng cũng phải giám sát công việc ở tầng một.” Từ trước đến nay, cô làm việc chỉ nhìn việc, không nhìn người.
“Độ tươi của nguyên liệu mọi người không cần lo lắng, suy nghĩ của tôi và mọi người đều giống nhau, cho dù tiết kiệm chi phí cũng sẽ không ảnh hưởng đến vấn đề này, về phần toilet, khi trang hoàng lại tôi sẽ nói chuyện với kiến trúc sư, hơn nữa về sau nhà hàng sẽ có nhân viên vệ sinh riêng, không cần nhân viên phục vụ thay nhau đến dọn nữa.”
Buổi họp rất dài.
Mãi đến khi cửa sắt bên ngoài nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Bước nhanh, khi vào đây anh đã đóng cửa sắt lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tò mò tiến vào, mỉm cười với anh, nhẹ giọng oán giận, “Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng cậu và Tiểu Niệm bị bão tuyết ngăn cản ở trong nhà hàng.”
Gương mặt nhỏ nhắn đã bị gió tuyết làm đông lạnh, chóp mũi, hai gò má đều hồng lên, tay nhỏ bé hơ lên chỗ máy sưởi, hai chân không ngừng nhảy lên.
Nhăn mày, không chút do dự, anh cởi áo khoác dày ra, khoác lên người phụ nữ mảnh mai đang run rẩy.
Nhưng anh quay lưng lại nên không phát hiện, gương mặt xinh đẹp ở trong kia đang ngừng lại, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Vẻ mặt phức tạp.
Sau đó, cô nhận ra sắc mặt anh căng thẳng, trứng chim chưa đập rơi vào trong chảo.
Dầu nóng văng ra khắp nơi.
Anh nhận ra cô sao?
Cô vui mừng kích động.
“Xin chào.” Tắt lửa, anh khách sáo gật đầu, “Lần đầu gặp mặt.”
Lời nói của anh ngay lập tức làm cô như rơi vào hầm băng.
Lấy kính râm che mặt xuống, đôi mắt bình tĩnh của cô đối diện với anh, “Xin chào, lần đầu gặp mặt, hy vọng sau này hợp tác vui vẻ.” Câu trả lời của cô cũng bình tĩnh như thế.
Đã từng tưởng tượng hơn một nghìn lần, một vạn lần cảnh tượng bọn họ gặp lại, nhưng chưa từng nghĩ sẽ như thế này.
Anh giả vờ không quen cô.
Đúng, anh chắc chắn đang giả vờ.
Bởi vì ánh mắt khiếp sợ ban đầu đã bán đứng anh.
Quay đầu lại, anh không hề quan tâm đến cô.
Đêm tuyệt tình kia, từng chút một trở về trong đầu anh, không chỉ có tự tôn nam giới của anh bị trúng tên, mà còn cả trái tim anh, khắp mình đầy thương tích.
Cho nên anh hận nhất là bản thân mình, cô đã hóa trang như thế mà chỉ cần một cái liếc mắt anh cũng nhận ra cô.
Anh không bao giờ… chấp nhận ở trong lòng anh cô vẫn đặc biệt như trước.
Đôi mắt anh híp lại đầy nguy hiểm như báo hoang.
Đúng, tính tình anh lại sắp bùng nổ.
Người phụ nữ này dựa vào đâu mà có thể mặt dày đến thế?
Tự mình lộ diện, Phàn gia nhất định sẽ tìm được anh, cũng sẽ mua nhà hàng này, anh đều đã đoán được toàn bộ.
Nhưng anh không ngờ rằng bà chủ mới lại là cô!
“Tôi nghĩ không có cơ hội hợp tác đâu, làm xong hôm nay tôi sẽ không làm nữa.” Anh lạnh lùng ngạo mạn trả lời.
Anh cởi bỏ mũ bếp trưởng.
Anh tuyệt đối sẽ không cho phép người phụ nữ này lại trèo lên đầu anh, muốn làm gì thì làm!
Anh đã lấy được giấy chứng nhận, đã có thể tiếp tục cuộc sống của mình.
Cho dù là rất bình thường nhưng là cuộc sống của riêng anh.
Anh không sợ Phàn gia, nhốt anh, giết anh, đối phó với anh, cứ đến đi!
Anh tuyệt đối không khuất phục!
“A Á…” Cô gái phục vụ há mồm, trong nháy mắt không dám tin.
Tính tình A Á luôn không tốt, có khi kiên nhẫn cũng không được, nhưng vài năm nay anh vẫn chịu nhịn.
Ông chủ hà khắc, gây khó dễ, A Á nhiều lúc sắp bạo phát nhưng vẫn cố nhẫn nại.
Vì sao bà chủ mới hiền lành thì anh lại cư xử trái ngược…
. . . . . .
Cô muốn cười.
Anh vẫn là người mà cô từng biết.
Cá tính vẫn ngang tàng như cũ.
Sự tự tin ngang ngược này dường như không thể nào thay đổi được trên người anh.
Bất kể anh đứng ở đâu trong đám đông, vĩnh viễn cũng không thể thay đổi mình.
Nhưng là…
Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, “Phàn Dực Á, nhiều năm như thế, không ngờ anh vẫn ngây thơ như vậy.”
Tiếp theo cô còn muốn nói gì về anh?
Chỉ vì bản thân mình, không thèm nhìn đến ai, hỉ nộ bất thường, tính tình nóng nảy, chưa bao giờ bận tâm suy nghĩ của người khác?
Đánh giá của cô về anh chưa bao giờ hơn thế, anh hiểu rất rõ!
“Hai người biết nhau à?” Cô gái phục vụ kinh ngạc hô lên.
Trong không khí đã ngửi được mùi thuốc súng.
Bình tĩnh đã quay về đại não của anh.
Anh đã không còn là Phàn Dực Á năm 20 tuổi. Anh bây giờ đã có thể khống chế tâm trạng của mình.
“Tôi còn chưa kịp nói cho ông chủ cũ, tôi không phải người làm công lén lút nữa, tôi đã từng giành cúp quốc tế, nếu muốn tôi làm việc ở đây thì cô phải đưa ra giá khác.” Anh ngạo mạn trả lời, nhìn cô từ trên cao xuống.
Trong giới giải trí, anh cũng không phải cao lắm, nhưng bởi vì khí chất cao ngạo khiến cô cảm thấy anh luôn luôn cao cao tại thượng.
Người khác luôn lầm tưởng rằng cô thon thả cao ráo.
Thật ra ở trước mặt Phàn Dực Á cao lớn, cô chỉ đứng đến chóp mũi anh.
Cô ngước mắt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Nhưng ai cũng không chú ý đến ánh mắt của cô thật ấm áp.
“Đối với nhà hàng này, tôi đã có một loạt kế hoạch, đầu tiên là trang hoàng lại, thay đổi bài trí, đặt ra các quy định mới, cho nên đương nhiên là tiền lương sẽ điều chỉnh lại toàn bộ, mỗi người sẽ có tiền lương hợp lý.” Khi bắt đầu làm việc, cô thật sự nghiêm túc.
Thậm chí có lúc còn nghiêm túc đến không từ thủ đoạn.
Cho nên cô mới sống được trong giới giải trí như sói hổ.
Thái độ của cô rất nghiêm túc, hoàn toàn là vì việc chung. Nếu anh còn kêu gào đòi bỏ việc thì chỉ chứng tỏ rằng anh có vấn đề.
Mà anh không muốn thừa nhận rằng cô còn có thể ảnh hưởng đến mình!
Nhíu mày, “Có thể! Nếu tiền lương hợp lý thì tìm chỗ mới không bằng ở chỗ cũ.”
Cô sai lầm rồi, cô rút lại câu nói kia.
Anh đã không còn là Phàn Dực Á trước đây nữa!
Bây giờ anh vẫn cứng rắn như trước, nhưng lại học được cách điều chỉnh tính tình của mình.
“Hợp tác vui vẻ!” Cô cười yếu ớt, vươn cánh tay mảnh khảnh ra.
“Hợp tác vui vẻ!” Mặt không chút thay đổi, anh nắm tay cô một cái liền buông ra.
Cuộc đời này, khi gặp lại, cho dù sóng to gió lớn đến đâu cũng phải biết kiềm chế cảm xúc.
Đạo lý này, trước khi 18 tuổi cô đã hiểu được.
Phương pháp này, sau khi 20 tuổi anh đã học được.
“Hôm nay khi hết giờ, tôi muốn nghe xem tất cả nhân viên có đề nghị gì đối với nhà hàng mới không.” Cô xoay người lại, nhẹ nhàng nói với cô gái phục vụ, “Đương nhiên nếu làm mọi người tan ca muộn thì tôi sẽ trả phí làm thêm cho mọi người theo luật lao động.”
“Tốt quá, tôi sẽ đi báo lại ngay cho mọi người.” Cô gái phục vụ vội trả lời.
Vừa đi được vài bước, cô gái phục vụ lại dừng chân, lo lắng hỏi, “Bà chủ, tôi có thể hỏi chị một chuyện không?”
“Đương nhiên có thể.”
“Chị có phải… Hạ Vũ Mạt không?…” Hiện giờ bà chủ không đeo kính, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra, quen thuộc đến mức làm tim đập liên hồi.
“Đúng. Nhưng ở đây tôi và các bạn là đồng nghiệp, không phải ngôi sao.” Cô trả lời không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.
Đây là điểm thu hút độc đáo trong tính cách của Hạ Vũ Mạt.
Cô vỗ tay, ý bảo mọi người chú ý, “Được rồi, tất cả mọi người chuẩn bị kết thúc công việc đi, hội nghị nhân viên sẽ bắt đầu sau mười phút nữa.”
Nói xong, ánh mắt cô không lưu luyến trên người ai, cô xoay người, bước đi trên đôi giày cao gót.
Mọi người bắt đầu tập trung vào công việc.
Bà chủ mới là một một ngôi sao nữ xinh đẹp, tương lai tươi sáng làm bọn họ vô cùng kích động.
Trừ anh ra.
Chậm rãi cởi bỏ trang phục đầu bếp, tâm trạng của anh chỉ có nặng nề, không hề xúc động.
Vì sao, ở trước mặt cô, anh vĩnh viễn không có cảm giác thắng lợi?
Sự xinh đẹp của cô vẫn làm ngươi ta không thể chạm tới, có cảm giác không thể nắm bắt được.
Vẻ đẹp không giống như bình hoa nông cạn, mà là đẹp kinh tâm động phách toát ra từ sức sống, bảy năm, vẫn dễ dàng đảo loạn tâm trạng anh.
Nhưng đã bảy năm rồi, anh không còn dục vọng nắm lấy cô nữa.
. . .
Bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, nhưng tuyệt nhiên không ảnh hưởng đến không khí ở đây, nhân viên đều đang mong chờ, mỗi người đều ra sức suy nghĩ, muốn biểu hiện bản thân, giành được sự chú ý của bà chủ xinh đẹp, ngay cả “người nhà nhân viên” – cô bé sáu tuổi cũng kích động mong chờ được lên tiếng.
Chỉ trừ có anh.
“Chị Sam Thái, trước kia ông chủ đều mua thực phẩm giá rẻ, mặc kệ đồ ăn có tươi mới hay không, ông ấy nói chỉ cần không làm hỏng bụng mọi người là được, mặc kệ chú cha làm thành mỹ vị, những chuyện khác không quan tâm!”
“Đúng đây! Tiểu Niệm nói đều là thật, độ tươi mới của thực phẩm rất quan trọng!” Phụ bếp lập tức lên tiếng, “Hơn nữa lượng công việc ở phòng bếp của chúng tôi rất lớn, bất kể thực phẩm gì cũng là do bếp trưởng phụ trách, như vậy với một đầu bếp mà nói thì lượng công việc quá nhiều, tôi đề nghị mời thêm đầu bếp, những nguyên liệu không phức tạp thì giao cho người đó.”
“Nhà vệ sinh ở đây chỉ có nhà vệ sinh công cộng, rất bẩn, hôi, hơn nữa lại đối diện ngay cửa, rất nhiều khách đến đây phản ánh ảnh hưởng đến ăn uống!”
Anh nheo mắt, không nói một câu, thấy cô nghiêm túc lắng nghe.
Lông mi vừa dày lại vừa dài, mỗi một cái chớp mắt đều rất nghiêm túc.
Khi còn học trong trường, anh thường nhàn nhã chống cằm, cười mê muội nhìn cô nghe giảng, giống y như bây giờ, thật sự rất mê người.
Ngoài nghe cô còn ghi chép.
“Về vị trí của nhà hàng, tôi muốn nói đơn giản một chút với mọi người, trong tương lai, kế hoạch của tôi là hủy bỏ món bít tết, đồ ăn Pháp, cắt giảm trà bánh ở phòng lớn, lấy các món xào làm chủ đạo, tôi sẽ mời một đầu bếp có tiếng về món xào.”
Bỏ bít tế và đồ ăn Pháp ở phòng lớn? Mời một đầu bếp có tiếng?
Thế không phải là lấy đi quyền lực của bếp trưởng sao?!
Mọi người lo lắng không yên, Phàn Dực Á lại thấy chẳng sao cả.
Cô lưu loát tiếp lời, “Về trang trí, tôi sẽ cho làm đơn giản ở tầng một, trang trí tập trung ở tầng hai tạo thành khu VIP, chọn vật liệu cách âm. Sau này ở các khu ghế VIP, sẽ lấy đồ ăn Pháp, bít tết làm món chính, ở tầng hai, khu vực VIP sẽ do bếp trưởng phụ trách, đương nhiên bếp trưởng cũng phải giám sát công việc ở tầng một.” Từ trước đến nay, cô làm việc chỉ nhìn việc, không nhìn người.
“Độ tươi của nguyên liệu mọi người không cần lo lắng, suy nghĩ của tôi và mọi người đều giống nhau, cho dù tiết kiệm chi phí cũng sẽ không ảnh hưởng đến vấn đề này, về phần toilet, khi trang hoàng lại tôi sẽ nói chuyện với kiến trúc sư, hơn nữa về sau nhà hàng sẽ có nhân viên vệ sinh riêng, không cần nhân viên phục vụ thay nhau đến dọn nữa.”
Buổi họp rất dài.
Mãi đến khi cửa sắt bên ngoài nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Bước nhanh, khi vào đây anh đã đóng cửa sắt lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tò mò tiến vào, mỉm cười với anh, nhẹ giọng oán giận, “Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng cậu và Tiểu Niệm bị bão tuyết ngăn cản ở trong nhà hàng.”
Gương mặt nhỏ nhắn đã bị gió tuyết làm đông lạnh, chóp mũi, hai gò má đều hồng lên, tay nhỏ bé hơ lên chỗ máy sưởi, hai chân không ngừng nhảy lên.
Nhăn mày, không chút do dự, anh cởi áo khoác dày ra, khoác lên người phụ nữ mảnh mai đang run rẩy.
Nhưng anh quay lưng lại nên không phát hiện, gương mặt xinh đẹp ở trong kia đang ngừng lại, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Vẻ mặt phức tạp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook