Giường Đơn
-
Quyển 2 - Chương 2
Edit: Mộc
Nửa đêm, nhạc chuông di động của anh kêu ầm ĩ.
Phàn Dực Á nhảy dựng lên, vội vàng ấn nút nghe máy.
“Nói!” Giọng nói của anh cho dù đã cố nhỏ đi nhưng người khác cũng có thể dễ dàng nhận ra anh đang nóng nảy, biết được anh rất tức giận.
Anh vừa nghe di động vừa nhìn chằm chằm cô gái đang ngủ bình yên trên giường mình.
May mắn là cô không bị đánh thức, vẫn ngoan ngoãn như cũ dựa sát vào anh, không hề nhúc nhích.
“A Á, em đang ở đâu?”
Trong điện thoại là giọng nói mệt mỏi của anh trai.
“Ở Anh.” Nghe được là anh trai, giọng anh cũng dịu xuống.
“Cùng một cô gái phải không?” Dường như anh trai anh đã biết tất cả, cũng không ngạc nhiên.
“Vâng.” Anh không định giấu diếm, khẽ vuốt sợi tóc xoăn tự nhiên của cô, “Sau khi về em sẽ đưa cô ấy đến gặp người trong nhà.”
Tuy rằng thời gian yêu nhau chưa lâu nhưng anh dường như đã chắc chắn phải là cô.
Mà đã như thế thì anh cũng muốn mau chóng xác nhận.
Nói cho tất cả trưởng bối rằng anh và búp bê Nhã Nhi kia không có tính toán gì hết, cũng không muốn hứa hẹn gì.
Mang cô đi gặp cha mẹ, nói cho bọn họ biết cô là người con gái mà sau này anh muốn kết hôn.
“Em cảm thấy có thể sao? Ba sẽ đánh gãy chân em, dì sẽ trực tiếp tìm người ta, A Á, đừng ngốc nghếch.” Giọng nói của anh trai càng mệt mỏi hơn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Anh hỏi theo trực giác.
Im lặng một lúc, anh trai nói, “Tình Không có thai rồi, nhưng ba vẫn không đồng ý cho cô ấy bước vào nhà chúng ta.”
Nhíu mày, anh hỏi, “Ba có thái độ gì?”
Thật ra tình yêu của anh trai chính là một tấm gương, cũng giống như tình cảm giữa anh và Mạt Mạt.
“Rất kiên quyết, chỉ đáp ứng cho cô ấy chút tiền để đuổi đi, đứa bé có sinh hay không cũng không phải chuyện của nhà mình.”
Tuy rằng chỉ nghe giọng nói nhưng Phàn Dực Á dường như thấy được anh trai đang phiền não day thái dương.
Bởi vì đây là động tác quen thuộc khi anh trai không kiên quyết.
“Anh nghĩ thế nào?” Anh lại hỏi anh trai.
“Anh yêu Tình Không, không thể vứt bỏ cô ấy và đứa bé trong bụng như thế được. Thái độ của ba rất quá đáng, dì lại còn ở một bên không ngừng châm ngòi thổi gió, anh cảm thấy rất khó chịu, rất mâu thuẫn.”
Anh trai nhất thời không nghĩ được gì.
“Anh, em không biết anh định làm thế nào, em chỉ biết là vận mệnh của mình sẽ không để bất kì ai sắp xếp. Nếu người trong nhà không chấp nhận Mạt Mạt, em sẽ bỏ lại tất cả. Bất kể là ai cũng không thể ngăn cản được.” Tính tình anh luôn quyết liệt, tuyệt đối không khuất phục.
Ở trong chăn, cô bị tiếng nói ồn ào làm không thoải mái, nhăn mày, thân mình khẽ cựa quậy một chút, càng nhích gần về phía nguồn nhiệt.
Cẩn thận kéo lại chăn cho cô, muốn ôm cô thật chặt lại sợ đánh thức cô, đành cố thu lại bàn tay.
Bên kia đã cúp máy, vẻ mặt anh bắt đầu trở nên nghiêm túc.
“Mạt Mạt, trời sáng rồi, chúng ta về nước thôi.” Anh nhỏ giọng nói chuyện cùng cô, cho dù biết cô không nghe thấy, “Nhớ kĩ nhất định phải nắm chặt tay anh, đừng buông ra.”
Có một trận gió to bão lớn đang chờ bọn họ, anh rất rõ ràng.
. . . . . .
Ngày mới tờ mờ sáng, anh hôn đánh thức cô.
“Đừng thế, em còn chưa đánh răng! Bẩn lắm!” Cô dùng một tay đẩy anh, một tay nhanh che miệng, cả mặt đều đỏ.
Ngay cả chính cô cũng không biết giọng của cô rất mềm mại, nghe giống như làm nũng.
“Anh đâu có chê bẩn!” Anh đã mặc chỉnh tề từ lâu, khoác áo ngoài chui vào trong chăn, lập tức chặn môi cô.
Tặng cho cô một nụ hôn triền miên.
Giữa nụ hôn cuồng nhiệt của anh, cả người cô xụi lơ trong lòng anh.
Mặc kệ tay anh nhanh chóng chui vào trong áo ngủ, vuốt ve nơi mềm mại kia…
Tình cảm mãnh liệt lúc sáng sớm, hai người đều thở dốc, cúc áo của cô đã bị anh cởi bỏ, áo lót đã bị anh ném lên sàn nhà.
“Có người ấn chuông cửa!” Cô tỉnh táo lại trước, mất tự nhiên đẩy anh ra.
Anh cũng nghe thấy, có điều là không muốn để ý.
Kéo chăn lại, bao lấy thân thể đã gần như để trần của cô, nhíu mày, “Mặc quần áo vào, trước khi anh gọi thì em không được ra ngoài.”
Sáng sớm anh đã cảm thấy có điềm xấu.
Khi mở cửa phòng, anh thuận tay khóa lại.
“Cậu hai, bà chủ bảo cậu thu dọn đồ đạc, lập tức về nước!” Quản gia đứng ngoài cửa, cung kính nói.
Trên bãi cỏ đã có trực thăng tư nhân của nhà anh.
“Được rồi, chờ một chút, tôi đi bảo cô ấy thu dọn.” Anh đang định quay đi thì quản gia ngăn lại.
“Cậu hai, bà chủ nói máy bay của gia đình không chứa ăn mày.” Giọng điệu của quản gia vẫn cẩn thận như cũ, truyền tải ý tứ của bà chủ.
Ăn mày?!
Gân xanh nổi đầy trán Phàn Dực Á.
“Cút!”Anh thô bạo đẩy quản gia ra.
Ông ta không đi.
Mạt Mạt đang ở đây, anh phải làm sao bây giờ!
“Cậu hai! Xin lỗi cậu, bà chủ đã nói bất kể dùng thủ đoạn nào cũng phải đưa cậu về!”
Mấy người đàn ông cao lớn, hùng hổ chắn trước mặt anh.
Hừ lạnh, “Mẹ đúng là quan tâm đến tôi!” Đưa tay lên vặn các đốt ngón tay kêu răng rắc, Phàn Dực Á giống như một con báo đầy nguy hiểm.
Quyền đạo của anh không tồi, nếu thật sự đánh nhau thì mấy người đàn ông này chưa chắc đã hạ được anh.
Đang lúc đối đầu.
Chiến sự chuẩn bị bắt đầu.
Di động của quản gia vang lên.
“Thưa bà chủ, cậu hai có ở đây!” Quản gia cung kính đưa điện thoại cho anh, “Cậu hai, bà chủ nói muốn nói chuyện với cậu.”
Anh tức giận giật lấy điện thoại.
“Bảo bối, con mau quay về đi, anh con xảy ra chuyện rồi!” Ở điện thoại bên kia, giọng nói của mẹ đầy lo lắng, “Nếu con không về mau thì ba con sẽ biến con thành nơi trút giận đấy! Bảo bối, nhanh lên!”
Anh kêu ầm lên, “Anh xảy ra chuyện gì?” Sáng sớm nay anh đã thấy tinh thần không yên, cảm thấy sẽ xảy ra gì đó.
“Rạng sáng nay Hoàn Vũ và cô gái kia bỏ trốn, ba con cho người đuổi theo, Hoàn Vũ lái xe quá nhanh, va vào một chiếc ta vận tải lớn! Hoàn Vũ ngu ngốc đến nỗi đánh tay lái về phía bên phải, cô gái kia thì chỉ bị vết thương nhẹ, còn nó thì đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ nói không trụ được lâu nữa đâu…” Trong giọng nói của mẹ không có nhiều lo lắng lắm, thậm chí còn vui mừng khi người gặp họa.
Cho nên Phàn Dực Á biết mẹ không lừa anh.
Di động của quản gia rơi từ tay anh xuống.
Anh vội vàng lên máy bay, “Đi mau! Đứng chắn làm gì! Mau tránh ra!” Anh chạy tới máy bay, quát ầm lên.
Máy bay nhanh chóng bay lên, đưa anh rời khỏi nước Anh.
Một lòng đều hướng về chuyện sống chết của anh trai, căn bản không thể nghĩ được chuyện khác.
Lo lắng gọi điện thoại cho cô trên máy bay nhưng điện thoại vẫn luôn ở trạng thái tắt.
Ngay cả điện thoại trong biệt thự cũng không có ai nghe.
Đêm qua anh sợ điện thoại sẽ đánh thức cô nên đã tắt bỏ, ngay cả dây điện thoại cũng rút.
Trên máy bay, anh giận đến phát điên, tức tối ném điện thoại vỡ thành bốn năm mảnh.
Giống như tóc rối tung trên đầu, tâm trạng anh lúc này thật hoảng loạn.
. . . . . .
Đợi rất lâu nhưng anh vẫn không trở về phòng.
Cô đã mặc chỉnh tề, không ngừng nhìn đồng hồ.
Bên ngoài một tiếng động nhỏ cũng không có, không khí yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Túi xách trong tay cô cứ cầm lên lại buông xuống.
Cô đang cầm chiếc túi xách Gadino Bagby Hilde Palladino, Phàn Dực Á cảm thấy LV trông có vẻ già dặn, không hợp với cô nên mua chiếc túi trắng này, được khảm 39 viên kim cương nhân tạo lấp lánh, từ nhà thiết kế Hilde Pallano của Na Uy.
Số lượng rất ít, giá khoảng 30 vạn tệ.
Thật ra cầm nó cô cảm thấy không thoải mái.
Bởi vì nó và cô không xứng với nhau.
Cho dù bây giờ toàn thân cô đều không có lấy một thứ gì giản dị, ngay cả nội y Phàn Dực Á cũng chọn Lise Charmel hoặc Aubade, một bộ cũng tốn mấy ngàn.
Anh dùng quỳnh tương ngọc dịch, lăng ba tơ lụa nuôi dưỡng cô, chỉ sợ không thể cho cô những thứ tốt nhất.
Nhưng cô bé lọ lem cũng khó mà biến thành công chúa đã quen được chiều chuộng.
Tất cả đều giống như mộng ảo làm cô lo lắng.
Cuối cùng, mặt trời cũng sắp xuống núi.
Cô vừa đói vừa lạnh.
Cẩn thận ra khỏi phòng.
Bên ngoài trống vắng, không có ai.
Phàn Dực Á cũng đi mất.
Bỏ lại cô.
Ánh mắt xinh đẹp cụp xuống, trái tim lạnh như băng.
Nửa đêm, nhạc chuông di động của anh kêu ầm ĩ.
Phàn Dực Á nhảy dựng lên, vội vàng ấn nút nghe máy.
“Nói!” Giọng nói của anh cho dù đã cố nhỏ đi nhưng người khác cũng có thể dễ dàng nhận ra anh đang nóng nảy, biết được anh rất tức giận.
Anh vừa nghe di động vừa nhìn chằm chằm cô gái đang ngủ bình yên trên giường mình.
May mắn là cô không bị đánh thức, vẫn ngoan ngoãn như cũ dựa sát vào anh, không hề nhúc nhích.
“A Á, em đang ở đâu?”
Trong điện thoại là giọng nói mệt mỏi của anh trai.
“Ở Anh.” Nghe được là anh trai, giọng anh cũng dịu xuống.
“Cùng một cô gái phải không?” Dường như anh trai anh đã biết tất cả, cũng không ngạc nhiên.
“Vâng.” Anh không định giấu diếm, khẽ vuốt sợi tóc xoăn tự nhiên của cô, “Sau khi về em sẽ đưa cô ấy đến gặp người trong nhà.”
Tuy rằng thời gian yêu nhau chưa lâu nhưng anh dường như đã chắc chắn phải là cô.
Mà đã như thế thì anh cũng muốn mau chóng xác nhận.
Nói cho tất cả trưởng bối rằng anh và búp bê Nhã Nhi kia không có tính toán gì hết, cũng không muốn hứa hẹn gì.
Mang cô đi gặp cha mẹ, nói cho bọn họ biết cô là người con gái mà sau này anh muốn kết hôn.
“Em cảm thấy có thể sao? Ba sẽ đánh gãy chân em, dì sẽ trực tiếp tìm người ta, A Á, đừng ngốc nghếch.” Giọng nói của anh trai càng mệt mỏi hơn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Anh hỏi theo trực giác.
Im lặng một lúc, anh trai nói, “Tình Không có thai rồi, nhưng ba vẫn không đồng ý cho cô ấy bước vào nhà chúng ta.”
Nhíu mày, anh hỏi, “Ba có thái độ gì?”
Thật ra tình yêu của anh trai chính là một tấm gương, cũng giống như tình cảm giữa anh và Mạt Mạt.
“Rất kiên quyết, chỉ đáp ứng cho cô ấy chút tiền để đuổi đi, đứa bé có sinh hay không cũng không phải chuyện của nhà mình.”
Tuy rằng chỉ nghe giọng nói nhưng Phàn Dực Á dường như thấy được anh trai đang phiền não day thái dương.
Bởi vì đây là động tác quen thuộc khi anh trai không kiên quyết.
“Anh nghĩ thế nào?” Anh lại hỏi anh trai.
“Anh yêu Tình Không, không thể vứt bỏ cô ấy và đứa bé trong bụng như thế được. Thái độ của ba rất quá đáng, dì lại còn ở một bên không ngừng châm ngòi thổi gió, anh cảm thấy rất khó chịu, rất mâu thuẫn.”
Anh trai nhất thời không nghĩ được gì.
“Anh, em không biết anh định làm thế nào, em chỉ biết là vận mệnh của mình sẽ không để bất kì ai sắp xếp. Nếu người trong nhà không chấp nhận Mạt Mạt, em sẽ bỏ lại tất cả. Bất kể là ai cũng không thể ngăn cản được.” Tính tình anh luôn quyết liệt, tuyệt đối không khuất phục.
Ở trong chăn, cô bị tiếng nói ồn ào làm không thoải mái, nhăn mày, thân mình khẽ cựa quậy một chút, càng nhích gần về phía nguồn nhiệt.
Cẩn thận kéo lại chăn cho cô, muốn ôm cô thật chặt lại sợ đánh thức cô, đành cố thu lại bàn tay.
Bên kia đã cúp máy, vẻ mặt anh bắt đầu trở nên nghiêm túc.
“Mạt Mạt, trời sáng rồi, chúng ta về nước thôi.” Anh nhỏ giọng nói chuyện cùng cô, cho dù biết cô không nghe thấy, “Nhớ kĩ nhất định phải nắm chặt tay anh, đừng buông ra.”
Có một trận gió to bão lớn đang chờ bọn họ, anh rất rõ ràng.
. . . . . .
Ngày mới tờ mờ sáng, anh hôn đánh thức cô.
“Đừng thế, em còn chưa đánh răng! Bẩn lắm!” Cô dùng một tay đẩy anh, một tay nhanh che miệng, cả mặt đều đỏ.
Ngay cả chính cô cũng không biết giọng của cô rất mềm mại, nghe giống như làm nũng.
“Anh đâu có chê bẩn!” Anh đã mặc chỉnh tề từ lâu, khoác áo ngoài chui vào trong chăn, lập tức chặn môi cô.
Tặng cho cô một nụ hôn triền miên.
Giữa nụ hôn cuồng nhiệt của anh, cả người cô xụi lơ trong lòng anh.
Mặc kệ tay anh nhanh chóng chui vào trong áo ngủ, vuốt ve nơi mềm mại kia…
Tình cảm mãnh liệt lúc sáng sớm, hai người đều thở dốc, cúc áo của cô đã bị anh cởi bỏ, áo lót đã bị anh ném lên sàn nhà.
“Có người ấn chuông cửa!” Cô tỉnh táo lại trước, mất tự nhiên đẩy anh ra.
Anh cũng nghe thấy, có điều là không muốn để ý.
Kéo chăn lại, bao lấy thân thể đã gần như để trần của cô, nhíu mày, “Mặc quần áo vào, trước khi anh gọi thì em không được ra ngoài.”
Sáng sớm anh đã cảm thấy có điềm xấu.
Khi mở cửa phòng, anh thuận tay khóa lại.
“Cậu hai, bà chủ bảo cậu thu dọn đồ đạc, lập tức về nước!” Quản gia đứng ngoài cửa, cung kính nói.
Trên bãi cỏ đã có trực thăng tư nhân của nhà anh.
“Được rồi, chờ một chút, tôi đi bảo cô ấy thu dọn.” Anh đang định quay đi thì quản gia ngăn lại.
“Cậu hai, bà chủ nói máy bay của gia đình không chứa ăn mày.” Giọng điệu của quản gia vẫn cẩn thận như cũ, truyền tải ý tứ của bà chủ.
Ăn mày?!
Gân xanh nổi đầy trán Phàn Dực Á.
“Cút!”Anh thô bạo đẩy quản gia ra.
Ông ta không đi.
Mạt Mạt đang ở đây, anh phải làm sao bây giờ!
“Cậu hai! Xin lỗi cậu, bà chủ đã nói bất kể dùng thủ đoạn nào cũng phải đưa cậu về!”
Mấy người đàn ông cao lớn, hùng hổ chắn trước mặt anh.
Hừ lạnh, “Mẹ đúng là quan tâm đến tôi!” Đưa tay lên vặn các đốt ngón tay kêu răng rắc, Phàn Dực Á giống như một con báo đầy nguy hiểm.
Quyền đạo của anh không tồi, nếu thật sự đánh nhau thì mấy người đàn ông này chưa chắc đã hạ được anh.
Đang lúc đối đầu.
Chiến sự chuẩn bị bắt đầu.
Di động của quản gia vang lên.
“Thưa bà chủ, cậu hai có ở đây!” Quản gia cung kính đưa điện thoại cho anh, “Cậu hai, bà chủ nói muốn nói chuyện với cậu.”
Anh tức giận giật lấy điện thoại.
“Bảo bối, con mau quay về đi, anh con xảy ra chuyện rồi!” Ở điện thoại bên kia, giọng nói của mẹ đầy lo lắng, “Nếu con không về mau thì ba con sẽ biến con thành nơi trút giận đấy! Bảo bối, nhanh lên!”
Anh kêu ầm lên, “Anh xảy ra chuyện gì?” Sáng sớm nay anh đã thấy tinh thần không yên, cảm thấy sẽ xảy ra gì đó.
“Rạng sáng nay Hoàn Vũ và cô gái kia bỏ trốn, ba con cho người đuổi theo, Hoàn Vũ lái xe quá nhanh, va vào một chiếc ta vận tải lớn! Hoàn Vũ ngu ngốc đến nỗi đánh tay lái về phía bên phải, cô gái kia thì chỉ bị vết thương nhẹ, còn nó thì đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ nói không trụ được lâu nữa đâu…” Trong giọng nói của mẹ không có nhiều lo lắng lắm, thậm chí còn vui mừng khi người gặp họa.
Cho nên Phàn Dực Á biết mẹ không lừa anh.
Di động của quản gia rơi từ tay anh xuống.
Anh vội vàng lên máy bay, “Đi mau! Đứng chắn làm gì! Mau tránh ra!” Anh chạy tới máy bay, quát ầm lên.
Máy bay nhanh chóng bay lên, đưa anh rời khỏi nước Anh.
Một lòng đều hướng về chuyện sống chết của anh trai, căn bản không thể nghĩ được chuyện khác.
Lo lắng gọi điện thoại cho cô trên máy bay nhưng điện thoại vẫn luôn ở trạng thái tắt.
Ngay cả điện thoại trong biệt thự cũng không có ai nghe.
Đêm qua anh sợ điện thoại sẽ đánh thức cô nên đã tắt bỏ, ngay cả dây điện thoại cũng rút.
Trên máy bay, anh giận đến phát điên, tức tối ném điện thoại vỡ thành bốn năm mảnh.
Giống như tóc rối tung trên đầu, tâm trạng anh lúc này thật hoảng loạn.
. . . . . .
Đợi rất lâu nhưng anh vẫn không trở về phòng.
Cô đã mặc chỉnh tề, không ngừng nhìn đồng hồ.
Bên ngoài một tiếng động nhỏ cũng không có, không khí yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Túi xách trong tay cô cứ cầm lên lại buông xuống.
Cô đang cầm chiếc túi xách Gadino Bagby Hilde Palladino, Phàn Dực Á cảm thấy LV trông có vẻ già dặn, không hợp với cô nên mua chiếc túi trắng này, được khảm 39 viên kim cương nhân tạo lấp lánh, từ nhà thiết kế Hilde Pallano của Na Uy.
Số lượng rất ít, giá khoảng 30 vạn tệ.
Thật ra cầm nó cô cảm thấy không thoải mái.
Bởi vì nó và cô không xứng với nhau.
Cho dù bây giờ toàn thân cô đều không có lấy một thứ gì giản dị, ngay cả nội y Phàn Dực Á cũng chọn Lise Charmel hoặc Aubade, một bộ cũng tốn mấy ngàn.
Anh dùng quỳnh tương ngọc dịch, lăng ba tơ lụa nuôi dưỡng cô, chỉ sợ không thể cho cô những thứ tốt nhất.
Nhưng cô bé lọ lem cũng khó mà biến thành công chúa đã quen được chiều chuộng.
Tất cả đều giống như mộng ảo làm cô lo lắng.
Cuối cùng, mặt trời cũng sắp xuống núi.
Cô vừa đói vừa lạnh.
Cẩn thận ra khỏi phòng.
Bên ngoài trống vắng, không có ai.
Phàn Dực Á cũng đi mất.
Bỏ lại cô.
Ánh mắt xinh đẹp cụp xuống, trái tim lạnh như băng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook