Giường Đơn
-
Quyển 3 - Chương 5
“Cô Hạ, cô tới Phàn gia một chuyến đi!” Mệnh lệnh lạnh như băng, điện thoại bị dập một cách vô tình.
Để tách trà chanh trong tay xuống, nhăn mày, cô nhận ra giọng nói này.
Đối với loại kỹ nữ như cô thì nhiều nhất cũng chỉ đáng giá chừng này thôi.
Ngồi trong xe ô tô có rèm che của Phàn gia, chờ ở cửa lớn lạnh như băng.
Cửa lớn chạy bằng điện chậm rãi mở ra.
Lần đầu tiên Sam Thái đến nhà Đạo Minh Tự, kinh ngạc nhìn thấy thế nào mới là huy hoàng.
Giày cao gót lạnh lùng giẫm lên đá cẩm thạch màu trắng không dính một hạt bụi.
Cô không phải Sam Thái, cho nên cô không quê mùa tới mức tỏ ra kinh ngạc.
Cho dù khung cảnh trong nhà của anh cũng tương tự với nhà Đạo Minh Tự.
Hai hàng người hầu đứng ngay ngắn chỉnh tề chào cô.
Có người hầu cầm áo khoác giúp cô, có người hầu mang dép lê đến.
Động tác của mỗi người đều cung kính, giống nhau, khiến người ta chắc chắn rằng họ đều đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc.
Một ly trà nhài, quý phu nhân ngồi trên sô pha, vẫn cao quý đến mức không thèm nhìn cô một cái.
Năm tháng cũng chẳng để lại gì trên gương mặt bà ta.
“Mời ngồi.” Cho dù làm động tác “mời”, trên mặt quý phu nhân vẫn không có biểu lộ gì, nhưng nếu chú ý một chút thì có thể nhận ra sự mệt mỏi trong giọng nói.
Cô thản nhiên ngồi xuống.
Tư thế ngồi của cô cũng không phải kiểu ngoan hiền, cung kính, mà chân này vắt lên chân kia, thật mê người.
Có vẻ phong tình, ngả ngớn, không thèm để ý đến người khác.
Trừ Phàn Dực Á, cô không nhún nhường bất kì kẻ nào, cho nên cô không hiểu cách lấy lòng, cũng không cần lấy lòng ai.
Cô chưa bao giờ hy vọng xa vời mình sẽ trở thành người phụ nữ hiền lương thục đức trong mắt các trưởng bối.
“Nói đi, tìm tôi đến có chuyện gì?” Cô nói thẳng.
Cô chán ghét tòa nhà lớn xa hoa này, một giây cũng không muốn ở lại.
“A Á đã trở về nhà.” Quy phu nhân cũng không muốn nói nhảm với cô, bình tĩnh trả lời.
Cô cứng đờ.
Anh… về nhà?
Nó cảnh cáo tôi đừng làm mấy chuyện vô vị nữa.” Cách xa nhiều năm, gặp lại đứa con bảo bối của mình, kinh ngạc vui mừng, chua xót, đau lòng, các loại cảm xúc rất phức tạp.
Chuyện vô vị?
Cũng đúng.
Trong lòng Phàn Dực Á, dính dáng đến người phụ nữ như cô đúng là vớ vẩn.
“Nhưng đây không phải mục đích của nó.” Quý phu nhân mệt mỏi vuốt mắt, xoa thái dương.
Có đứa con cứng rắn như thế, người làm mẹ như bà cũng chịu không ít khổ.
Đặc biệt, cho dù cầu xin, uy hiếp, dùng mọi thủ đoạn đều không thể giữ nó lại.
“Nó tới để lấy chứng minh thư.”
Hạ Vũ Mạt ngạc nhiên, bảy năm, nếu Phàn Dực Á có thể sống bình yên thì vì sao bây giờ mới trở về lấy chứng minh thư.
Cô có dự cảm không tốt.
“Nó nói, nó sẽ kết hôn. Nó vẫn luôn sống chung với một người phụ nữ, có một con gái 6 tuổi rồi, sắp phải đi học, cần làm hộ khẩu…”
Sống chung? Con gái 6 tuổi?
Sau khi A Á chia tay với cô liền sống chung với người phụ nữ khác sao? Hơn nữa đã có một đứa con gái 6 tuổi rồi?
Lòng của cô chợt lạnh.
Khóe môi khẽ nhếch lên, lạnh lùng, “Thế chẳng phải tốt lắm sao? Con trai đã trở về, còn có thêm một đứa cháu gái. Thật là đáng mừng.”
“Cô đang nói con tôi sao?! Thật đáng mừng à?!” Quý phu nhân phát điên, mặt nạ bình tĩnh vỡ toang, “Bảo bối của tôi chuẩn bị lấy ‘chị dâu’ nó, thay anh trai nó nuôi con, cô lại còn tặng tôi mấy chữ ‘thật đáng mừng’!”
Chị dâu? Con của anh trai?
Tách trà chanh uống lúc sáng không tiết ra axit nữa, dạ dày cô thoải mái hơn một chút.
“Nói đi, bà muốn tôi làm thế nào?” Nhàn nhã uống một ngụm trà, nhẹ nhàng kìm nén tâm trạng vừa mới như dời sông lấp biển, vẻ mặt cô vẫn lãnh đạm như cũ.
“Tôi biết cô rất cần tiền! Tôi tăng giá. Hai triệu.” Quý phu nhân vươn hai ngón tay, “Nghe nói cô còn nợ công ty điện ảnh hơn một triệu, tôi ra hai triệu! Không những cô có thể trả hết tiền nợ, còn dư ra rất nhiều nữa! Tôi muốn cô quyến rũ con trai tôi, để nó bỏ ý tưởng kết hôn với người phụ nữ kia đi!”
“Sau đó lại nhẫn tâm đá anh ta.” Cô cười lạnh, thay phu nhân nói nốt, “Bà không sợ con bà lại bị tổn thương, không đứng dậy nổi nữa sao?”
“Chuyện đó không cần cô lo lắng, sau khi cô rời khỏi con tôi, tôi sẽ lập tức trả tiền cho cô.” Quý phu nhân đặt tách trà nhài thật mạnh, “Bảo bối của tôi chỉ có thể đứng trên vị trí vương giả, lấy người phụ nữ xứng đôi với nó! Những phụ nữ rác rưởi khác chẳng qua là gặp dịp thì chơi thôi!”
Phụ nữ rác rưởi? Rác rưởi này chắc không chỉ có cô mà còn cả người phụ nữ đang ở cùng Phàn Dực Á.
Khóe môi khẽ nhếch lên đầy châm chọc, cô không tốn nhiều lời phản bác làm gì.
Hoàng tử và công chúa quả thật là tổ hợp tốt nhất.
“Để tôi suy nghĩ đã.”
“Đối với loại phụ nữ như cô, hai triệu mà còn cần suy nghĩ à?” Giọng nói của quý phu nhân có vẻ rất chắc chắn, chắc chắn cô sẽ như vậy.
“Quả thật là hai triệu thì so với mức giá trước đây bà cho tôi đúng là không cần suy nghĩ.” Một triệu kia anh Đinh đã trả lại cho cô từ lâu, khoản phí bán đứt tình yêu khiến cô nhục nhã vô cùng vẫn đang cất trong ngăn kéo.
“Nhưng tôi không chắc chắn Phàn Dực Á có thể cắn câu hay không.” Thói quen hút thuốc của cô lại tới, rút từ trong hộp ra một điếu thuốc, không bận tâm đến sắc mặt của quý phu nhân, cô đã bắt đầu thổi khói đến phong tình vạn chủng.
Hiện tại, cô không có chút trong sáng nào, quá mức sa đọa, ngay cả chính cô cũng không tin rằng Phàn Dực Á có thể cắn câu không.
“Yên tâm, tôi sẽ không để cô đi tay không.” Giữa màn sương khói, mắt quy nhân như hồ băng, lạnh lùng đưa một túi hồ sơ ra trước mặt cô, “Quán trà này, tính cả mặt tiền nhà hàng, tôi đã ra giá gấp ba lần giá chung trong thành phố để mua nó, khoảng hơn một nghìn vạn, đã chuyển tên cho cô.”
Quán trà?
“A Á là bếp trưởng ở đây.” Trong đôi mắt quý phu nhân lộ ra đau lòng, “Thì ra bảy năm nay bảo bối của tôi vẫn ở đó, từ phụ bếp lên tới bếp trưởng, thật không tưởng tượng nổi, nó đã phải chịu rất nhiều khổ sở.” Bảo bối của bà từng là quán quân cuộc thi quốc tế, bảo bối của bà, ngay cả cha mẹ đề nghị ngàn lần cũng không chịu làm một bữa cơm, vậy mà nó lại vì làm công ‘chui’, dưới sự hà khắc của chủ, chỉ có thể làm công rẻ mạt, cần rất nhiều thời gian mới chứng tỏ được thực lực của mình.
“Cô biết không? Bảo bối của tôi khi còn ở nhà, ngay cả đi một đôi giày da cũng có người hầu hạ!” Quý phu nhân chỉ vào tư liệu, vẻ mặt dần kích đọng, “Trong tư liệu lại còn nói bảo bối nhà tôi có lúc đã phải tước hơn một nghìn cái , hai tay đầy máu, còn tiếp tục làm việc để nuôi sống một người phụ nữ chẳng kiếm được chút tiền nào!”
Kết quả điều tra này đúng là làm người ta suy sụp!
Trà chanh lại tác quái trong dạ dày của cô.
“Tôi nhận lời bà.”
Rõ ràng, nhanh chóng đút tập hồ sơ vào túi.
Cô phát hiện ra, mình đang ghen tị!
Để tách trà chanh trong tay xuống, nhăn mày, cô nhận ra giọng nói này.
Đối với loại kỹ nữ như cô thì nhiều nhất cũng chỉ đáng giá chừng này thôi.
Ngồi trong xe ô tô có rèm che của Phàn gia, chờ ở cửa lớn lạnh như băng.
Cửa lớn chạy bằng điện chậm rãi mở ra.
Lần đầu tiên Sam Thái đến nhà Đạo Minh Tự, kinh ngạc nhìn thấy thế nào mới là huy hoàng.
Giày cao gót lạnh lùng giẫm lên đá cẩm thạch màu trắng không dính một hạt bụi.
Cô không phải Sam Thái, cho nên cô không quê mùa tới mức tỏ ra kinh ngạc.
Cho dù khung cảnh trong nhà của anh cũng tương tự với nhà Đạo Minh Tự.
Hai hàng người hầu đứng ngay ngắn chỉnh tề chào cô.
Có người hầu cầm áo khoác giúp cô, có người hầu mang dép lê đến.
Động tác của mỗi người đều cung kính, giống nhau, khiến người ta chắc chắn rằng họ đều đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc.
Một ly trà nhài, quý phu nhân ngồi trên sô pha, vẫn cao quý đến mức không thèm nhìn cô một cái.
Năm tháng cũng chẳng để lại gì trên gương mặt bà ta.
“Mời ngồi.” Cho dù làm động tác “mời”, trên mặt quý phu nhân vẫn không có biểu lộ gì, nhưng nếu chú ý một chút thì có thể nhận ra sự mệt mỏi trong giọng nói.
Cô thản nhiên ngồi xuống.
Tư thế ngồi của cô cũng không phải kiểu ngoan hiền, cung kính, mà chân này vắt lên chân kia, thật mê người.
Có vẻ phong tình, ngả ngớn, không thèm để ý đến người khác.
Trừ Phàn Dực Á, cô không nhún nhường bất kì kẻ nào, cho nên cô không hiểu cách lấy lòng, cũng không cần lấy lòng ai.
Cô chưa bao giờ hy vọng xa vời mình sẽ trở thành người phụ nữ hiền lương thục đức trong mắt các trưởng bối.
“Nói đi, tìm tôi đến có chuyện gì?” Cô nói thẳng.
Cô chán ghét tòa nhà lớn xa hoa này, một giây cũng không muốn ở lại.
“A Á đã trở về nhà.” Quy phu nhân cũng không muốn nói nhảm với cô, bình tĩnh trả lời.
Cô cứng đờ.
Anh… về nhà?
Nó cảnh cáo tôi đừng làm mấy chuyện vô vị nữa.” Cách xa nhiều năm, gặp lại đứa con bảo bối của mình, kinh ngạc vui mừng, chua xót, đau lòng, các loại cảm xúc rất phức tạp.
Chuyện vô vị?
Cũng đúng.
Trong lòng Phàn Dực Á, dính dáng đến người phụ nữ như cô đúng là vớ vẩn.
“Nhưng đây không phải mục đích của nó.” Quý phu nhân mệt mỏi vuốt mắt, xoa thái dương.
Có đứa con cứng rắn như thế, người làm mẹ như bà cũng chịu không ít khổ.
Đặc biệt, cho dù cầu xin, uy hiếp, dùng mọi thủ đoạn đều không thể giữ nó lại.
“Nó tới để lấy chứng minh thư.”
Hạ Vũ Mạt ngạc nhiên, bảy năm, nếu Phàn Dực Á có thể sống bình yên thì vì sao bây giờ mới trở về lấy chứng minh thư.
Cô có dự cảm không tốt.
“Nó nói, nó sẽ kết hôn. Nó vẫn luôn sống chung với một người phụ nữ, có một con gái 6 tuổi rồi, sắp phải đi học, cần làm hộ khẩu…”
Sống chung? Con gái 6 tuổi?
Sau khi A Á chia tay với cô liền sống chung với người phụ nữ khác sao? Hơn nữa đã có một đứa con gái 6 tuổi rồi?
Lòng của cô chợt lạnh.
Khóe môi khẽ nhếch lên, lạnh lùng, “Thế chẳng phải tốt lắm sao? Con trai đã trở về, còn có thêm một đứa cháu gái. Thật là đáng mừng.”
“Cô đang nói con tôi sao?! Thật đáng mừng à?!” Quý phu nhân phát điên, mặt nạ bình tĩnh vỡ toang, “Bảo bối của tôi chuẩn bị lấy ‘chị dâu’ nó, thay anh trai nó nuôi con, cô lại còn tặng tôi mấy chữ ‘thật đáng mừng’!”
Chị dâu? Con của anh trai?
Tách trà chanh uống lúc sáng không tiết ra axit nữa, dạ dày cô thoải mái hơn một chút.
“Nói đi, bà muốn tôi làm thế nào?” Nhàn nhã uống một ngụm trà, nhẹ nhàng kìm nén tâm trạng vừa mới như dời sông lấp biển, vẻ mặt cô vẫn lãnh đạm như cũ.
“Tôi biết cô rất cần tiền! Tôi tăng giá. Hai triệu.” Quý phu nhân vươn hai ngón tay, “Nghe nói cô còn nợ công ty điện ảnh hơn một triệu, tôi ra hai triệu! Không những cô có thể trả hết tiền nợ, còn dư ra rất nhiều nữa! Tôi muốn cô quyến rũ con trai tôi, để nó bỏ ý tưởng kết hôn với người phụ nữ kia đi!”
“Sau đó lại nhẫn tâm đá anh ta.” Cô cười lạnh, thay phu nhân nói nốt, “Bà không sợ con bà lại bị tổn thương, không đứng dậy nổi nữa sao?”
“Chuyện đó không cần cô lo lắng, sau khi cô rời khỏi con tôi, tôi sẽ lập tức trả tiền cho cô.” Quý phu nhân đặt tách trà nhài thật mạnh, “Bảo bối của tôi chỉ có thể đứng trên vị trí vương giả, lấy người phụ nữ xứng đôi với nó! Những phụ nữ rác rưởi khác chẳng qua là gặp dịp thì chơi thôi!”
Phụ nữ rác rưởi? Rác rưởi này chắc không chỉ có cô mà còn cả người phụ nữ đang ở cùng Phàn Dực Á.
Khóe môi khẽ nhếch lên đầy châm chọc, cô không tốn nhiều lời phản bác làm gì.
Hoàng tử và công chúa quả thật là tổ hợp tốt nhất.
“Để tôi suy nghĩ đã.”
“Đối với loại phụ nữ như cô, hai triệu mà còn cần suy nghĩ à?” Giọng nói của quý phu nhân có vẻ rất chắc chắn, chắc chắn cô sẽ như vậy.
“Quả thật là hai triệu thì so với mức giá trước đây bà cho tôi đúng là không cần suy nghĩ.” Một triệu kia anh Đinh đã trả lại cho cô từ lâu, khoản phí bán đứt tình yêu khiến cô nhục nhã vô cùng vẫn đang cất trong ngăn kéo.
“Nhưng tôi không chắc chắn Phàn Dực Á có thể cắn câu hay không.” Thói quen hút thuốc của cô lại tới, rút từ trong hộp ra một điếu thuốc, không bận tâm đến sắc mặt của quý phu nhân, cô đã bắt đầu thổi khói đến phong tình vạn chủng.
Hiện tại, cô không có chút trong sáng nào, quá mức sa đọa, ngay cả chính cô cũng không tin rằng Phàn Dực Á có thể cắn câu không.
“Yên tâm, tôi sẽ không để cô đi tay không.” Giữa màn sương khói, mắt quy nhân như hồ băng, lạnh lùng đưa một túi hồ sơ ra trước mặt cô, “Quán trà này, tính cả mặt tiền nhà hàng, tôi đã ra giá gấp ba lần giá chung trong thành phố để mua nó, khoảng hơn một nghìn vạn, đã chuyển tên cho cô.”
Quán trà?
“A Á là bếp trưởng ở đây.” Trong đôi mắt quý phu nhân lộ ra đau lòng, “Thì ra bảy năm nay bảo bối của tôi vẫn ở đó, từ phụ bếp lên tới bếp trưởng, thật không tưởng tượng nổi, nó đã phải chịu rất nhiều khổ sở.” Bảo bối của bà từng là quán quân cuộc thi quốc tế, bảo bối của bà, ngay cả cha mẹ đề nghị ngàn lần cũng không chịu làm một bữa cơm, vậy mà nó lại vì làm công ‘chui’, dưới sự hà khắc của chủ, chỉ có thể làm công rẻ mạt, cần rất nhiều thời gian mới chứng tỏ được thực lực của mình.
“Cô biết không? Bảo bối của tôi khi còn ở nhà, ngay cả đi một đôi giày da cũng có người hầu hạ!” Quý phu nhân chỉ vào tư liệu, vẻ mặt dần kích đọng, “Trong tư liệu lại còn nói bảo bối nhà tôi có lúc đã phải tước hơn một nghìn cái , hai tay đầy máu, còn tiếp tục làm việc để nuôi sống một người phụ nữ chẳng kiếm được chút tiền nào!”
Kết quả điều tra này đúng là làm người ta suy sụp!
Trà chanh lại tác quái trong dạ dày của cô.
“Tôi nhận lời bà.”
Rõ ràng, nhanh chóng đút tập hồ sơ vào túi.
Cô phát hiện ra, mình đang ghen tị!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook